Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Cảnh Tục
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 964 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 22:50:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 177 + 178: Tâm Tư Thiếu Phụ
nh đang đợi gì đó?”
Khấu Huyên tựa như mèo nhỏ sấp trên ngực Thẩm Hoài, thấy hắn cầm điện thoại ra đặt lên bàn, lại không gọi cho bất kỳ ai. Mới đầu nàng còn tưởng Thẩm Hoài đang suy tính nên gọi cho ai để xử lý chuyện này, nhưng chờ mãi mà Thẩm Hoài vẫn ôm đầu nằm trên giường sắp ngủ đến nơi, mới biết thì ra hắn chỉ đang đợi điện thoại từ người khác.
Thẩm Hoài nhìn sang điện thoại, vẫn chưa có động tĩnh, lại nhìn đồng hồ, nói: “Còn chưa đến mười giờ, vẫn sớm mà.” Thấy Khấu Huyên còn sấp trên ngực mình, nhịn không nổi nói: “Nếu việc này anh đã nói nhúng tay thì không cần giở ba trò mèo này ra đâu, đối với đứa hỉ mũi chưa sạch như em anh không hứng thú.” Lại nhìn sâu vào trong mắt nàng: “Anh thật không hiểu, em mới 16 tuổi, sao lại có tâm cơ sâu thế này? Chẳng lẽ em không sợ anh làm thật, sau đó vỗ vỗ mông đít bỏ đi?”
“Em nói rồi mà, em thích anh, nếu anh không tin, bây giờ có thể thử?” Khấu Huyên nhích người lên, dán sát vào ngực Thẩm Hoài, tròng mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, bộ dạng tùy anh nhấm nháp thế nào cũng được.
Thẩm Hoài vươn tay véo má nàng, cơ da trắng nộn như muốn nhỏ nước, đôi mắt nàng tuy mang đầy vẻ thành thục không hợp với năm tuổi, nhưng vẫn có sự ỷ lại của những thiếu nữ tuổi đôi mươi, khẽ than nhẹ, nói: “Em cũng như tiểu Lê, làm em gái anh thôi, về lại trường học tiếp đi?”
“Em khác với tiểu Lê, hoang phế nghiệp học lâu thế này rồi, không cách nào tĩnh tâm học tiếp được….” Khấu Huyên thất lạc nói, nàng trải cánh tay Thẩm Hoài ra, gối đầu lên, cuộn người lại, nói: “Em thực sự rất hâm mộ tiểu Lê, lần mưa tuyết trong nhà em, nhìn anh vò vò đầu nàng như anh trai, thực sự em rất thèm khát… Nhưng em cũng biết vận mệnh mình không được như nàng.Yêu cầu của em cũng không cao xa gì, em sẽ tự nuôi sống chính mình, chỉ cần anh thỉnh thoảng đến thăm, được không?”
Thẩm Hoài nghiêng người, nhìn thiếu nữ trong vòng tay, thực không biết nàng đã trải qua những chuyện thế nào mới có tâm tư thương tang mà nhạy bén cỡ này, biết với tính cách quật cường ấy, nàng tuyệt sẽ không muốn để người khác sắp xếp cuộc đời chính mình, nói: “Tùy em thôi, em cứ làm bạn với tiểu Lê, như thế cũng có thể thấy anh thường xuyên. Có điều tâm tư của em, những thủ đoạn học ngoài xã hội kia nữa, tốt nhất đừng dùng lên người tiểu Lê…”
“Anh không muốn em, không phải vì em không đủ hấp dẫn, cũng không phải sợ chị Trần Đan biết, mà là sợ tiểu Lê biết sẽ khó xử?” Khấu Huyên hỏi.
Bị Khấu Huyên vạch trần nội tâm, Thẩm Hoài hơi lúng túng: Là nam nữ thành niên, quan niệm đối với quan hệ khác giới dung tục nhiều lắm. Chắc Trần Đan cũng có thể chấp nhận hắn làm loạn bên ngoài, nhưng người tâm địa thuần khiết như tiểu Lê hiển nhiên khó mà tiếp nhận hắn trong khi đang có quan hệ với Trần Đan, lại cùng với bạn tốt của mình có quan hệ không chính đáng.
“Em nói lắm thế làm cái gì?” Thẩm Hoài bực mình trừng mắt nhìn nàng, cảm thấy tâm trí cô bé này thành thục như yêu tinh, tự nhủ về sau nên cách xa nàng một chút cho yên chuyện.
Đúng lúc này điện thoại chợt vang lên, Thẩm Hoài rướn người cầm lại, là một số xa lạ, bên kia đầu dây là giọng Dương Lệ Lệ mà hắn đang chờ đợi.
Giọng Dương Lệ Lệ khá nôn nóng, nói: “Thẩm bí thư, thật xin lỗi, mấy ngày nay đứa nhỏ nhà tôi đổ bệnh, tôi phải xin nghỉ một thời gian, không đến Anh Hoàng làm việc được. Cô bé lần trước anh để ý hình như đã chấp nhận “xuống nước” rồi, cũng đã nhận 4000 đồng của người ta. Tôi mới vừa được biết tin này. Mấy ngày trước ông nội con bé qua đời, nàng xin nghỉ mấy ngày, có điều hôm qua phải trở về làm rồi mới phải. Không biết là đổi ý hay có chuyện gì nữa, đến bây giờ vẫn chưa có xuất hiện…”
“À, thế cô biết ai để ý đến con bé không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Chính là Đới tổng thường đến Anh Hoàng với Cao công tử, người ta đổ rất nhiều tâm tư lên cô bé kia, hình như phải muốn bằng được. Giờ không thấy cô bé xuất hiện, Đới tổng đang làm loạn lên trong Anh Hoàng, đập phá không ít đồ đạc, Vương tổng cũng vừa phái người đi tìm cô bé rồi…” Dương Lệ Lệ nói tiếp: “Tôi cảm thấy…”
Nghe Dương Lệ Lệ ấp a ấp úng trong điện thoại, Thẩm Hoài truy hỏi: “Có gì cô cứ nói!”
“Anh Hoàng không thiếu gì gái còn non, lại đẹp, Thẩm bí thư không nhất định phải tranh cùng Đới tổng làm gì, rốt cuộc cô bé kia đã nhận tiền của người ta.” Bên kia đầu dây, Dương Lệ Lệ nói.
Thẩm Hoài: “Tôi biết rồi, có chuyện gì cô nhớ gọi điện cho tôi.” Nói xong liền cúp điện thoại, liếc sang Khấu Huyên: “Em đúng là rất biết chọc phiền hà, chuyện em trú ở đây trong Anh Hoàng có người nào biết không?”
“Chắc là có biết, em tìm phòng này cùng một chị nữa, định ở chung hai người.” Khấu Huyên nói.
“Không biết nên nói em thông minh hay là ngu dốt mới thỏa đáng nữa.” Thẩm Hoài bực mình nói: “Có đồ đạc gì thì nhanh thu dọn đi, theo anh.” Trong chuyện này Khấu Huyên biểu hiện ra tâm trí viễn siêu năm tuổi, nhưng rất nhiều sự tình do ra đời chưa lâu, xử lý không chu toàn, khắp nơi đều là sơ hở.
“Anh cũng sợ Đới tổng?” Khấu Huyên thấy Thẩm Hoài kiến nghị bỏ chạy, cũng hơi hoảng, hỏi.
“Em…” Thẩm Hoài biết từ đầu con bé này đã cố tình đào hố cho mình nhảy vào, trừng mắt nhìn nàng, nói: “Vương Tử Lượng phái người tới tìm em, đám đó toàn là lưu manh vô lại, tay chân anh thế này sao liều mạng với chúng được? Tất nhiên phải tránh xa xa cho an toàn cái đã. Còn nữa, đợi lát em phải nói rõ ràng hết sự tình với anh, bằng không đừng trách anh lái xe ném em xuống Anh Hoàng, mặc kệ chết sống.”
