Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Tiềm
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 297
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3525 / 53
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70
oàn người ra khỏi nội đường, đi tới khoảng đất bên ngoài, thành chủ sai Ngân Y vũ sĩ khởi động Truyền Tống trận, bạch quang lóe lên, mấy người đã rời khỏi Hi Thanh đường.
Theo lời thành chủ thì sư thúc tổ tại Thiên Lại thành là một trong những nguyên lão đức cao vọng trọng còn sót lại, từ sau khi sư tôn của hắn phong bế Thiên Lại thành, hắn một mực suy nghĩ sắp đặt phương pháp phá trừ cấm chế, không may là sư tôn hắn thật sự là một vị cao thủ lợi hại vô cùng, trải qua năm tháng dài đằng đẳng hắn vẫn không cách phá giải được. Vì thế hắn bồi dưỡng một đám tiểu bối, toan tính cậy nhờ vào nhiều người, để sử dụng vào việc kiến tạo Chuyển Viên trận pháp nhằm phá giải huyền khí bên ngoài của Huyền Vực mật thất, nhưng mà huyền khí cực hàn bên ngoài Huyền Vực mật thất nhất định phải có Không Âm Xoa dẫn dắt mới có khả năng mở ra, mà Không Âm Xoa đã bị sư tôn mang đi rồi, hắn chỉ còn có thể dựa vào ấn tượng trong quá khứ mà phỏng chế.
Đây là một tiểu viện cực kỳ yên tĩnh, một vài bụi cây màu trắng mọc thưa thớt ở trước cửa vào viện, trên tường viện dây nho bám đầy, thấp thoáng thấy vài chùm quả còn xanh rũ xuống, vài đóa hoa nhỏ màu lam nhạt ở trên còn đọng những giọt nước trong suốt. Thành chủ đứng ở ngoài cửa viện, cung kính nói: " Lam Hải Nữ cầu kiến sư thúc tổ."
Một hồi lâu sau, bên trong tiểu viện vẫn không có một tiếng động, thành chủ lại nói: "Thỉnh sư thúc tổ ân chuẩn, có bằng hữu đến đây bái phỏng."
Lý Cường phát hiện ở nơi đây thì ngay cả đến Cảnh Phong đều cũng mang một thứ thần thái nghiêm túc, biết rằng vị sư thúc tổ Thiên Hoành này nhất định là một người không dễ trêu chọc, nhìn thần thái của mọi người thì sẽ biết, không có một người nào mà không cung cung kính kính, lại một lát sau nữa, cửa của tiểu viện không gió cũng tự mở ra, nhưng trong viện vẫn còn mang một vẻ tĩnh lặng. Thành chủ quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người một cái, lúc này mới khe khẽ cất bước tiến vào cửa viện.
Trong viện phi thường khiết tịnh, chỉ có một căn phòng nhỏ, hình thế rất giống Mao Thảo phòng (phòng cỏ) nóc nhà được lợp bằng cỏ tranh, không có cửa phòng, nói là một căn phòng nhưng nó lại giống một cái đình, bốn phía trống trơn, chỉ có vài cây cột trụ chống đở nóc nhà. Mặt đất trong phòng cao hơn bên ngoài ước chừng nửa thước, nền phòng được phủ bởi một tầng thảm màu trắng ngà, ở giữa phòng có một người đang ngồi nhắm mắt trầm tư.
Thành chủ mang theo mấy người đứng ở ngoài phòng, lẳng lặng chờ đợi. Lý Cường cảm thấy nhàm chán đảo mắt nhìn quanh thầm đánh giá, phát hiện được rất nhiều đồ vật ở đây đều có tạo hình giống như vật phẩm tại quê hương, bất quá đều là màu trắng, Lý Cường không khỏi âm thầm lấy làm kỳ. Đang lúc hắn không nhịn được, thì cặp mắt của sư thúc tổ Thiên Hoành bổng dưng mở ra, ánh mắt đảo qua mọi người, thành chủ cùng đám Văn Thu Ly đang cúi đầu đều chưa phát giác ra, chỉ có Lý Cường đang lơ đãng thờ ơ mới nhìn thấy được.
