Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Tuý Vân Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 374 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 555 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:58:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 100: Trò Chuyện
àn tay Trần Dương nhẹ nhàng để trước ngực, hai mắt nhắm hờ, nét mặt an tường.
Chung quanh Trần Dương, có một cái trận pháp nhỏ xíu, bên trên chất đầy linh thạch lập loè.
Những linh thạch này theo sự vận chuyển của trận pháp đó mà toả ra từng làn khí trắng dung nhập chung quanh người Trần Dương.
Một tháng…
Ba tháng…
Một năm…
Cảnh vật bên ngoài sơn cốc này trước sau vẫn vậy, vẫn có một làn sương khói mông lung mờ ảo bao phủ.
Vào một buổi sáng, đột nhiên đôi mắt vốn đã lâu không mở ra của Trần Dương đột nhiên khẽ động.
Hắn nhẹ mở đôi mi khép kín, nhìn đám bụi phấn do linh thạch tiêu hao tạo ra thì lẩm bẩm:
- Tu vi đã đến Trúc Cơ Sơ Kỳ đỉnh, nếu không có linh khí nồng đậm và linh thạch chống đỡ thì... Cũng nên đi nơi đó để tìm kiếm tri thức liên quan. Hiện giờ, tu vi của ta chỉ mới ở mức sơ giai, còn chưa thể tham ngộ đến một mức kia. Tuy vậy, từ nay cũng không thể tu luyện tạp nham như trước nữa mà phải bỏ lượng lấy tinh mới được.
- Xem ra phải vào Phán Thần Hệ Thống một chút!
Nói xong, Trần Dương liền động thần thức vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Hắn đi tới linh điền quan sát một vòng rồi đi đến Pháp Đường ngồi xuống.
Trần Dương lật tay lấy ra một quả cầu đen nhánh, là tất cả những âm đức mà hắn độ hoá được khi xử án đám người trong Cổ mộ.
Trần Dương sau khi lấy nó ra liền bóp mạnh một cái.
‘Póc!’
- Chúc mừng đại nhân đạt được một trăm sáu mươi bốn nghìn hai trăm điểm công đức, chính thức trở thành Phán Quan Tam Tinh!
Khí Linh lão giả lại hiện ra, lần này trong lúc nói, ánh mắt lão lại ẩn chứa nhiều ý cười.
Trần Dương như dự đoán trước lão sẽ xuất hiện, cho nên mỉm cười không nói, chỉ cầm ra Quan Ấn để phía trước.
Quan Ấn lúc này màu sắc dần chuyển sang kim quang chói lọi.
- Đại nhân, nay ngài đã thăng cấp Phán Quan Tam Tinh nên ngài sẽ có những quyền lợi khác. Chẳng hay đại nhân có muốn ngay lập tức nghe hay không?
- Nói đi!
Trần Dương lạnh nhạt nói.
- Thứ nhất, từ nay đại nhân không cần tự mình vào trong Phán Thần Hệ Thống nữa mà có thể truyền niệm cho thuộc hạ, ta sẽ tự động xử lý giúp ngài.
- Ví dụ như ta muốn một đồ vật nào đó, hoặc đọc loại sách nào đó thì ngươi sẽ tự động tìm kiếm cho ta?
Trần Dương hỏi.
- Bẩm đại nhân, đúng là như vậy!
- Tốt, ta đã hiểu, nói tiếp đi.
- Bẩm đại nhân, không gian bên trong Phán Thần Hệ Thống cũng sẽ thăng cấp, thời gian nơi này bình thường lúc không xử án cũng sẽ gấp mười lần bên ngoài thế giới thực. Ngoài ra, bản thể ngài cũng có thể tiến vào đây trú ngụ. Thời gian tiến vào tối đa mười năm mỗi lần. Nếu vượt qua thì ngài phải dùng công đức để đổi. Hệ số đổi tương ứng là một điểm công đức một giây!
Lão giả Khí Linh mỉm cười nói ra.
Trần Dương nghe xong thì không kìm được kinh hãi.
Thế này cũng quá nghịch thiên đi!
Đây mới chân chính là Phán Thần Hệ Thống!
Thời gian trong Phán Thần Hệ Thống gấp mười lần bên ngoài, có ý nghĩa là cái gì? Dùng một cái đầu heo cũng nghĩ ra nó sẽ làm cho vô số người điên cuồng. Nhưng đây mới chỉ là Tam Tinh. Vậy khi Trần Dương lên Tứ Tinh, Ngũ Tinh thậm chí cao hơn…
Trần Dương nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Bởi viễn cảnh ấy quá mức điên cuồng!
Hơn nữa, hiện giờ Trần Dương có thể tuỳ thời tiến nhập bản thể vào bên trong Phán Thần Hệ Thống mà không cần phải dùng thần thức, để lại thân thể bên ngoài bất tiện như vậy nữa.
