A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiêu Tiềm
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 297
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3525 / 53
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63
goài khơi đột nhiên xuất hiện vô số những chiếc vây gì đó thật giống nhau, xẹt qua mặt nước lưu lại một luồng sáng bạc. Lý Cường lập tức liên tưởng đến sa ngư ở quê hương, hắn biết thứ này không phải sa ngư, dám chắc so với sa ngư còn lợi hại hơn. Tất cả những luồng sáng bạc rơi xuống chỗ đám ngươi đang giãy dụa dưới nước, trong lòng Lý Cường càng khẩn trương, gia tăng tốc độ hướng chỗ Hồng Thiêm bay tới.
Sắc trời càng thêm âm trầm, trên bầu trời đột nhiên lóe sáng " lộng lộng..lạp..Oanh!" Từng trận tiếng sấm nương theo tia chớp xa xa truyền đến, hòa cũng tiếng sóng biển gầm gừ càng thêm điếc tai nhức óc.
Trong lòng Hồng Thiêm càng gấp gáp, nhìn trời có lẽ mưa to sẽ tới, hắn đã lại rơi xuống phía trên đám người, những chiếc vây ở ngoài khơi cũng đã hướng theo đám người chuyển tới.
Lý Cường đến đối diện Hồng Thiêm, hét lớn: " Hồng Thiêm, trong nước là thứ gì vậy?"
Hồng Thiêm kêu to: " Không biết là loại hải thú gì, hình như là loại ăn thịt người!"
Có lẽ các vị phật ở trên muốn ấn chứng lời Hồng Thiêm nói, một tiếng thảm hào thật dài vang lên, ngoài khơi nhất thời đại loạn, những người trong nước liều mạng bơi tứ tán ra xa, một mảnh sắc đậm lan ra trong nước, đó là máu tươi. Nghe được mùi máu tươi trong nhất thời hải quái như điên cuồng hơn, một khối gì đó chợt nổi lên, thì ra đó là cái miệng lởm chởm răng nhọn và thân hình màu xanh đang quay cuồng, có vẻ kinh tâm động phách.
Lại vang lên những tiếng khóc kinh thiên động địa. Lại thêm một trận âm thanh sét đánh vang lên, những hạt mưa nặng nề đổ xuống, tình cảnh này càng làm cho những nạn nhân càng thêm kêu khóc tuyệt vọng. Nước mưa dày đặc càng làm cho cảnh vật càng thêm mờ mịt, Huyễn Dương Hoàn trên mình Lý Cường kim quang đại thịnh, nước mưa bị bắn ra tứ tán, hắn hét lớn: " Hồng Thiêm, ngươi tới cứu người, ta giết hải quái!"
Hồng Thiêm kêu lên: " Sư thúc, không thể giết, không thể giết! Sẽ đưa tới hải quái càng lợi hại hơn."
Chỉ một thoáng do dự, những tiếng kêu thảm điên cuồng gào thét cang thêm thê lương. Lý Cường quát to: " Không quản được nhiều nữa...giết đã rồi hãy nói. Ngươi đi cứu người!" Hắn từ trong không trung lao thẳng xuống mặt nước, ngân mang của Hấp Tinh kiếm đột nhiên biến cường, giống như hàng vạn mũi nhọn xuyên vào trong nước, tạc xuống mặt nước ầm ầm loạn hưởng. Tâm niệm hắn chuyển động, Hấp Tinh kiếm trong người mang theo một tầng võng kiếm, cùng thời gian nước biển bị nhiễm màu hồng, vô số khối thịt vụn trồi lên mặt nước.
Hấp Tinh kiếm nhờ có Lý Cường thúc dục, giống như một cự quái có hàng ngàn hàng vạn cánh tay, không hề lưu tình xuyên thẳng xuống tất cả những thứ gì đó ở dưới nước. Do công lực vừa mới tiến nhanh, Lý Cường có chút không khống chế được sát khí của Hấp Tinh kiếm, may là đây là ở trong nước, nước biển đã ngăn cản bớt lực lượng của hắn.
