Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Faithfair
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 558 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:48:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55 Part 1
hương 55
Phần Tối của Mặt Trăng
“Tốt lắm. Đã không còn sốt nữa.”
Trong mơ hồ, Nguyễn Ái nghe được giọng nói âm trầm quen thuộc, sự ấm áp từ bàn tay trên trán cho thấy anh đang ở cạnh cô. Rất gần.
Khi con người ta vừa tỉnh giấc, ý nghĩ đầu tiên đập vào đầu dĩ nhiên là khát khao mãnh liệt nhất.
Lấy ví dụ, mãnh liệt đến nỗi lấn áp tất cả những ký ức không vui vừa xảy ra đêm trước chẳng hạn.
Đôi tay nhỏ nhắn vì thế ôm chầm lấy cổ người đàn ông, cổ họng thoát ra thanh âm van nài khẩn thiết. “Đừng đi… đừng biến mất!”
Rồi, mắt chợt nhắm nghiền, thân ngã lại ra giường, giọng trở nên yếu ớt.
“Luận à, xin anh…”
Đầu óc người nào đó như đang bị một đám mây dày giăng phủ. Dù trong lúc ý thức lơ lửng đâu đó giữa mơ và thực; một góc nhỏ của tâm trí vẫn cảm nhận được cảm giác ướt át, âm ẩm nơi môi. Da dẻ không lâu sau lại dường như có bàn tay mơn trớn, toàn thân bị khuấy động theo cách kỳ lạ nhất. Sự ấm áp dần dần lan tỏa tiếp theo lại khiến bản thân dễ chịu vô cùng…
Khỉ tỉnh dậy lần sau, con người đã hoàn toàn tỉnh táo.
Chớp mắt một hồi lâu để ký ức hoàn toàn hồi phục, Nguyễn Ái khẽ nhíu mày, tay đưa lên kéo xuống lớp chăn dày đắp lên đến cổ, mắt nhìn lom lom vào cơ thể mình.
Mình mặc áo vào bao giờ nhỉ?
Cái nhíu mày càng thêm gay gắt khi cô rụt rè nắm lấy chiếc áo sơ–mi cỡ lớn bị xếp chồng lên đến ngực mà kéo xuống, động tác lựng khựng, màu đỏ ngày càng vỡ òa trên gò má.
Hình như là nhớ ra cái gì đó không nên nhớ rồi…
Thì ra có người mới sáng sớm nhân lúc cô mê sảng đã làm chuyện… vụng trộm.(Vụng trộm cái con… heo ==, mợ rõ ràng mở miệng xin người ta =w=)
Cơ mà… cái kẻ kia, “ăn” xong rồi cũng không chịu “chùi mép” cho nhờ! (Đắp chăn lại ợ là may =w=)
Cô ngồi dậy, ngây ngốc hồi lâu để sắp xếp ý nghĩ, cố vượt qua cái gọi là “hậu-chứng-sau-khi-bị-cưỡng-gian.”
Một phút. Hai phút. Năm phút trôi qua trong sự thinh lặng tĩnh mịch.
Có tiếng thở hắt chán chường. Nguyễn Ái nhắm mắt. Vốn trong tâm làm gì có thứ đó, lấy đâu ra mà vượt qua? Haiz…
Xem ra Trình Đức Ân đã đúng, cô đúng thật thích bị ngược đãi… (=.=)
Vơ lấy ly nước cùng vài viên thuốc xanh đỏ trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ nguệch ngoạc trên cái post–it note dán hờ trên ly nước, trong đầu có chút ấn tượng về lời dặn dò uống thuốc của ai đó trước khi bản thân lại ngã ra ngủ vùi. Đi mua thức ăn. Sẽ về nhanh. Bất giác mỉm cười, Nguyễn Ái mím mím môi, cảm thấy xúc động một cách kỳ lạ. Cách nói chuyện không chủ ngữ không đại từ này… quả thật là Võ Gia Chính Luận.
Anh thực sự đã trở về.
Tâm trạng của cô, dĩ nhiên, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dẫu biết rằng sự trở về này đánh dấu một quãng đường phía trước đầy gian nan.
Thành thật mà nói, Nguyễn Ái không phải không cảm thấy cay đắng vì hành động cưỡng bức đêm qua. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng anh và An Thi quấn lấy nhau, quần áo xốc xếch không tươm tất; việc tệ hơn có thể xảy ra trong thâm tâm cô chỉ có thể là thảm họa thế giới.
Đúng vậy. Nguyễn Ái cũng là một con người rất chiếm hữu.
Nếu bảo anh trút giận lên một người đàn bà theo cách thức cuồng si đó, cô thà rằng kẻ chịu khổ là mình. (Bệnh ==) Huống chi, con người trấn an cô giữa cơn bão điên cuồng đêm qua… Những gì diễn ra vào thời khắc đó tuy chỉ là sự kích động từ phía cô, sự bảo vệ dịu dàng của anh cũng phần nào làm vơi đi nỗi đau thể xác lúc ban đầu.
Tay đưa lên vò nắn trán mình, Nguyễn Ái cảm thấy có hơi mơ hồ. Cô vì sao lại cần anh trấn an nhỉ…?
Dòng suy tưởng như có gì đó nghẽn mạch.
Nguyễn Ái cố nhớ. Nhưng không thể nhớ ra mình đã quên mất điều gì.
Có tiếng chuông điện thoại chen vào. Cô giật thót mình, nhanh chóng thoát khỏi tình trạng tinh thần vô chủ. Một cách rụt rè, cô chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạc lõng dõi thẳng vào chiếc điện thoại di động trên mặt bàn, tự nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Là điện thoại của anh.
Chuông reo được một lúc thì dừng, vậy mà con người kia vẫn chôn chân tại chỗ. Cô nhướn mày, miệng lẩm bẩm tự trách khi nhanh chóng tiến đến cầm lấy điện thoại. Cái gì chứ? Chỉ là một cái điện thoại anh để quên. Tại sao lạt bất giác thấy sợ…?
Mắt lướt qua cái tên gắn liền với cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn ghi âm, xương sống trên lưng cô chợt lạnh toát.
Dr. Ford.
Charlie Ford.
Không hiểu giờ phút ấy, bất cứ dự cảm điên rồ gì đã khiến cô nhấn nút gọi vào hộp thư thoại của Võ Gia Chính Luận. Những gì tràn qua tai sau đó khiến đôi chân một lần nữa mất đi sức lực.
Rơi thẳng xuống địa ngục tâm linh. Trong một nhà hàng gần đấy, nửa tiếng sau…
Charlie Ford một tay đưa lên sửa lại gọng kiếng, những ngón tay đương gõ nhẹ trên mặt bàn cũng ngưng luôn nhịp điệu, đôi mắt xanh sâu thẳm dõi thẳng vào thiếu nữ trước mặt với sự ngạc nhiên pha lẫn dò xét. “Cô Nguyễn?”
Trên thân người tuy khoác vào chiếc áo sơ mi nhàu nát và quần jean bạc màu, đầu tóc lại có phần rối tung, gương mặt cũng trắng bệch như bị thiếu máu; nhân vật trước mặt ông, không lầm vào đâu được, chính là thiếu nữ xinh đẹp sánh bước cùng Da Costa hôm qua.
Chẳng chờ đến câu hỏi thứ nhì, Nguyễn Ái ngồi phịch xuống ghế đối diện, chốc chốc lại cắn môi toan chồm lên, thái độ hoảng loạn dùng dằn.
Đến cuối cùng, khi lời được bật ra, chúng đến từ cả hai phía.
“Cô làm gì ở đây?”
“L–Lorenzo bị bệnh?”
Ford nhíu mày, cái nhìn càng thêm rát bỏng. “Cô có thể nói tiếng Anh?”
“Ý ông là gì khi bảo rằng xạ trị đối với Lorenzo đã không còn tác dụng?” cô hấp tấp hỏi ngược lại, trên gương mặt là sự phủ nhận tột độ, hoàn toàn không chú tâm đến sự bất ngờ pha lẫn khó chịu của đối phương. “Khối u di căn có nghĩa là gì? Thật vô lý! Chuyện này không thể diễn ra dễ dàng đến thế! Không có khả năng–“ dừng lại thở gấp vài giây, một nụ cười yếu ớt bén nở trên môi người thiếu nữ khi tiếp lời. “Tôi biết rồi, đây chắc chắn là một trò đùa! Ông chắc chắn đang cùng anh ta bỡn cợt tôi, có đúng không? Đúng không?”
Lặng yên hồi lâu, người đàn ông đối diện chỉ khiến cô ngày càng bấn loạn, nụ cười cũng dần dần tắt ngấm. Sự kinh hoàng lạnh lẽo lại quay về phủ kín da thịt.
Một cách ôn tồn, Charlie Ford mở lời khẳng định, ánh mắt mang đầy vẻ cáo buộc của một kẻ bắt gặp quả tang. “Cô đã nghe qua lời nhắn tôi gửi cho Lorenzo, sau đó nhắn tin gọi tôi đến đây.”
Nguyễn Ái cắn môi. Sự việc không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Ông ta cần phải hỏi nữa à?
Thể như đọc được ý nghĩ của cô, Ford thở dài chán chường, sau đó liền lắc đầu vài cái rồi đứng dậy toan rời đi. “Xin lỗi. Đây là tư ẩn bệnh nhân. Nguyên tắc nghề nghiệp không cho phép tôi nói nhiều. Có chuyện gì cô hãy về hỏi bạn trai mình vậy.”
“Đi đến địa ngục mà dùng nguyên tắc nghề nghiệp của ông!” bất chợt vùng lên, Nguyễn Ái lún sâu móng vào tay kẻ đối diện, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ cực cùng. “Để tôi nói cho ông biết, tôi không có mẹ đến năm lên bảy. Mất hết tám năm đau khổ vì cha mình tự sát. Đến hai mươi thì phải chịu nỗi đau lần nữa mất mát người thân. Giờ thì tốt lắm rồi, sau năm năm lượn lờ khắp bề mặt cái thế giới khốn nạn này như một thây ma vất vưởng, ông lại ám chỉ với tôi con người cuối cùng tôi yêu quý cũng có khả năng ra đi trong một khoảng thời gian rất gần?! Vì Chúa! Nếu ông – chỉ một giây thôi – dám nghĩ rằng tôi có thể cho ông bước ra khỏi đây chỉ như thế, thì ông là một kẻ điên rồ nhất thế giới!”
“Cô Nguyễn, xin kiềm chế bản thân!” Ford gằn giọng, mắt lấm lét nhìn quanh, một tay ra dấu xua đuổi hai gã bảo vệ lúc bấy giờ đã chú ý đến cảnh tượng huyên náo do Nguyễn Ái gây ra. Đoạn, ông quay sang nắm chặt lấy bả vai người con gái đang lên cơn kích động, giọng nói trong một giây trở mềm mỏng. “Tôi hiểu nỗi đau mất người yêu sâu sắc đến cỡ nào. Ồ tin tôi đi, tôi hoàn toàn hiểu hết đấy. Nhưng tôi cũng có nguyên tắc của riêng tôi. Lorenzo không muốn cho cô biết điều này. Tôi mong cô hiểu.”
Dù chẳng hề lộ ra một thông tin nào, ý nghĩa nằm ẩn sau ba chữ “mất–người–yêu” cũng đã đủ để khiến trái tim cô chết lặng, sự tức giận trong khoảnh khắc tan vào mây khói, nỗi đau thương nghẹn ngào ùa lên vây kín tâm can.
Buông rời mọi khống chế trên gã đàn ông to lớn, toàn thân cô đột nhiên đuối sức, cả người ngã ập xuống chiếc ghế phía sau, đôi mắt lạc lõng. Charlie Ford thở dài, đoạn lại lắc đầu, quay đi toan rời khỏi.
“Tôi xin ông…” thanh âm ngân nga lại một lần nữa vang lên. Lần này run rẩy và yếu ớt, tưởng chừng có thể vỡ òa bất cứ lúc nào. “Anh ấy sẽ không bao giờ nói sự thật với tôi… Anh ấy hận tôi như vậy…”
Bước chân khựng lại trong vài giây. Thở hắt ra khuất phục, vị bác sĩ già cuối cùng trở về vị trí đối diện đứa con gái đáng thương; khi ngẩng lên đối mặt, nghi vấn hiện hữu trên những đường nét nhăn nheo khiến cô có phần chột dạ.
“Hận?”
Nguyễn Ái khẽ gật đầu. “Tôi đã từng thương tổn anh ấy vô hạn. Lần này trở về e chỉ là hoàn thành tâm nguyện: giải tỏa hận thù.”
Charlie Ford ngẩn ra một lúc, chân mày sau đó nhíu lại dữ dội, cơ hồ đang đấu tranh quyết liệt trong tâm trí.
“E rằng cô đã sai rồi,” cuối cùng ông mở lời, giọng nói đột nhiên chứa đựng sự bất mãn. “Tôi cũng tin rằng Lorenzo lần này quay về để hoàn thành tâm nguyện. Nhưng lại chính là phục hợp cùng cô.”
“Phục hợp?”
Cái ý nghĩ mới mẻ còn hơn một trang giấy trắng tinh. Mặc dù đó chính là điều đầu tiên Chính Luận yêu cầu từ cô.
Anh đã từng nói, muốn cả hai quay lại.
Có khả năng không? Tại sao cô đột nhiên cảm thấy như một kẻ lần đầu phát hiện ra cây kim lẩn trong gối nằm bấy lâu thế này? Thái độ ôn hòa ngày đó của anh… rốt cục thật sự là để chinh phục lại cô?
Hơi thở cô dồn dập. Mọi việc bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Không, nó vốn đã quá rõ ràng. Chỉ là trước giờ cô đã đứng nhìn sự việc qua phản chiếu của gương, dù có rõ ràng cũng trở nên ngược ngạo.
Cái mặt nạ dịu dàng đó… vốn là chân tâm thật ý! Nguyễn Ái ơi là Nguyễn Ái. Uổng ày thông minh cả đời, dại khờ một giây. Vì quá đa nghi mà đã bỏ qua nhiều khía cạnh của vấn đề. Chẳng trách anh lại thâm tình như vậy, nhượng bộ như vậy, kiềm chế như vậy… Tất cả chẳng qua đơn thuần vì anh thật sự đã bỏ qua tất cả! Võ Gia Chính Luận từ đầu nào có ý định trả thù mày? Làm bao nhiêu việc khiêu khích anh, thật là dư thừa!
Nhưng Nguyễn Ái thà rằng anh thật sự muốn trả thù mình.
Những miếng tranh ghép giờ đây bỗng nhiên khít lại, tạo thành một bức tranh mà cả đời Nguyễn Ái không bao giờ muốn trông thấy.
Vết thương trong lòng vẫn còn đẫm máu sau sự ra đi đột ngột của Vương Đăng Khoa, đến giờ phút này cả con người mà cô cho rằng sẽ tồn tại mãi mãi cũng sắp bị cướp mất. Đem dao găm vào da thịt lở loét còn dễ chịu hơn.
“Chắc chắn là còn cách!” đột nhiên chồm người đến, đôi mắt đỏ ngầu của người thiếu nữ mở to, thể như vừa phát hiện ra vàng trong cát. “Chẳng phải khối u nếu cắt bỏ là xong hay sao? Y học ngày nay tiến bộ như vậy… Thay đi bộ phận gì trong cơ thể mà chẳng được? Ngay cả máu còn có thể! Đây vốn đâu phải là bệnh nan y. Ông cần gì mới có thể chữa khỏi cho anh ấy? Tiền? ––Hà, tôi đang nói gì đây? Tiền thì dĩ nhiên ông đã nhận được nhiều rồi… Tim? Gan? Thận? Ngay cả tủy sống–”
“Cô gái, cô gái,” lại một lần nữa giữ lấy vai cô, Ford khổ sở hạ giọng khi nhìn vào gương mặt cuồng loạn, trong lòng tự dưng cảm thấy tội lỗi vô cùng. “Đừng nói chuyện những bộ phận đó chẳng liên quan gì đến bệnh tình của ngài Chủ Tịch. Dù là có cũng phải cần tìm ra được nguồn hiến phù hợp, ngay cả tủy sống cũng phải lấy từ người thân…”
Nguyễn Ái há miệng toan cãi lại, song lại bị chất giọng quyết đoán của Ford lớn tiếng lấn áp.
“… Khối u mà chúng ta nói đến là khối u di căn. Nghĩa là Da Costa đã từng trải qua phẫu thuật từ trước, nhưng một năm trước lại tái phát. Tính chất và vị trí của khối u ác tính này không cho phép chúng tôi thực thi phẫu thuật, di chứng của lần tai nạn vào đầu xảy ra cách đây năm năm lại khiến cho việc hóa trị và các liệu pháp mới trở nên nguy hiểm vô cùng. Hai tháng trước đây, phương pháp xạ trị thử nghiệm vốn có tác động tốt trên khối u lại đột nhiên mất tác dụng. Hóa trị nếu dùng tiếp lại có thể tổn hại tế bào não nhiều hơn là tế bào ung thư. Ngài Chủ Tịch vì thế đã buông rời mọi điều trị…”
Đôi mắt vài giây vừa rồi long lên chút hy vọng nhỏ nhoi nay chợt tối sầm. Đối tượng giảng giải của Ford nào có cần biết đến chi tiết ra sao, chỉ chú tâm vào một điều duy nhất: không còn thuốc trị!
Nhiều giây trôi qua trong sự thinh lặng nặng hơn than chì.
“Tôi không tin.”
Gương mặt cô bỗng điềm đạm một cách đáng sợ.
Đứng trước sự thay đổi thái độ chóng vánh của con người trước mặt, Ford có vẻ lo lắng điều gì đó, song nhanh chóng thu hồi bình tĩnh.
“Phủ nhận là phản ứng rất thường thấy nơi người nhà bệnh nhân. Nhưng tôi khuyên cô nên bình tâm lại và đối mặt với vấn đề một cách lý trí. Tôi nói ở đây với cương vị là một bác sĩ, cũng là một người bạn của Lorenzo. Anh ấy không còn nhiều thời gian nữa. Hai người nên nói chuyện. Đây cũng là điều tôi muốn khuyên anh ta vào hôm qua.”
Vẫn không tiếng trả lời.
Thở dài, Ford từ tốn đứng lên, tay đặt lên vai cô gái nhỏ, giọng trầm xuống đầy an ủi.
“Đi nào, tôi đưa cô về nhà. Có lẽ Lorenzo giờ đang tìm cô.”
Phản diện Phản diện - Faithfair