They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Tiềm
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 297
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3525 / 53
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 230
iền Thiện Dong tiến thẳng vào trong mây mù của đại thiên kiếp. Dựa vào thực lực của La Thiên Thượng Tiên, hắn đích xác có tư cách làm như vậy, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng uy lực lớn nhất của đại thiên kiếp cũng đã trôi qua.
Đại Nam Phong Ngự gia nhập, càng làm đại thiên kiếp tiêu tán nhanh hơn. Hai người giống như du long ở trong không trung xoay quanh, đem kiếp vân đầy trời giảo tán hoàn toàn.
Thiên Thực cũng đã nhìn thấy tiện nghi, hắn cũng hóa thành một đạo kim hồng trùng đi vào.
Xích Minh thở phào nhẹ nhõm thật to, kêu lên quái dị: " Mẹ kiếp, thiếu chút nữa xong đời! Lão Kiền...thật không tưởng nổi a!" Người có thể làm cho Xích Minh tán thưởng không nhiều lắm, biểu hiện hôm nay của Kiền Thiện Dong làm cho hắn khâm phục, thực lực người này không chỉ cường đại, ngay cả đại thiên kiếp đều có thể chống đỡ, tự bản thân lại không bị thương tổn gì lớn.
Lý Cường thu xong thần đan chi vương màu vàng kim, đại thiên kiếp đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vừa rồi tiếng nổ mạnh là ở trong sơn cốc, không có ảnh hưởng đến trú địa chủ yếu của Cổ Kiếm Viện, bất quá vì Kiếm Tiêu Điện ở trên không trung, đã bị tổn hao hư hại rất nhiều, không chỉ có rơi mất phân nửa, còn những trụ phòng bên dưới bị hủy đi không ít. Cũng may ở lại phía dưới đều là người tu chân, chạy cực nhanh, không có người nào bị thương, xem như là đại hạnh trong sự bất hạnh.
Vì tránh né Cực Dương Lôi Động của Kiền Thiện Dong, người tu chân chạy trốn tới địa phương càng xa hơn, mắt nhìn thấy đại thiên kiếp tiêu tản, bọn họ mới trở lại sơn cốc một lần nữa.
Thiên Xích Âu mấy cao thủ đi về trước, nhìn thấy hậu quả của sơn cốc, không khỏi nhịn được mà trợn mặt há hốc mồm. Cả sơn cốc khoét thành một cái ao rộng chừng sáu bảy mươi thước, ở giữa cô linh linh một cây trụ có vẻ phi thường đột ngột, đó là Đan Thai được bảo trụ duy nhất. Ngọn núi bốn phía giống như bị cắt rớt một khối lớn, nhìn qua phi thường quái dị, phụ cận Đan Thai ngoại trừ nham thạch, cái gì cũng không có lưu lại. Khoảng cách ngoài ngàn thước trên sườn núi, hàng cổ thụ chỉnh tề bị ngã ra phía ngoài, đó chính là bị Cực Dương Lôi Động đánh ngã.
Nham thạch lõa lộ còn bốc lên khí nóng nhè nhẹ, Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực khoanh chân ngồi trên đài, ba người đều có cảm giác kiệt sức.
Lý Cường buông châu cái màu vàng ra, cùng đợi hai viên thần đan cuối cùng dựng xuất.
Đại thiên kiếp chẳng những phá rớt cấm chế của Đan Thai, cũng phá tan phòng hộ cấm chế của Cổ Kiếm Viện, vì thế người tu chân vốn trước đó bị ngăn ở bên ngoài Cổ Kiếm Viện bởi vậy mà tiến vào, hơn một ngàn người tu chân cùng nhau vọt tới trước Đan Thai, Thiên Xích Âu vội vàng phân phó cho môn nhân đệ tử duy trì trật tự trước Đan Thai.
Mị nhi theo Linh Bách Tuệ cùng trở lại hiện trường, tiểu nha đầu kinh hãi than thở: " Tỷ tỷ, đại thiên kiếp sao lại lợi hại như vậy? Oa! Không được rồi, nơi nào sao như đã thay đổi..."
Trong lòng Linh Bách Tuệ cũng khiếp sợ không thôi, nàng âm thầm tự nhủ, sau này vô luận như thế nào cũng không thể trêu chọc đại thiên kiếp tới, tự mình cũng không có tiên nhân đến hỗ trợ chống đỡ loại Thần Linh Kiếp kinh khủng thế này.
