Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuý Vân Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 374 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:58:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 258: Giao Đấu Giao
ảnh tượng người phía trước phát ra tín hiệu Trần Dương cũng nhìn thấy, nhất thời ánh mắt loé lên sát khí.
Trần Dương hiểu rõ, một khi để những đồng bọn của người này tiến đến thì nhất định phải khổ chiến. Khi đó thì cho dù Trần Dương có ba đầu sáu tay cũng sẽ không có quả ngọt để ăn. Nhất là người này để lộ ra thân pháp xuất thần nhập hoá như vậy thì càng làm cho Trần Dương cảm thấy kinh nghi.
Trần Dương ánh mắt lập loé đột nhiên đưa tay vỗ về phía trước bóp mạnh một cái.
Người nọ chỉ thấy thân hình đột nhiên trầm xuống như có một bàn tay đang chuẩn bị ép chặt xuống thì sắc mặt khẽ biến, bàn tay đang định vỗ tới túi trữ vật thì bỗng nhiên nghe một tiếng hừ lạnh băng hàn trong tai.
Tiếng hừ này vừa vang lên lập tức như thiên lôi giáng xuống, làm cho não hải của gã vang vọng ầm ầm, hai mắt có chút tán loạn.
Mà ngay một sát na này, đột nhiên gã cảm giác được một bàn tai vỗ mạnh lên thiên linh cái, đem gã gắt gao khoá lại rồi trước mắt tối sầm.
Trần Dương nhìn một người mặc hắc ý nhân đang ngất qua một bên, nhíu mài thu vào Phán Thần Hệ Thống rồi thân hình nhoáng lên tiến nhập vào lòng đất, cấp tốc rời xa chỗ này.
Hầu như ngay lúc Trần Dương vừa rời khỏi, lập tức từ xa có một bóng đen quỷ mị hiện ra, sau đó nhìn quanh quất rồi sắc mặt lạnh nhạt chìm vào lòng đất.
Trần Dương độn trong lòng đất chừng nửa canh giờ thì tìm một ngọn núi hoang vắng lao lên, sau đó cực tốc bay đi.
Bay được một lúc, sắc mặt Trần Dương liền kinh nghi nhìn quanh tứ phía, ánh mắt đảo tới một nơi không xa đang có một bóng đen lờ mờ lẳng lặng bay tới thì thầm giật mình.
Người này toàn thân che phủ trong một bộ quần áo rộng thùng thình, che khuất toàn thân, thế nhưng ánh mắt của gã thì lộ ra thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Nhìn ánh mắt của người này, Trần Dương liền cảm giác được ánh mắt của gã lạnh như băng nhìn Trần Dương không nói nửa lời, phảng phất như là nhìn một xác chết vậy.
Đúng lúc này, linh quang chợt loé, bên cạnh Trần Dương thoáng cái xuất hiện một thân ảnh lạnh như băng, không chút tình cảm nào, đúng là cỗ khôi lỗi Kết Đan Kỳ của Điền Gia khi trước.
Chỉ thấy ngay khi khôi lỗi xuất hiện, hắc y nhân đối diện ánh mắt đột nhiên sáng lên, âm sâm mở miệng, giọng nói không nghe rõ là nam hay nữ:
- Điền gia khôi lỗi! Ngươi chính là người hạ thủ với Điền Gia?
- Các hạ là ai? Sao lại hỏi chuyện này?
Trần Dương cũng không có thừa nhận hay phủ nhận mà hỏi ngược lại.
Người kia nguyên bản lười nói chuyện, nghe Trần Dương hỏi thì chỉ chăm chú nhìn hắn một lúc rồi nói:
- Đem Ngân Vệ thả ra, chết toàn thây!
Trần Dương nghe xong câu này thì trong lòng chùng xuống. Hiện tại hắn biết, hắc y nhân này chắc chắn đã động sát tâm, cho dù hỏi gì hay có làm gì cũng đều vô dụng.
Trên người hắc y nhân này, Trần Dương cảm nhận được người này đã tiến vào cảnh giới Kết Đan Hậu Kỳ rồi, cực kỳ mạnh mẽ. Trên người hắn có đôi lúc còn có quang uy tràn ra, hiển nhiên rất có thể là một cao thủ Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong. Đối với loại cao thủ này, dưới Nguyên Anh Kỳ có thể coi là tồn tại cực mạnh.
Tuy nhiên, nếu so sánh với Nguyên Anh Kỳ thật sự thì đúng là vẫn còn khoảng cách khác xa, cho nên Trần Dương mới đứng lại ở đây như thế này.
Nếu như người này là một Nguyên Anh Kỳ, Trần Dương sớm đã cao chạy xa bay, nào có khờ khạo đứng lại chờ bị làm thịt.
