Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1973: Xuất Thủ
àn Lập nghiêng đầu liếc nhìn nữ đồng trên đầu vai, khóe miệng lộ ra một tia cười thản nhiên. Nữ đồng này không phải ai khác chính là Báo Lân thú tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu. Tiểu thú này ngay khi hắn chạy về đến Nhân tộc thì rốt cục cũng thức tỉnh, hơn nữa lại khiến cho hắn kinh ngạc ngoài dự đoán.
Con thú này vừa tỉnh lại liền bắt đầu độ kiếp Hợp Thể kỳ!
Lấy huyết mạch Chân linh Kỳ lân của nó, thiên kiếp phủ xuống hiển nhiên kinh thiên động địa cực kỳ, cực kỳ lợi hại. Mà thiên kiếp là thứ mà không phải người ngoài có thể nhúng tay vào, Hàn Lập cho dù ở gần trong gang tấc thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó thiếu chút nữa tan thành tro bụi trong thiên kiếp.
Cũng may nó cắn nuốt yêu đan của Ám Thú vương, cũng bộc lộ ra vài loại thần thông mới thì lúc này mới kiên trì được, cuối cùng miễn cưỡng độ qua kiếp nạn này, biến ảo thành hình người. Lúc đó Báo Lân thú hiển nhiên trên người đầy thương tích. Nếu không phải Hàn Lập không tiếc vô số linh dược, mạnh mẽ xuất thủ cứu giúp thì sợ rằng nó khó giữ được mạng nhỏ.
Nhưng, khiến Hàn Lập có chút không biết nói gì đó là sau khi Báo Lân thú độ kiếp lại biến ảo thành một nữ đồng thoạt nhìn so với Khúc Nhi còn muốn nhỏ tuổi hơn. Nếu đổi lại là người thường, tuổi nhỏ cỡ này sợ rằng ngay cả nói cũng không nói rõ.
Cũng may nữ đồng do nó biến thành mặc dù nhìn như nhỏ tuổi, nhưng hiển nhiên sẽ không thật sự chỉ biết nói bi ba bi bô mà còn có thể trực tiếp dùng thần niệm giao tiếp. Bởi vì tiểu thú ngoài ý muốn độ kiếp, hành trình trở về Thiên Uyên thành của Hàn Lập hiển nhiên bị chậm trễ một chút.
Ước chừng mất đến mấy tháng, sau khi đem thương tích của Báo Lân thú chữa trị xong hoàn toàn hắn liền dẫn nó bay thẳng về phía Thiên Uyên thành. Hiện tại nơi hắn muốn đi chính là vài chỗ đặt truyền tống trận bí ẩn dành cho trưởng lão trong Thiên Uyên thành.
Bởi vì đây chỉ là truyền tống trận nhỏ, một lần truyền tống không quá hai người cho nên Thiên Uyên thành cũng không sợ bị Ma tộc phát hiện nhân cơ hội trực tiếp xâm nhập vào trong thành. Dù sao nơi truyền tống một lần hai người cũng đã có cấm chế và trọng binh trông coi, cho dù Ma tôn Hợp Thể kỳ tiến vào kết quả cũng chỉ có thể bị vây giết mà thôi.
Hàn Lập tính toán cẩn thận, thầm mong nơi này đừng biến thành chỗ mai phục của Ma tộc dẫn dụ tu sĩ Nhân tộc tự đâm đâu vào lưới. Đương nhiên cho dù có mai phục, lấy tu vi vừa tăng tiến của hắn mà nói thì cũng không cần để tâm. Hiện tại ngoại trừ hóa thân Thánh tổ Ma tộc ra, đám tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ bình thường đã không còn xứng là đối thủ của hắn.
Cho dù lại bị Thánh tổ Ma tộc đuổi giết chạy trối chết như hai lần trước, hắn cơ hồ xem nhẹ đến mức có thể bỏ qua.
Dù sao hóa thân Thánh tổ phủ xuống giới này chỉ là để thống lĩnh đại quân Ma tộc, đâu có thể nào ngồi ở một chỗ mai phục ai đó. Thậm chí ngay cả khi nơi này có xuất hiện Ma tôn thì xác xuất cũng không cao. Đại quân Ma tộc đang tấn công Thiên Uyên thành vào thời điểm mấu chốt, cao tầng Ma tộc sẽ không lãng phí lực lượng vào mấy chuyện nhỏ này.
Hàn Lập một bên tự định giá, một bên thúc dục độn quang. Theo đó, đạo thanh hồng cứ thản nhiên chớp động, không lâu sau liền tiến gần dãy núi phía trước.
Hàn Lập đang muốn thúc dục độn quang trực tiếp bay vào trong, đột nhiên thần sắc vừa động mà “ồ!” một tiếng, thanh quang ngoài thân thu lại trực tiếp hiện ra thân hình, hai mắt khẽ nhíu nhìn về chỗ sâu trong dãy núi. Lam mang trong mắt chớp động, hai mắt sau khi mơ hồ một chút, tất cả mọi thứ trong phạm vi ngàn dặm đều hiện rõ trước mắt.