Công năng tị thủy của Huyễn Dương Hoàn thật sự là rất cao. Lý Cường tựa như đứng ở giữa một kim quang cầu, kim quang chiếu xuống dưới nước có vẻ quái dị mông lung, vô số bóng đen tán loạn chung quanh. Nhưng lực cản trong nước càng ngày càng mạnh, chỉ một chốc lát hắn cũng đã cảm thấy đã cố hết sức " hoa lạp lạp", hắn từ trong nước nhảy lên.
Một kích vừa rồi không biết giết được bao nhiêu quái thú, trên mặt biển ngập đầy những khối thịt vỡ vụn xương nát nhìn thật dọa người, càng có nhiều quái thú thích ăn những khối thịt này nên đám người đang vùng vẫy tạm thời an toàn.
Hồng Thiêm kéo một sợi dây có chừng mười bảy, mười tám người, ra sức hướng Phi Câu Liên bay tới, hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều công lực. Lý Cường hướng tới ngoài khơi bay qua, trong tay cầm một sợi dây dài, còn có một ít người tán lạc ngoài xa.
Chuyển quanh hai vòng, Lý Cường đã kéo được bảy, tám người, hắn không dám trì hoãn lâu hơn, bèn kêu to: " Còn có ai không? Còn có ai không? Kêu lên một tiếng..."
Âm thanh chung quanh thật là quá lớn, tiếng cuồng phong sấm sét lẫn sóng biển gầm gừ loạn thành một mảnh, Lý Cường cố gắng lắng nghe, những người nắm sợi dây kêu to: " Không còn ai nữa...mau đi đi..."
Trong lòng Lý Cường thầm than, biết rằng cho dù còn người còn sống cũng rất khó tìm. Trận mưa to này thật sự không đúng lúc, Huyễn Dương Hoàn tuy tị thủy rất tốt, nhưng nước mưa bao quanh dày đặc cũng ngăn trở tầm mắt rất lớn. Hắn kéo sợi dây bay đi, đột nhiên phía sau có người cuồng hô: " Còn có hai người..còn có hai người a..."
Nếu không phải Lý Cường có thính lực kinh người, tiếng kêu đó căn bản là không thể nghe được, hắn xoay người lại, hai người kia cũng đã hoàn toàn kiệt lực, đang từ từ chìm dần xuống nước, có một người vừa nắm được sợi dây hoảng sợ kêu hoảng: " Đi mau đi, van cầu ngươi, không cần quan tâm tới hắn nữa!"
Người vừa rồi kêu cứu òa khóc ròng hô lớn: " Ca ca! Cứu đệ với ca ca." Lý Cường đưa mắt nhìn lại, thấy có một đám quái thú đang lao nhanh tới, xẹt qua mặt nước làm người ta nhìn thấy kinh tâm sợ hãi.
Lý Cường cắn răng, tinh mang của Hấp Tinh kiếm lại lóe sáng, lần này hắn dùng tới cả bạo huyền, vô số tinh mang bắn nhanh vào trong nước. Hắn phấn khởi cuồng uy quát: " Đi tìm chết đi! Cuồng bạo!" Một tràng âm thanh tạo thành chuỗi từ dưới mặt nước vang lên, giống như phiên giang đảo hải, nước biển sôi trào lên, những người đang nắm sợi dây như rơi vào trong cảnh địa ngục.
Lý Cường nhanh chóng quăng sợi dây xuống quấn người đó, xoay người bay đi. Trong lòng hắn cũng có chút thắc thỏm bất an, công lực tiêu hao nhiều quá, hắn thầm cảm nhận con người vốn không nên đấu với tự nhiên.
Phi Câu Liên đã tới gần, đang lúc nhìn xem Lý Cường xuất thủ cuồng bạo, người trong thuyền chợt yên tĩnh một thoáng thì vang lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc. Từ trên nóc cửa thuyền đã có thêm hai mươi mấy người, còn có không ít người rơi vào bốn phía Phi Câu Liên, Triệu Hào kêu to: " Mọi người cố gắng một chút, người còn lại không nhiều đâu!"