Thẩm Hoài và Khấu Huyên vừa ra đến cửa, định xuống cầu thang thì nghe thấy mặt dưới có tiếng bước chân thùng thùng. Thẩm Hoài vội trở tay kéo Khấu Huyên đi lên trên, trốn vào trong gác xép…
Từ khe hở qua cánh cửa, có thể nhìn thấy thấp thoáng ba người đàn ông chạy vào, đem cửa phòng nàng thuê trọ đá văng. Thấy trong phòng không người liền quay lại đi xuống lầu, loáng thoáng nghe được đám kia chửi rủa gì đó, hình như định tới nhà thân thích của Khấu Huyên để bắt người.
Cả người Khấu Huyên dán sát vào lòng Thẩm Hoài, hắn có thể cảm giác được tâm tạng nàng đang đập thình thịch, trong ánh sáng mờ mờ trừng nàng một cái, thấp giọng giáo huấn: “Giờ thì biết sợ rồi?” Nhưng thấy nàng rúc vào trong ngực như mèo nhỏ, cảm nhận được sự ấm áp từ thân thể nàng, mặt dưới liền ngo ngue muốn động, vội nói: “Em đừng cử động, để anh xuống trước xem, nếu không nghe thấy động tĩnh gì thì hẵng đi xuống…”
Thẩm Hoài xuống lầu trước, thấy ba người đàn ông tới bắt người kia đang luồn vào trong một chiếc xe bánh mỳ*, chạy thẳng ra khỏi tiểu khu.
*xe tải loại nhỏ trông như chiếc bánh mỳ.
Thẩm Hoài xác nhận không có nguy hiểm mới lái xe đến trước cửa nhà, tiếp Khấu Huyên lên.
Rốt cuộc nàng chưa trải qua chuyện thế này bao giờ, kinh hồn chưa định, hỏi: “Bọn hắn định chạy đến nhà cô em tìm người, giờ ta phải làm sao?”
Thẩm Hoài đi ra khỏi tiểu khu, dừng lại bên ven đường, hỏi Khấu Huyên: “Nhà cô em ở đâu?”
“Tổ ba hồ Thiên Tâm.” Khấu Huyên nói.
Thẩm Hoài gật gật đầu, cầm điện thoại lên, gọi đến nhà Lưu Thành Quốc.
May mà đúng lúc Lưu Thành Quốc đang ở nhà, Thẩm Hoài ý dài lời ngắn, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Lão Lưu, tôi vừa lấy được manh mối, có một vụ cưỡng bách thiếu nữ bán dâm đang phát sinh. Nguồn manh mối ở đâu tôi không nói với anh, anh cũng đừng lộ chuyện này ra, cứ làm như không biết chuyện gì cả, lập tức mang cảnh viên đến phụ cận tổ ba hồ Thiên Tâm tuần phòng là được…”
Trong điện thoại Lưu Thành Quốc cũng không hỏi nhiều, lập tức đứng dậy chuẩn bị lực lượng.
Điện thoại Thẩm Hoài không được nghỉ lâu, lát sau Dương Lệ Lệ lại gọi tới, giọng hơi gấp, nói: “Cô bé kia chắc là hối hận rồi. Vương tổng phái người đến nhà con bé thuê để tìm nhưng không thấy người, giờ đang đuổi tới nhà thân thích… Bên Đới tổng hình như không thấy người là sẽ không thôi nghỉ…”
“Vậy à!” đối với Dương Lệ Lệ, Thẩm Hoài vẫn không đặt trọn niềm tin, chỉ dùng ngữ khí bình đạm nói: “Vương Tử Lượng làm lớn thế này, có vẻ tên họ Đới kia động tâm với con bé thật. Tôi cũng không tranh với hắn nữa, cô nói với Vương Tử Lượng một tiếng, hôm sau nhớ đền cho tôi hai hàng tươi…”
“Thẩm bí thư, lần này tôi thực sự không nói gì với Vương tổng cả, anh ta không biết tôi gọi cuộc điện thoại này. Chỉ là tôi…” Bên kia đầu dây, Dương Lệ Lệ ấp úng nói.
