Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Phù Dung Gia
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 218 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 461 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:38:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Bọn Họ Gặp Thoáng Qua
“…” Nhìn nàng đưa nước ình Gia Luật Hằng nhất thời ngớ ra,ánh mắt vẫn nhìn miệng bình nơi nàng vừa uống …
“Sững sờ làm gì,mau cầm lấy nhanh!Chẳng lẽ còn muốn ta dùng miệng đút ngươi?”Nàng đùa giỡn mắng hắn,không chú ý đến vẻ mặt hắn đang thay đổi,lẩm bẩm nói: “ A!Những ngày qua mình không mở cửa không biết có khách nào tìm tụi mình giúp đỡ hông ta,không được hôm nay phải trở về….”
Trong tay đang giữ bầu nước lại lén lút nhìn sang đôi môi đỏ mộng ẩm ướt của nàng,cổ họng Gia Luật Hằng phát ra âm thanh khô khan,nhắm mắt kề môi ngay miệng bình uống một hớp,chỉ cảm thấy trong nháy mắt máu trong người sôi trào,cảm giác như đang hôn môi nàng cho nên hắn dùng sức mút,đem toàn bộ nước trong bầu hút hết vào miệng,Gia Luật Hằng uống thêm một ít thoáng chốc là bầu nước đã hết sạch.
Tra Tiểu Tân trợn mắt há mồm, một hồi mới mở miệng mắng hắn: “ Ngươi không có lương tâm,kêu ngươi uống một chút ngươi lại uống hết,khốn kiếp!”Nói xong dùng sức gõ trên đầu hắn thở hồng hộc sau đó quay lưng rời đi,đi một lát phát hiện hắn không theo kịp cho nên quay đầu lại hô to: “ Như hoa!Ngươi muốn chết à,còn không mau đuổi theo.”
“Ta uống nhiều quá muốn đi phương tiện một chút,ngươi đi trước ta lập tức đến….”Hắn lấy đại một cái cớ rồi chạy đến bụi cỏ tháo dây lưng,hô hấp dồn dập không ngừng xoa nắn hạ thân,chẳng qua là uống nước nơi nàng vừa uống qua lại có phản ứng lớn nhiều như thế,nghĩ đến nàng cảm giác càng ngày càng mạnh mẽ,khoái cảm như thủy triều tuôn ra,cuối cùng phát ra một tiếng rên hài lòng,ngẩn đầu lên ánh mắt u ám,xem ra hắn phải thực hiện kế hoạch kia nhanh hơn,nếu không………Lòng hắn thật không cách nào quản….
Hai người trở lại phòng trọ là lúc mặt trời chiều lặn về phía tây,Tra Tiểu Tân đứng ở bên cạnh bàn gói gém y phục,đem mấy đồ đạc mua ngày hôm qua để chung một chỗ sau đó xem lại mình có để sót cái gì không,Gia Luật Hằng thì nhàn rỗi đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống thấy có người vừa đi đến,đang nhìn ánh mắt bỗng dưng nheo lại,trong đám người kia có một nam tử áo hồng đứng riêng một mình chính là ……………Lâu Lan!
“Bẩm vương gia,nghe thám tử hồi báo hôm qua ở nơi này có người ca hát,giọng hát tuyệt vời uyển chuyển như chim hoàng anh” Diêu Định đứng bên cạnh Lâu Lan nhỏ giọng nói đồng thời dặn dò mấy người kia tìm thêm nhiều nơi không bỏ sót chỗ nào.
“…” Lâu Lan đứng tại chỗ bất động,lông mày hẹp dài tinh xảo dần nhăn lại,mắt phượng sâu sa nhìn từng góc trong hẻm nhỏ,lòng thắt lại,nàng rốt cuộc ở nơi nào,tại sao,không để hắn tìm được.
Từ lần đêm khuya nghe được tiếng hát quen thuộc hắn liền hạ lệnh lưu ý người biết ca hát,chỉ cần có tin tức liền bẩm báo,đúng vậy,hắn điên rồi!Hòan toàn điên rồi!Đơn giản chỉ là một bài hát hắn đều chú ý!Trong hàng vạn người chỉ vì một mình nàng.
“Vương gia,nơi này có nhiều du khách đến tham quan sau khi nghe xong họ đều rời đi,hiện tại không tìm được người biết diện mạo nàng,kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Diêu Định nghiêm mặt đi đến gần hắn dò hỏi.
Mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại,giữa mềm mại xinh đẹp hàm chứ nhiều tâm tình phức tạp,càng nhiều hơn là lo lắng.Lâu Lan im lặng chốc lát mở miệng nói: “ Ở mỗi thành nói với mọi người nghe được tiếng ai hát liền tiến đến bắt người,bổn vương đích thân kiểm tra!”
Diêu Định nghe vậy sợ hết hồn nhỏ giọng hỏi: “Vương gia! Việc kiểm tra cứ giao cho hạ nhân làm,người……….”Trời ơi!Một ngày không biết tìm được bao nhiêu người? Vương gia muốn tự mình kiểm tra chẳng phải là không ngủ không nghỉ?