Bối Dã Đan Đỉnh lại phát ra thải quang, Lý Cường cẩn thận dùng quang mạc của Chiến Hồn Đao nâng hai châu cái cuối cùng. Hai viên thần đan cuối cùng chỉ cần dựng xuất là coi như đại công cáo thành.
Mai Du Băng nhờ có mạc quang pháp bảo của Xích Minh bảo vệ, không bị tổn thương gì, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: " Tiểu ca nhi, đừng vội buông châu cái, đợi lát nữa xem...lúc này cần phải thật cẩn thận."
Xích Minh thu hồi Đô Thiên Thần Trượng, lần chống đỡ cuối cùng thì hắn cũng đã phải cố hết sức. Hắn nhìn thấy Lý Cường không có đại sự gì, liền khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện. Ai cũng không chú ý, đây là lúc Đan Thai không ngờ cũng không có một chút phòng hộ.
Chanh sắc châu cái đột nhiên hạ xuống, trong lòng Lý Cường cả kinh, vội vàng chỉ huy Chiến Hồn Đao đi bắt châu cái, hắn biết lúc xuất đan còn chưa tới, nếu lúc này châu cái hạ xuống, muốn mở ra cũng đã khó khăn.
Đột nhiên, Bối Dã Đan Đỉnh phát ra một tiếng chiến âm thanh thúy, cả đỉnh lô ánh sáng bốn phía, thần quang bảy màu hình thành một vòng tròn, miệng đỉnh xuất hiện một cỗ hấp lực thật lớn, Lý Cường ứng phó không kịp, châu cái chanh sắc không nắm được, châu cái cuối cùng mắt nhìn đã không còn giữ được nữa.
Mai Du Băng vẫn nhìn kỹ Lý Cường, hắn cả kinh kêu lên: " Tiểu ca nhi, đừng làm cho châu cái hạ xuống..."
Trong lòng Lý Cường kêu khổ không ngừng, châu cái vốn rất dễ dàng khống chế, đột nhiên biến thành như tinh linh, sống động đến nỗi không sao nắm bắt được. Hắn không thể không đứng dậy, toàn lực khống chế Chiến Hồn Đao, ngăn cản châu cái hạ xuống.
Bối Dã Đan Đỉnh phát ra một tiếng chấn minh kỳ quái, quang mang bảy màu cấp tốc xoay quanh.
Tiếng chấn minh làm Kiền Thiện Dong bừng tỉnh, hắn nhìn Bối Dã Đan Đỉnh, đột nhiên nói: " Lão đệ, đừng ngăn nữa, ngươi đỡ không được đâu..." Vừa dứt lời, Bối Dã Đan Đỉnh bỗng dưng hóa thành một đạo thải hồng, biến mất tại không trung, châu cái lơ lửng bên trên cũng bay theo.
Lý Cường nhất thời đứng ngây ngốc ở trên đài, hắn không nghĩ tới Bối Dã Đan Đỉnh cũng biết tự mình bỏ chạy, hắn căn bản là không kịp thu hồi, càng huống chi dưới tình huống chưa thu hết Thất Tập Đan, hắn cũng không có cách thu hồi Bối Dã Đan Đỉnh.
Người tu chân ở đây ngây người, luyện đan luyện đến đan lô cũng bỏ chạy, loại chuyện này thật sự là quá ly kỳ.
Lý Cường sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên hiểu được, lúc này Thiên Cô đã thu hồi Bối Dã Đan Đỉnh, có lẽ nàng vốn không định để mình luyện thành hai viên thần đan cuối cùng. Trong lòng hắn thoáng có chút hối hận, sớm biết như thế hẳn là trước tiên nên tu luyện một ít linh đan bình thường, cuối cùng mới tu luyện Thất Tập Đan mới đúng.
Suy nghĩ chốc lát, Lý Cường liền buông thả, hắn vỗ vỗ tay, cười hì hì nói: " May mắn, nếu không thu được viên nào của Thất Tập Đan...lão Kiền, thì các ngươi mệt mỏi cũng vô ích rồi."
Vẻ mặt Mai Du Băng tiếc nuối, hắn nghi hoặc hỏi: " Chuyện gì xảy ra với Bối Dã Đan Đỉnh? Chẳng lẽ...ai, thật đáng tiếc."
Lý Cường cười nói: " Ông nội, không có gì đáng tiếc cả, ta vốn cũng không nghĩ đến có thể tu luyện ra Thất Tập Đan, có kết quả như vậy ta cũng đã rất hài lòng rồi." Hắn hài lòng nhất là có thể tu luyện ra đan dược cứu trị Hiên Long và Hầu Phích Tịnh, còn những chuyện khác hắn không sao cả.
Kiền Thiện Dong than thở: " Thượng Nhân tựa hồ sớm có định liệu a, nhìn xem, thần đan này có lẽ đủ cho chúng ta dùng rồi." Trong lòng hắn rõ ràng nhất, Nguyên Cổ Thượng Nhân sẽ không để cho Lý Cường thu hết toàn bộ Thất Tập Đan, như vậy nói, dựa vào uy lực của thần đan, sau này Lý Cường tu hành quá đơn giản rồi, đối với hắn mà nói cũng không phải là một chuyện tốt, may là Lý Cường còn không biết tác dụng của hai viên thần đan cuối cùng.
Lý Cường gật đầu nói: " Chỉ cần đủ dùng là được." Hắn vừa nói vừa móc ra vài viên thần đan đưa qua, nói: " Lão Kiền, các ngươi trước tiên dùng thần đan khôi phục một chút, đợi lát nữa chúng ta lại phân phối." Lần này luyện đan xem như mọi người phân công hợp tác, cho nên thần đan phải mọi người cùng phân phối, Lý Cường chỉ cầu có thể cứu trị lão ca và Hiên Long, đối với thần đan hắn cũng không nghĩ muốn độc chiếm.
Lý Cường gọi Xích Minh và Thiên Xích Âu tới, đem đại bộ phận thần đan giao cho Xích Minh, nói: " Huynh đệ, ngươi tới phân phối, ta trở về đưa Độ Ly Thần Đan và Khô Thanh Thần Đan...bây giờ khoan nóng vội phân phối, chờ bọn hắn tỉnh lại rồi hãy nói. Xích Âu, đây là Tụ Tiêm Đan, tổng cộng có hai ngàn viên, ngươi đưa cho những người tu chân chúng ta mời tới, như thế nào phân phối do ngươi quyết định."
Thiên Xích Âu lại càng hoảng sợ, Tụ Tiêm Đan nhiều như vậy mà cũng muốn đem tặng người, hắn đích xác không nghĩ tới, nhưng quyết định của Lý Cường hắn sẽ không phản đối, chỉ là trong lòng cảm thấy có điểm đáng tiếc mà thôi.
Lý Cường nói xong liền thuấn di đi.
Hiên Long mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Lý Cường, nói: " Nhìn bộ dáng lão đệ luyện đan thành công rồi."
Lý Cường che dấu không được sự vui sướng trong nội tâm, nói: " Lão ca, lần này vận khí không tệ...chẳng những Độ Ly Thần Đan tu luyện thành công, ngay cả Vật Uẩn Thần Đan và Bảo Diễm Tập Kình Thần Đan cũng dựng được ra, chỉ tiếc Bảo Diễm Tập Kình Thần Đan không được đầy đủ, chỉ được có năm viên, còn có hai viên chưa kịp dựng xuất đã bị Thiên Cô thu đi."
Hầu Phích Tịnh cười nói: " Lão tử mạng lớn, có huynh đệ như ngươi vậy...ha ha, lão tử có muốn chết cũng khó a."
Lúc này Lý Cường mới có cơ hội nhìn kỹ bộ dáng của Độ Ly Thần Đan. Đó là một viên đan hoàn có hai màu sắc trắng đen, cỡ như quả trứng ếch, hai màu sắc trắng đen thay đổi thành một đoàn, giống như vật còn sống quấn quanh xoay tròn, đen và trắng có lôi quang nhè nhẹ thoáng hiện, nhìn qua quái dị tuyệt luân. Vật này thật không giống thần đan, mà lại có chút giống pháp bảo.
Hiên Long tựa hồ nhìn ra Lý Cường đang suy nghĩ cái gì, hắn nói: " Thần đan cũng có thể chuyển hóa thành pháp bảo, chỉ là cần rất nhiều tài liệu, ở giới này không có cách nào thu thập được đầy đủ."
Lý Cường chợt suy tư rồi hiểu được, thần đan ẩn chứa chính là một loại năng lượng không tưởng nổi, có thể chuyển hóa thành tiên khí pháp bảo cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Hắn đưa Độ Ly Thần Đan cho Hiên Long, đem Khô Thanh Thần Đan đưa cho Hầu Phích Tịnh, hỏi: " Có muốn ta hỗ trợ hay không?"
Hiên Long lắc đầu nói: " Không cần, cho ngươi trợ giúp hòa tan thần đan...lãng phí nhiều lắm, vẫn là chính tự mình uẩn hóa tốt hơn." Hắn nuốt viên thần đan vào.
Hầu Phích Tịnh cười khổ nói: " Lão đệ, ngươi giúp ta một tay, hắc, lão tử bây giờ chỉ là một phế vật, loại thần đan này lão tử không thể hóa khai nổi đâu."
Lý Cường gật đầu nói: " Tốt, đệ giúp." Hắn gọi một đệ tử Cổ Kiếm Viện ở ngoài cửa, nói: " Ngươi đi thỉnh Ngân Bố Di tiền bối tới, nói ta có việc tìm hắn."
Ngân Bố Di ở một gian tĩnh thất khác tiềm tu, Lý Cường cũng có mang đến cho hắn viên thần đan. Đệ tử kia cung kính thi lễ rồi xoay lưng rời đi.
Hiên Long nuốt vào thần đan không lâu, thân thể đột nhiên toát ra hai sắc vụ khí trắng đen, trong phút chốc, khắp phòng đều phiêu tán một cỗ hương thơm nồng nàn, Lý Cường cảm thấy rất giống mùi thơm của đàn, hơn nữa linh khí trong phòng dày đặc khiến kẻ khác không thể tư nghị.
Do Hiên Long toàn lực vận công, hai sắc vụ khí trắng đen hóa thành hai đạo khí lưu xoay tròn, xoay quanh thân thể hắn liễu nhiễu. Trong lòng Lý Cường chợt nhẹ đi, biết Hiên Long chỉ cần hấp thu hai đạo sương trắng này, có thể hoàn toàn khôi phục công lực, thậm chí sẽ có đột phá lớn hơn nữa.
Vốn Hầu Phích Tịnh dùng không được Khô Thanh Thần Đan, hắn chỉ cần Quy Nguyên Đan - chỉ là Nhị Tập Đan là có thể, nhưng Lý Cường cố tình muốn để cho thực lực của lão ca tăng một bước, cho nên không tiếc dùng thần đan trợ giúp. Lý Cường biết rõ Hầu Phích Tịnh độ kiếp tương đối miễn cưỡng, trụ cột của hắn không vững chắc như Phó Sơn, có Khô Thanh Thần Đan trợ giúp, hắn có thể thuận lợi phi thăng, hơn nữa công lực cũng càng thêm tinh thuần.
Lý Cường không nhiều lời thêm, trước tiên hắn cởi cấm chế trên người Hầu Phích Tịnh, dùng thần dịch lực hóa khai Khô Thanh Thần Đan.
Cấm chế trên người Hầu Phích Tịnh một khi đã cởi, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, trước đó hắn toàn là nhờ dựa vào cấm chế mới ngăn chận được thương thế, cấm chế một khi đã cởi thương thế lập tức liền ác hóa. Hắn không có cách nào khác vận công cũng không dám vận công, chỉ có thể nhìn chằm chằm chờ Lý Cường cứu trị, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác vô lực.
Lý Cường đem Khô Thanh Thần Đan hòa tan xong, dùng một ngón tay, một đạo kim mang tinh tế theo lỗ mũi Hầu Phích Tịnh chui vào, Hầu Phích Tịnh toàn thân đại chấn. Lý Cường nhẹ giọng nói: " Vận công!" Chậm rãi, Hầu Phích Tịnh bình tĩnh trở lại, bắt đầu toàn lực tu hành.
Ngân Bố Di lặng lẽ tiến vào phòng, phát hiện trong phòng tràn ngập linh khí, hắn không nói một lời, lập tức khoanh chân bắt đầu vận công tu luyện.
Lần này ngồi xuống chính là hơn mười ngày, Lý Cường sau khi thu công mới phát giác Ngân Bố Di cũng ở đó, hắn đưa cho Ngân Bố Di một viên Già Duệ Thần Đan, đây là Tứ Tập Đan. Ngân Bố Di đối với tính tình của Lý Cường đã có một chút hiểu rõ, hắn gật đầu trí ý sau đó cũng không khách khí, lập tức ăn thần đan, lại tiếp tục tu luyện.
Hiên Long và Hầu Phích Tịnh đều cũng ổn định xuống.
Lý Cường nhìn quanh bốn phía, không ngờ trong phòng không hề bố trí cấm chế, trong lòng không khỏi nhịn được âm thầm sợ hãi. Phải biết rằng, lúc này mà bị kinh nhiễu, hậu quả thật không tưởng nổi. Hắn lập tức bố trí một cấm chế nhỏ, sau đó lặng yên rời đi.
Trở lại Đan Thai, Lý Cường phát hiện mặt đất lại một lần nữa dựng lên rất nhiều cột đá, mặt trên khắc tên của cao thủ các phái, cả sơn cốc như trước còn nguyên thảm trạng sau khi xảy ra đại thiên kiếp, nhìn qua một mảnh thê lương.
Lý Cường bay đến trên Đan Thai, nhìn thấy mặt ngoài Đan Thai giống như cái hố không bằng phẳng, còn lưu lại rất nhiều ấn ký. Hắn bật cười, tu luyện thần đan lại khó khăn như vậy hắn đích xác là không có nghĩ đến.
Lý Cường ngồi xuống, lấy ra vật Vu lão đoán trước cho hắn, trước một tích tắc mở ra, hắn nhìn thấy một tinh vân xoay tròn, đó là một tinh hệ xa lạ.
Lý Cường suy nghĩ chốc lát, đoán không được đây là địa phương thế nào, liên tưởng đến việc sắp đi Hâm Ba Giác, trong lòng hắn có chút vừa động, chẳng lẽ đây là tinh hệ của Hâm Ba Giác?
Thu hồi vật Vu lão đưa cho, trong lòng Lý Cường mơ hồ hiện lên một tia bất an, sư tôn và đại ca bây giờ rốt cuộc như thế nào rồi? Còn có việc bọn họ từng truyền cho mình một ngọc đồng giản, bên trên lưu lại hai chữ " cẩn thận", đó là muốn bảo mình cẩn thận cái gì?
Kim quang chợt lóe, Kiền Thiện Dong bay đến bên cạnh Lý Cường, hắn lẳng lặng đứng yên, cũng không nói lời nào.
Lý Cường quay đầu lại nhìn hắn liếc mắt một cái. Đối với Kiền Thiện Dong, hắn vẫn có một loại cảm giác rất cổ quái, người này không giống như tiên nhân, lại giống như là một đại thương nhân, làm chuyện gì cũng dựa vào thực lực và điều kiện nói chuyện, từ mình nhận thức hắn, loại đặc tính này tựa hồ càng ngày càng rõ ràng.
Lý Cường bản thân cũng là thương nhân xuất thân, đối với cách làm người của Kiền Thiện Dong hắn cũng không bài xích, nhất là chứng kiến hắn đối với Phong Duyên Tinh tu chân giới luôn chiếu cố và giúp đỡ, càng tăng thêm nhiều hảo cảm. Lần này luyện đan hắn xem như là công thần lớn nhất, nếu không có hắn kiệt lực bảo vệ, Thất Tập Đan cuối cùng tự mình sợ rằng một viên cũng không thu được.
Hai người đứng yên rồi cùng ngồi xuống mà cũng không nói lời nào, đều đang suy nghĩ chuyện riêng của mình. Một hồi lâu, Kiền Thiện Dong chần chờ nói: " Lão đệ..."
Lý Cường đứng dậy, cười nói: " Lão Kiền nói chuyện cũng ngập ngừng như vậy sao, chuyện gì?"
Kiền Thiện Dong mỉm cười, mặt nạ trên mặt hắn đưa vẻ tươi cười của hắn rõ ràng hiển hiện ra. Lý Cường khoa trương rùng mình một cái, nói: " Lão Kiền, đừng cười! Đừng cười! Ngươi cười lên làm cho người ta rất là sợ hãi đó a."
Kiền Thiện Dong cười mắng: " Tiểu tử ngươi đúng là không gì tốt! Được rồi, nói chính sự với ngươi, đừng có đẩy đưa a."
Lý Cường nhịn không được cười nói: " Thánh chủ đại nhân có chuyện gì?"
Kiền Thiện Dong bất đắc dĩ lắc đầu, thái độ của Lý Cường làm cho hắn rất đau đầu, tiểu tử này rất kỳ quái, cho tới bây giờ còn không sợ người lợi hại hơn so với mình, từ lúc mình bắt đầu truy tung hắn, tiểu tử này vẫn không thèm quan tâm tới, tới chỗ Thiên Cô Thủy Ẩn Giả, hắn cũng giống nhau, trong lòng hắn luôn thập phần tò mò, không biết tiểu tử này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Kiền Thiện Dong nói: " Mộc Long còn một đoạn thời gian mới có thể khôi phục, ta vừa nhìn qua, hắn vì họa được phúc, có Độ Ly Thần Đan, hắn thậm chí đem những ẩn thương trước kia trị liệu tốt lắm, nếu ta phỏng chừng không sai, tu vi của hắn cũng sẽ tiến tới. Lần này Hiên Long thiếu ân tình của ngươi, hắc hắc, sẽ rất khó trả lại ngươi đó."
Lý Cường bĩu bĩu môi, nói: " Ai muốn Hiên Long đại cả trả nợ nhân tình..."
Kiền Thiện Dong đắc ý cười: " Hừ, không muốn đòi? Vậy tu hành sau này hắn đừng mong tiến bộ thêm nữa."
Lý Cường lại càng hoảng sợ: " Cái gì? Sao lại như vậy?"
Kiền Thiện Dong nói: " Tu luyện đến cảnh giới như chúng ta, trong lòng không thể tồn tại ý niệm cảm kích trong đầu, phải cần tiêu trừ hết, chỉ có tâm an hoàn toàn mới có thể không ưu tư mà tu hành tiếp tục, lần này ngươi cứu mạng hắn...hắn sẽ giữ ý niệm này trong đầu, nếu không thể giải trừ tâm chướng, ngươi nói hắn làm sao tu hành?"
Lý Cường nghe được trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu hắn cười khổ nói: " Chẳng lẽ cứu người cũng sai sao? Vậy phải làm sao?"
Kiền Thiện Dong nhàn nhạt nói: " Tùy duyên đi, bắt buộc đi làm thì rất khó tiêu giải, chỉ có thể tùy duyên thôi." Hắn nhìn bộ dáng gãi tai của Lý Cường, không khỏi bật cười nói: " Điều này người không cần phiền não, nhưng thật ra chuyện đi Hâm Ba Giác...ngươi chuẩn bị tốt rồi chưa? Bây giờ còn có thời gian, đợi lúc đi thì không còn kịp rồi, ta và Phong Ngự, Thiên Thực muốn cùng ngươi đi tìm một kiện bảo bối, ngươi có đi không?"
Trong lòng Lý Cường nhảy lên, hắn biết từ khi mình tu luyện xong thần đan, Kiền Thiện Dong đã xem mình có địa vị ngang hàng với họ, hắn đến mời mình cùng đi tìm bảo bối gì đó, vậy tỏ vẻ hắn đã nhận đồng tu vi và kiến thức của mình.
Lý Cường hỏi: " Là bảo bối gì...ách, ta tham gia!" Hắn không ngốc, loại cơ hội này hắn quyết không bỏ qua.
Kiền Thiện Dong gật đầu nói: " Ngươi thuận tiện mời Xích Minh cùng đến."
Lòng hiếu kỳ của Lý Cường nhất thời bành trướng, hắn hỏi tới: " Lão Kiền, là vật gì thần bí như vậy? Ngay cả ba đại tiên nhân như các ngươi cũng giải không ra?"
Kiền Thiện Dong thản nhiên nói: " Là một kiện thần khí...nga, được rồi, chúng ta ở chỗ này..." Hắn hướng Lý Cường xuất ra phương vị trong Định Tinh Bàn, không nói thêm nữa, liền thuấn di đi.
Lý Cường nhìn vào phương vị của Định Tinh Bàn, phát hiện nơi này không xa có một viên tiểu hành tinh, bằng vào công lực của mình chỉ cần một lần đại na di là đủ rồi. Hắn lập tức thuấn di trở lại trú địa của Cổ Kiếm Viện.
Xích Minh vừa thấy Lý Cường đã kêu khổ: " Đại ca a, thần đan còn lại trả cho ngươi, ai, phiền chết ta rồi, vật này làm sao mà phân phối a? Sau này chuyện như vậy đừng phiền ta nữa, ai!" Hắn đem thần đan trả lại cho Lý Cường. Lý Cường nhịn cười, nói: " Ngu muốn chết, ngay cả việc nhỏ ấy mà cũng làm không tốt..."
Nhưng thật ra, Lý Cương oan uổng cho Xích Minh, người này có thói quen ỷ mạnh hiếp yếu, muốn hắn đem đồ vật đưa cho người yếu hơn mình, thật sự có chút làm khó hắn.