“Chỉ là cái gì?” Thẩm Hoài hỏi.
“Cô gái kia rất tốt…” Dương Lệ Lệ có vẻ hơi thương tiếc nói.
“À, rơi vào tay thôi thì không đáng tiếc?” Thẩm Hoài cười nói: “Nếu cô thực sự cảm thấy cô gái kia bị họ Đới chà đạp không nỡ thì báo cảnh đi. Tôi sẽ không ngăn cản đâu.” Thấy Khấu Huyên gom đầu lại muốn nghe trộm liền vươn tay ấn đầu nàng về.
Thẩm Hoài cúp điện thoại, Khấu Huyên hỏi: “Nàng là ai?”
“Em móc hố lớn thế này cho anh nhảy vào, lại có thể không biết nàng là ai?” Thẩm Hoài hỏi ngược: “Đến giờ anh vẫn chưa tín nhiệm cô ta, cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm em…”
“Em…” Khấu Huyên ủy khuất, tròng mắt đỏ lên, nói: “Mới đầu em cũng vung đi ra rồi, nhưng lại không kịp phẫu thuật cho ông nội. Em đã hối hận, nhưng lỡ nhận tiền của người ta, không thể phản hối, em biết làm sao? Hôm nay đi tìm tiểu Lê, anh nghĩ hy vọng trong lòng em được bao nhiêu? Chỉ muốn vơ lấy căn rơm rạ cuối cùng trước khi chìm xuống nước thôi. Em cũng không muốn anh giúp không mình, là anh không muốn, sao lại quay sang trách em?”
Nhìn Khấu Huyên lã chã nước mắt, Thẩm Hoài khá là đành chịu, đúng là mình không thích hợp để bàn giao dịch với những đứa bé thế này, bèn vươn tay lau sạch nước mắt trên gò má nàng, nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, việc này không trách em. Nhưng lúc đầu em nên trực tiếp nói chuyện với anh chứ không nên làm thế…”
“Vậy giờ nên làm thế nào?” Khấu Huyên hỏi.
“Không phải anh đã báo cảnh sát ư?” Thẩm Hoài nói: “Có điều, chuyện này mà làm lớn lên sẽ có ảnh hưởng nhất định đến em, có sợ không?”
“Không sợ, anh để em làm gì em sẽ làm cái đó!” Khấu Huyên kiên định nói.
“Vậy được, đám người kia giờ chắc đang chờ ở nhà cô em, anh sẽ đưa em về đó, không có kẻ bị hại là em, trò vui này không diễn được.” Thẩm Hoài cười nói.
Thẩm Hoài đang định khởi động xe thì điện thoại reo lên, là của Lưu Thành Quốc: “Bên đồn công an đã nhận được điện thoại báo cảnh, người báo không nói rõ ràng, chỉ bảo là có người đến tổ ba hồ Thiên Tâm gây sự, trung tâm 110 muốn bọn tôi đến đó xem xem. Có phải cũng là chuyện mà Thẩm bí thư nói không?”
Vương Tử Lượng phái người đến Mai Khê bắt Khấu Huyên, Thẩm Hoài thầm nhủ: Chắc lúc Dương Lệ Lệ báo cảnh không dám nói được quá cụ thể, sợ rước họa vào thân, tự nhiên trung tâm phản ứng nhanh 110 sẽ chuyển đến đồn công an Mai Khê, để bên này triển khai lực lượng làm rõ tình hình.
“Chắc đúng rồi, các cậu cứ chiếu theo trình tự mà xử lý thôi.” Thẩm Hoài nói rồi cúp điện, quay sang hỏi Khấu Huyên: “Em không nói với Dương Lệ Lệ rằng mình có quen nhau đấy chứ?”
