You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Tất Minh Vũ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 129 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 621 / 2
Cập nhật: 2023-03-11 18:38:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67
hap 67
Edit: Okipanda
Beta: Fijian
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt tập trung lên người vị công tử vừa bước vào này.
Quả là một vị công tử tuấn tú!
Đúng là thân thể có chút đơn bạc, nói cách khác, khẳng định là một vị nam tử có thể mê đảo rất nhiều nữ nhân!
Nghe được lời Mai Tuyết Tình vừa nói, trong đám người có người bắt đầu len lén cười rộ lên, cười nhạo nam nhân kia thật không biết tự lượng sức.
“Đại chưởng quỹ, ngài đã tới!“
Liên nhi trong lòng cũng vững tâm hơn.
“Nhị chưởng quỹ, rốt cuộc nơi này có chuyện gì xảy ra vậy? Mới sáng sớm, bên ngoài cửa tiệm đã có một đám người nhiều chuyện đứng vây quanh rồi?“
Mai Tuyết Tình đưa mắt nhìn Ngạo Mai.Trong đám người lại rộ lên một trận lao xao. Hai vị công tử còn trẻ tuổi này nhất định là chưởng quỹ trong tiệm này rồi! Thật sự là nhìn người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển sâu không thể lấy đấu mà đo lường!
Không ít người cũng âm thầm tỏ ra cao hứng, có thể có cơ hội tốt như vậy cùng lúc nhìn được hai vị chưởng quỹ! Nghe nói hai vị chưởng quỹ này đều là người rất bề bộn công việc, rất hiếm khi lộ diện ra trước gặp người! Hóa ra là do tướng mạo khôi ngô tuấn tú, cho nên mới không dễ dàng tùy tiện ra phía trước lộ diện gặp mặt người khác!
Không ít người cũng nghĩ như vậy.Hôm nay có thể vừa thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh nha! Ngạo Mai đem mọi chuyện đầu đuôi lập lại một lần nữa.
Cuối cùng, Ngạo Mai ghé bên tai Mai Tuyết Tình nhắc nhở, “Bằng không thì cứ trả tiền cho hắn lui đi cho xong chuyện! Cứ giằng co như vậy cũng ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng ta không ít!“
“Ta tự biết có chừng mực!“
Mai Tuyết Tình nhẹ nhàng trả lời.
Không chút hoang mang, sau khi ung dung ngồi xuống ghế, hỏi, “Ngươi rốt cuộc là y phục không thích hợp nghĩ muốn tu sửa hay là tới nơi này lừa bịp tống tiền!“
Mai Tuyết Tình nhẹ nhàng ung dung, tay phe phẩy chiết phiến (quạt giấy).
Phe phẩy vài cái, rồi khép chiết phiến lại, khí trời mùa thu, phe phẩy chiết phiến quả thật là có chút lạnh rồi!
“Lão… Ta là muốn trả lại y phục, mặc không thích hợp!“
Nam nhân cũng phát hiện đối phó với đại chưởng quỹ này thật không dễ như đối phó với nhị chưởng quỹ.
“Chỗ nào không thích hợp hả?“
Mai Tuyết Tình cũng không thèm liếc mắt nhìn nam nhân kia đến một cái, “Chúng ta nơi này có một sư phụ may tay nghề giỏi nhất, ngươi nghĩ muốn kiểu dáng gì hoặc là kích thước y phục như thế nào, chúng ta cũng đều có thể làm cho vừa ý!“
“Đúng là không thích hợp… Là ta nghĩ muốn trả…“
Nam nhân đột nhiên giống như vừa chợt nhớ tới cái gì đó, “Y phục này là nương tử ta đưa cho ta, ta không biết, cho nên, ta trả!“
“Không biết? Không biết thì trở về nhà hỏi lại nương tử của ngươi, ngươi đến nơi này nhiễu loạn cái gì?“
Mai Tuyết Tình thanh âm nghiêm khắc hẳn lên, “Ngươi tên là gì?“
“Trương Nhị Cẩu…“
Nam nhân buộc miệng nói ra, trong đám người vừa lại vang lên một trận cười.
Nghe tên này, cũng đủ thấy người này cũng không phải thứ tốt gì!
“Liên tiểu nhị, ngươi đi tra qua sổ sách một chút Trương Nhị Cẩu may y phục lấy vải vóc từ cây vải nào!“
“Dạ vâng!“
Liên nhi mau tránh ra, đi làm nhiệm vụ chưởng quỹ vừa sai phó.
Mai Tuyết Tình lại xòe chiết phiến ra, che miệng lại, hé miệng nở nụ cười. Cổ đại cũng có tên gọi này sao! Khẳng định là cha mẹ vì muốn cho hài tử thân thể khỏe mạnh mới lấy một cái tên như vậy đặt cho con mình!
“Đại chưởng quỹ ngài xem…“
Liên nhi đem cây vải tồn ra.