Bản thân sau bao nhiêu năm trong Phán Thần Hệ Thống bế quan, Trần Dương đã rèn luyện được nhiều loại pháp thuật thần thông, hiện giờ mặc dù còn chưa thật sự tiến giai Kết Đan Trung Kỳ, thế nhưng Trần Dương cũng muốn kiểm tra khả năng một chút xem có thể vượt cấp chiến đấu với Kết Đan Hậu Kỳ hay không.
Nghĩ như vậy, cho nên trong lòng Trần Dương cũng không còn quá khẩn trương, ngược lại vô cùng yên tĩnh quan sát, đồng thời lòng bàn tay chắp ra sau lưng.
Chẳng qua, hai bàn tay sau lưng của Trần Dương nhìn như chắp tay lại hờ hững tiêu sái, nhưng thực ra đang cực nhanh huy động mười đầu ngón tay bố trí Song Cực Trận chung quanh mình.
Chỉ trong chớp mắt đã làm xong chuẩn bị, Trần Dương lúc này trong lòng càng thêm bình tĩnh, nhìn hắc y nhân nói:
- Ngân Vệ là gì ta không biết, muốn chiến cứ chiến, nói nhảm làm gì!
Vừa nói xong, trong lòng Trần Dương khẽ động, lập tức khôi lỗi bên cạnh há mồm phun ra một quang cầu, nhanh như chớp bay tới chỗ hắc y nhân.
Mà hai tay Trần Dương lúc này cũng nhấn một ngón tay về phía trước.
Nhất thời, trước mặt hắc y nhân là quang cầu đang xoẹt xoẹt lao đến, còn trên đầu thì hiện ra một ngón tay rộng mấy chục trượng ầm ầm nhấn xuống, trên dưới hợp kích.
Mắt thấy cảnh này, trong mắt hắc y nhân hàn quang chợt loé, lập tức vung tay một cái, bộ quần áo rộng thùng thình không có gió mà đột nhiên dũng động, hôi quang đại thịnh, đột nhiên sáng lên rồi ép sát vào người y, bên ngoài toả ra hôi sắc quang hà đem toàn thân gã bao bọc bên trong.
Ngay sau đó, hắc y nhân không chút nào đo dự vung một tay lên, lập tức từ ống tay áo xuất ra một đạo quang nhận ầm ầm lao về phía trước đánh vào quang cầu đang tiếp cận gần sát bên gã.
Hiển nhiên, hắc y nhân cũng cảm nhận được, một ngón tay nhấn xuống của Trần Dương cũng chỉ là hư chiêu, thứ chân chính uy hiếp gã chính là quang cầu do khôi lỗi Kết Đan Kỳ này phun ra.
Nói thì chậm, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, hầu như chỉ trong một cái hô hấp thì quang nhận trên tay của hắc y nhân đã va chạm vào nhau. Còn ngón tay trên không trung cũng nhấn xuống lớp hôi sắc quang hà bao bọc quanh người gã.
Chỉ thấy, ngón tay mạnh mẽ là thế, nhưng khi nhấn xuống cũng chỉ làm cho hôi sắc quang hà này quay cuồng một cái rồi vang lên âm thanh ma sát kịch liệt.
Bất quá không biết hôi sắc quang hà này phòng ngự quá mạnh mẽ hay là do ngón tay của Trần Dương quá yếu mà song phương vừa va chạm một chút lập tức tan rã thành vô số điểm linh quang.
Mà đạo quang nhận hắc y nhân đánh ra cũng đã va chạm vào quang cầu do khôi lỗi phun ra, liền mạnh mẽ đem quang cầu này phá vỡ,
‘Phanh’ một tiếng, lập tức quang cầu bị đạo quang nhận chém ra từa giữa chia làm hai nữa, vô số đạo linh quang theo đó tán phát ra tứ phía, trùng kích chung quanh làm cho cây cối nghiêng ngả. Thế nhưng hắc y nhân có hôi sắc quang hà bảo hộ thì lại không tổn hao chút gì.
Hắc y nhân thấy cảnh này thì cười lạnh, đang chuẩn bị thi triển thuật pháp khác thì bỗng nhiên tròng mắt co rút, không chút do dự thay đổi pháp quyết trong tay, đem hôi sắc quang hà trong chớp mắt tạo thành một cái thuẫn màu đen che phía trước mặt, đồng thời nhùn chân một cái muốn cấp tốc lui về phía sau.
Bởi vì ngay khi quang cầu kia bị đạo quang nhận đánh tan, thì lập tức để lộ ra một viên châu đang rục rịch, bên trên toả ra khí tức bạo tạc.