Sư thúc tổ Thiên Hoành ngồi xếp bằng trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp đĩnh đạc. Hắn mặc một bộ trường sam màu vàng sáng sủa, được thắt bởi một cái đai lưng rộng bằng bàn tay, trên đai lưng đính nhiều khối phỉ thúy, còn treo lủng lẳng một miếng ngọc, trên vai khoác một tấm áo choàng bằng lông mịn, tuy bình thường nhưng lại mang một màu đỏ tươi bắt mắt, mái tóc đen thật dài vấn thành một cái búi ở giữa đầu, khuôn mặt quắc thước, hai nhánh râu mép được cắt sửa chỉnh tề, tinh thần có vẻ rất cường tráng. Hắn khe khẽ vuốt nhánh râu mép, ánh mắt như điện đảo qua mọi người, đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng ở trên thân Lý Cường.
Lý Cường đã thấy qua không ít cao thủ, dĩ nhiên tâm lý không hề sợ hãi, đồng dạng nhìn lại Thiên Hoành.
Thành chủ nhìn trộm một cái, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, nàng đã quên việc
trước tiên phải dặn dò Lý Cường, sư thúc tổ Thiên Hoành tại Thiên Lại thành có địa vị rất cao, nếu không thì căn bản là không có khả năng xảy ra việc ngày hôm nay, làm cho bây giờ nàng không kịp ngăn cản Lý Cường nữa.
Trong lòng Cảnh Phong cũng rất chấn kinh, hắn bội phục nhất chính là vị sư thúc tổ Thiên Hoành này, bọn hắn là người ở cấp bậc trưởng lão, phương pháp tu chân đều là do Thiên Hoành chỉ điểm, trong lòng hắn thầm nghĩ: " Tiểu tử này thật sự là điên cuồng, quả thực so với lão phong tử còn muốn điên hơn, ngang nhiên dám cùng đối nhãn với sư thúc tổ Thiên Hoành."
Thiên Hoành đột nhiên cười nói: " Tiểu tử này là ai? Như thế nào mà ta trước kia chưa từng thấy qua a? A a, ngươi là ai á?" Thanh âm có chút khản đục, tựa như có một lực lượng chấn nhiếp tâm linh.
Trong lòng Lý Cường hung hăng giãy giụa một phen,cái này mới chỉ là khẽ khàng hỏi chuyện, hắn thầm giật mình: "Người này thật là lợi hại". Nhưng hắn vẫn như trước chẳng nói lời nào, lẳng lặng nhìn, đột nhiên hắn cũng cười rồi thốt lên: "A a, trình độ tu chân của ngươi rất cao, bất quá trình độ luyện khí thì không tới đâu cả."
Thiên Hoành có chút ngẩn ngơ, phải biết rằng những câu hắn nói vừa rồi là sử dụng chân nguyên lực phối hợp với âm ba chấn nhiếp, tập trung phát về hướng Lý Cường, một chiêu
này cơ hồ là không ai có thể thoát khỏi được, nếu trong lòng có cái gì đều cũng nói ra cái ấy, ai lại nghĩ rằng tiểu tử kia chẳng những mười phần thanh tỉnh, ngược lại còn cười nhạo thuật luyện khí của mình chưa được. Điểm yếu nhất của hắn đúng là luyện khí, vì luyện khí, hắn đã làm chậm tiến độ tu chân của bản thân, để chế tạo một cái Hợp Âm Xoa đã khiến cho hắn cực kỳ bất đắc dĩ, mà Thiên Lại thành lại không có cao thủ luyện khí nào, hết thảy hắn toàn dựa vào bản lĩnh tu chân cao thâm mà mày mò, nhưng là thất bại thì nhiều mà thành công thì ít ỏi, cơ hồ nó đã rất nhanh trở thành tâm bệnh của hắn.
Đôi mày đen của Thiên Hoành nhướng lên, thành chủ thấy vậy trong lòng liền chấn động, vội vàng nói: " Sư thúc tổ, vị này là khách nhân vừa mới tới của Thiên Lại thành, đặc biệt đến đây để bái kiến sư thúc tổ." Thiên Hoành thật sự giật mình, mượn việc vuốt râu để che dấu, bình tỉnh trở lại: " Khách nhân này lợi hại a, không ngờ có khả năng làm cho tâm cảnh của mình hỗn loạn, không áp chế được."
Cảnh Phong bắt đầu có chút lo lắng, vừa rồi hắn đã mạnh miệng tại Hi Thanh đường, vạn nhất cái tên tiểu phong tử này thật sự đáp được chuyện luyện khí, mặc dù bản thân mỗi người đều cũng biết lão là phong tử, nhưng là thật sự phải kêu Lý Cường là cha thì cũng chẳng vui vẻ gì a, Thiên Hoành nói: " Mọi người ngồi xuống cả đi, ngươi đến đây ngồi cạnh ta." Hắn chỉ vào Lý Cường nói.
Phiêu Duyên cùng Lan Hinh một trái một phải chạy đến bên người Thiên Hoành làm nũng nói: " Tổ gia gia, chúng cháu ngồi cạnh lão nhân gia nha." Nói xong chen lấn ngồi vào, không ngừng ỉ ôi nũng nịu.
Thiên Hoành cười nói: " Hai con tiểu nha đầu này, chẳng chịu tu chân cho tốt, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện đùa bỡn, lúc cần thiết sao mà giúp đở được sư tôn các ngươi. Còn ngươi nữa, Hải nhi, đừng quá nuông chiều chúng nó nữa."
Lan Hinh gắt giọng: " Tổ gia gia còn nói Hinh nhi không tốt, chúng cháu đã cố gắng chăm chỉ lắm rồi, hì hì, tại vì Thiên Lại thành quá ngột ngạt buồn chán mà thôi, chẳng có đi đâu được."
Thiên Hoành thở dài than: " Mọi người đều cũng cần chăm chỉ a, ài, mọi người đều cũng bị khốn tại Thiên Lại thành này, là ta vô dụng thôi. "
Thành chủ vội vàng nói: " Chuyện này không thể trách sư thúc tổ. Hinh nhi, nhìn ngươi xem lại vừa làm cho sư thúc tổ khó xử rồi, lần sau không cho ngươi đến nữa."
Lan hinh cúi đầu xuống, không dám cãi lại một tiếng, Thiên Hoành lắc đầu nói: " Không nên trách Hinh nhi, cấm chế sư tôn lưu lại thật sự là không phá nổi, bọn ta không có khả năng theo kịp được, nếu muốn cỡi.....khó! Khó! Khó!"
Lý Cường không nói một tiếng, khoanh chân ngồi xuống, trong lòng hắn đang suy nghĩ: " Thiên Hoành này có lẽ biết được Phó đại ca chăng, nếu vậy hắn cũng xem như là tiền bối của giới tu chân rồi."
Thiên Hoành đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hắn hỏi: " Tiểu tử kia, ngươi tu chân tại Thản Bang đại lục, như thế nào lại nói được ngôn ngữ của Thiên Lại thành, từ nơi nào mà học được? Chẳng lẽ.....ngươi đã gặp qua sư tôn của ta......" Đột nhiên trong mắt hắn lại lóe sáng.
Mấy người trong đám thành chủ cũng nhìn về phía Lý Cường, bọn họ vừa rồi cũng chưa có nghe xong câu trả lời của hắn.
Lý Cường gãi gãi đầu: " Trước tiên ta hỏi một câu, ân...gia hương của lão nhân gia ngài ở nơi nào?" Hắn lại bổ sung tiếp: " Ý ta là ngài sinh ra ở nơi nào?"
Tâm tư của Thiên Hoành lập tức bay về phía xa xăm, hắn chậm rãi nói: " Ta đã không còn nhớ rõ...đã quá lâu rồi..."
Lý Cường thử hỏi: " Còn nhớ niên đại nào không?"
Tựa hồ như Thiên Hoành rất không muốn nhớ lại, lắc đầu nói: " Ai, ta chỉ nhớ một cái tên quận, gọi là Cửu Giang quận, ngoài ra thì nghĩ không ra gì cả."