Lô Tạp Lý phi thường cẩn thận chỉ huy Phi Câu Liên, bởi vì bây giờ Phi Câu Liên cực kỳ nguy hiểm, bởi vì tốc độ quá chậm, một khi xuất hiện tình huống khẩn cấp thì sẽ rất khó né tránh.
Lạp Ba Đốc nhìn trừng trừng ra ngoài khơi, hắn biết bây giờ mới chỉ là những tiểu hải quái ăn thịt người, còn chưa thấy một con nào lớn, chỉ cần đến một con thôi là đã không chịu nổi. Vừa rồi Lý Cường cho ngoài khơi nổ tung đã làm hắn giật mình không nhỏ, hắn nhìn thấy Lý Cường có thực lực như vậy đã an tâm không ít.
Rất nhanh Lý Cường đã đến nơi. Hồng Thiêm, Khố Bột và Lý Cường đưa người từ trong nước lên, tốc độ cũng đã nhanh hơn. Lý Cường nắm lấy một người cuối cùng, hét lớn: " Hồng Thiêm, Khố Bột mau đi vào, tiếp theo..." Mấy người rất nhanh tiến vào bên trong thuyền.
Lý Cường đưa người trong tay đẩy vào cửa thuyền, vừa đang muốn đi vào thì chợt nghe thấy tiếng gầm gừ long long, quay đầu nhìn lại, không tránh khỏi phải hít sâu một hơi.
Thái Mông Thú lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa lại rất gần.
Người bên trong thuyền nhất thời rối loạn, Lô Tạp Lý kêu lên quái dị: " Là Thái Mông Thú, mau lui lại! Dùng hết tốc độ lui nhanh, chuẩn bị hoàn hình phòng ngự!"
Sắc mặt Lạp Ba Đốc một mảnh thê thảm: " Chuẩn bị phóng Câu Pháo ra!"
Mấy người điều khiển lóng ngóng chuẩn bị, trong đó có người kêu lên mắng chửi: " Con mẹ nó cứu người làm gì! Tại Oan Hồn Hải xưa nay làm gì có chuyện cứu người chứ? Mọi người đều phải nghe theo mệnh trời, nhanh lên một chút...coi chừng không kịp rồi!"
Hồng Thiêm, Triệu Hào còn có Nạp Thiện đều kêu to, hối Lý Cường mau đi vào thật nhanh. Bên trong thật khẩn trương, sắc mặt Lam Tưu công chúa tái nhợt, trong miệng vang lên tiếng niệm khe khẽ, chính là chú ngữ được niệm tại Nam Khẩu Quan.
Theo tiết tấu của nàng, mọi người dần dần an tĩnh, tựa hồ hết thảy không còn sợ hãi.
Lý Cường ở ngoài cửa thuyền nhìn nàng một cái, quát to: " Tất cả không được ra ngoài! Đi mau!" Hắn dùng sức đóng cửa thuyền, phi thân lên nghênh đón Thái Mông Thú.
Mạt Bổn thất thanh kêu: " Sư tôn!"
Hồng Thiêm quát to một tiếng, định lao ra ngoài, Triệu Hào biết tính tình của sư tôn, vội kéo hắn lại, noi: " Đừng đi, sư tôn sẽ bị phân tâm đó."
Ngoại trừ Lô Tạp Lý đang chỉ huy và mấy người điều khiển, còn tất cả những người trong thuyền đều khẩn trương nhìn ra ngoài.
Mùi máu tươi đậm đặc đã hấp dẫn con quái thú khổng lồ này lại đây, những chiếc vây màu đen to lớn nhanh chóng lướt tới gần. Lý Cường phát ra tiếng huýt sao rung trời, đón lấy con Thái Mông Thú khổng lồ. Hắn cũng không có nắm chắc sẽ đánh bại được nó, chỉ là có ý muốn dụ nó đi nơi khác.
