Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hương 3
Ngự Thiên Kì từng bước tiến lên, đôi tay thon dài đẹp đẽ của hắn cứng rắn chế trụ cằm nàng.
“Loan Ngọc Khanh, hôm nay bổn vương sẽ dạy ngươi nếm qua mùi vị quỳ xuống dập đầu ra sao.” Hắn bóp chặt cằm nàng, mâu quang phẫn nộ đối nghịch với đôi mắt sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng.
Hắn nhất thời hoảng hốt, sau đó cười lạnh một tiếng. “Bổn vương thật mau quên, hai chân của ngươi căn bản không thể quỳ xuống, vậy hãy để bổn vương đến giúp ngươi.” Hắn một cước đá lên trên vết thương của nàng, một chút cũng không có thương xót.
Phương Thiến khẽ rên một tiếng, nhưng căn bản không có la thét kêu đau.
NgựThiênKyánh mắt sửng sốt trong một khắc, lửa giận bắt đầu trỗi dậy trong hốc mắt.
“Cho dù ngươi dung bao nhiêu cách, cũng đừng mơ tưởng thoát được ánh mắt bổn vương.”
Nàng nắm chặt tay, muốn súc phát lực lượng, nhưng bàn tay mềm, không có một chút sức. Nàng căn bản còn chưa có thích ứng với thân thể này, huống chi vẫn đang bị thương, nàng không thể phản kháng chỉ có thể tùy ý để Ngự Thiên Kỳ bắt lấy nàng, đem thân thể của hắn đảo lại, đem đầu của nàng hướng tới sàn nhà cứng rắn đập xuống. Đầu đau quá, đau quá, đau đớn kia khiến toàn bộ thân thể nàng bắt đầu co chặt, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Trán của nàng lấm tấm ra huyết sắc, mồ hôi lạnh dính kèm máu tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống hai má. Mà thủy chung, nàng đều cắn răng kiên trì không có kêu một tiếng.
Ngự Thiên Kì đón nhận ánh mắt nàng quật cường mà kiên định. Ánh mắt như vậy, khuôn mặt đổ máu, làm cho hắn thấy rõ ràng mình lãnh khốc vô tình, điều này làm cho hắn càng thêm căm tức.
“Loan Ngọc Khanh, bổn vương không tin không dạy bảo được ngươi!” Hắn dùng lực phát tiết, nhấc chân muốn đá xuống. Bỗng ngoài cửa, một đôi chất vợ chồng khí chất cao quý bước vào.
“Kỳ nhi! Dừng tay!”
Ngự Thiên Kỳ vừa thấy bọn họ, hắn chân buông xuống, hai tay buông bỏ ra sau.
Phương Thiến thân thể mất đi chỗ dựa, giống như búp bê vải, té rớt xuống đất, máu huyết đỏ tươi theo trán của nàng không ngừng chảy ra.
Nàng, chậm rãi lâm vào hôn mê.
“Mau nhanh đi thỉnh đại phu!” Phu nhân cao quý kinh hoảng kêu lên.
Nha đầu vội vã chạy đi, lập tức dẫn theo đại phu trở về.
“Mau, đại phu, nhìn xem nàng rốt cục ra sao?” Phu thê lão Vương gia ở bên lo lắng nhìn khuôn mặt nhiễm đầy huyết sắc của nàng.
Đại phu bắt mạch, trầm tư trong chốc lát.
“Bẩm Vương gia, Vương phi mạch tượng rất yếu, hai chân bị thương, đại khái nhiễm trùng, khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu, nếu không điều dưỡng tốt, hai chân của nàng sẽ bị phế.”
“Phế đi rất tốt, như vậy sẽ không tiếp tục tạo tội nghiệt.” Ngự Thiên Kỳ cơ bản không để ý tới sống chết của nàng, hắn còn ước gì nàng chịu không được mà ra đi cho sớm.
“Nghiệt tử! Ngươi như thế nào có khả năng làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?” Lão Vương gia tức giận đến khuôn trắng bệch chòm râu nhếch lên. ” Đại phu, ngươi kê đơn đi, bổn vương liền cho người đi lấy thuốc.”
Đại phu theo người trong phủ lùi ra khỏi phòng.
“Phụ thân, nàng ta là gieo gió gặt bảo, không thể trách bổn vương. Nàng sống hay chết, phải xem ý của lão thiên gia như thế nào, mọi người lo lắng gì chứ?” Ngự Thiên Kỳ không muốn có ai đồng tình với với nàng, nghĩ đến cách trừng phạt người của Loan Ngọc Khanh, cả người hắn liền cảm thấy lạnh.
“Câm mồm, nàng có thương tích trong người, cần được tĩnh dưỡng tốt, ngươi như thế nào có thể nhẫn tâmnhư vậy, đem một bệnh nhân như nàng tiến hành tra tấn, bộ dạng ngươi lúc này, cùng nàng có gì khác biệt?” Thuần Vương phi đau lòng quát lớn.
“Nương, Tĩnh Nhi lúc trước sinh bệnh, nàng ta không phải dùng nước đá để ngâm Tĩnh Nhi sao, cô ta có nghĩ tới, như vậy chính là muốn lấy mạng Tĩnh nhi không.” Ngự Thiên Kỳ nghĩ đến biểu muội nhu nhược bị Loan Ngọc Khanh khi nhục, hắn liền tức giận đến xanh mặt. “Nữ nhân ác độc như vậy, từ lúc bắt đầu vào Ninh vương phủ, ngoài khóc lóc om sòm, ngay cả phụ thân cùng nương, nàng đều vũ nhục, Kỳ nhi thật sự quá chướng mắt. Chính là muốn giáo huấn nàng một chút, đã là tiện nghi cho nàng, con còn muốn hưu nàng nữa kia.”
“Câm mồm!” Lão Vương gia ôm ngực, hung hăng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Kỳ. ” Nghiệt tử này, ngươi cũng biết nếu ngươi hưu nàng, Ninh vương phủ chúng ta sẽ ra sao không?”
“Con chính là vì Ninh vương phủ lo lắng, mới có thể để nữ nhân này cưỡi trên đầu phụ thân cùng nương. Nữ nhân như vậy, chỉ cần một ngày không dạy bảo nàng, Ninh vương phủ sẽ không sống yên ổn lấy một ngày. ” Ngự Thiên Kỳ phẫn nộ quát.
“Câm mồm! Câm mồm!”
Khụ khụ khụ — khụ khụ khụ –
Lão Vương gia tức giận đến ho khan đứng lên, mà tức thật không nhẹ, cả người phát run, lúc nào cũng có khả năng té xỉu.
“Phụ thân, phụ thân người có khỏe không?” Ngự Thiên Kỳ lo lắng tiến đến đỡ lấy, lại bị lão Vương gia gạt qua.
“Nghiệt tử, ngươi nếu thật sự muốn tốt cho Ninh vương phủ, về sau đừng nhắc lại chuyện hưu Loan Ngọc Khanh, trừ phi, ngươi muốn bức tử cha ngươi.” Lão Vương gia lại thở hổn hển một hơi. “Lần này ngươi đánh nàng ba mươi đại bản làm cho nàng hôn mê bất tỉnh, tin tức đã lọt vào Loan phủ, đến khi Loan tướng quân cùng Hoàng quý phi tới, ta xem ngươi làm như thế nào để được tha thứ.”
“Cùng lắm thì bổn vương một mạng đổi một mạng, sợ gì chứ, uất khí này con đã sớm chịu đủ.” Ngự Thiên Kỳ gương mặt tuấn mỹ vì phẫn nộ mà vặn vẹo.
“Ngươi –” lão Vương gia ngón tay run run chỉ vào hắn.
“Vương gia, quên đi, quên đi. Kỳ nhi, ngươi vẫn là đi ra ngoài đi, nơi này có ta với phụ thân ngươi chiếu cố, ngươi vẫn là đi bồi Tĩnh nhi đi.” Thuần Vương phi ra lời khuyên nhủ.
“Vậy nhi thần đi trước.” Ngự Thiên Kỳ lúc bỏ đi, ngay cả một chút cũng không có nhìn đến Loan Ngọc Khanh đang nằm trên giường kia.
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong