"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 351 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 783 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153: Luyện Bảo (8)
ười ngón tay Yêu Nhược Tiên búng ra không ngừng, những điểm bạc li ti không ngừng từ trên thân thể tam xoa kích và chùy hóa lỏng bay ra, xuyên qua yêu đan hóa lỏng, sau đó bay ra trôi lơ lửng gia nhập với những điểm bạc trước đó.
Miêu Nghị trợn to mắt nhìn, không dám lên tiếng quấy rầy...
Lại một ngày sau, Xích Diễm Chi bên trong lò đã sắp cháy hết, thế lửa có dấu hiệu dần dần yếu xuống, Miêu Nghị ngạc nhiên trong lòng, không ngờ rằng một khối Xích Diễm Chi lại có thể cháy được hai ngày.
Yêu Nhược Tiên xoay tay lại vẫy một cái, bên trong rương lập tức có một khối Xích Diễm Chi nữa bay ra, theo cửa gió bắn nhanh vào trong lò.
Nó lập tức bắt lửa cháy mạnh, khiến cho thế lửa bùng lên hừng hực trở lại.
Mười ngón tay Yêu Nhược Tiên nhắm vào cửa gió búng ra không ngừng, tam xoa kích và chùy bên trong lò đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, thể tích rút nhỏ không ít, yêu đan hóa lỏng trên nắp lò cũng nhỏ đi rất nhiều. Ngược lại trên yêu đan đã xuất hiện một vật thể hình côn lóe ra bạch quang mờ mờ, theo phía dưới không ngừng thoát ra những điểm bạc gia nhập, thể tích càng lúc càng lớn...
Hai ngày sau, bên trong lò đã không thấy tam xoa kích và chùy nữa.
Gần như đồng thời chút Xích Diễm Chi cuối cùng cháy hết, bên trong lò bay ra những điểm bạc cuối cùng, mang theo chút chất lỏng còn lại trên nắp lò sát nhập vào vật thể hình côn lúc này đã định hình là một thanh trường thương.
Trong khoảnh khắc yêu đan bị luyện hóa phân giải mượn ngoại vật hợp thể lần nữa, trường thương đang lơ lửng trên không chợt lóe lên bạch quang sáng rực.
Yêu Nhược Tiên vung tay áo lên, trường thương đang lơ lửng giữa không trung bắn đi thật nhanh.
Rất nhanh bên ngoài vang lên thanh âm nổ ầm ầm.
Miêu Nghị nhanh chóng nhảy ra địa động dõi mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt biển kích động bọt sóng tuôn ra một làn sương trắng, rất nhanh bị gió thổi tan đi.
Rất hiển nhiên cây thương kia đã rơi vào chỗ đó, sương trắng hẳn là sinh ra lúc thân thương còn nóng va chạm với nước biển lạnh.
Rốt cục Xích Diễm Chi trong lò đã cháy hết, ngọn lửa màu đỏ tắt đi, hiển nhiên Yêu Nhược Tiên khống chế hỏa hầu vô cùng tinh diệu.
Miêu Nghị nhìn phía dưới hơi có vẻ hưng phấn nói:
- Yêu tiền bối, thương đã luyện chế xong chưa?
- Luyện xong rồi, ngươi hãy xem thử có vừa tay hay không.
Yêu Nhược Tiên lau mồ hôi hột mịn rịn ra trên trán, thở ra một hơi, từ từ khoanh chân ngồi xuống rồi ném viên Nguyện Lực Châu vào trong miệng, nhắm hai mắt lại khôi phục pháp lực tiêu hao.
Mặc dù trong quá trình luyện chế, không có quá trình nào cần tiêu hao quá nhiều pháp lực, nhưng cũng không chịu được tiêu hao kéo dài mấy ngày liên miên không dứt, cũng rất mệt mỏi.
Miêu Nghị lập tức mừng rỡ phi thân đi, rơi vào vị trí mới vừa rồi nổ tung dưới biển, lặn xuống đáy nước nhìn quanh quất tìm kiếm.
Chỉ thấy trong nước biển xanh thẳm, một cây trường thương màu bạc đang lẳng lặng cắm vào một khối san hô ngũ sắc sặc sỡ.
Miêu Nghị vọt tới chộp vào tay, sau đó nhanh chóng rời khỏi đáy biển, nôn nóng xem thử món pháp bảo đầu tiên của mình sau khi bước vào giới tu hành.
Lướt sóng bay ra, rơi vào trên bờ cát, Miêu Nghị cầm ngang trường thương trong tay, lập tức mắt hắn rực sáng.
Trong quá trình luyện chế, trường thương này vẫn bị bạch quang mờ mờ bao phủ, lúc này mới được tận mắt thấy dung mạo thật của nó.
Thương dài một trượng, lớn hơn ngân thương hắn dùng lúc trước một chút, cũng nặng hơn không ít, toát ra hào quang rực rỡ khác thường dưới ánh mặt trời.