Mặc dù hắc y nhân không biết viên châu kia là thứ gì, nhưng ba động truyền ra cũng đủ làm cho sắc mặt gã thoáng cái biến đổi, vội vàng triển khai đủ loại phòng ngự, quanh thân giờ phút này cũng không nhịn được mà lập tức huy động linh khí bảo hộ.
Bất quá, ngay khi hắc y nhân lùi về phía sau, đột nhiên sau lưng gã xuất hiện một tiểu kiếm xanh biếc, quỷ dị hiện ra rồi một nhát chém xuống, sát khí tuôn trào như muốn đem gã chém làm hai nữa.
Hắc y nhân sắc mặt hơi hoảng nhưng hừ lạnh, lập tức vỗ túi trữ vật lấy ra một đạo hắc quang hình tròn, nhìn cũng không nhìn liền ném mạnh về phía sau, ý đồ ngăn cản kiếm quang nọ.
Lúc này viên châu nọ rốt cuộc cũng nổ ra, tạo thành một tiếng nổ ‘Ầm Ầm’ mạnh mẽ đánh lên tấm thuẫn màu đen do áo choàng của hắc y nhân hoá thành.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, trùng kích do vụ nổ mà viên châu tạo thành đã đánh lên bề mặt tấm thuẫn, khiến cho trên mặt nó xuất hiện vô số vết nứt, sau khi trụ được một chút liền bị bạo tạc thành vô số điểm linh quang tiêu tán ngay lập tức.
Mà cũng nhờ có sự ngăn chặn này, uy lực của vụ nổ lan đến chỗ hắc y nhân đã suy yếu hơn phân nửa, sau khi đánh mạnh lên linh khí hộ thân của gã thì liền chỉ làm cho nó rung rinh được một chút liền tiêu tán tan ra.
Mà lúc này, kiếm quang sau lưng của hắc y nhân cũng đã va chạm với hắc quang hình tròn, vang lên âm thanh ‘Phanh phanh’ trầm đục. Cũng không biết quang hoàn nọ làm bằng thứ gì mà cực kỳ cứng rắn, vậy mà lại thật có thể ngăn chặn kiếm quang do Mộc Kiếm chém xuống.
Bất quá, Mộc Kiếm khi Trần Dương tế luyện đã cố tình không chú trọng sức công kích mà là chú trọng độ quỷ dị và linh hoạt.
Chỉ thấy Trần Dương đứng ở xa xa mắt thấy mấy kích liên hoàn của mình đều bị chống đỡ, lập tức pháp quyết trong tay thay đổi.
Mộc Kiếm một kích không thành, lập tức kiếm ảnh loé lên biến mất tại chỗ, khi hiện ra thì đã hiện ra ngay bên cổ của hắc y nhân quét ngang như muốn đem đầu gã một nhát cắt xuống.
Đáng tiếc, hắc y nhân dường như sớm đã có phòng bị, thân hình chớp loé liền đã bay về phía Trần Dương, vừa thuận tiện tránh né một kích, vừa vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh tiểu kiếm, vừa đem ra liền hoá thành một lưỡng sắc giao long giương nanh múa vuốt lao về phía Trần Dương như muốn một ngụm nuốt lấy.
- Đến tốt!
Trần Dương mở miệng cười lạnh, trong tay xuất hiện một thanh Chiến Thương lôi sắc quang điện lập loè chạy tới chạy lui như muốn ngưng thành thực chất.
Vừa xuất ra Chiến Thương, Trần Dương vung tay đâm một thương về phía trước, miệng quát:
- Sát!
Chỉ thấy theo tiếng quát này, linh lực trong người Trần Dương không chút nào giữ lại, tuôn trào dung nhập vào trong Chiến Thương.
- Grào
~Một tiếng gào kinh thiên truyền ra, theo Chiến Thương lao ra, lập tức hiển hoá một đầu lôi giao tràn ngập lôi điện, ngửa đầu rít gào gầm rống bay về phía trước.
Chỉ thấy lưỡng sắc giao long do hắc y nhân đánh ra sau khi nhìn thấy đầu lôi giao này thì tựa như gặp phải khắc tinh, kinh hãi ngậm miệng lại như muốn chạy đi.
Thế nhưng dù sao nó chỉ là hư ảnh do thanh kiếm trên tay hắc y nhân hiển hoá ra, cho nên lúc này lôi giao do Chiến Thương hoá thành liền há cái mồm rộng đem đầu lưỡng sắc giao long này một ngụm nuốt lấy rồi giương nanh múa vuốt lao thẳng tới hắc y nhân đang trợn mắt há mồm.
Phán Thần Hệ Thống Phán Thần Hệ Thống - Tuý Vân Tử