Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Phù Dung Gia
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 218 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:38:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 222: Hài Tử Trong Bụng Ta Không Phải Là Của Chàng
rở lại bên người Lâu Lan nhìn Gia Luật Hằng mất thân nhân và người yêu sao?
Hoặc là ở bên người Gia Luật Hằng mặc kệ mất người yêu và con Lâu Lan?
Tra Tiểu Tân rất muốn đem bản thân chém thành rất nhiều khối phân cho người cần nhưng mà nàng không thể.
Đúng lúc này cửa đột nhiên oành một tiếng mở ra,Tiểu Vương Tử khóc chạy đến ôm lấy Gia Luật Hằng: “Gia Luật tiểu tử, ngươi đừng buồn! Ta nhận ngươi làm cha nuôi! Ta về sau chính là con nuôi của ngươi! Ngươi già đi ta sẽ hiếu thuận ngươi! Ngươi không vui ta cũng chọc ngươi vui vẻ! Ngươi muốn cắn mẹ ta,ta cũng cho ngươi cắn, ngươi không cần buồn nửa được không?”
Tra Tiểu Tân và Gia Luật Hằng đều chấn động, ngay sau đó Tra Tiểu Tân ngạnh thanh nói: “Hài tử ngốc, tại sao lại nôn nóng chạy vào nha?”
Ai ngờ Gia Luật Hằng lại nở nụ cười, thật đạm cười nhưng giống như tất cả chuyện buồn gần đây biến mất.
“Ngươi nói, nhận ai làm cha?”
Không phải hắn thật sự có hể quên, mà là hắn cố gắng tạm thời quên.
Luôn bi thương, cũng sẽ để người quan tâm mình cũng bi thương,đều này không phải là điều hắn muốn.
Tiểu Vương Tử dùng sức gật đầu: “Cha!!! Cha!!!” Nói xong bổ nhào vào trong lòng hắn lớn tiếng khóc, hắn vốn không chán ghét Gia Luật tiểu tử, lúc này,sau khi Tô Tiểu Lê nói cho hắn nguyên lai Gia Luật tiểu tử buồn vì mẹ hắn và hắn g lại đem nữ tử bản thân thích nhất giết đi, việc này rất đau nha!Giống như mẹ giết cha, hoặc là cha giết mẹ vậy đó, nhớ tới đến rất sợ hãi, hắn vừa nghe xong liền bỏ chạy, thầm nghĩ kêu hắn là cha sau đó ôm lấy hắn,an ủi hắn.
“Ha ha, hài tử ngốc.” Gia Luật Hằng ôm chặt hắn nói giọng khàn khàn, con ngươi tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Hắn ghen tị với Lâu Lan, thật ghen tị, hắn có một người con hiểu biết như vậy và một nữ nhân yêu hắn như vậy.
Mà hắn,ngoại trừ ngôi vị hoàng đế, cái gì cũng không có.
Ngay lúc ba người ấm áp ngoài cửa truyền đến tiếng binh lính kích động: “Nguy rồi! Lâu Lan tướng quân ở cửa thành!”
“Lâu Lan?!”
“Cha?!”
Tra Tiểu Tân vào Tiểu Vương Tử không khỏi hô lên, tràn đầy mừng rỡ nhảy nhót, đang vui đột nhiên đè nén cảm xúc lại, dù sao, hiện tại Gia Luật Hằng còn đang thương tâm, không thể ở trước mặt hắn kích động quá mức.
Vẻ mặt của Gia Luật Hằng tái nhợt một chút, đứng dậy nói: “Hai người không cần đè nén cảm nhận bản thân, dù có đè nén ta cũng biết.” Nói xong nàng ôm lấy Tiểu Vương Tử cười nói: “Đi! Đi nhìn cha con nha!”
Tra Tiểu Tân nhìn thấy thân ảnh cao ngất của hắn rời đi, ánh mắt ẩm ướt,Gia Luật Hằng, ngươi tại sao lại làm như thế, đem nụ cười cho người khác, đem nước mắt để lại cho bản thân.
Thành lâu, dưới thành là quân đội hung mạnh.
Lâu Lan ngồi ở trên một con ngựa màu trắng ngưỡng đầu nhìn thành lâu, màu đỏ kinh hồng, mắt phượng hẹp dài, hình dáng âm nhu, năm tháng dường như không lưu lại trên mặt hắn, hắn vẫn như cũ đẹp như yêu nghiệt.
Rốt cục, gặp nhau.
Nhưng Tra Tiểu Tân nhìn đến hắn một khắc kia không nói gì, tim kinh hoàng dường như bị người đâm vào trong ngực nàng rất đau, giờ khắc này, trong mắt nàng ngoại trừ hắn hoàn toàn không thấy một ai khác, cũng nghe không được thanh âm khác.
Tiểu Lâu, thiếp rất nhớ chàng.
Mấy chữ này nàng giữ trong lòng nhưng không dám nói ra.
Lâu Lan đồng dạng cũng là bằng ánh mắt cực nóng nhìn nàng, nàng vẫn gầy giống như trước đây, mặt vẫn trắng mịn, chẳng qua là cằm lại gầy thêm một chút, cả người như nước trong veo, thanh nhã.