Lý Cường học lịch sử cũng không tốt, nhưng hắn biết trong bài thơ " Tỳ Bà Hành" của Bạch Cư Dị có một câu " Tầm Dương giang đầu dạ tống khách "( Bến Tầm Dương đêm khuya đưa khách), chính là ở Cửu Giang quận.
Bên bờ sông Trường Giang có một tòa thành thị, bây giờ gọi là Cửu Giang thị, chẳng biết có đúng là Cửu Giang quận trước kia không, hắn cũng rất mơ hồ, bất quá hắn biết Thiên Hoành này nhất định là người cùng quê hương.
Lý Cường cười nói: " Lư sơn.....Tầm Dương Giang....Bà Dương Hồ....Hồ Khẩu........Long Hổ Sơn...." Liên tiếp mấy địa danh đều nói ra, Lý Cường thầm nghĩ, tổng số có chừng đó có lẽ ngươi từng nghe qua.
Theo địa danh mà Lý Cường nói ra, thần sắc Thiên Hoành càng ngày càng kích động, hắn khó có thể tin được nhìn Lý Cường thì thào nói: " Không có khả năng, như thế nào còn có người từ nơi đó tới....."
Hắn cũng không ngồi yên nổi, phi thân đứng lên, bước qua lại trong phòng liên tục, miệng không ngừng nói: " Lão Thiên! Lão Thiên! Đã bao nhiêu năm.....ta cũng lại thấy được người đến từ cố hương, chuyện này không phải sự thực.....Ta đã cố gắng quên đi, ta cái gì cũng không nhớ rõ....a a...ô...."
Không ai nghĩ đến, Thiên Hoành mà cũng phát ra tiếng khóc to. Hắn chính là tu chân cao thủ tinh thông âm luật, thanh âm buồn bả cất lên, tâm hồn của tất cả mọi người cũng khó nhịn được đều cảm thấy chua chát. Lý Cường cực lực khống chế tâm tình bản thân, nhưng đây là chân tình của Thiên Hoành lộ ra, tiếng bi thương xuất ra tự nhiên, làm cho hắn chẳng thể nào mà chống đở được, sống mũi cay cay, nước mắt không ngừng chảy ra, rơi tí tách xuống đất.
Nhất thời, người trong phòng đều rơi lệ, Phiêu Duyên cùng Lan Hinh công lực thấp kém thì càng khóc lớn hơn. Lý Cường biết là không tốt, nếu cứ để Thiên Hoành khóc lớn, thì không ai ở đây chịu được, người có tu vi thấp rất có khả năng thụ thương. Hắn ngửa mặt lên trời huýt một tràng sáo dài, lấy thứ này chống lại bi âm.
Thành chủ cũng kinh sợ tỉnh lại, khẽ quát lên: " Sư thúc tổ! Sư thúc tổ! Dừng lại! Hinh nhi các nàng chịu không được!" Thanh âm của nàng cũng bao hàm chân nguyên lực.
Tiếng huýt sáo dài của Lý Cường cùng tiếng kêu khẽ của thành chủ, cuối cùng cũng làm cho bi thanh của Thiên Hoành dừng lại, hắn đi ra khỏi phòng, ngửa mặt nhìn trời, thật lâu không nói gì.
Thiên Hoành nhìn lên bầu trời, hỏi " Tiểu huynh đệ, ngươi rời khỏi gia hương vào lúc nào?"
Lý Cương lau nước mắt, nói: " Cũng chưa lâu....."
Thành chủ ngoảnh sang một bên nói: " Hinh Nhi cùng sư tỷ ngươi về trước đi, đến Tĩnh Mặc đường tu luyện một chút, phải cẩn thận chớ lưu lại ẩn hoạn. Sư thúc tổ, để cho Hinh Nhi hai nàng rời đi nhé."
Thiên Hoành yên lặng gật đầu.
Một hồi lâu sau, Thiên Hoành lại nói: " Là ai mang ngươi đi? Ta nhớ Truyền Tống trận trở về sớm đã bị hủy diệt, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy?"
Thiên Hoành không có may mắn giống như Phó Sơn, hắn không tìm được cơ hội trở về, hơn nữa công lực của hắn cũng không cao thâm như Phó Sơn, so với Lý Cường hắn cũng chỉ cao hơn một tầng thứ, cho nên hắn thật sự là tưởng tượng không ra lại có người có khả năng trở về mà vẫn nguyên vẹn, hơn nữa còn dẫn theo một người đi ra. Hắn thấy tu vi tu chân của Lý Cường cao như vậy, trong lòng hiểu được, chỉ trong thời gian ngắn ngủn mà tài năng đạt tới tu vi này, thì sư môn của hắn nhất định có mật pháp hoặc là mật bảo, môn phái này rốt cục là môn phái gì?
Lý Cường nói: " Ta thuộc Trọng Huyền phái, được đại ca ta mang đi khỏi gia hương, đại ca ta gọi là Phó Sơn, Phó Sùng Bích."
Thân thể Thiên Hoành run lên kịch liệt một lát, kinh nghi nói: " Phó Sơn... trời ạ....đỉnh đỉnh đại danh Thanh Phong chân nhân, ngươi.....ngươi có cái gì chứng minh không? Ài, quên đi, chuyện này cũng vô pháp chứng thực."
Lý Cường vươn tay, hiển xuất Thích Hồn Long Giới trên ngón tay, Thiên Hoành thoáng nhìn thấy, thân thể lại chấn động, một hồi lâu sau, hắn thất hồn lạc phách nói: " Quả nhiên! Quả nhiên, quả nhiên! Tiêu chí của huynh đệ hạch tâm trong Trọng Huyền phái......Hắn thật sự là lợi hại a, rố cục cũng trở về được rồi. "
Thành chủ cùng Văn Thu Ly đều không biết rốt cục đây là sự tình gì, nỗi lo lắng của Cảnh Phong lại dậy lên: "Tên tiểu phong tử này hình như địa vị không nhỏ, ngàn vạn lần đừng có cùng với sư thúc tổ Thiên Hoành có giao tình từ trước a, bằng không thì có thể thảm rồi, lão phong tử nhất định sẽ bị tiểu phong tử trị cho chết mất".
Vẻ mặt Thiên Hoành mang một thần tình mất mác, ngơ ngẩn một hồi lâu, rồi hắn mới bảo mọi người ngồi xuống một lần nữa.
Thành chủ cẩn thận nói: " Sư thúc tổ, tiểu hunh đệ nói hắn biết luyện khí, có lẽ hắn có thể giúp chúng ta luyện chế Hợp Âm Xoa....."
Thiên Hoành gật đầu nói: " Huynh đệ hạch tâm của Trọng Huyền phái đều là đại tông sư luyện khí. Hải nhi, ngươi không thể cứ gọi hắn là tiểu huynh đệ......bối phận của hắn......nếu thật sự tính toán kỹ, thì ngay đến ta cũng chỉ là vãn bối của hắn. Sư tôn ta là bằng hữu của đại ca hắn, trước kia rất lâu ta từng gặp qua Phó tiền bối, chỉ là nghĩ không ra, hôm nay còn có thể gặp lại huynh đệ của cố nhân." Thanh âm của hắn có vẻ mười phần cảm khái.
Ý niệm đầu tiên trong đầu Cảnh Phong là "Xong đời rồi", tiểu phong tử này chẳng những biết luyện khí, hợn nữa lại chính là trưởng bối của trưởng bối mình. Lý Cường cũng không thấy thế là kỳ quái, phải biết rằng đại ca Phó Sơn thật sự là kết bằng hữu khắp thiên hạ, tấm chiêu bài bằng vàng này tại đây thật sự là có tác dụng rất lớn. Hắn vẫn giữ thói quen cũ, thích mỗi người có sự quan hệ khác nhau, vì vậy hắn nói: " Ta phát hiện chuyện bối phận ở tu chân giới thật sự là quá rối loạn, tính toán bối phận thật sự là không được rõ ràng lắm, hay là mỗi người chúng ta cứ có một giao tình tùy theo chúng ta đi. Ân, ta gọi ngươi một tiếng lão ca nha, thành chủ, a a, ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ...." Hắn hướng Văn Thu Ly nói: " Ân, Văn huynh đệ, Cảnh.......lão phong tử này thì nên gọi hắn như thế nào đây?"