“Không. Đoạn thời gian này nàng lân la làm quen với em, còn ám thị nói anh có ý với em, làm em tưởng…” Khấu Huyên nói.
“Nên em mới…” Thẩm Hoài đúng là không biết trong đầu cô bé này đang suy nghĩ những gì nữa.
“Thấy anh tốt với tiểu Lê thế kia, đoán chắc con người anh cũng không sai…” Thần tình Khấu Huyên mang theo vẻ đắc ý, nói: “Không nghĩ đến anh cũng quan tâm đến em thật…”
Thẩm Hoài khẽ than một hơi, nói: “Em nhìn qua thì có chút tâm cơ, nhưng vẫn còn quá đơn thuần…”
...
Thôn hồ Thiên Tâm nằm ở góc tây bắc Mai Khê, dọc theo cầu lớn Mai Khê, có một con đường cát đá thông thẳng vào trong thôn.
« Bên đó là nhà cô em… » Khấu Huyên chỉ vào dãy nhà cấp bốn cách mặt đường không xa, nói với Thẩm Hoài. Lúc nãy dãy nhà kia đã đóng cửa im lìm, nhưng từ trong ẩn ước có ánh đèn hắt ra, hình như có cả một chiếc xe tải nhỏ dựng ở bên ngoài.
Thẩm Hoài nhíu mày, thầm nghĩ: Đám người này đúng là lớn mật làm xằng, có vẻ Vương Tử Lượng quyết không bắt được người là sẽ không thôi nghỉ.
Không ngờ đám thủ hạ của Vương Tử Lượng sẽ nghênh ngang đến mức độ này, nội tâm Thẩm Hoài càng thêm phát lạnh.
Hắn đem xe dừng lại ven đường, giúp Khấu Huyên dỡ xe đạp từ trong cốp ra.
Thẩm Hoài vốn cho rằng Khấu Huyên sẽ rất sợ hãi, cũng có ý dọa nàng một cái, để nàng có được bài học thích đáng, nhưng thấy ánh mắt nàng trong đêm sáng rực lên, không chút sợ hãi tiếp lấy càng xe, định đạp lại đó, liền kéo xe lại, hỏi: « Em không sợ? »
« Có anh ở đây, em sợ cái gì? » Khấu Huyên ngạc nhiên quay đầu hỏi.
Nghe ngữ khí nàng còn ẩn ẩn vẻ hưng phấn, tâm lý Thẩm Hoài chua xót: Thiếu niên bây giờ, suy nghĩ ấu trĩ đến thế là cùng! Vung tay để nàng vào nhà người thân, trước diễn xong màn kịch này đã rồi tính.
Thẩm Hoài ngồi vào trong xe, tắt đèn xe đi, nhìn ánh đèn lấp lánh từ giữa đồng quê. Lúc này chợt có người từ mặt sau chiếu đèn pin lại, Thẩm Hoài ló đầu qua, trong bóng tối, người kia nói: « Thẩm bí thư, là tôi… »
Thẩm Hoài mở cửa xe, để Lưu Thành Quốc vào ngồi.
Lưu Thành Quốc cũng không hỏi nhiều, mà trực tiếp báo cáo tình hình đã thăm dò được: « Nửa giờ trước, có bốn người ngồi một chiếc Santana dừng trước cửa vào tổ ba thôn Thiên Tâm hồ. Chúng ta không dám đả thảo kinh xà, chỉ phái trinh sát đứng ngoài theo dõi tình hình. Theo như láng giềng phản ánh, lúc bốn người vừa đến thì có tiếng tranh cãi truyền ra, Khấu Hồng Mai nói cháu nàng nợ tiền người ta, giờ trốn rồi, người ta đến tận nhà đòi nợ. Bà con thấy người tới ngang ngược, lại đụng chạm đến chuyện nợ nần nên không dám hỏi nhiều. Bốn người kia vẫn ở trong nhà Khấu Hồng Mai không chịu đi, chắc đợi cháu nàng ta về…. Có cần bắt ngay bây giờ không? »
« Giờ mà bắt thì không tóm được cá lớn a… » Thẩm Hoài nhíu mày, người ta mượn cớ đòi nợ tìm đến tận cửa, giờ đi ra bắt bốn con cá nhỏ này, cùng lắm là lấy danh nghĩa gây sự, làm rối loạn trị an câu lưu mấy ngày, không giải quyết được vấn đề gì.