Lý Cường hỏi: " Ngươi có tự mình lưu lại thần đan để dùng không? Đi Hâm Ba Giác sẽ dùng đến đó."
Xích Minh nhếch miệng cười nói: " Đó là đương nhiên, không cần đại ca nhắc nhở." Về phần hắn thu lại thần đan gì, Lý Cường cũng không thèm để ý, năm, sáu, bảy tập đan đều nằm trên tay hắn, bởi vì từ tam tập đan là người tu chân của tu chân giới không dùng được.
An bài xong chuyện của Cổ Kiếm Viện, Lý Cường mang theo Xích Minh vội vã đi ra.
Hai người đều là tu thần cao thủ, chỉ đoạn đường ngắn đó đối với bọn họ chỉ là chuyện nhỏ. Rất nhanh, hai người đi tới tiểu hành tinh mà Kiền Thiện Dong lưu ấn ký.
Đây là một tinh cầu rất hoang vu, trong lòng Lý Cường nói thầm, đoán không ra vì sao Kiền Thiện Dong muốn chọn địa phương này. Xích Minh đột nhiên nói: " Ta chạm vào cấm chế rồi, hắc hắc, bọn họ hẳn là không ở chỗ này."
Đang nói, Kiền Thiện Dong như quỷ mị xuất hiện ở trước người bọn họ, nói: " Đúng vậy, nơi này chỉ là cửa khẩu đi ra mà thôi." Hắn phất một chiêu, mang theo hai người thuấn di qua.
Lý Cường nghĩ thầm, Kiền Thiện Dong tại Phong Duyên Tinh kinh doanh mấy ngàn năm, địa phương này là nơi bí mật của hắn ẩn dấu.
Đây là một vẫn tinh đái( tinh không trôi nổi), ở một vẫn tinh(hay tinh cầu lưu lãng không lớn lắm, Lý Cường nhìn thấy Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực.
Khỏa vẫn tinh cơ hồ cái gì cũng không có, chỉ có một khối mặt đất được dọn sạch bằng phẳng, trống rỗng giống như một cái sân rộng lớn, tầng bên ngoài đã bị cấm chế, thỉnh thoảng có vài khối vẫn thạch( thiên thạch) đánh vào, khởi lên hỏa hoa sáng lạn, trong thái không màu lam xanh đen óng ánh có vẻ xinh đẹp mà trống rỗng.
Xích Minh xoay đầu nhìn một vòng, bình luận: " Địa phương này không tệ, trống trải không người, an tĩnh im lặng...ân, rất yên tĩnh, có thể tĩnh tâm tu luyện, lão Kiền thật biết tìm chỗ..."
Lý Cường cười nói: " Yên tĩnh cái đầu ngươi, ngươi nghe thanh âm oanh long long này đi, ồn chết người, còn gì yên tĩnh đâu chứ, vỗ mông ngựa loạn xạ! Nhưng nơi này thật ra rất bí ẩn thôi." Huynh đệ cả hai một xướng một hòa, giành nhau vỗ mông ngựa Kiền Thiện Dong.
Kiền Thiện Dong phát hiện tự mình đối với hai vị này ngày càng không biết làm sao, hai người này thật sự quá ăn ý, lanh mắt lẹ miệng khiến cho mình không cách nào nghiêm túc được. Hắn làm ra vẻ nghiêm mặt nói: " Lý lão đệ, ngươi cuối cùng có muốn đi Hâm Ba Giác không? Nếu không muốn đi, ngươi không nên tìm hiểu thêm..."
Đi Hâm Ba Giác là điểm yếu của Lý Cường, hắn lập tức nhấc tay đầu hàng nói: " Lão Kiền, Kiền đại ca, Thánh Chủ đại nhân...ai, ta đương nhiên muốn đi Hâm Ba Giác..."
Xích Minh nhẹ nhàng đấm Lý Cường, tà tà cười nói: " Ta đi hay không chẳng sao cả, cho nên, lão Kiền nói gì ta cũng không sợ, ha ha."
Lý Cường hướng Xích Minh đá tới một cước, ra vẻ vô tư nói: " Đừng nói người này, hắn là người điên."
Kiền Thiện Dong dở khóc dở cười nói: " Hai người các ngươi, đều là người điên."
Lý Cường phụ họa: " Ân, đúng vậy, chúng ta đều là người điên."
Kiền Thiện Dong quả thật tức muốn điên rồi, hắn rốt cuộc nhịn không được hừ hừ mắng: " Tiểu tử thúi! Thần khí này quan hệ đến việc chúng ta có thể tiến vào Hâm Ba Giác hay không, nếu ngươi còn nói hưu nói vượn, đừng trách ta thật sự đuổi ngươi ra ngoài!"
Nhìn bộ dáng tươi cười của Lý Cường, Kiền Thiện Dong biết tự mình vừa nói những lời vô ích.
Xích Minh đi lên, lôi kéo Kiền Thiện Dong nói: " Đừng để ý đến hắn, người này không hiểu sự, đi, chúng ta đi tới thôi."
Kiền Thiện Dong tức giận đẩy tay Xích Minh, trực tiếp bay đến chỗ Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực.
Lý Cường theo sát tới, nghi hoặc nói: " Thần khí và tiến vào Hâm Ba Giác có quan hệ gì?" Lần này hắn rất chăm chú.
Thiên Thực đứng dậy nói: " Hâm Ba Giác có hai thông đạo có thể đi tới, một phải tốn hao thời gian mấy trăm năm nhiễu hành, một chính là con đường Hiên Long bọn họ đã đi, là dựa vào Lôi Tiên Chuy của Cô Tinh ngạnh trùng đi tới."
Lý Cường không nghĩ đi Hâm Ba Giác lại khó khăn như vậy, hắn cười khổ nói: " Đây là thần khí gì?"
Kiền Thiện Dong nói: " Là ta ở giới này ngẫu nhiên có được, nếu có thể tìm hiểu làm sao sử dụng, thực lực của ta sẽ không như bây giờ nữa." Ngữ khí của hắn có tiếc nuối rất lớn.
Đại Nam Phong Ngự nói: " Kiền đại ca nếu có thể sử dụng thần khí này, ở trong La Thiên Thượng Tiên sẽ không bài danh ở phía sau nữa."
Lý Cường biết, tiên nhân một khi nắm giữ một kiện thần khí, là có thể đầm đìa tẫn trí phát huy được thực lực của mình, công lực của Kiền Thiện Dong là đủ rồi, nếu có thể có được một thần khí tùy tâm ứng thủ chỉ sợ không chỉ là cục diện bây giờ, hắn muốn tìm hiểu tu thần Thiên Tiến Chương mục đích đã rất minh xác.
Kiền Thiện Dong nói: " Ta vốn nghĩ tự mình tìm hiểu, nhưng Nguyên Cổ Thượng Nhân từng nói qua, thần khí này tại tu chân giới mới có thể tìm hiểu, nếu trở lại tiên giới, ta vĩnh viễn cũng đừng mong sử dụng được nó...ai, đến lúc nhìn thấy Nguyên Cổ Thượng Nhân, ta mới phản ứng lại, thần khí này không phải do ta có khả năng tìm hiểu được, cho nên ta mới quyết định mời mọi người tới hỗ trợ."
Xích Minh nhìn quanh, luôn miệng hỏi: " Thần khí ở nơi nào? Thần khí ở nơi nào?" Thật ra, hắn và Lý Cường giống nhau, đối với thần khí đã không có cảm giác thần bí gì nữa, hắn có hai kiện thần khí, Lý Cường cũng có hai kiện, bởi vậy đối với thần khí của Kiền Thiện Dong cũng không quan tâm, mặc dù bọn họ còn chưa chính thức nắm giữ cách vận dụng thần khí.
" Ở chỗ này!"
Kiền Thiện Dong phao xuất kiện thần khí nọ.
Đó là một cây côn chừng ba thước, thô tế như cỡ ngang một quả trứng, màu sắc là màu tím bầm, một đầu hình tam giác, ở gốc hình tam giác có một đôi móc câu màu lam, còn một đầu có bốn vòng quấn quanh quyện vào nhau trên mặt côn, hình chế thập phần cổ phác( mộc mạc)
Lý Cường cẩn thận dò xét một phen, đột nhiên nói: " Ta...ta có một loại cảm giác rất quen thuộc...kỳ quái?"
Kiền Thiện Dong nhất thời khẩn trương.
Mai nhờ mod sửa dùm-mạng lag không chỉnh được cỡ chữ và đặt màu. Thanks
Phiêu Miểu Chi Lữ Phiêu Miểu Chi Lữ - Tiêu Tiềm