Cảnh Phong cũng toát hết mồ hôi, luôn miệng nói: " Cứ gọi ta là lão phong tử là được rồi, a a.......a a......a......" Hắn phát ra một tiếng cười miễn cưỡng, cố gắng che dấu sự xấu hổ của bản thân.
Thành chủ nghe vậy mười phần vui vẻ, nói: " Tốt lắm, ta nhận vị đệ đệ này."
Thiên Hoành sờ sờ râu mép, thản nhiên cười nói: " Hảo huynh đệ rất hào sảng. Mọi người đều cùng hắn giao tiếp ngang hàng đi, không cần phải câu nệ tiểu tiết." Lời này vừa nói ra, trong lòng đám người thành chủ đều cảm thấy giật mình, phải biết rằng sư thúc tổ Thiên Hoành đối với chuyện bối phận thì luôn coi trọng nhất.
Nhưng thật ra, bọn họ không hiểu được, sư tôn của Thiên Hoành trước kia từng bắt hắn gọi Phó Sơn là sư thúc, tuy nhiên hắn vẫn không phục lắm, nhưng lần này biết được Phó Sơn có khả năng trở về quê hương rồi lại dẫn người đi ra, thì trong lòng mới hiểu rõ được tu vi tu chân của Phó Sơn so với hắn thì cao thâm hơn rất nhiều. Theo đạo lý, thì hắn cũng phải gọi Lý Cường là sư thúc, nhưng trong lòng hắn thật sự là không muốn vậy, hắn cũng nhân cơ hội này lựa thế mà xuống đài.
Lý Cường cười nói: " Lão ca, Hợp Âm Xoa là cái gì vậy? Có thể cho ta xem một chút không? Hợp Âm Xoa có tác dụng gì? Tại sao Huyền Vực mật thất lại cần đến nó?" Hắn liên tiếp hỏi tại sao, nghe xong mấy câu hỏi đám người Thiên Hoành đều nở nụ cười.
Thiên Hoành quay đầu nhìn về phía thành chủ, nói: " Chuyện Huyền Vực mật thất Hải nhi đã nói cho lão đệ chưa? Xấu hổ a, chúng ta ở tại Thiên Lại thành lâu như vậy rồi, nói
khó nghe một chút, chính là bị giam ở chỗ này trong suốt một thời gian dài, chúng ta cố gắng phá giải cấm chế của sư tôn, nhưng đến tận nay cũng chỉ phá giải được một chút, vẫn chưa đi ra được, nên lần này là muốn mượn sức của lão đệ."
Thành chủ khuyên nhủ: " Sư thúc tổ chớ lo lắng quá, lần này có đệ đệ đến đây, có lẽ thật sự có khả năng cởi cấm chế, chúng ta có thể rời đi khỏi nơi này, đến Mãng Nguyên tìm tổ thúc công về. Năm đó lão nhân gia chỉ có rời đi mà không nhắn lại điều gì, còn phong bế Thiên Lại thành lại, nhất định là có nguyên nhân trọng yếu."
Thiên Hoành gật gật đầu, vuốt râu nói: " Ta muốn nói một chuyện, Huyền Vực mật thất không phải do Thiên Lại Thành tạo ra, mà do sư tôn phát hiện, có lẽ do người tu chân trước kia tạo ra. Tổng cộng có mười ba tầng, tòa tháp có màu kim sắc. Ta từng cùng đi với sư tôn, bất quá cũng chỉ vào được tầng thấp nhất, còn mười hai tầng còn lại vẫn không thể vào được. Năm đó mở tầng mười ba thì phát hiện bên trong có rất nhiều kỳ trân dị bảo, sư tôn đoán mười hai tầng kia còn có rất nhiều, nhưng đáng tiếc đã thử rất nhiều biện pháp vẫn không vào được, sau đó sư tôn rời đi nên ta không thể tiếp tục tìm hiểu thêm nữa."
Lý Cường nghi hoặc nói: " Mười ba tầng, vậy chắc là lớn lắm a.."
