A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuý Vân Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 374 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:58:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 298: Hoa Tử Tuyết
rần Dương nhìn bóng dáng đạo sĩ đi theo những người dân trong thôn trấn đến chỗ ăn uống thì lắc nhẹ đầu, xoay người rời khỏi thôn trấn.
Xác định phương hướng một chút, Trần Dương liền đi theo con đường mòn dẫn vào trong rừng.
Thử thả thần thức cảm ứng một chút, Trần Dương liền phát hiện con đường mòn này còn rất xa mới có thể đi ra khỏi khu rừng rộng lớn này, vì vậy mà Trần Dương thả bước đi thêm một lúc thì nhìn thấy một toà miếu hoang cũ nát gãy đổ, bên trong không có tượng hay là bất cứ thứ gì, cái còn lại chỉ là trần nhà bị sụp xuống một mảng lớn, lư hương nguội lạnh đã lâu không có hương khói.
- Miếu thờ gãy đổ ngay bên cạnh không ai tu sửa để ý, ngược lại sùng bái đạo sĩ lang thang như một vị thần!
Trần Dương nhìn thấy toà miếu hoang này thì có chút cảm thán.
Mặc dù người tu tiên như Trần Dương hiện tại đã không cần ăn uống gì, thế nhưng Trần Dương vẫn dừng lại bên đường rồi đốt lên một đống lửa nhỏ, để cái gùi sau lưng xuống.
Nghe tiếng một số thú nhỏ sống về đêm gọi nhau, lại nhìn những cành cây nhỏ bị lửa đốt nổ vang lên âm thanh lách tách, Trần Dương cảm thấy yên tĩnh đến lạ thường.
Ngồi đến nửa khuya, đột nhiên trước mặt Trần Dương xuất hiện một thiếu nữ từ xa đi tới. Thiếu nữ này tóc buộc gọn, một thân bạch y, nhẹ nhàng từ xa đi theo con đường mòn đi tới.
Cái miếu hoang này nằm ở sát bên cạnh con đường mòn, cho nên Trần Dương ngồi ở đây với đống lửa đột nhiên trở nên vô cùng thu hút.
Mà thiếu nữ kia sau khi đến gần thì đột nhiên bước chân chậm lại rồi rẽ vào chỗ Trần Dương.
Trần Dương đảo qua, phát hiện nàng này vậy mà lại là một tu sĩ, hơn nữa tu vi không thấp, đã là Trúc Cơ Trung Kỳ rồi.
Nếu đặt ở những nơi hoang vắng thì tu vi này đã đủ tung hoành một phương rồi, cho nên việc ở nơi này mà nàng ta dám đi ban đêm một mình như vậy cũng không có gì lạ.
- Chào đại ca, ta có thể ngồi cùng một lát không?
Cô gái vừa tiến vào, đột nhiên nhoẻn miệng cười nhẹ rồi thân thiện hỏi.
Bởi vì bộ dáng Trần Dương lúc này cực kỳ chất phác, giống như thanh niên thôn ở quê mới lên cho nên cô gái này hình như cũng không có quá đề phòng.
Bất quá, Trần Dương cũng cảm nhận một luồng thần thức của nàng vừa quét qua hắn.
- Tiểu thư cứ tự nhiên!
Trần Dương cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Cô gái nghe vậy thì nhẹ nhàng đến bên đống lửa ngồi xuống, lấy ra hai củ khoai lang rồi cho vào bếp lửa.
Lửa rất đượm, chỉ trong chốc lát đã có một mùi thơm thoang thoảng.
Cô gái mỉm cười, bàn tay ngọc ngà chẳng ngại lấm bẩn cầm lấy một thanh củi khều khều hai củ khoai ra, phủi đi tro bụi bên trên, thổi thật sạch rồi đưa cho Trần Dương một củ, nói:
- Mời đại ca ăn khoai! Đêm khuya lót dạ, bảo đảm ngon!
Trần Dương có chút ngạc nhiên, thiếu nữ này dù nói gì nói, cũng là bộ dáng khoảng hai mươi tuổi rồi, lại là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thế nhưng lại không chút ngại ngùng mà nướng khoai ăn.
Trần Dương ngẫm nghĩ một chút, cũng đưa bàn tay cầm lấy củ khoai, nhưng khi nhìn lấy làn da của nàng có chút dấu vết mờ nhạt thì trong lòng liền kinh nghi:
‘Chẳng lẽ nàng này đang cải biến dung mạo?’
Nghĩ vậy, Trần Dương đột nhiên dùng pháp nhãn quét tới, ý định muốn xem rốt cuộc nàng là ai, sao phải dịch dung cải biến dung mạo.
‘Cái gì!?!’