Tiểu tân, ta rất nhớ nàng.
Hai nhìn nhau.
Mà trăm vạn hùng binh cũng im lặng, gió cũng không từng gào thét, đem tất cả thời gian để lại cho hai người yêu nhau cách biệt năm năm.
Giống như vĩnh viễn đều không hiểu.
Chỉ nhìn như vậy, cũng không nói, chỉ mỉm cười, cũng đã đủ.
Thật lâu sau,Lâu Lan mỉm cười vươn ngón tay thon dài về phía nàng, dịu dàng nói: “Tiểu Tân, chúng ta đi.” Chỉ nói một câu đơn giản, cũng là câu nói trượng phu đối thê tử cách biệt lâu ngày vô tận tưởng niệm và sủng ái.
Tra Tiểu Tân nghe được hắn nói sau đó khóc không thành tiếng, nàng không thể đi, không thể, bởi vì nàng không biết Gia Luật Hằng rốt cuộc có cho Tiểu Vương Tử uống thuốc gì không, tha thứ nàng vô sỉ, nhưng mà làm mẫu thân,nàng yếu ớt không thể tin tưởng người khác.
Lâu Lan nhìn thấy nàng khóc kia tim một khắc run rẩy, bàn tay vươn xa hơn, cười đến đôi môi đỏ mọng gợi lên vô hạn: “Nhảy xuống, chúng ta đi.” Đúng vậy, hắn muốn nàng nhảy xuống, nàng nhảy xuống hắn sẽ tiếp được.
“Thiếp không thể đi theo chàng!”
Một câu nói, làm ọi người kinh ngạc, cùng với không thể tin.
Tiểu Vương Tử càng mở to hai mắt nhìn, Gia Luật Hằng nhíu lại mi tâm, nàng do dự hắn biết nhưng mà hắn cỡ nào không nghĩ đến như thế này.
Tiểu Tân, vì sao nàng không tin ta nha? Chẳng qua là, trong lòng hắn cũng ích kỷ không hy vọng hai người rời đi.
Hắn cũng không chịu nổi sinh ly tử biệt.
“Vì sao?” Hô hấp của Lâu Lan cứng lại sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe môi vẫn là cười nhạt, dịu dàng nói: “Mang theo con của chúng ta, cùng nhau về nhà. Trong nhà tất cả cũng không thay đổi, y như ngươi ban đầu nàng thích, còn có đùi gà, nàng không phải thích ăn đùi gà nhất sao.” Hắn mỉm cười, nhưng mà giọng nói bắt đầu run rẩy.
Tiểu Tân, nàng có biết ta có bao nhiêu sợ hãi sợ nàng mở miệng cự tuyệt ta hay không.
Trải qua năm năm sau đám cháy lần đó, ta giống như chết qua một lần, cầu nàng, cầu nàng đừng cự tuyệt ta.
Tra tiểu tân che mặt khóc rống, răng dùng sức cắn nát môi,không ngừng lắc đầu, đành nhẫn tâm, lớn tiếng nói: “Thiếp không thương chàng, còn có, hài tử trong bụng thiếo cũng không phải của chàng! Không phải chàng!!!”
Trong nháy mắt, không khí xung quanh đều ngưng trụ.
Yên lặng như đêm khuya.
Lâu Lan cứ như vậy con ngươi không chuyển nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu, tay vươn ra bắt đầu chậm rãi cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt.
Nàng nói, thiếp không thương chàng.
Nàng nói,hài tử trong bụng cũng không phải của chàng.
Tiểu Tân, tuy biết rõ nàng do sợ mới nói thế, nhưng mà, ta rất đau khổ rất đau.
Ta tình nguyện, nàng cái gì cũng không nói, chỉ đưa mắt nhìn ta.
Nhưng mà, vì sao nàng mới nói một câu làm ta không thể thở nổi?
Tiểu Tân, nàng có biết ta mất nàng năm năm,ta sống như thế nào không?! Mỗi ngày giống như người điên đi tìm nàng! Mỗi đêm đều chết lặng không nói. Nhưng mà, thật khó khăn mới nhìn thấy nàng, nàng nói với ta câu nói đầu tiên không phải là: Tiểu Lâu, thiếp rất nhớ chàng, mà là, thiếp không thể đi theo chàng.
Nàng có biết ta thương tâm bao nhiêu hay không.
Đùng,nàng không biết, bởi vì nàng không có nếm thử cảm giác người mình yêu thương nhất chết đi.
Phân không rõ là bi phẫn quá độ hay là cái gì, ánh mắt của Lâu Lan dần dần lạnh như băng, tiện tay đem một nữ tử bên người kéo vào trong lòng nhìn nữ tử ở trên thành lâu gằn từng tiếng: “Từ hôm nay trở đi, ta không yêu nàng, nàng cũng không thiếu ta, tựa như chưa từng dây dưa qua, không cần sống đến bạc đầu. Từ nay về sau, Duyệt Quân là phi tử duy nhất của ta!”
Phi Duyệt Quân Tâm Phi Duyệt Quân Tâm - Phù Dung Gia