Miêu Nghị kinh ngạc phát hiện, trên thân thương lại hiện đầy hoa văn giống như vảy cá, tương đối chỉnh tề quy tắc, đẹp mắt vô cùng, chẳng trách nào cầm vào tay có cảm giác hơi thô ráp.
Hoa văn hình vảy cá giăng đầy từ cán cho đến tận mũi thương, vô cùng khí phách.
Mũi thương khác với thương trước đây hắn từng sử dụng, là ba lá sắt sắc bén hợp thành mũi thương.
Chót mũi nhọn hoắt, về phía sau dần dần triển khai ra giống như ba thanh đao nhọn hợp nhất, kéo dài ra phía sau tạo thành ba chiếc gai ngược.
Chỉ riêng mũi thương đã dài bằng nửa cánh tay, cộng thêm ba lưỡi đao sắc bén hợp thành mũi nhọn đầy hoa văn hình vảy cá phản chiếu ánh mặt trời, nhìn qua có hơi dọa người.
Miêu Nghị kềm lòng không đặng thình lình đâm ra một thương, ai ngờ đâm rách không khí, đồng thời trong không khí lại phát ra một tràng tiếng ong ong trong trẻo, giống như có ba tiếng long ngâm cùng vang lên, khiến cho bản thân hắn cũng sợ hết hồn.
Nhìn lại đuôi thương, kết thúc bằng hình dáng đầu rồng xinh đẹp cực kỳ.
Miêu Nghị chợt quay đầu lại nhìn về phía đá ngầm cách đó không xa, lắc người một cái lướt tới, lăng không đâm ra một thương, tiếng long ngâm ong ong lại vang lên.
Ầm! Mũi thương đâm trúng đích, nửa khối đá ngầm lớn nổ tung.
Hắn rơi xuống đất thu thương lại, ba cạnh gai ngược để lại dấu vết thật sâu trên nửa khối đá ngầm còn lại, thấy mà giật mình.
Cho dù là sử dụng thanh trường thương này như thương phổ thông, cũng có thể cảm giác được uy lực gia tăng không ít, nhất là lúc xuất thương, trên mũi thương lại mơ hồ toát ra một cỗ lực lượng nổ tung.
Nhưng Miêu Nghị vẫn cảm giác thương này có điểm nào đó kỳ quái, lại không nói ra được kỳ quái ở chỗ này, sau khi nhìn kỹ một hồi mới phát giác xảy ra vấn đề ở đâu.
Hoa văn hình vảy cá trên thân thương lại bị luyện chế ngược hướng, biến thành vảy ngược!
Miêu đại động chủ sa sầm nét mặt, sai lầm rõ ràng như thế lại không thấy, rõ ràng lão nhân kia không coi đồ vật của mình ra gì, tiện tay luyện chế một thanh bảo thương có vấn đề lừa gạt mình, quả thật là muốn nhịn cũng không thể được!
Hắn nhanh chóng cầm thương chạy trở về, chuẩn bị tìm Yêu Nhược Tiên hưng sư vấn tội.
Miêu Nghị kích động trở về bên trong động, Yêu Nhược Tiên đang nhắm mắt lại khôi phục pháp lực cũng không mở mắt, chỉ lạnh nhạt hỏi:
- Sao hả, có hài lòng không?
Kết quả không hề có những lời khen ngợi như tưởng tượng của lão.
Miêu Nghị sa sầm nét mặt không nhịn được thóa mạ:
- Hài lòng cái rắm!
Yêu Nhược Tiên sửng sốt, ngồi không yên nữa nhanh chóng thu công đứng lên, nhìn nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới cười lạnh nói:
- Tiểu tử, chớ yêu cầu quá cao, pháp bảo xuất từ tay ta toàn là tinh phẩm, ngươi không cần sẽ có người khác muốn cướp!
Miêu Nghị chỉ hoa văn vảy cá trên thân thương, tức giận nói:
- Lão hãy cẩn thận xem thử, vảy cá trên thân thương đều bị luyện ngược hết thảy, trở thành vảy ngược, sai lầm rõ ràng như thế mà tiền bối còn gọi là tinh phẩm được sao? Vãn bối không có nhiều tài liệu như vậy cho tiền bối lãng phí.
Yêu Nhược Tiên ngạc nhiên một hồi, trong lúc nhất thời có vẻ chưa kịp hiểu ra có chuyện gì, sau khi hiểu rõ nhất thời dở khóc dở cười nói:
- Tiểu tử ngươi có mắt không biết đá vàng, thứ tốt lọt vào trong tay ngươi lại thành hỏng. Mang thương tới đây!
Lão nhận thương Miêu Nghị đưa tới, khẽ thi pháp để nó trôi lơ lửng trước mặt, chỉ thương hỏi:
- Ngươi nhìn kỹ một lần nữa từ đuôi thương về phía mũi thương, giống như cái gì?
Không cần nhìn kỹ, trước đó Miêu Nghị đã nhìn nhiều lần, từ đầu rồng đuôi thương nhìn về phía trước, hoa văn vảy cá đúng là không ngược.
Phi Thiên Phi Thiên - Dược Thiên Sầu