Trần Dương vừa nhìn, trong đầu lập tức nổ ‘ầm’ một tiếng như có vạn đạo thiên lôi cùng giáng xuống. Bởi vì thiếu nữ thanh thuần trước mắt, dung mạo thực sự... Lại giống Lý Tiểu Nguyệt như đúc!
Trần Dương có nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh ngay tại nơi này lại có thể gặp gỡ một đạo hồn phách khác của Viên Tử Nguyệt.
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ tự nhiên thiện lương của Viên Tử Nguyệt lúc này, Trần Dương hoàn toàn không thể gộp làm một được với Viên Tử Nguyệt đầy tâm cơ mà hắn từng gặp ở Vô Biên Hải.
Thấy Trần Dương nhìn mình chăm chăm, thiếu nữ đang lột vỏ khoai đột nhiên hỏi:
- Đại ca, mặt ta dính gì sao?
- À không, không, xin lỗi tiểu thư, ta không cố ý!
Trần Dương phát hiện bản thân thất thố, vội vàng chữa ngượng, đưa củ khoai vẫn còn dính chút mùi thom đưa lên cắn mà không cần lột vỏ.
Cô gái thấy bộ dáng Trần Dương có chút quê mùa lại có chút ngốc nghếch, nhịn không được che miệng cười, nói:
- Ta chỉ hỏi vậy thôi, không có ý trách gì ngươi đâu. À phải rồi, đêm khuya như thế này sao đại ca không ở thôn trấn phía trước nghỉ ngơi mà lại đi đến đây?
- Không giấu gì tiểu thư, ta vốn ở một nơi rất xa, nghe nói ở Kinh Đô có tổ chức thi ứng thí nên mới lên đường tìm kiếm công danh.
Trần Dương cười khổ nói ra. Cái lý do này của Trần Dương quả thật là thiên y vô phùng, làm cho người ta nghe xong thì không có gì để bắt bẻ, càng không để lộ chút sơ hở nào.
Thiếu nữ gật gù, đôi môi mọng nước mở ra, hàm răng ngà nhẹ nhàng cắn một miếng khoai nhỏ nhai nhai, nuốt xuống rồi mới nói:
- Thì ra là vậy. Đại ca, đi đường ban đêm rất nguy hiểm. Ngươi là một thư sinh, tốt nhất nên cẩn thận một chút!
- Tiểu thư, ngươi là một cô gái còn có thể đi, chẳng lẽ ta là một nam nhi lại không dám đi hay sao?
Trần Dương nhìn bộ dáng ăn khoai ngon lành của thiếu nữ mà cảm khái, cũng từ tốn đáp.
Thiếu nữ hình như không nghĩ đến vấn đề này, nghe Trần Dương nói mới sực nhớ ra, nàng là thiếu nữ còn có thể một mình lang bạt kỳ hồ, thì người ta là nam nhi hán tử, cớ sao không thể?
Bất quá, nghe một thư sinh trói gà không chặt so sánh với bản thân mình là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì thiếu nữ không khỏi trong lòng cười khổ. Tất nhiên, nàng cũng không thể nói mình là một tu sĩ được, mà chỉ di chuyển chủ đề nói:
- Cũng phải. Cách nói này cũng không sai. Quên chưa tự giới thiệu, muội tên Hoa Tử Tuyết, còn đại ca, ngươi tên là gì?
- Thì ra là Hoa tiểu thư, tiểu sinh họ Trần, tên chỉ một chữ Dương!
Trần Dương đã lỡ nói mình là thư sinh, cho nên cũng học theo dáng vẻ của một thư sinh, chính sắc nói.
Tử Tuyết thấy bộ dạng trang trọng của Trần Dương thì lại muốn cười nhưng không dám cười, chỉ ngồi đó ngấu nghiến ăn khoai.
Trời dần về đêm khuya, hai người mỗi người đều có tâm sự riêng, không ai nói chuyện với ai, chỉ tập trung nhìn vào đống lửa. Thỉnh thoảng Trần Dương lại cho thêm củi vào.
Chắc là có sự hiện diện của Trần Dương, cho nên Hoa Tử Tuyết cũng không có đả toạ điều tức mà là tìm một góc quét dọn sạch sẽ rồi lấy ra một tấm vải mỏng trải ra rồi nằm xuống.
Trần Dương ngồi bên đống lửa, thấy Hoa Tử Tuyết này lại tự tiện thoải mái như vậy thì thở dài.
‘Tính tình này của nàng thực sự quá thiện lương tinh thuần, ngay cả một chút tâm cơ kỹ xảo cũng không có. Mặc dù nàng còn che giấu thân phận thực sự, thế nhưng đối với một người phàm nhân như mình vẫn khách khí thoải mái như vậy...’