“Trương Nhị Cẩu, ngươi đường đường một đại nam nhân vì sao nói dối?“
Mai Tuyết Tình đem cây vải tồn đưa đến trước mắt hắn bày ra, “Đây không phải ngươi tự tay viết và ấn dấu tay sao?“
“Ngươi nếu thiếu tiền, có thể nói thẳng ra, bổn chưởng quỹ còn có thể cho ngươi mượn một ít, nếu ngươi chỉ là cố ý đến quấy rối, đừng trách bổn chưởng quỹ không khách khí!“
Mai Tuyết Tình đem bạch điêu ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai mắt lấp lánh hữu thần, chăm chú nhìn vào Trương Nhị Cẩu.
“Cha của Thạch đầu à… Cha của Thạch đầu, ngươi như thế nào lại chạy tới nơi này?“
Một nữ nhân tiến vào, cầm lấy y phục nằm trên quầy, cuống quít nhìn về hướng Mai Tuyết Tình và Ngạo Mai cúi đầu, “Xin lỗi… Y phục này rất thích hợp…“
Nữ nhân nọ quay đầu nhìn về phía nam nhân kia nói, “Theo ta về nhà… Ngươi chẳng lẽ muốn đem mẫu tử chúng ta đểu thua hết ở sòng bạc mới cam tâm sao?“
Những người đứng vây xem nãy giờ mới hiểu ra.
Thì ra là kẻ nghiện cờ bạc, vì muốn có tiền đánh bạc, vậy mà muốn lừa bịp tống tiền thương gia.
Thật sự là ghê tởm!
Nam nhân kia bị Mai Tuyết Tình ở nơi này làm tức nghẹn một bụng, đúng là không có chỗ phát tiết, vừa nhìn thấy nương tử của mình tới, cơn tức trong bụng bùng phát trút vào nương tử của mình.
“Ngươi.. con đàn bà này… Ngươi còn dám quản chuyện của lão tử!“
Hắn dùng hết sức, đánh một bạt tay thật mạnh vào người nương tử.
Nữ nhân kia thật không ngờ tới trượng phu của chính mình lại dám ở trước đám đông trong cửa tiệm vung tay đánh mình, nàng chân đứng không vững, thân lảo đảo bay thẳng về hướng cái bàn, mắt nhìn thấy Ngạo Mai đứng ở phía cái bàn sắp bị mình va chạm ngã đè xuống đất nhưng không có cách gì trụ lại được.
Mọi người đứng ngoài nhìn thấy vội lên tiếng hô to, “Cẩn thận…“
Mai Tuyết Tình thân vội lao đến, nghĩ muốn đẩy Ngạo Mai ra, nhưng nàng đã chậm một bước.
Một thân ảnh lãnh đạm lan sắc chợt lóe qua, khi chờ tất cả mọi người kịp hiểu được chuyện gì xảy ra, nữ nhân kia cùng cái bàn bị xô ngã xuống đất, nhưng Ngạo Mai lại ngã vào trong lòng của một vị công tử tuổi còn trẻ.
Lan sam công tử khẽ cau mày, tiểu huynh đệ trong lòng, thân thể như thế nào lại mềm mại đến như vậy?
Đã vậy còn như có như không trên người tỏa ra một mùi hương thơm mát?
Chẳng lẽ, người không có võ công, thân thể cũng đều mềm mại thơm mát như vậy sao?
Ngạo Mai tỉnh táo lại, vội vàng giãy khỏi vòng tay vị công tử.
“Xin lỗi…“
Ngạo Mai trên mặt thoáng ửng đỏ, nàng chưa bao giờ bị nam nhân ôm qua, “Đa tạ công tử!“
“Hiền đệ khách khí rồi, chỉ là tiện tay tương trợ thôi!“
Công tử buông Ngạo Mai ra, vị tiểu huynh đệ này thật thú vị, lại còn mắc cỡ đỏ mặt nữa! Thật trông giống như một cô nương vậy!
Ngạo Mai chợt hiểu ra, đúng rồi! Nàng bây giờ chính là nữ giả nam trang, chưa người nào phát hiện ra, cũng liền tự nhiên hẳn lên.
“Thật đa tạ vị huynh trưởng này…“
Sau đó, chân thành thi lễ.
“Hiền đệ không nên khách khí vậy!” Công tử đó cũng ôm quyền đáp lễ lại.
Mai Tuyết Tình đánh giá nam nhân trước mắt.
Một thân thiển lan sắc trường sam, thắt lưng vắt một thanh trường kiếm, ngọc thụ lâm phong nho nhã nhã nhặn, trên mặt có chút lộ vẻ tươi cười, khiến cho người ta có một ấn tượng tốt, nguyện ý phục tùng.
Nhưng ánh mắt kia lại âm trầm kín đáo, thăm thẳm như hồ sâu, thật khiến cho người ta không dễ dàng hiểu thấu, quả là một nam nhân khí vũ hiên ngang hơn người.
Mai Tuyết Tình vội tiến lên phía trước, hai tay ôm quyền mỉm cười nói, “Vị huynh trưởng này xưng hô như thế nào?“
“Tại hạ họ Trần…” Lan sam công tử cũng không vội, khoan thai hoàn lễ đáp.
Phi tử Của Ca Ca Phi tử Của Ca Ca - Tất Minh Vũ Phi tử Của Ca Ca