Thiên Hoành nói: " Không lớn lắm...nhìn qua thì Huyền Vực mật thất này cao chừng một thân người thôi, phi thường tinh xảo, nhưng khi ngươi đi vào, ngươi sẽ phát hiện bên trong thật rất lớn, không biết dùng cái gì làm thành, nhưng làm cho người ta phải than thở, bất quá..."
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: " Ở bên ngoài mật thất có một đoàn tinh khí của Vạn Tái Hàn Băng, chúng ta gọi nó là Huyền Khí, còn có không ít Băng Tinh Phách hộ vệ, chỉ có Không Âm Xoa mới có thể phá vỡ. Nhưng Không Âm Xoa đã bị sư tôn mang đi, cho nên bây giờ chỉ có thể phản chế. Chúng ta đã thử rất nhiều lần, Thiên Lại Thành đã chết rất nhiều cao thủ, vẫn làm không được, ai..."
Thiên Hoành lấy ra Hợp Âm Xoa, đó là một cây xoa màu xanh biếc, lớn cỡ một quyển sách. Thiên Hoành cười khổ nói: " Không Âm Xoa của sư tôn không có lớn như thế này, nhưng ta chỉ có thể luyện đến như vậy, thật không có cách nào rút nhỏ hơn, hơn nữa rất khó tổ hợp âm luật theo thứ tự bên trong."
Lý Cường tiếp nhận Hợp Âm Xoa nhìn kỹ, cảm thấy rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào. Hắn lại xuất ra một tia chân nguyên xem xét, cảm thấy kỳ quái, cái gì cũng nhìn không ra, cũng không có trận pháp bên trong. Một hồi lâu, hắn hỏi: " Lão ca, cái này làm như thế nào, bên trong cái gì cũng không có a."
Trong lòng Cảnh Phong đột nhiên nhảy lên, mặt mày trở nên vui vẻ, nhịn không được thấp giọng cười nói: " Hắc hắc, nguyên lai ngươi cũng không hiểu a...hắc hắc...lão phong tử ta cảm thấy rất thích thú đó..."
Ánh mắt của Thiên Hoành giống như đao bén liếc qua Cảnh Phong, Cảnh Phong sợ đến cúi đầu, hắn không dám nổi điên trước mặt Thiên Hoành.
Trong lòng Lý Cường thầm than, mặc dù Trọng Huyền Phái về phương pháp luyện khí thì thiên hạ vô song, nhưng không phải tất cả đều tinh thông hết.
Thiên Hoành nói: " Lão đệ, Thiên Lại Thành chúng ta lấy âm luật làm căn cơ cho tu chân, luyện khí cũng vậy. Ngươi thử xem xét bên trong, có phải là có rất nhiều điểm nhỏ thuộc tính trái ngược nhau, thử dùng chân nguyên lực chấn động, đây là phương pháp luyện khí chủ yếu nhất của chúng ta."
Lý Cường lại nhắm mắt tra xét. Có sự chỉ điểm của Thiên Hoành, hắn liền hiểu ngay, không khỏi mừng rỡ: " Haha, nguyên lai là như vậy, ta hiểu được rồi, ta hiểu được rồi!"
Hắn nói: " Để ta thử xem, bất quá ta phải biết cách sắp xếp âm tự ở bên trong là như thế nào."
Thành chủ vui vẻ nói: " Thật tốt quá, đệ đệ ngươi cần vật gì cứ nói cho ta biết, Văn trưởng lão sẽ mang tới ngay."
Văn Thu Ly nhìn Lý Cường, nói: " Huynh đệ muốn cái gì cứ phân phó."
Lý Cường lắc đầu nói: " Không cần, cái gì cũng không cần."
Cảnh Phong không dám tin tưởng, hỏi: " Tiểu phong...ách..tiểu huynh đệ, không có công cụ làm sao mà luyện khí?"
Lý Cường hỏi lại: " Ai nói luyện khí nhất định phải có công cụ a?"
Cảnh Phong bị Lý Cường hỏi đến á khẩu, vì e ngại có Thiên Hoành ở đây nên hắn không dám nổi giận, trong lòng chỉ nói thầm: " Hừ hừ, để đến khí xuống dưới Băng Nhãn coi ngươi làm sao mà cuồng ngạo."