Một tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa, Lý Cường hung hăng đánh lên lưng Thái Mông Thú. Hấp Tinh kiếm dù sao cũng không phải tầm thường, cùng thời gian đã khoét sâu một cái lỗ lớn trên lưng Thái Mông Thú. Huyết nhục bay ra, giống như một trận mưa máu. Lý Cường cũng bị cỗ kình lực hung mãnh này bắn bay ra. Thái Mông Thú đột nhiên bị thương nặng như vậy, phẫn nộ điên cuồng hét lên.
Cả biển khơi bị thanh âm điên cuồng này chấn động rung trời, cả mặt biển sôi trào lên, người trên Phi Câu Liên bịt vội lấy lỗ tai. Với thời gian ngắn này, Phi Câu Liên đã được chuẩn bị xong, hoàn hình phòng ngự đã hoàn hảo, thanh quang chợt lóe, Phi Câu Liên rời xa rất nhanh.
Lý Cường ở gần nhất nên bị âm thanh này chấn động đến khí huyết sôi trào, tiếng rống to này có thể so sánh với âm công của tu chân cao thủ.
" Oanh...hoa..!" Thái Mông Thú cuối cùng từ dưới nước trồi lên lộ ra cái đầu của nó, Lý Cường vừa nhìn thấy thì trong lòng nổi lên một trận kinh hãi, thật sự là quá đáng sợ.
Đó là một cái đầu hình tam giác khổng lồ, che kín bởi lân phiến màu đen, đường kính chừng hơn một thước, trên đầu có hai cái sừng lớn màu đen, hai mắt màu xám trắng, trong miệng lởm chởm những chiếc răng nhọn cao bằng nửa thân người. Nếu Thái Mông Thú lớn đến như vậy thì so Lý Cường với nó chỉ như một con ruồi.
Thái Mông Thú tựa hồ nhìn thấy được Lý Cường, mở cái miệng lớn ra định nuốt lấy. Lý Cường không dám phóng Hỏa Tinh ra, nơi này thế nước quá lớn, sẽ làm Hỏa Tinh nguyên khí đại thương. Hắn dương tay bổ ra Tử Diễm Cự Chưởng, thân hình cấp tốc bay lên.
Tử quang chớp động, Tử Diễm Cự Chưởng đánh ngay vào miệng quái thú " lộng bá" " lộng bá" một trận âm thanh vang lên, Thái Mông Thú bị đánh bay hơn mười cái răng, nó liền lập tức điên cuồng.
Một cơn sóng khổng lồ động trời khởi lên, thân hình nó đột nhiên dựng đứng, từ trong cái đầu tam giác to lớn phun ra một đạo khí lưu âm âm màu trắng, cỗ khí lưu này chạm vào nước mưa đang bay đầy trời, lập tức xuất hiện biến hóa kinh người, vô số giọt nước mưa kết thành băng tinh, lại di động rất nhanh hóa thành băng tiễn, lớn nhỏ không đồng nhất, bén nhọn kinh khủng, phô thiên cái địa bay về phía Lý Cường.
Thái Mông Thú phun ra ba lần, trong đó có một lần phun ra một tòa sóng lớn như núi khổng lồ, hình thành một mảnh mang mang băng tiễn màu trắng.
Lý Cường quát to một tiếng, có chút không biết nên làm sao. Ngân mang của Hấp Tinh kiếm khởi lên chiếu sáng rực cả ngoài khơi, hắn mở phòng ngự tới mức lớn nhất, nhưng băng tiễn phóng tới quả thực vô cùng vô tận, theo cơn lốc hàn khí xâm nhập vào tận xương, hắn bị đánh đến cuống quýt thối lui ra sau, nào ngờ bị một cơn sóng lớn ở phía sau cuốn vào.
Thân hình khổng lồ của Thái Mông thú hung hăng hướng đến chỗ Lý Cường bị cuốn vào lao xuống.