Trần Dương nhìn Hoa Tử Tuyết đã nhắm mắt lại thở đều đều, dường như thật sự ngủ say mà chậm rãi đánh giá.
Lát sau, Trần Dương cho thêm củi vào rồi cũng tìm một góc, tuỳ tiện đặt lưng xuống nằm.
Trời đã đến rất khuya, sương xuống ngày càng đậm, dưới ánh sáng lờ mờ của đống lửa đang cháy dở, Trần Dương phát hiện ngay chỗ nằm của Hoa Tử Tuyết vậy mà có một lỗ thủng lớn, sương khuya lạnh rơi xuống bám lên mái tóc của nàng.
Tuy biết Hoa Tử Tuyết là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hàng thật giá thật, thế nhưng Trần Dương cũng biết nàng đây là thật sự ngủ rồi, từ nhịp điệu hô hấp đều đều và khoé miệng chảy ra một vệt nước trong suốt là có thể biết.
‘Đúng là con người không ai hoàn thiện.’
Trần Dương nhìn thấy Hoa Tử Tuyết vậy mà thực sự ngủ ngon lành đến chảy nước miếng mà không hề hay biết thì cười khổ nói một câu.
Bất quá, không hiểu sao Trần Dương nhìn dáng vẻ này của nàng lại cảm thấy có nét gì đó thật đáng yêu xen lẫn ngây thơ, không hiểu tại sao trái tim hắn lại đập rộn lên.
Trằn trọc mãi mà vẫn không thể chợp mắt, Trần Dương ngồi dậy, nhìn mái tóc bị sương của Hoa Tử Tuyết mà thở dài, đột nhiên cho tay vào trong chiếc gùi, giả vờ tìm kiếm nhưng thực sự là đang lấy ra một cái áo màu trắng tinh. Đây là áo mà lần đầu tiên Trần Dương đến Tu Tiên Giới được tu sĩ Vương Thanh tặng cho. Lúc ấy Trần Dương chỉ mặc qua một đoạn thời gian liền thay đổi bằng y phục của Nam Nhạc Phái, cho nên bộ bạch y này cũng chưa từng mặc lại.
Bất quá, trong tay Trần Dương lúc này không còn thứ gì khác, chỉ có những bộ y phục khác mà cho dù bình thường nhất cũng là pháp y có tính năng phòng ngự. Nếu như đem ra chắc chắn bị Hoa Tử Tuyết phát hiện thân phận ngay.
Cầm chiếc áo suy nghĩ đắn đó một chút, lại nhìn sương lạnh đêm khuya xuống ngày càng dày, Trần Dương thở dài một tiếng, cuối cùng cũng không đành lòng làm ngơ, vội vàng nhẹ bước đến, lấy chiếc áo rộng thùng thình khoác lên bờ vai của Hoa Tử Tuyết.
Mà Trần Dương vừa đắp lên, Hoa Tử Tuyết đột nhiên trở người, miệng chép chép như nói cái gì đó đại loại như... Phụ thân... Mẫu thân... Gì gì đó.
Trần Dương vốn đang lén lút, nghe vậy tưởng đâu Hoa Tử Tuyết thì giật mình, lúc này bộ dáng của hắn e dè sợ hãi, sắc mặt tái mét.
Thế nhưng Hoa Tử Tuyết đúng là chỉ nói mớ mà thôi, sau đó lại co chặt ôm lấy cái áo Trần Dương vừa đắp lên, khuôn mặt hiện lên vẻ dễ chịu, tiếp tục say ngủ.
Trần Dương lúc này mới từ trạng thái giật mình mà trở về thực tại, thở phào nhẹ nhõm nhìn qua Hoa Tử Tuyết đang say ngủ, đột nhiên mỉm cười ôn nhu, xoay người trở về chỗ nằm.
Cũng không biết tại sao, lần này Trần Dương rất dễ chìm vào giấc ngủ, hầu như chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Tu sĩ như Trần Dương, cho dù ngủ thì bản năng phòng vệ vẫn rất cao, cho nên cũng không có lo lắng bị ám toán hay nguy hiểm gì, chỉ cần có sát khí là hắn sẽ tự động cảm ứng được mà thức giấc. Vì vậy Trần Dương rất an tâm chìm vào giấc ngủ.
Bếp lửa do củi bị sương dính vào mà thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ lách tách, cảnh vật chung quanh vô cùng yên tĩnh.
Trần Dương không hề hay biết, trong không gian yên tĩnh này, một đôi mắt đẹp nhẹ nhàng mở ra nhìn bóng lưng hắn đang say ngủ thật lâu rồi chậm rãi nhắm mắt lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phán Thần Hệ Thống Phán Thần Hệ Thống - Tuý Vân Tử