Bên cạnh đó, nếu như trong trường hợp có nguy hiểm, vậy thì có thể tạm thời trốn trong Phán Thần Hệ Thống để bảo toàn tính mạng. Mặc dù làm như vậy sẽ có độ nguy hiểm nhất định, thậm chí có thể bại lộ Phán Thần Hệ Thống nhưng dù sao tính mạng thì vẫn quan trọng hơn.
Trần Dương bây giờ mới hiểu, Phán Quan Nhất Tinh cùng Phán Quan Nhị Tinh chẳng qua là một cái cửa ải thử thách nhỏ của Phán Thần Hệ Thống mà thôi.
Chỉ khi vượt qua được, mới chân chính mở ra được tính năng chân chính của nó.
Phán Thần Hệ Thống hiện tại mới chân chính xứng đáng với giá trị của nó.
Trần Dương ngay lập tức thu hồi thần thức ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng động niệm một cái.
‘…’
Thân ảnh của Trần Dương ngay lập tức biến mất tại chỗ, xuất hiện bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Lần đầu tiên toàn bộ chân thân tiến vào nơi này, Trần Dương có một cảm giác rất kỳ diệu. Hắn đưa tay cảm nhận mọi thứ chung quanh, bất giác bật cười:
- Định lực chưa đủ!
Trần Dương hiện giờ có một cảm giác bá chủ nơi này. Hắn cảm thấy, chỉ cần động niệm thì mọi thư sẽ như ý muốn của hắn. Mặc kệ bên ngoài thế nào, ở đây, Trần Dương chính là chúa tể.
Trần Dương phẩy tay liền có một bộ bàn đá hiện ra. Hắn ngồi xuống, sau đó triệu hồi Khí Linh ra.
- Ở nơi này nói chuyện. Ngươi cũng ngồi xuống đi. Ta biết ngươi không đơn thuần là Khí Linh.
Trần Dương lãnh đạm nhìn lão giả Khí Linh bình tĩnh nói.
Lão giả nghe vậy thì thâm ý nhìn Trần Dương một cái, cũng không phủ nhận hoặc khẳng định mà ngồi xuống bên cạnh Trần Dương.
Không gian nhất thời có chút im lặng.
Trần Dương nhìn về xa xăm, như suy nghĩ điều gì đó thật lâu.
Mà Khí Linh lão giả thì cũng không hề vội vàng. Bản thân lão là Khí Linh nơi này, thời gian đối với lão không có chút ý nghĩa gì cả.
Khí Linh lão giả nhìn Trần Dương trầm tư, ánh mắt loé lên sự cơ trí thì liền thở dài sâu kín, sau đó lấy ra một bình trà, chậm rãi pha.
Chẳng mấy chốc, hai ly trà bốc hương thơm nồng đậm đã xuất hiện trước mặt Trần Dương và lão.
Trần Dương cũng không có nói gì thêm mà cứ thế tự nhiên cùng lão giả Khí Linh uống trà.
Tuy rằng từ đầu tới cuối không có bất kỳ tiếng nói nào, nhưng hai người cứ như một người bạn thân lâu năm, hiểu ý nhau đến kỳ lạ, thỉnh thoảng chỉ dùng ánh mắt trao đổi thoáng qua rồi mỗi người lại chìm vào tâm sự của bản thân.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dương nhấp một ngụm trà, rốt cục mở miệng:
- Xem ra, ngươi chính là như vậy!
- Ngươi đã đoán ra?
Lần đầu tiên, lão giả không dùng thái độ như đối với một vị Phán quan để nói chuyện với Trần Dương. Mà trong giọng nói của lão cũng mang theo vẻ vừa ngạc nhiên vừa hứng thú.
Trần Dương nhìn lão giả, khẽ cười:
- Từ lần đầu thấy ngươi, ta đã có nghi ngờ. Nhưng mãi đến ngày hôm nay, khi thăng lên Phán Quan Tam Tinh thì ta mới dám nắm chắc đến tám phần suy đoán đó. Nếu không phải là khả năng đó, ta cũng không nghĩ ra lý do nào khác nữa. Mấy năm nay, xem ra cuộc sống của ngươi cũng không quá dễ dàng a!
Lão giả nhìn Trần Dương thật sâu như muốn đọc thấu suy nghĩ của hắn, nhưng kể từ một khoảnh khắc Trần Dương ép Phán Thần Hệ Thống phải xuống trú ngụ dưới đan điền thì phần chủ động đã thuộc về Trần Dương rồi.
Hơn nữa, kể từ khi Trần Dương tiến vào Phán Quan Tam Tinh, thì hắn đã trở thành chủ nhân của Phán Thần Hệ Thống rồi, mà đối với chủ nhân, một Khí Linh như lão sao có thể có khả năng đọc được suy nghĩ như trước.
Sau nửa ngày, cuối cùng lão giả thở ra một hơi, sâu lắng nói:
- Từ trước đến nay, tổng cộng có mười bốn người cũng đoạt được Phán Thần Hệ Thống. Nhưng trong số đó, kẻ thú vị nhất chính là ngươi!
- Hắc hắc, thú vị? Chữ này dùng thật hay!
Trần Dương cười cười.
Đột nhiên, Trần Dương bật ra một câu:
- Ngươi tên gì?
- Ngươi gọi Khí Linh là được. Ta đối với với danh tự hoàn toàn không có khái niệm gì cả.
Lão giả vuốt chòm râu, cười nói.
Trần Dương cũng không có quá dây dưa chủ đề này nữa mà quay về chuyện khác.
- Tuỳ ngươi. Thời gian sau này, phiền ngươi mở rộng linh điền cho ta. Hơn nữa, có cách nào thúc đẩy linh dược sinh trưởng nhanh hơn không?
- Có thì vẫn có. Thế nhưng vẫn có hạn chế nhất định!
Khí Linh đáp.
- Hạn chế? Ta chỉ cần thúc đẩy linh dược vạn năm trở xuống, còn loại thông linh gì đó thì không cần.
- Ồ, nếu vậy thì bên trong Thương Khố có bán một loại Thôi Sinh Dịch, có thể sử dụng để thúc đẩy sinh trưởng của linh dược. Ta có thể giúp ngươi!
- Tốt, vậy ngươi cứ tuỳ ý đi sắp xếp!
- Được.
Khí Linh cũng gật đầu đáp ứng, sau đó đi làm việc.
Còn Trần Dương thì ngồi tại chỗ, ánh mắt thẫn thờ như đang nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần.
Lát sau, hắn thở dài:
- Quả đúng như dự đoán…Phán Thần Hệ Thống ơi Phán Thần Hệ Thống…
Trần Dương nói xong, thân ảnh liền biến mất tại chỗ, xuất hiện bên trong linh điền.
Hiện giờ linh điền của Trần Dương đã vô cùng phát triển. Chẳng những xanh tươi trải dài mà nhờ biến hoá của Phán Thần Hệ Thống, linh khi toàn bộ không gian đã nồng đậm hơn nhiều lần, Trần Dương cũng không nhất thiết đến nơi này hấp thu dược tính của chúng nó nữa mà chỉ đến quan sát mà thôi.
Nhờ thời gian trong Phán Thần Hệ Thống tăng lên, phỏng chừng thời gian bị chịu tội của những phàm nhân như Cao Thông và đám du côn lần trước cũng sẽ giảm đi nhiều.
Trần Dương cũng chỉ mỉm cười chứ không có buồn bực, dù sao, mặc dù thời gian bên ngoài có rút ngắn thì thời gian bọn họ lao động trong Phán Thần Hệ Thống cũng vẫn sẽ như vậy, không hề có thay đổi.
Trừ khi có đặc cách ân xá của Trần Dương thì bọn họ mới được giảm án trước thời hạn.
Trần Dương đối với việc chấp hành hình phạt và tình hình của đám phạm nhân thì vẫn một mực giao cho Khí Linh xử lý. Hắn chỉ ngẫu nhiên kiểm tra mà thôi.
Mà hiện nay, đội ngũ lao động bên trong Phán Thần Hệ Thống đã rất đông đảo. Đặc biệt, những tu sĩ bị Trần Dương hạ gục rồi thẩm án đều được hắn phạt đến nơi này lao động.
Bởi vì tu vi toàn bộ bị phế, cho nên bọn họ cũng phải cầm xẻng cầm cuốc mà đào đá xới đất, không khác người thường.
Cũng theo nhân số người gia tăng, đồng thời số người lao động thường trực cũng nhiều, cho nên Trần Dương cũng quyết định cho Trương Tiểu Anh đảm nhiệm vị trí đầu bếp, nấu ăn cho đám người lao động này.
Trương Tiểu Anh rất là vui mừng, cũng rất chăm chỉ làm việc.
Trong lúc vô tình, nơi này quả thật đã trở thành một Nông Trang thật sự, một Nông Trang có thể cải tạo tính cách con người, làm cho bọn họ trở nên hiền hoà, không ganh đua bon chen hay lo sợ phập phồng.
Một vài người ban đầu còn khổ sở, nhưng theo thời gian, càng cảm thấy yêu thích cuộc sống nơi Nông Trang này.
Trần Dương đối với chuyện đó vẫn luôn luôn thấy rõ và cảm thấy hết sức hài lòng.
Là một vị quan, chẳng những xử án cho tốt mà còn phải có trách nhiệm giúp người ta cải tà quy chính, cảm nhận được ý nghĩa chân chính của cuộc sống.
Phán Thần Hệ Thống Phán Thần Hệ Thống - Tuý Vân Tử