Thiên Hoành lấy ra một ngọc đồng giản, nói: " Lão đệ nhìn xem, đây là phương pháp sắp xếp âm tự, có cái gì không hiểu cứ hỏi ta."
Đối với việc luyện khí, Lý Cường đã phi thường thích thú, hắn tiếp nhận ngọc đồng giản, bắt đầu chăm chú học. Nội dung của ngọc đồng giản rất ít, đều là phương pháp chế tác cơ bản nhất và cách sắp xếp âm tự, đối với phương pháp chế tác hắn chỉ cần nhìn lướt qua, tu vi luyện khí của hắn so với phương pháp này không biết cao hơn bao nhiêu lần, hắn chỉ chú ý cách sắp xếp âm tự, cái này mới làm hắn phải chăm chú học.
Lý Cường vẫn nhắm mắt lại, đắm chìm trong bầu trời học tập mới, hắn cảm thấy rất hưng phấn. Qua thật lâu, hắn mới cùng Thiên Hoành trao đổi một chút về cách nhận xét, sau đó lại tiếp tục học tiếp. Thành chủ mấy người đều là tu chân cao thủ, đều cùng nhắm mắt tĩnh tọa. Rốt cuộc, Lý Cường cười nói: " Không tệ lắm. Lão ca, cách sắp xếp âm tự của Hợp Âm Xoa ngươi mau nói cho ta biết, trong ngọc đồng giản không có nói."
Thiên Hoành có chút không dám tin: " Nhanh như vậy? Tất cả đều hiểu được hết sao?"
Khi hắn thấy Lý Cường gật đầu, không khỏi than thở: " Ta thật hâm mộ Thanh Phong chân nhân a...thật là quá lợi hại!"
Trong lòng Cảnh Phong mặc dù đối với tiểu phong tử này không phục, nhưng hắn biết lời sư thúc tổ nói chính là thật. Kể cả mấy trưởng lão như hắn còn thêm các đệ tử, đều đã học qua ngọc đồng giản này, bất quá không có ai hiểu được hoàn toàn, ai cũng bị khó khăn ở phương diện luyện khí.
Thiên Hoành xuất ra một đồ vật nhỏ cỡ ngón tay màu bạc, nói: " Ta dùng Minh Đích thổi cho ngươi nghe, tổng cộng có ba phần. Mọi người mau vận công hộ thân, lão đệ tốt nhất nên dùng tâm niệm nhớ kỹ, ta sẽ tận lực thả chậm tốc độ."
Hắn ngậm Minh Đích trên miệng, dương tay đánh ra một đạo bạch quang, trong nhất thời cả tiểu viện bị bao phủ trong một làn sương khói màu trắng.
Lý Cường hiểu được đây nhất định là phòng hộ, lập tức vận công dùng Ảnh Mộng Giáp bảo vệ toàn thân.
" Tức, tức..." Thanh âm nọ cực kỳ cổ quái, do liên tiếp những âm tiết tạo thành, nghe được làm người khó chịu cực kỳ, may là rất ngắn, chỉ không đến ba mươi giây là kết thúc.
Lý Cường thở ra một hơi: " Mẹ ơi...cái này thật là quá khó nghe..."
Thiên Hoành bị hắn làm cho ha ha cười to, nói: " Phần đầu tiên là dễ nghe nhất đó, hai phần kế tiếp mới là gian nan đó..."
Thành chủ và hai trưởng lão nghe vậy đã cảm thấy rất khó khăn. Văn Thu Ly nói: " Người càng tinh thông âm luật thì càng nghe càng khó chịu. Mỗi lần ta nghe xong thì trong lòng thật là rất tệ. Thật sự là rất sợ phải nghe..."
Cảnh Phong cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thiên Hoành không đồng ý, nói: " Các ngươi không thể nghe được tinh túy bên trong, đương nhiên là thấy chịu không được. Được rồi, đây là phần thứ hai."
" Bá, bá, bá.."
Theo thời gian, ngay cả không khí đều cũng chuyển động xoay quanh. Lý Cường nghĩ thầm: " Sao lại lợi hại như vậy!"
Phiêu Miểu Chi Lữ Phiêu Miểu Chi Lữ - Tiêu Tiềm