Vừa vào trong nước Lý Cường cấp tốc hướng vào biển sâu chạy trốn, hắn phát hiện ở trong nước hoạt động rất hạn chế, tốc độ rõ ràng chậm đi, lực cản của nước còn mạnh hơn sự tưởng tượng của hắn. Phía sau chợt truyền đến một cỗ áp lực thật lớn, nhờ vào kim quang của Huyễn Dương Hoàn, Lý Cường nhìn thấy thân hình khổng lồ của Thái Mông Thú đang đuổi theo sát.
Trong giây lát hắn đã phát hiện cái đầu to lớn của nó đến gần mình, cặp mắt màu xám như tro tàn của nó đã lóe lên ý vị đang cười cợt hắn. Một cỗ áp lực cường đại hút lấy Lý Cường, đó chính là nó nhờ thêm uy lực trợ giúp của nước biển, cố hút mạnh Lý Cường vào miệng.
Hấp Tinh kiếm ở trong nước lóe lên lượng lượng ngân mang như kiếm ngư, cái đầu của Thái Mông Thú vừa tới gần đã bị những kiếm ngư này chém đến tơi bời hoa lá. Sương trắng ở trên trán của Thái Mông Thú lại phun ra, cùng thời gian, thân thể Lý Cường ở trong biển bị đông kết thành băng, nhất thời hắn bị phong kết ở trong khối băng đó.
Thái Mông Thú mở cái miệng lớn ra cắn vào khối băng, nhìn bộ dáng nó muốn nuốt cả băng lẫn người đi xuống.
Hỏa Tinh ở trong lúc Lý Cường bị phong thành băng bay ra nguyên thần, trước tiên nó ở sau lưng khối băng phong Lý Cường khoét ra một cái lỗ lớn, Lý Cường phi thân lui khỏi sự vây khốn của khối băng. Hắn lửa giận bốc cao ba trượng, vừa thoát khốn đã vận khởi Hấp Tinh kiếm, ở trong nước bắt đầu bắt thủ ấn, Thập Bát Diệt Ma Thủ bốn tầng điệp gia đã nhanh chóng kết ấn, lập tức vô số ánh sáng liền phiêu phất trong lòng biển. Thân thể Lý Cường lóe lên sáng rực, hai tay có chút khua động, một quang cầu hồng quang hiện lên, ở trong nước có vẻ mông lung chói mắt dị thường.
Khi luồng ánh sáng màu hồng lướt trong lòng biển, dĩ nhiên nước biển cũng bị tách ra, thân hình của Thái Mông Thú mặc dù thật lớn nhưng cũng rất linh hoạt, nó đột nhiên cảm thấy bất hảo liền cấp tốc tránh qua một bên, đạo ánh sáng màu hồng đó lập tức đánh mạnh vào cái đuôi lớn của nó. Liên tiếp một chuỗi xuyến âm thanh trầm muộn, trên cái đuôi thật lớn của Thái Mông Thú bị tạc một cái động lớn.
Lý Cường cảm thấy nổi giận, Thái Mông Thú quả thật quá lớn, như vậy cũng không làm nó bị thương nặng.
Bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là cấp tốc dạt ra xa tránh né, hắn không hề nghĩ đến nguyên thần của Hỏa Tinh lại có thể phi vào trong lòng biển rộng.
Trong cơn sóng lớn nổi lên cuồn cuộn, một luồng sáng trắng không lớn lắm quay cuồng, phạm vi rất nhanh bắt đầu mở rộng kịch liệt, vô số bóng nước nổi lên " cô lỗ" " cô lỗ", thanh âm vang lên, chỉ thấy vụ khí màu trắng lần lượt nổi lên, theo sóng lớn khởi, mặt nước biển sôi trào.
Thái Mông Thú điên cuồng hét lên từ trong nước thoát ra, nguyên thần của Hỏa Tinh gắt gao bám chặt trên đầu nó, nó vừa ra khỏi mặt nước thì Hỏa Tinh từ đầu nó bay suốt xuống theo thân thể nó, Thái Mông Thú nhất thời bị thiêu cháy kịch liệt.
