Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuý Vân Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 374 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:58:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 224: Kế Hoạch
ửa tháng sau, một chiếc Phi Thiên Ngân Chu phá không lao thẳng về hướng Vô Biên Thành.
Người ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu chính là Trần Dương.
Hiện giờ Trần Dương cũng không có cải trang nữa mà hiển lộ chân thân, một đường rời khỏi Hồng Đảo tiến về Vô Biên Thành.
Trần Dương ngồi trên ngân chu, tay khẽ vẫy liền xuất hiện một thanh kiếm có màu xanh biếc phiêu phù trước mặt.
Chính là Mộc Kiếm!
Nhìn nhìn thanh kiếm, Trần Dương đột nhiên hướng về phía trước điểm một cái, lập tức thanh kiếm này loé lên rồi xuất hiện ỏ xa xa chém qua một cái rồi chớp động liền xuất hiện bên cạnh Trần Dương như cũ.
Tất cả thời gian vừa lúc Trần Dương điểm tới cho đến khi Mộc Kiếm quay trở về còn nhanh hơn cả một cái chớp mắt, Trần Dương nhìn thấy cảnh này thì rất hài lòng.
Ánh mắt Trần Dương một toà thành xuất hiện cuối chân trời liền thu lại Mộc Kiếm, đồng thời giảm tốc độ của Phi Thiên Ngân Chu lại một chút.
Hiện tại đã có hai thanh phi kiếm, Trần Dương tất nhiên sẽ tìm nơi để luyện kiếm. Mà ở giữa Vô Biên Hải này, không có chỗ nào luyện kiếm tốt hơn là đi làm một Liệp Yêu Giả.
Vừa bồi luyện kiếm thuật, đồng thời còn có thể thu hoạch tài liệu yêu thú, tích luỹ thêm một chút tài phú cũng là chuyện tốt. Mặc dù với thân gia của Trần Dương, trải qua mấy lần lưu lạc, có thể nói tuỳ tiện xuất ra ít đồ cũng dư xài. Thế nhưng chuyện tốt vốn không ai có thể chê, thịt muỗi cũng là thịt. Vừa luyện kiếm vừa thu được tài phú, chuyện tốt như vậy cớ sao không làm?
Trần Dương một bên suy tính, một bên thu lại Phi Thiên Ngân Chu, đáp xuống cách xa xa Vô Biên Thành rồi đường hoàng đi vào.
Thủ vệ thành sau khi phát hiện Trần Dương là một tiền bối Kết Đan Kỳ thì thái độ hết sức cung kính mời hắn vào.
Trần Dương sau khi vào thành thì đi thẳng đến cửa hàng khá lớn, có tên là Tụ Bảo Các. Nhìn nhìn cái bảng hiệu có chút khí thế này, Trần Dương cười cười đi vào.
Người quản sự bên trong là một trung niên mập mạp, sau khi thấy Trần Dương bước vào, thần thức đảo qua liền rất cung kính tiến lên cười lành nói:
- Tiền bối ngài khoẻ, nhìn mặt tiền bối lạ lẫm, có phải vừa mới đến đây? Nếu như vậy thì tiền bối đã đến đúng chỗ rồi, tiểu điếm nơi này có đủ các loại tài liệu lẫn nguyên liệu của Vô Biên Hải. Tin rằng sẽ làm cho ngài hài lòng!
- Hắc hắc, thật sao? Ta đang cần bản đồ phân bố yêu thú bên trong Yêu uyên, không biết nơi này có hay không?
Trần Dương mỉm cười nói.
Người quản sự nghe vậy thì nhìn Trần Dương cười nói:
- Ha hả, đây là việc nhỏ. Không biết tiền bối muốn bản đồ loại nào?
- Ồ, còn có phân loại nữa hay sao?
Trần Dương nghe xong thì thắc mắc hỏi. Bất quá hỏi xong thì có mấy người đang đứng bên trong cửa hàng, nghe Trần Dương hỏi thì quay qua nhìn định bĩu môi, nhưng sau khi thấy Trần Dương có tu vi Kết Đan Kỳ thì quay mặt lại không dám lên tiếng.
Mà quản sự kia thấy vậy thì trong lòng cũng bộp chộp nói:
- Tiền bối, hay là mời ngài vào bên trong phòng khách quý. Để vãn bối từ từ giới thiệu cho ngài có được không?