Lâu Lan lườm hắn một cái,ánh mắt lạnh lẽo chỉ là nhìn thôi cũng làm Diêu Định sợ đến lập tức câm miệng,có trời mới biết ánh mắt vương gia kinh khủng cỡ nào giống như mưa đá nện vào người.
Đến khi mọi người đi hết Lâu Lan vẫn chưa rời đi,hắn sợ quay người đi một phút nàng xuất bỗng nhiên hiện mà hắn không thấy,chẳng qua là hắn không biết nàng ở phía sau hắn trong gian phòng kia..
“ A!Ngươi nãy giờ đứng bên cửa sổ nhìn cái gì?Có chuyện gì vui à?Hay là có nữ nhân phát hiện tướng công cùng hồ ly tinh ở cùng nhau nên cả hai đánh nhau?”Tra Tiểu Tân dọn dẹp xong quần áo đi đến chỗ Gia Luật Hằng,nàng tò mò tính cùng hắn xem trò vui.
Gia Luật Hằng ánh mắt vụt sáng,hai cánh tay giang ra ngăn cản,ánh mắt nhìn đại phong cảnh bên ngoài rồi nói: “ Ông chủ bán tơ lụa ngày hôm qua đã tìm đến nơi này,ta mới nhìn thấy hắn cầm theo thanh đao đi vào.”Hắn đương nhiên biết Lâu Lan đến tìm nàng,không hiểu tại sao hắn không muốn người kia thấy nàng.
“ Cái gì?Á!Sao ngươi không nói sớm!Chúng ta chạy nhanh đi!”Nghe xong lời hắn sắc mặt Tra Tiểu Tân liền thay đổi,liền đem y phục ném đến chổ hắn chạy ra ngoài,vừa chạy vừa vẫy tay với hắn “Ngươi có thể nhanh một chút không!Nhớ che mặt lại nha!”
“Chúng ta đi cửa sau” Ánh mắt tà ác của hắn nhìn thân ảnh màu hồng bên ngoài cửa sổ mỉm cười nói.
Tra Tiểu Tân cũng không quay đầu lại mắng: “ Nói nhảm!Đi cửa trước đương nhiên bị phát hiện.”
Nàng không biết,nếu nào bước ra cửa chính sẽ thấy người vì tìm nàng mà không bỏ sót chỗ nào…Lâu Lan.
Hắn cũng không biết nếu hắn xoay người có nhìn theo ngỏ hẻm sẽ thấy nàng.
Cho nên bỏ qua,cho nên khổ sở.
Đảo mắt đã trôi qua hai ba ngày,từ ngày trở về Tra Tiểu Tân cả ngày đều ở trong phòng thiết kế hôn lễ,bôi vẽ trên giấy,nàng dường như đặt cả tâm tư vào việc thiết kế hôn lễ của Lâu Lan và nữ nhân khác,nàng đem tất cả ý tưởng lãng mạng vào buổi hôn lễ chỉ hy vọng cho hắn một lễ cưới khó quên.Còn Gia Luật Hằng thì ngày ngày trông trừng cửa tiệm,thỉnh thoảng bị một số người vô lễ có nỗi khổ không thể nói ra,cuộc sống yên bình không có sóng gió hắn cũng thấy thích.
Ngày sáng sớm hôm đó,bảo tuyết tàn sát bừa bãi đường phố,mặt đất,nóc nhà,nhánh cây tất cả đều phủ đầy tuyết trắng.
Tra Tiểu Tân ở mắt vẽ hai quần thâm lớn mặc áo trắng thật dày liền ra cửa.
“A!Ngươi không mang ta theo sao?”Gia Luật Hằng nhíu lại khuôn mặt mỹ lệ,có trời mới biết hắn sắp bị những tên sắc lang kia chiếm sạch tiện nghi.
Tra Tiểu Tân lấy ít tuyết trên mặt đất nắn thành quả cầu tuyết nhìn hắn cười xấu xa sau đó ném về phía mặt hắn: “Ngươi không phải và bạc,ta làm sao có thể mang theo ngươi?Ngươi ở lại coi chừng phòng trọ!”Qủa cầu tuyết đúng lúc nện trên mặt hắn,Gia Luật Hằng vừa lạnh vừa đau tức giận mắng lại,tâm tình Tra Tiểu Tân càng thêm vui vẻ,cất giọng hát rời đi.
Lâu Phủ
Cả vườn hoa đều màu trắng,giọt nước dưới mái hiên đóng băng trong suốt,xa xa nhìn lại có một tía sáng chói lọi đang rọi tới.
Tra Tiểu Tân tự mình đi lên thang lầu đem tơ lụa mua được dùng đinh đóng lên mái hiên,tơ lụa thật dài mềm mại trong suốt khi gió thổi qua nhẹ nhàng tung bay theo gió.
“ Đúng,đúng,đem tất lồng đèn đỏ tháo xuống đổi thành lồng đèn trong suốt do ta mang đến,cẩn thận một chút a!Đính từng cánh hoa lên.”Tra Tiểu Tân đặt đinh giữ dây lụa nhìn sang mấy người đó dặn dò,chỉ thấy cánh hoa dán trên lồng đèn trong suốt,giống một chiếc đèn băng phát ra ánh sáng tĩnh mịt.
Phi Duyệt Quân Tâm Phi Duyệt Quân Tâm - Phù Dung Gia