“Thẩm bí thư có quen biết với cháu gái Khấu Hồng Mai?” Lưu Thành Quốc hỏi.
“Ừ!” Việc này náo lớn, Lưu Thành Quốc cũng phải gánh rủi ro nhất định, không thể không cho hắn biết một số chi tiết được. Thẩm Hoài nói: “Trước khi cậu đến Mai Khê, trong án đánh người mà Lỗ Tiểu Sơn bị “bật ghế” thì con bé chính là người bị hại. Gia cảnh cô bé này rất khốn cùng, ba chết sớm, mẹ bỏ theo người khác, vốn trước hai ông cháu sống dựa vào nhau, nhưng ông con bé mới qua đời vì bệnh không lâu, Khấu Hồng Mai là cô của nàng. Năm nay con bé chạy đến Anh Hoàng làm phục vụ viên, tôi có gặp qua ở Anh Hoàng một lần, cũng không yên tâm với tình cảnh con bé. Hôm nay đến tìm tôi, nói vì có tiền cho ông nội phẫu thuật nên nhận 4000 đồng của người ta. Có điều ông nội con bé chưa kịp làm phẫu thuật thì đã qua đời. Nên giờ hối hận muốn đổi ý. Tôi không thể để con bé rơi vào hố lửa được…”
“Con bé đã trả lại tiền cho người ta chưa?” Lưu Thành Quốc hỏi: “Việc này mà truyền ra, đối với thanh danh cô bé sẽ có ảnh hưởng nhất định, tốt nhất là lấy danh nghĩa xử lý nở nần giải quyết mọi chuyện cho gọn gàng…”
“Cậu biết gần đây Cao Tiểu Hổ hay đi lại với ai không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Chuyện này có liên quan đến Cao gia?” Lưu Thành Quốc kinh ngạc hỏi, việc này có liên quan với Cao Tiểu Hổ, đủ biết không phải trả lại mấy ngàn đồng đơn giản là xong chuyện.
“Ừ!” Thẩm Hoài gật gật đầu, nói: “Gần đây Cao Tiểu Hổ đi lại rất gần với con trai trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đới Nhạc Sinh, Đới Nghị. Người cầm 4000 đồng ra cho con bé không ai khác mà chính là Đới Nghị. Đám người đuổi tới tìm con bé là trợ thủ mà Vương Tử Lượng nuôi ở Anh Hoàng. Đó, chính là cô bé kia…” Lúc này Khấu Huyên đi qua trước cửa một ngôi nhà sáng đèn, Thẩm Hoài liền chỉ cho Lưu Thành Quốc xem.
“À!” Tinh thần Lưu Thành Quốc phấn chấn hẳn lên, đoán rằng Thẩm Hoài muốn cho đám con cháu cao quan dễ nhìn, mới không xác định hỏi: “Vậy đợi dẫn người đến Anh Hoàng rồi xông vào bắt?”
Đồn công an Mai Khê vốn không có quyền quản hạt đối với địa khu phía bắc thành phố, nơi Anh Hoàng đặt trụ sở. Nhưng bên này nhận được tin báo, người lại bị cưỡng bách mang đi từ Mai Khê, đồn công an Mai Khê phái lực lượng tới cứu người, bắt hung phạm tất nhiên cũng là thuận lý thành chương. Không như vậy thì đám Đới Nghị, Cao Tiểu Hổ có làm chuyện thương thiên hại lý gì đều không luân đến phía Mai Khê ra mặt bắt người.
“Việc này mà tôi ra mặt giải quyết, con mẹ nó khác gì làm giao dịch ngầm đâu, đám người này còn không xứng để tôi đứng ra thỏa hiệp…” Thẩm Hoài rút ra một điếu thuốc, đưa lên mồm, nói: “Việc này muốn giải quyết gọn gàng, cần các cậu ra mặt phối hợp mới thích hợp. Cụ thể làm thế nào, cậu tự đi sắp xếp, chú ý đừng để cô bé kia bị thương hại.”
Lưu Thành Quốc gật gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, để đi chuẩn bị một cái. Vừa rồi sợ đả thảo kinh xà nên dừng hai chiếc xe ở bên ngoài…”
Thẩm Hoài thấy Lưu Thành Quốc coi trọng chuyện mình phân phó thế này, trong lòng rất mãn ý, gật gật đầu. Hắn cũng không sợ người khác nhận ra mình, trực tiếp lái xe lại gần, tiếp tục quan sát động tĩnh bên kia.
Lưu Thành Quốc vừa xuống xe, Thẩm Hoài đã thấy Khấu Huyên đạp xe đến trước cửa nhà cô mình. Nàng rất biết diễn kịch, nhìn thấy có xe dừng ngoài cổng, liền ném xe đạp xuống, chạy đi.
Lúc này, hai tên chờ trong xe và hai người đang đợi trong phòng khách cũng kịp phản ứng, vội chạy đuổi theo.
Khấu Huyên chẳng chạy được bao xa liền bị hai người kia bắt lại.
Tuy bị núm tóc kéo ra sau, Khấu Huyên vẫn không ngừng đấm đá, hô to cứu mạng, khiến cả khu phố loạn đến gà bay chó sủa.
Bốn người dẫn Khấu Huyên vào trong xe, trong phòng có hai người phụ nữ trung niên xông ra, Thẩm Hoài đoán là cô của Khấu Huyên, thấy nàng xông ra muốn cứu người, lại bị đám kia đạp ngã xuống đất.
Cô Khấu Huyên bị đánh sợ, không dám xông ra giật người lại, ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa la. Bốn người kia mặc kệ, luồn vào trong xe bỏ đi.
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ chừng 1 phút là cùng, lúc này hàng xóm láng giềng đến ngăn trở thì đã không kịp.
Santana rất nhanh đã leo ra khỏi đường đất, băng ngang qua xe Thẩm Hoài. Bốn người trong xe Thẩm Hoài hoàn toàn không ý thức được chiếc xe nằm bên đường này sẽ có quan hệ gì với mình.
Thẩm Hoài nhìn thấy Khấu Huyên bị bắt vào trong xe vẫn không ngừng phản kháng, tên đầu đinh bên trái nàng bị vạch hai vệt máu trên mặt, nhìn vô cùng hung ác. Chẳng qua đầu tóc Khấu Huyên cũng rối bù, chịu khổ không ít.
Đợi chiếc Santana ra khỏi thôn, Lưu Thành Quốc mới mang cảnh viên lái xe tới, dừng trước nhà cô Khấu Huyên, giả mô giả dạng tìm hiểu tình hình, qua một hồi mới mang cô Khấu Huyên lên xe đuổi tới thành phố cứu người.
Thẩm Hoài lái xe theo sau hai chiếc xe cảnh sát ất Lưu Thành Quốc, tiến vào thị khu…
....................................
Nhìn Khấu Huyên đầu tóc rối bù, khóe miệng có vết máu, hiển nhiên bị đánh không nhẹ.
Sắc mặt Dương Lệ Lệ trắng bệch, có điều giờ đang ở trong Anh Hoàng, nàng không dám biểu lộ gì cả, chỉ cố trấn định ngồi trước quầy lễ tân, nhìn Khấu Huyên bị kéo vào trong thang máy.
Trong đại sảnh còn có bốn năm nhân viên công tác, đối với tình huống trước mặt chỉ làm như không thấy, quay mặt nhìn sang nơi khác.
Dương Lệ Lệ nôn nóng nhìn ra cửa, xe cảnh sát mãi mà không thấy xuất hiện, thời gian trôi qua thật chậm chạp, nàng cảm thấy một giây mà như một năm.
“Giám đốc Dương đang nghĩ gì đó, ngơ ngẩn cả người, đừng nói là nghĩ tới anh nào đấy?” Có một nhân viên gom đầu lại hỏi
“…” Dương Lệ Lệ ngẩng đầu lên, thấy là khuôn mặt tên đầu đinh mà bình thời nàng rất ghét, nói: “Tôi nào có anh nào? Đứa nhỏ còn đang bệnh nên bận tâm thôi. Anh giúp tôi nói với Vương tổng một tiếng, hôm nay tôi xin nghỉ sớm.” Nói rồi đứng dậy cầm túi xách lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Dương Lệ Lệ không dám gọi điện báo cảnh ngay trong Anh Hoàng, chạy đi một đoạn khá xa mới hoảng hốt quay đầu nhìn, thấy trong Anh Hoàng không có người nào đang quan sát bên này, vội chuyển thân luồn vào buồng điện thoại ven đường. Lôi điện thoại từ túi xách ra, đổi sim, gọi đến 110, nghe tiếng “bít bít” từ đầu dây bên kia, dù chỉ mấy giây thôi, nhưng Dương Lệ Lệ nôn nóng đến run cả người; cũng không chú ý thấy Thẩm Hoài đang dừng xe ngay bên người mình.
Thẩm Hoài nhè nhẹ ấn còi, Dương Lệ Lệ bị hù đến tim nhảy cả ra ngoài, quay đầu mới thấy Dương Lệ Lệ đang nhìn mình qua ô cửa kính xe.
Dương Lệ Lệ tưởng Thẩm Hoài sợ phiền hà nên không muốn quản loại chuyện này. Trong mắt nàng, Thẩm Hoài chơi qua đủ loại gái, không khả năng quá để ý đến một bé gái tuổi thành niên như thế.
Thấy Thẩm Hoài xuất hiện, nàng cũng không nghĩ nhiều, án lấy tâm tạng đang đập thình thịch, nhảy vào trong xe Thẩm Hoài, nôn nóng lẫn hoảng loạn nói: “Cô gái kia bị Vương Tử Lượng phái người bắt đi rồi, đã mang lên lầu. Nếu anh thật sự thích cô ấy thì đừng để đám súc sinh kia dày xéo…”
Thẩm Hoài nhìn sâu vào trong mắt Dương Lệ Lệ, không giống như đang nói dối, mới nói: “Cô hoảng cái gì, không phải cảnh sát đã đến rồi ư?”
Dương Lệ Lệ vươn đầu ra nhìn, mới thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang dừng trước cửa Anh Hoàng, bảy tám cảnh sát xông vào nhanh như gió.
“A!” Dương Lệ Lệ hoàn toàn không ngờ được Thẩm Hoài sẽ cùng đến với xe cảnh sát.
Nàng nhìn không thấu trong lòng Thẩm Hoài đang nghĩ những gì, trong mắt nàng, nếu Thẩm Hoài có hứng thú với cô bé, muốn tranh giành đêm đầu tiên với Đới Nghị, hẳn nên đứng ra tìm Vương Tử Lượng xoay vần, chứ không nên trực tiếp để công an nhúng tay vào.
Hay là anh ta chỉ tình cơ đến cùng với đám cảnh sát?
Cũng không đúng a, vừa rồi khi báo cảnh nàng chỉ nói có lưu manh muốn đến hồ Thiên Tâm gây sự, để cảnh sát đuổi đến ngăn trở đám thủ hạ Vương Tử Lượng bắt người…. Nếu thủ hạ Vương Tử Lượng đã bắt Khấu Huyên qua đây rồi, giữa đường lại không gặp phải sự ngăn trở của cảnh sát, sao xe cảnh sát lại đuổi đến Anh Hoàng cứu người nhanh thế này?
Phong Khí Quan Trường Phong Khí Quan Trường - Cảnh Tục Phong Khí Quan Trường