Trần Dương nghe vậy sờ sờ cằm, gật đầu rồi đi theo người này vào một gian phòng nhỏ.
Nơi này cũng không tệ, sau khi có một thị nữ mang trà vào, lui ra khép nhẹ cửa lại rồi quản sự nọ mới cẩn thận nhìn Trần Dương giải thích:
- Tiền bối, có lẽ ngài mới đến nơi này nên không biết, diện tích Yêu Uyên không hề nhỏ, mà số lượng và địa bàn phân bổ yêu thú bên trong càng không có ai có thể điều tra ra vị trí cụ thể. Sở dĩ có một số bản đồ cũng là thông qua những Liệp Yêu Giả quanh năm săn giết yêu thú, dần dần dựa vào đặc điểm vị trí và một số tập tính của yêu thú mà làm ra bản đồ đại khái. Hơn nữa, những bản đồ này cũng chỉ có tính tương đối mà thôi, có những chỗ mới hôm trước hôm sau đã có thay đổi. Mà cũng có những điểm qua mười năm vẫn không thay đổi.
- Mà những bản đồ này, cũng chia làm nhiều loại. Loại đơn giản nhất chỉ có một số vị trí đảo mơ hồ cũng như vị trí vài loại hải thú thông thường. Còn có một loại bản đồ khác chi tiết hơn, có vị trí những vùng cần chú ý hoặc là thông tin một số hải đảo trong một số khu vực nhất định. Dĩ nhiên loại này giá cao hơn.
Gã quản sự nói tới đây liền cẩn thận quan sát sắc mặt Trần Dương, khi nghe đến chữ ‘giá cao’ thì hầu như không có chút thần sắc gì, bộ dáng lạnh nhạt hờ hững thì trong lòng đại định. Kinh nghiệm phục vụ khách nhân bao nhiêu năm cho gã biết, thông thường những người như người trước mắt chính là xem tiền tài như cỏ rác, chỉ cần được việc, giá cả không quan trọng.
Ho khan một tiếng, gã lại nói tiếp:
- Tiền bối, nếu như ngài vẫn chưa hài lòng, còn một loại bản đồ cao cấp nhất. Loại này chính là do bổn các mất sức chín trâu hai hổ, tập hợp rất nhiều nguồn thông tin, trải qua những kiểm chứng cơ bản mới có thể tổng hợp thành một loại bản đồ có tính chính xác tương đối hơn những loại kia. Hơn nữa, dựa vào nhiều nguồn tin mà chúng ta còn đặc biệt phân vùng một số loại hải thú thường xuyên xuất hiện ở khu vực nào, đồng thời phân ra khu vực nào an toàn, khu vực nào nguy hiểm, thường có yêu thú cấp cao xuất hiện. Tin tưởng, nếu như tiền bối sử dụng loại bản đồ này, tuy không nắm chắc mười phần, nhưng có đến sáu bảy thành tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết.
- Lại nói, nếu như tiền bối muốn tìm tài liệu yêu thú đặc thù thì cũng không cần tự mình đi tìm, tiểu điếm cái khác không nói, thế nhưng đối với...
Gã quản sự này đúng là một người nhanh nhạy, chỉ trong chốc lát đã chuyển trọng tâm câu chuyện, không chút dấu vết dời sự chú ý của khách nhân sang giới thiệu tài liệu các loại yêu thú.
Mà Trần Dương vừa nghe liền nhíu mài khoát tay nói:
- Không cần nói nữa, bản đồ cao cấp nhất giá bao nhiêu?
- Tiền bối, bản đồ này thực sự quý giá, giá là một trăm Trung phẩm linh thạch một bản!
Gã quản sự cười tươi nói ra một cái giá.
Trần Dương nghe xong liền nhíu mài. Không phải hắn không lấy ra được một trăm Trung phẩm linh thạch mà là cái giá này có vẻ hơi cao so với nhu cầu của hắn đang cần lúc này.
Do dự một chút, Trần Dương liền hỏi:
- Loại trung cấp bao nhiêu?
- Loại trung cấp có giá mười Trung phẩm linh thạch!
Sắc mặt của gã quản sự này có chút thất vọng, nhưng vẫn tươi cười nói. Nhiều năm đối mặt khách nhân, gã sớm đã luyện cho mình một bộ thần kinh thép, cũng rèn luyện ra nhiều kinh nghiệm xương máu, một trong số đó chính là không bao giờ xem thường khách nhân, bất kể là người tiêu phí chỉ một Hạ phẩm linh thạch thì sắc mặt của gã vẫn tươi cười vui vẻ.
