An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 351 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 783 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 149: Luyện Bảo (4)
ếu không phải là nể mặt của tiểu Đường Lang, lão không cách nào bảo đảm mình không dùng sức mạnh cướp của Miêu Nghị.
Miêu Nghị tỏ ra bi phẫn nói:
- Yêu tiền bối, lão không thể nhắm mắt nói mò, cái gì gọi là chuyện đã đáp ứng từ trước không đổi ý, không phải là lão đã nói không thu tiền công sao?
- Ta... Ta... Ta...
Yêu Nhược Tiên ấp úng một hồi chợt sáng mắt lên, ánh mắt quét qua toàn thân trên dưới Miêu Nghị vài lần, không biết nghĩ tới điều gì lấy cớ, đột nhiên dõng dạc nói:
- Ta chỉ đáp ứng luyện chế miễn phí giúp ngươi một món, luyện chế những thứ khác vẫn phải thu tiền công.
- Những thứ nào khác?
Miêu Nghị ngạc nhiên hỏi.
Yêu Nhược Tiên chắp tay đi tới, quay vòng quanh Miêu Nghị một vòng, vỗ vỗ vai Miêu Nghị:
- Sẽ giúp ngươi luyện chế một bộ chiến giáp, chịu không?
Đây rõ ràng là đang nghĩ cách kiếm chác Diễm Chi tinh thạch của hắn, Miêu Nghị tỏ vẻ nôn nóng:
- Ta không luyện những thứ khác, lão giúp ta luyện chế miễn phí một cây bảo thương là được.
Có nhiều Diễm Chi tinh thạch như vậy, tùy tiện vứt ra mấy chục miếng Kim Diễm Chi còn sợ không lấy được một bộ chiến giáp, phải đưa nửa rương ra sao? Chẳng lẽ mình ngu ngốc tới mức như vậy?
Yêu Nhược Tiên chỉ vào mũi Miêu Nghị, làm như lời thật mất lòng:
- Tiểu tử, có một số thứ chỉ là vật ngoại thân, không cần bỏ đi cũng không tiếc, nhưng pháp bảo lại phải có loại tốt bảo vệ mình mới là cử chỉ sáng suốt. Huống chi ta luyện chế pháp bảo há là loại luyện bảo sư mèo ba chân thông thường có thể so sánh được. Chỉ cần xuất từ tay ta chắc chắn toàn là tinh phẩm, người bình thường muốn tìm ta luyện còn không được, lần này coi là tiểu tử ngươi may mắn, gặp được ta chính là duyên phận của ngươi.
- Tinh phẩm tới mức nào cũng chỉ là pháp bảo, luyện chế một bộ chiến giáp nhất phẩm phải mất nửa rương Diễm Chi tinh thạch sao? Ở đây ta có không ít Kim Diễm Chi, là Kim Diễm Chi đó!
Miêu đại động chủ lộ vẻ oan ức giải thích.
Yêu Nhược Tiên Lộ vẻ bỉ ổi con ngươi đảo vòng vòng, ánh mắt rơi vào trên người Hắc Thán trên bờ cát, chỉ Hắc Thán tăng giá:
- Không phải là ngươi hết sức coi trọng heo mập kia sao, ta sẽ luyện chế thêm một bộ chiến giáp cho ngươi, lại luyện chế cho heo mập kia một bộ chiến giáp dành cho vật cỡi, có được chăng?
Miêu Nghị giận thật sự rồi, không ngờ lão lại bẫy người như vậy:
- Yêu tiền bối, muốn cướp Diễm Chi tinh thạch của ta cứ việc nói rõ, lão có từng thấy long câu của tu sĩ nào trong giới tu hành mặc chiến giáp hay không, ta lấy đâu ra nhiều tài liệu như vậy cho lão phung phí chứ?
Khoan nói đến chuyện khác, cứ xem vóc dáng Hắc Thán thật mập, nếu thật sự luyện chế một bộ chiến giáp bao phủ toàn thân nó, không biết phải lãng phí bao nhiêu tài liệu!
- Đừng than nghèo ở đây nữa!
Yêu Nhược Tiên nói ra tay liền xuất thủ, cướp lấy chuỗi nhẫn trữ vật của Miêu Nghị đeo ngang hông vào tay.
- Trả cho ta!
Miêu Nghị muốn đoạt lại, đây là thứ hắn phải liều mạng mới đổi được.
- Ta cảnh cáo ngươi, dài dòng nữa cẩn thận ta cướp sạch của ngươi!
Yêu Nhược Tiên chỉ hắn cảnh cáo.
Cảnh cáo là hữu hiệu, thực lực của hai bên khác nhau như trời vực, Miêu Nghị chỉ có thể ở bên cạnh căm phẫn phân trần, trơ mắt nhìn người ta đang tra xét đồ vật trong từng chiếc nhẫn trữ vật của mình.
- Chậc chậc, tiểu tử, ngươi thu hoạch không nhỏ, còn than nghèo ư?!
Yêu Nhược Tiên tra xét đồ trong nhẫn trữ vật không ngừng chậc chậc thành tiếng.
Cuối cùng lão lôi từng món vũ khí bên trong chuỗi nhẫn trữ vật ra, ném trên mặt đất loảng xoảng thành một đống.
Không phải là vũ khí thông thường, là vũ khí của bảy mươi hai vị trại chủ, toàn bộ là pháp bảo nhất phẩm, tổng cộng một trăm lẻ ba món, tất cả bị Yêu Nhược Tiên ném ra ngoài hết.
Bấy nhiêu vẫn chưa xong, trừ hai viên yêu đan nhất phẩm trong nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị lấy được từ Ngũ Hoa phu nhân không bị ném ra ngoài, một trăm sáu mươi chín viên yêu đan nhất phẩm lấy được từ bảy mươi hai trại chủ cũng bị Yêu Nhược Tiên ném ra thành đống trên mặt đất.
- Còn dám nói không phát tài ư, có mấy tu sĩ Bạch Liên tam phẩm có thể có nhiều bảo bối như vậy? Lúc tu vi ta còn là Bạch Liên tam phẩm, vẫn còn phải lo âu vì từng viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.
Yêu Nhược Tiên tỏ ra vui vẻ chỉ chỉ rương Diễm Chi tinh thạch kia, lại chỉ chỉ pháp bảo nhất phẩm, sau đó chỉ chỉ yêu đan nhất phẩm đầy đất:
- Làm sao có thể nói không có tài liệu, có những thứ này hoàn toàn đủ rồi.
Miêu Nghị đau lòng ôm đầu nói:
- Lão muốn ta phung phí hết số của cải này sao?
- Cái gì là phung phí?!
Yêu Nhược Tiên xì một tiếng:
- Chớ có lo lắng như vậy, sẽ không lãng phí hết toàn bộ, chỉ là lấy ra xem thử giúp ngươi, để ngươi không than nghèo than khổ nữa. Yên tâm, có những tài liệu này cho ta chọn lựa, nhất định sẽ giúp ngươi luyện chế ra một bộ pháp bảo làm cho ngươi hài lòng. Đến lúc đó nếu ngươi có thể nói ta luyện chế pháp bảo cho ngươi có điểm nào không tốt, ta sẽ không lấy chút tiền công nào, trả lại hết cho ngươi.
Cũng không biết rốt cục lão là nhân vật thế nào, lại có thể nói ra những lời mười phần phấn khích, khoác lác tới trời như vậy.
Nhưng Miêu Nghị lại lộ vẻ áo não hỏi:
- Ta không luyện có được hay không?
- Không được, tiểu tử, đừng làm mặt dày không biết xấu hổ, đổi lại người khác đã sớm đoạt hết của ngươi rồi, nào có dễ dàng nói chuyện như vậy, chớ có được voi đòi tiên!
Yêu Nhược Tiên trừng mắt một cái, vung tay áo, xòe rộng năm ngón tay, rương Diễm Chi tinh thạch lập tức bay ra một nửa, chui rào rào vào trong nhẫn trữ vật của lão.
Được nửa rương Diễm Chi tinh thạch, lão nhân dơ dáy ném chuỗi nhẫn trữ vật trở lại cho Miêu Nghị, hài lòng vuốt chòm râu dơ bẩn cười híp mắt nói:
- Ngươi hãy thu cất đồ của mình đi, ta không tham vật của ngươi. Chỉ cần ngươi giúp ta lấy được trứng Minh Đường Lang, ta sẽ lập tức bắt đầu giúp ngươi luyện chế, tuyệt không đổi ý, ngươi không cần nghi ngờ uy tín nghề nghiệp của ta!
Không nghi ngờ mới là lạ, đây rõ ràng là giả vờ mượn làm việc để cướp bóc tiền công, nhưng Miêu Nghị cũng không làm gì được người ta.
Nếu đồ đã ra ánh sáng rồi cũng không cần che che giấu giấu nữa, Miêu Nghị dứt khoát nhân cơ hội bắt đầu sửa sang lại đồ vật trong hơn hai trăm chiếc nhẫn trữ vật kia.
Không ngờ rằng Yêu Nhược Tiên đang vui vẻ bên cạnh đột nhiên nhìn chằm chằm vào ba chiếc nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị, ánh mắt chớp lóe một hồi. Thình lình lão lắc mình lướt tới, chộp lấy cổ tay Miêu Nghị lần nữa.
Miêu Nghị quay đầu lại, sa sầm nét mặt hỏi:
- Lão lại muốn làm gì nữa?
- Trên người tiểu tử ngươi thật nhiều bảo bối, ta còn chưa xem qua mấy chiếc nhẫn trữ vật này, để cho ta xem thử bên trong còn có thứ gì không.
Lão không cần biết Miêu Nghị có có đáp ứng hay không, ỷ vào thực lực hùng mạnh rót pháp lực vào nhẫn trữ vật của hắn tra xét.
- Quả nhiên, tiểu tử ngươi không phải là người...
Yêu Nhược Tiên đang nắm tay Miêu Nghị đột nhiên hú lên quái dị.
Phi Thiên Phi Thiên - Dược Thiên Sầu