" Oanh long long...phốc...xuy xuy..."
Một lần nữa lạc vào trong nước quái thú cảm thấy độ nóng trong nước cũng đáng sợ vô cùng, nó rống to một tiếng liều mạng bơi ra phía xa, nó đã bị thương rất nặng. Nguyên thần của Hỏa Tinh cũng không có đuổi theo mà cấp tốc bay vọt trở về thân Lý Cường, nó cũng bị nguyên khí đại thương.
Lý Cường thở dài một hơi, hắn cũng hiểu được đã cố gắng hết sức, công lực tiêu hao thật sự rất lớn. Cuồng phong khắp bốn phía vẫn như trước, mưa to đã không biết dừng lại khi nào, Phi Câu Liên đã không còn nhìn thấy nữa. Tại Oan Hồn Hải mang mang, Lý Cường cũng không nhìn ra phương hướng, trong lòng hắn không khỏi nổi lên sự lo lắng.
Vì muốn nhìn thấy được xa, tìm kiếm Phi Câu Liên, Lý Cường rất nhanh bay lên thật cao. Đột nhiên một trận gió quét tới đã làm cho hắn cuống quýt lảo đảo, lại thêm một cơn gió quái dị thổi tớii làm hắn không cách nào trụ lại, chân nguyên lực đã có chút tán loạn.
Hắn chấn động, lập tức buông lỏng tâm thần, thân thể mất đi chân nguyên lực cầm cự, người như sao rơi rớt nhanh xuống biển.
Lý Cường trồi lên mặt nước phát hiện, chân nguyên lực đã tiêu hao rất nhiều, hắn không suy nghĩ đã lập tức thu hồi Huyễn Dương Hoàn và Lan Uẩn chiến giáp, quần áo trên người lập tức thấm nước, hoàn hảo là còn Ảnh Mộng Giáp bảo vệ toàn thân. Một tấm phản thật dài trôi tới, hắn dùng sức nhảy lại, năm ngón tay cắm mạnh vào tấm phản, dùng sức kéo vào sát người rồi xoay người nhảy lên, vừa mới ổn định tâm thần đột nhiên phát hiện trên đầu tấm phản còn có một người, người nọ dùng một sợi dây buộc mình vào đầu tấm phản, dường như đã hôn mê bất tỉnh.
Một cơn sóng lớn đánh tới, tấm phản dài đã bị gãy làm hai, Lý Cường phi thân về phía người nọ, tay giữ lấy tấm phản giữ chặt lại thân hình hắn cho ổn định. Nhìn thấy người nọ còn hôn mê, Lý Cường bèn kéo hắn cho nằm lên tấm phản, vận khởi chút ít chân nguyên lực truyền vào người hắn, người nọ liền ói ra nước " Nga...khái khái...", sau khi ho ra mấy tiếng hắn mở mắt, mờ mịt ngẩng đầu nhìn quanh.
" Đây là...ở nơi nào? Lạnh...lạnh quá..." Hắn vừa nói vừa run.
" Ài, lão huynh, đây đang ở Oan Hồn Hải, ngươi thật mạng lớn, vẫn còn sống..." Hắn dìu người nọ ngồi dậy.
Người nọ giật mình ngẩng đầu, Lý Cường cảm giác như đã từng gặp qua, bèn hỏi: " Lão huynh...dường như rất quen mặt a..."
Người nọ nhìn Lý Cường một hồi lâu, đột nhiên kêu lên: " Tiểu tử ngốc...ngươi là tiểu tử ngốc.."
Lý Cường nghe hắn kêu càng thấy hoảng sợ, cái gì là tiểu tử ngốc? Vừa định hỏi thì giật mình: tiểu tử ngốc? Chỉ có đội hành thương của Tạp Ba Cơ Lão Đa mới gọi mình như vậy.
Trong lòng Lý Cường cảm thấy khổ sở, khi hắn cứu người thì không hề nhìn thấy Tạp Ba Cơ Lão Đa. Hắn vội hỏi: " Ngươi cùng một hành thương với Tạp Ba Cơ Lão Đa? Lão Đa cũng cùng ngồi chung một Tiến Chu sao?"
Người nọ nói không ngừng: " Ta thật đáng chết! Ta thật đáng chết!"
Lý Cường lắc đầu nói: " Uy! Đừng có nói sống nói chết nữa, ngươi bây giờ vẫn còn sống, trả lời câu hỏi của ta!"
Người nọ nhắm mắt, thì thào nói: " Đều cũng trách ta...không nghe lời Lão Đa nói, vì tham tiện nghi lẽ ra không nên ngồi chiếc Tiến Chu này...ai! Đã xong hết rồi, xong hết rồi!" Hắn than thở vài câu đột nhiên kêu lớn lên: " Ta thật đáng chết! Ta thật đáng chết!"
Lý Cường biết Tạp Ba Cơ Lão Đa bình an vô sự, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hắn tạm thời không để ý đến người nọ, cũng dùng sợi dây buộc vững mình lại trên tấm phản rồi bắt đầu vận công. Một tay hắn cầm khối thượng phẩm tinh thạch, liền hồi phục rất nhanh.
Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng huýt sáo dài, rồi dần dần tiêu tán vào trong tiếng rít gào của sóng biển.
Người nọ đã tỉnh táo lại, nhưng bộ dáng như rất sợ hãi, hắn nắm chặt vào hai mép của tấm phản, mắt mờ mịt nhìn bầu trời không nói một lời, tùy theo tấm phản trôi đi.
Cuối cùng Lý Cường cũng hồi phục hơn phân nửa, khi thu hồi tinh thạch hắn mới phát hiện quần áo trên người đã bị nước biển làm nát, nhưng hắn cũng không còn cách nào, hắn đứng thẳng lên, ngửa mặt phát ra một tiếng huýt sáo dài chói tai, cố gắng liên lạc cùng bọn Triệu Hào. Hắn nghiêng tai lắng nghe cả nửa ngày, ngoài tiếng oanh minh của sóng biển và cuồng phong gào thét thì không nghe được chút hồi âm, hắn biết Phi Câu Liên đã đi xa rồi.
" Uy! Lão huynh...tỉnh tỉnh.." Lý Cường vỗ vỗ vào mặt người nọ, bàn tay cảm thấy lạnh lẽo, đến lúc này mới biết người nọ đã chết, thân thể đã cứng ngắc, hai tay vẫn nắm chặt mép tấm phản, Lý Cường thở dài một tiếng, buông tấm phản ra xa.
Lý Cường nhìn khắp chung quanh, cảm thấy đã gặp phiền toái lớn, bởi vì không phân biệt được phương hướng, cũng không biết Phi Câu Liên chạy về hướng nào, hoàn toàn không nhìn thấy được vật gì. Hắn khẽ cắn môi, tùy tiện chọn đại một phương hướng rồi bay đi.
Những cơn sóng dần dần nhỏ lại, sắc trời không còn là màu xám mà trở thành màu nhũ bạch nhàn nhạt, cảm giác làm cho người ta cảm thấy tương đối thoải mái. Lý Cường ngừng lại, thân hình tùy theo sóng biển phập phồng. Nhìn lại thân thể mình, hắn không khỏi buồn cười, thân thể trần truồng đang hiển lộ những hoa văn nhàn nhạt đó chính là Ảnh Mộng Giáp.
Hắn lấy ra một cái khố mặc vào, nghĩ thầm: " Tại Oan Hồn Hải đùa giỡn sóng biển, cũng thật là sảng khoái, chỉ là không biết Phi Câu Liên đang ở đâu rồi?"
Đối mặt là mịt mù khơi, phía xa xa ngoại trừ những cơn sóng bạc đầu nhìn không thấy bất cứ vật gì, bầu trời mang mang mênh mông.