Cũng chính nhờ loại thái độ thông mình này mà gã từ một nhân viên phụ việc đã tiến lên vị trí quản sự trong một thời gian ngắn!
Mà Trần Dương sau khi nghe giá mười Trung phẩm linh thạch thì gật đầu một cái, tay khẽ phất đặt lên mặt bàn mười viên Trung phẩm linh thạch chớp loé.
Gã quản sự thấy vậy thì vui vẻ, vỗ túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản cung kính đưa tới Trần Dương.
Trần Dương cầm lấy ngọc giản, thần thức đưa vào bên trong quan sát thoáng qua liền gật đầu hài lòng nói:
- Ừm, thứ này rất hữu dụng đối với ta!
Quản sự nghe đánh giá của Trần Dương thì cười ha hả vỗ ngực nói:
- Tiền bối cứ yên tâm, uy tín của Tụ Bảo Các chúng ta trước nay đều rất tốt, chúng ta tuyệt đối không dám đem danh dự ra để lừa gạt khách nhân.
- Ừm, bất quá, không biết nơi này các ngươi có bán linh dược hay không? Đặc biệt là các loại linh dược thượng cổ.
Trần Dương thuận miệng hỏi. Thực ra hắn cũng chỉ tiện miệng hỏi mà thôi, cũng không mang quá nhiều hi vọng.
Chỉ thấy gã quản sự nghe xong thì hơi trầm ngâm, sau đó nói:
- Nếu là linh dược thượng cổ thì xin tiền bối đợi một chút. Để vãn bối gọi người phụ trách chuyện này đến tiếp đãi tiền bối!
Trần Dương nghe vậy thì trong lòng loé lên chút hi vọng, gật nhẹ đầu.
Quản sự mập mạp thấy vậy thì cáo từ lui ra.
Chỉ khoảng chừng chưa đến nửa nén nhang sau, cửa phòng hé mở, một cô gái trên dưới hai mươi tuổi, tu vi chỉ có Luyện Khí Kỳ tiến vào.
Cô gái này sau khi tiến vào cách Trần Dương chừng mười bước thì mới đứng lại vén tay áo thi lễ, nhỏ giọng nói:
- Vãn bối Chu Lệ ra mắt tiền bối. Vãn bối từ nhỏ có sự yêu thích đặc biệt đối với các loại linh dược thời thượng cổ. Nghe tin tiền bối có nhã ý tìm kiếm linh dược phương diện này cho nên vãn bối mạo muội tiến đến, nếu có sơ suất gì kính xin tiền bối rộng lượng bỏ qua!
Cô gái này tóc đen dài xoã ra hai bên, gương mặt thanh thoát, khí chất có chút xuất trần phiêu nhiên, giọng nói ra chẳng khác nào oanh vàng thỏ thẻ.
Trần Dương thấy vậy thì nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Nếu vậy làm phiền Chu cô nương xem giùm ta những loại linh dược linh thảo trong danh sách này!
Nói xong, Trần Dương lật tay đem một cái ngọc giản đưa đến.
- Vãn bối xin cố gắng hết sức!
Chu Lệ thần sắc cung kính đem ngọc giản tiếp lấy rồi đặt lên trán.
Ước chừng sau thời gian uống cạn chén trà, Chu Lệ liền đem ngọc giản đặt xuống, hơi lau mồ hôi toát ra trên trán rồi nhìn Trần Dương cung kính nói:
- Bẩm tiền bối, linh dược bên trong vãn bối chỉ có thể nhìn ra một phần ba. Mà trong này, hiện tại Tụ Bảo Các chúng ta chỉ có hai loại là Bạch Kha Tử và Thốn Địa Liên mà thôi, hơn nữa cũng chỉ có số ít. Nếu như tiền bối muốn tìm đến những loại này mà nói, vãn bối có thể thông qua quan hệ mà tìm đến. Tuy nhiên còn phiền tiền bối đợi một khoảng thời gian.
Trần Dương nghe vậy không chút do dự gật đầu nói:
- Được, vậy làm phiền Chu cô nương!
Phán Thần Hệ Thống Phán Thần Hệ Thống - Tuý Vân Tử