Kết quả, chỉ thấy phía chân trời hiện lên hơn mười đạo độn quang màu sắc khác nhau đang hoảng hốt bối rối bắn về phía này. Phía sau những độn quang đó là một đám ma vân đen thui đang cuồn cuộn đuổi sát không tha. Bên trong hắc sắc ma khí mơ hồ có thể thấy một số ma thú dữ tợn và một số giáp sĩ Ma tộc đang huy động binh khí.
Phía sau cùng mười đạo độn quang, một gã bạch phát lão giả đang liều mạng thúc dục hai thanh phi kiếm một xanh một vàng điên cuồng chém về phía ma vân. Mỗi một đạo kiếm quang sau khi chém ra đều hóa thành cự kiếm hơn mười truợng, mỗi lần đều chém đứt ma vân ra làm hai.
Uy lực hai khẩu phi kiếm quả thực không nhỏ, dường như đã vượt xa khả năng khống chế của lão giả có tu vi Luyện Hư kỳ này. Bất quá, mỗi khi bạch phát lão giả chém ra một kiếm sắc mặt liền trở nên tái nhợt đi vài phần, đôi khi lại chuyển sang trắng bệch không có chút máu, nhưng hắn vẫn há miệng phun ra hai luồng tinh huyết lên hai thanh phi kiếm.
Theo đó, đạo đạo kiếm quang so với trước càng thêm chói mắt, nơi kiếm quang đi qua, ngay cả một phần ma thú, giáp sĩ bên trong ma vân đều không kịp né tránh, nhất kích tất sát. Liên tiếp vài kiếm liền có mấy trăm giáp sĩ Ma tộc biến thành tro bụi tại trận.
Nhưng hành động như thế hiển nhiên cũng chọc giận cao giai Ma tộc ẩn sâu trong ma vân.
Một tiếng rống to truyền ra, đột nhiên từ trong ma vân phóng ra phi xoa ba đầu đen như mực, thoáng một cái liền biến dài hơn trăm trượng, sau một trận loạn hưởng đinh tai nhức óc liền chợt lóe bắn thẳng về phía kiếm quang.
Tiếng nổ kinh, thiên động địa truyền đến!
Kiếm quang và hắc mang đan xen vào nhau phảng phất như sấm vang chớp giận. Kiếm quang thô to sau khi tán đi liền hóa thành phi kiếm phóng về phía sau, quang mang trở nên cực kỳ ảm đạm mà khẩu phi xoa nọ sau khi gào thét một tiếng cũng bắn trở về trong ma vân, dường như cũng bị thương tổn không nhẹ.
"Ngươi dám hủy bảo vật của ta! Lát nữa nếu để ta bắt được, ta sẽ chậm rãi trừu hồn luyện phách ngươi!"
Cao giai Ma tộc trong ma vân vừa thấy bộ dáng phi xoa như vậy nhất thời điên cuồng hét lớn không ngừng.
Tiếp theo, ma vân quay cuồng một cái rồi trực tiếp phóng thẳng về phía lão giả.
Bạch phát lão giả thấy cảnh này sắc mặt đại biến, bất chấp thương tiếc phi kiếm bị hao tổn đột nhiên thu hai phi kiếm lại, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo kinh hồng xanh vàng bỏ chạy. Mà lúc này, bởi vì có lão giả toàn lực ngăn cản cho nên đám đệ tử liền bỏ chạy hơn mấy trăm dặm. Đám Ma tộc trong ma vân phía sau hiển nhiên không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, lúc này ma phong nổi lên, khí thế hung hãn lần nữa đuổi theo.
Bạch phát lão giả một bên khống chế kiếm quang bay đi, một bên từ trong người lấy ra mấy khối đan dược, không cần nhìn bỏ vào miệng, lại dùng ánh mắt nhìn về phía ma vân đuổi sát phía sau, trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng.
Lúc trước, hắn dẫn theo hai gã sư đệ tiến vào trong sơn cốc tìm truyền tống trận, ngay cả khi trước đó đã sớm đề phòng nhưng vẫn bị lọt vào mai phục của Ma tộc, bị bảy tám gã Ma tộc cùng giai vây công. Nếu không phải hai vị sư đệ liều mạng tự bạo Nguyên anh làm bị thương mấy tên cao giai Ma tộc thì sợ rằng ngay cả hắn cũng phải chết tại trận. Nhưng ngay cả khi như vậy, hắn cũng bị tàn dư Ma tộc truy đuổi, lúc này tình hình càng thêm vạn phần nguy hiểm.