Lý Cường bất đắc dĩ đạp sóng mà đi, như vậy có thể tiết kiệm được chân nguyên lực, hắn vừa đi vừa nhìn, từ từ bắt đầu sốt ruột, thân thể bắn lên bay về phía trước, sóng biển nhanh chóng xẹt qua bên người. Đột nhiên hắn nhìn thấy xa xa có hồng quang sáng lên, trong lòng mừng rỡ, tốc độ đột nhiên tăng lên, đồng thời phát ra một tiếng huýt sáo rung trời.
Cũng quả nhiên đó là một Tiến Chu, Lý Cường vui vẻ cực kỳ, rất nhanh bay đến phía trên Tiến Chu, hét lớn: " Uy! Mua phiếu lên thuyền đây!"
Người trên Tiến Chu đột nhiên phát hiện ngoài khơi xuất hiện một người, một tiểu tử cả người trần truồng, trên người che kín những hoa văn kỳ quái, hướng theo Tiến Chu bay tới rồi lại bay lên, nhất thời trên thuyền rối loạn.
Có người nói đây là hải quái biến thành hình người, có ý đồ lên Tiến Chu để ăn thịt người, còn có người kêu to yêu quái, thuyền viên môn cũng trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên có người kêu lên: " Tăng tốc! Chạy mau!"
Lý Cường phát hiện Tiến Chu chẳng những không để ý tới hắn, ngược lại tốc độ còn nhanh hơn, hắn tức giận đến nỗi ngao ngao kêu loạn. Hắn cũng tăng tốc bay tới phía trước Tiến Chu, thân thể linh xảo rơi xuống ngay đầu Tiến Chu, hắn không hề chạm đến hồng quang phòng ngự vì biết nó có thể hất mình ra.
Trong lòng hắn rất là căm tức, tay nhẹ nhàng đánh vào: " Đông, đông, đông!" Ba tiếng đánh vang lên, khuôn mặt tươi cười nói: " Có người không?"
Qua tầng hồng quang phòng ngự, chỉ thấy chỉ huy của Tiến Chu sắc mặt trắng bệch kêu lên: " Cút ngay! Cút ngay!"
Lý Cường thật vất vả mới tìm được một công cụ giao thông trên Oan Hồn Hải, làm sao mà dễ dàng buông tha cho.
Từ trên Phi Câu Liên Lý Cường đã biết chắc phải có thông đạo đi vào trong Tiến Chu này, hắn cười nói: " Ta sẽ vào được..hắc hắc..phòng ngự này chẳng có hữu dụng gì đâu, ta biết lối vào mà!"
Có mấy thuyền viện nhịn không được tức giận vô tình nhìn lên nóc thuyền, Lý Cường ha ha cười to, hắn cũng đã nhìn thấy được cửa thuyền: " Xin lỗi nhé, ta là một người khách không mời mà đến, haha!"
Có bốn, năm thuyền viên chạy đến bên dưới cửa, nắm chặt lấy. Lý Cường rơi vào trên thương cái, chân nguyên lực vận xuất nắm lấy tay cầm, chậm rãi chuyển động. Đám thuyền viên này làm sao có thể so được với chân nguyên lực của người tu chân, họ kêu loạn lên khi cánh cửa bị bật mở. Lý Cường thả người đi vào, vừa đứng vững thân hình thì đã thấy bốn phía đầy thứ tích thương đang chĩa lên người.
Lý Cường vào đến thương thất thì nhất thời tầm nhìn tốt hơn, nhìn những cây thương đang chĩa vào người, tâm tình chợt cuồng ngạo cười lớn: " Các ngươi muốn cướp tiền a, cứu mạng a! Ta sẽ cấp tiền cho các ngươi, không được tổn thương ta a..."
Nói tới đó, trên tay đột nhiên hiện ra một xấp tiễn sổ đủ màu sắc thật dày.
Phiêu Miểu Chi Lữ Phiêu Miểu Chi Lữ - Tiêu Tiềm