Đừng nhìn mói vừa rồi hắn uy phong lẫm liệt, dễ dàng chặn truy binh Ma tộc như vậy nhưng trên thực tế là do thúc dục chí bảo Thiên Can song kiếm trấn tông chi bảo khiến một thân pháp lực sớm đã tổn thất đến chín phần.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao mới vừa rồi hắn không tiếp tục ớ lại ngăn cản ma vân.
Hiện tại, ngay cả khi môn nhân nhìn như có nửa phần cơ hội trốn thoát, nhưng lấy tu vi của môn hạ đệ tử thì bị ma vật đuổi theo cũng là chuyện sớm hay muộn. Càng huống chi nơi này là khu vực Ma tộc chỉếm lĩnh, muốn chính thức chạy thoát trừ phi có kỳ tích phát sinh, nếu không thì căn bản là chuyện mơ tưởng.
Bạch phát lão giả càng suy nghĩ, trong lòng càng trầm xuống, biết rõ tình thế đã không thể cứu vãn được nữa nhưng cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ đến cùng.
Vì vậy một bên đuổi, một bên chạy, trong nháy mắt hai bên đã chạy gần ra khỏi dãy núi.
Lúc này, trong đám tu sĩ Nhân tộc phía trước, hơn mười tên đệ tử pháp lực thấp kém chưa phát hiện ra đã bị bỏ lại phía sau một khoảng xa, mắt thấy đám ma thú cùng Ma tộc giáp sĩ đang gầm rú trong ma vân đã gần đuổi tới sát người. Đám đệ tử này nhất thời sắc mặt đại biến!
Bạch phát lão giả thấy cảnh này thầm thở dài một tiếng, dùng thành âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy mà tự nói một tiếng:
"Thôi kệ, chống đỡ được tới đâu thì tới!"
Theo đó, hắn liền thúc dục đạo kinh hồng quay đầu lại, lần nữa phóng ra linh mang kinh người bắn thẳng về phía ma vân.
Trong ma vân phát ra tiếng cuồng tiếu, hắc khí quay cuồng một trận, từ trong ma vân đồng thời bay ra bốn cao giai Ma tộc Luyện Hư kỳ, dáng người vô cùng cao lớn. Trong đó, một tên hai tay cầm hắc sắc ma xoa, đúng là cao giai Ma tộc mới vừa đánh lui phi kiếm của lão giả, ba tên còn lại tu vi cũng không kém chút nào.
Mắt thấy đạo kinh hồng do bạch phát lão giả biến thành sắp đến bầu trời phía trên ma vân, bốn ma đầu đồng loạt cầm bảo vật trong tay ném lên trời.
Một hắc sắc cự xoa, hai khẩu âm sâm cốt kiếm, một lam sắc cự kiếm, một hoàng sắc cự chuyên (chùy) to như ngọn núi đồng thời chớp động một cái, không biết làm thế nào đã vây đạo kinh hồng vào bên trong, khiến lão giả không thể không hiện hình.
Lúc này, bốn ma đầu thúc dục năm kiện bảo vật, khí thế phô thiên cái địa đánh xuống đầu lão giả.
Lão giả thấy cảnh này, cười khổ một tiếng, chỉ có thể đem phạp lực còn sót lại trong người điều động ra rót hết vào trong hai khẩu phi kiếm. Nhất thời, hai thanh kiếm một xanh một vàng phát ra tiếng “vù vù”, lần nữa hóa thành hai đạo kiếm quang thật lớn, một tầng kiếm mạc dày vô thanh vô tức xuất hiện trên đỉnh đầu lão giả bao phủ toàn thân vào trong.
Ngay cả khi hai khẩu phi kiếm này rất có lai lịch, nhưng uy lực một kích liên thủ của bốn ma đầu cũng vượt xa tưởng tượng của thường nhân.
Năm kiện ma bảo chỉ đánh một kích khiến kiếm mạc liền vỡ vụn thành từng mảnh, tiếp theo vẫn không ngừng lại, khí thế hung hãn đánh xuống lão giả. Bạch phát lão giả sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể miễn cưỡng há miệng phun ra một cổ thanh hà lên trời. Tới nước này, hắn cũng chỉ có thể liều mạng giãy dụa mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, một đạo thanh âm nam tử bỗng thản nhiên vang lên trong hư không gần đó:
"Hừ! Chỉ là mấy tên ma vật Luyện Hư kỳ mà cũng dám ra tay giết người trước mặt ta sao? Nếu đã tới thì để lại mạng cho ta!"
Lời vừa dứt lời, nhất thời một tiếng sét đánh nổi lên. Một đạo nhân ảnh xuất hiện cách lão giả không đến vài trượng, hơn nữa còn tùy ý khẽ phất tay lên một cái.
Một màn kinh hãi xuất hiện!
Năm kiện ma bảo đang hạ xuống trong phút chốc liền chững lại, đồng thời bị một cổ cự lực đánh bật lên trời cao. Bốn gã cao giai trong nháy mắt liền mất đi khống chế với bảo vật, nhất thời cả đám thất kinh một trận!
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên