Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1868: Môn Nhân
àn Lập nghe lời này thì thần sắc hơi đổi, trầm mặc một lát mới khẽ thở dài một cái, sau đó thi lễ hướng sang Thanh Nguyên Tử nói.
“Vãn bối dĩ nhiên hiểu ý của Khương tiền bối, xin tiền bối thay vãn bối chuyển lời cáo từ đến hai vị cô nương Nguyên Dao. Vậy tại hạ không trở về tiền bối động phủ mà trực tiếp rời khỏi giới diện này ngay.”
Thấy Hàn Lập đáp ứng, sắc mặt Thanh Nguyên Tử ngưng một chút thì giải thích thêm một phần:
“Hắc hắc. Hàn tiểu hữu chớ trách lão phu không nói tình cảm, thật sự trước mắt Dao Nhi tiếp xúc cùng tiểu hữu nhiều thì không ích lợi. Nếu là ở lâu thì khi nó đột phá bình cảnh, sợ rằng rất khó vượt qua khỏi tâm ma. Lão phu không thể không phòng xa một chút.”
“Tiền bối hiểu lầm, vãn bối không có tâm tư gì khác đối với Nguyên Dao cô nương, chẳng qua chỉ như một vị hồng nhan tri kỷ mà thôi..” Hàn Lập cười khổ một tiếng, cũng không biết làm thế nào để nói rõ ràng chuyện này.
“Tiểu hữu xem Dao Nhi như hồng nhan tri kỷ nhưng nghĩa nữ của ta không hẳn nghĩ như thế.” Thanh Nguyên Tử khẽ nheo hai mắt, tựa cười mà không phải cười nói.
“Vãn bối không biết giải thích như thế nào, mà nghĩ rằng tiền bối cũng không muốn nghe giải thích. Bất kể như thế nào, lần này Hàn mỗ có thể thuận lợi thu được Minh Hà linh nhũ là nhờ sự ủng hộ rất lớn của tiền bối. Tại hạ thì sẽ ghi nhớ điều này trong lòng. Vãn bối cũng không lưu lại nơi đây nữa, hy vọng lần sau gặp là khi tiền bối đã độ kiếp thành công.” Hàn Lập đương nhiên không muốn ở chỗ này nói thêm, cúi người hành lễ rồi nói lời cáo từ.
“Ừm, Khương mỗ cũng cầu chúc tiểu hữu có thể tiến giai Đại Thừa chi kỳ!” Thanh Nguyên Tử cũng có chút nghiêm nghị, cũng chắp tay hướng sang Hàn Lập.
Hàn Lập thấy thế thì gật đầu một cái, ngoài thân chợt lóe linh quang liền lần nữa hóa thành một đạo thanh hồng bay đi, mục tiêu chính là cái khe nứt không gian mà lần trước hắn rời đi.
Trước kia tu vi của hắn chưa đủ, còn cần Thanh Nguyên Tử xuất thủ tương trợ mới có thể từ đó rời đi. Nhưng bây giờ hắn đã tiến giai Hợp Thể trung kỳ, bằng lực lượng bản thân dễ dàng phá khai mở cái khe mà đi.
Thanh Nguyên Tử thì lơ lửng bất động ở trên không trung, cho đến thanh quang hoàn toàn biến mất ở nơi chân trời, mới phát ra một tiếng than nhẹ gần như không thể thấp hơn.
“Tiểu tử này tiến giai nhanh, lần này thu được thêm nhiều Minh Hà chi nhũ như vậy, muốn tiến vào Hợp Thể hậu kỳ tuyệt không thành vấn đề. Nhưng nếu muốn tới Đại thừa kỳ thì ắt hẳn phải cần thêm cơ duyên. Bất quá hắn đúng là một quái nhân, bảo vật cùng bí mật trên người thực không nhỏ, nói không chừng lại tiến giai Đại Thừa. Lần này cũng coi như ta toàn lực giúp hắn. Vạn nhất ngày sau hắn trở thành tu sĩ Đại Thừa, nói không chừng còn có thời điểm mượn lực của hắn.”
Tự nói xong mấy câu nói đó, Thanh Nguyên Tử thu tầm mắt rồi độn quang hướng về động phủ, phá không mà đi.
Gần nửa ngày sau, ở trên không một ngọn núi vô danh ở Minh Hà chi địa, đột nhiên không gian dao động kịch liệt một trận. Sau đó sương mù màu xám nhàn nhạt phủ xuống, một cái khe khổng lồ đen thùi lùi phập phù hiện ra.
Tiếp theo sau một tiếng sét đánh kinh thiên, một cột sáng ngũ sắc thoáng chốc kích bắn từ trên đỉnh ngọn núi, chợt lóe lướt qua liền nhập vào giữa vết nứt rồi không thấy bóng dáng.
Tiếp theo dao động không gian bắt đầu nhỏ dần, khe nứt cực lớn cũng chậm rãi thu nhỏ lại, qua một lát thì trở lại bình thường giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Thời gian như nước, hơn ba trăm năm chợt lóe qua đi. Đối với Linh Giới vô tận mà nói thì khoảng thời gian này có thể chỉ là nháy mắt, nhưng trong con mắt phàm nhân thì căn bản là thọ nguyên khiến người ao ước. Về phần với những tồn tại đại thần thông có thể phi thiên độn địa thì năm tháng dài như thế cũng là một đoạn không thể bỏ qua. Tông môn thế gia có thể tận dụng nó, bước đầu đào tạo ra rất nhiều tộc nhân cùng đệ tử.
Bất quá đối với cả Nhân tộc, ba trăm năm này lại đủ để mang đến biến hóa long trời lở đất.
Hiện giờ sau mấy trăm năm, cả tam cảnh Nhân tộc, nơi nơi có thể thấy được vô số giáp sĩ kết bè kết đội cùng những tòa thành lũy cực lớn.
Mà lấy các thành thị to lớn này làm trung tâm, một đám pháp trận cấm chế kiểu dáng khác nhau, giống như mạng nhện trải rộng các nơi, tầng tầng lớp lớp vây quanh thành thị, đủ có thể khiến mưu toan tiến công của địch nhân lâm vào tuyệt vọng.
Mấy trăm năm trước ở thành thị bình thường tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh căn bản khó gặp lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở trước mặt phàm nhân. Thậm chí có chút cơ duyên còn ngẫu nhiên thấy tu sĩ Hoá Thần.
Về phần số lượng luyện thể sĩ phàm nhân, trải qua những năm nay được các thế lực lớn điên cuồng mở rộng lại liên tiếp thay đổi hoàn thiện, được trang bị võ cụ hoàn mỹ vượt xa trước kia. Về phần một số bách tính phàm nhân không thể tu luyện luyện thể thuật, sẽ có chuyên môn tổ chức cho một lượng lớn thanh niên tráng niên tu luyện một số võ học phàm nhân, ngoài cường thân kiện thể cũng có một chút lực tự bảo vệ mình.
Mà hết thảy những điều này cơ hồ là phàm nhân bách tính tự nguyện tiến hành. Bởi vì tới lúc này, tin tức quan hệ đến ma kiếp tiếp theo, cho dù là hài đồng ba tuổi cũng rõ ràng rành mạch.
Ở hơn trăm năm trước, ở trong các thành thị lớn đều xuất hiện thánh đảo sứ giả, trực tiếp tuyên bố ma kiếp sẽ diễn ra trong vòng hai trăm năm tới. Hơn nữa ngưng trọng nói thẳng rõ ràng. Lần này ma kiếp khí thế rào rạt, nguy hại to lớn hơn xa trước kia nhiều lần. Nếu sơ suất có thể khiến cả Nhân tộc diệt vong. Sau khi kinh hãi, các thế lực cũng nổi điên, lấy tốc độ chuẩn bị vượt trước kia mấy lần, hết thảy ứng đối thủ đoạn. Trong các phường thị lớn, các loại tài liệu cùng linh dược lại nhanh chóng bị càn quét không còn. Chỉ có các đại tông môn thế gia đều có dược viên thì còn gieo trồng một số linh dược. Mà linh dược trong này cũng hoàn toàn khác trước, phần lớn đổi thành linh thảo linh hoa phổ thông có chu kỳ thành thục ngắn ngày.
Về phần các thế lực lớn trước kia cố che giấu hết sức giấu diếm một vài thứ, nay lại giống như miệng giếng phun sôi nổi hiện thế mà ra.
Càng thế lực bắt đầu thường xuyên trao đổi một số bí thuật công pháp, mưu toan trong khoảng thời gian ngắn gia răng thực lực của chính mình càng cao càng tốt.
Thế lực lớn nhất trong Nhân tộc tự nhiên vẫn là Thiên Uyên thành cùng tam đại Hoàng thành.
Thiên Uyên thành là nơi tụ tập nhân yêu lưỡng tộc tinh nhuệ, cũng có hơn mười Hợp Thể tu sĩ trấn thủ trong đó, có thể xem vững như núi thái sơn. Còn lại tam cảnh là nơi hội tụ cao giai tu sĩ cũng có Tam Hoàng tự mình trấn thủ, nhân tâm ở đó cũng rất bền vững.
Còn lại tự nhiên chính là mười đại tông môn Nhân tộc cùng tam đại gia tộc Chân Linh tồn tại, những nơi này cũng hấp dẫn đông đảo phàm nhân cùng tán tu nhanh chóng tới hội tụ, ngắn ngủn mấy trăm năm đã đem dân cư tăng vọt gấp bội, cơ hồ có thể thu nhận tới mức cực hạn.
Không riêng chỉ Nhân tộc đối mặt lần ma kiếp có ý đập nồi dìm thuyền nay. Yêu tộc cùng mấy ngoại tộc phụ cận cũng đều động viên cả tộc. Các tộc tại trong ba trăm năm thường xuyên phái ra sứ giả thông truyền một số tin tức quan trọng tương quan cùng ma kiếp, cùng đã chuẩn bị gấp đôi tinh thần đối mặt ma kiếp lần này.
Ở tình hình tổng động viên, trong một vùng sơn mạch ở cách Thiên uyên thành không xa có khoảng ba bốn trăm tu sĩ tụ tập ở đỉnh một ngọn núi. Bọn họ đang tập trung tinh thần nghe một bạch y nữ tử ngồi xếp bằng ở trên một khối cự thạch, thuật giảng một thiên công pháp thâm ảo dị thường.
Nữ tử này niên kỷ nhìn như không lớn, chỉ có bộ dáng mười bảy mười tám nhưng ngoài thân có một tầng liên ảnh màu trắng ngà bao vây, trên vầng trán có một đóa liên hoa màu lam đậm như được khảm vào trong, khiến cho nàng càng phát ra vẻ thanh lệ thoát tục, giống như tiên tử trên trời không nhiễm bụi trần bình thường.
Mà tu sĩ nghe giảng đạo ở đây tuy rằng nam nữ lão ấu đều có nhưng hơn phân nửa đều mặc đạo trang, phân nửa còn lại mặc lam bào lưng đeo kiếm, tựa hồ cùng thuộc một tông môn nào đó.
Bất quá tu vi những người này không phải quá cao, chỉ ít ỏi có mấy người là tu vi Kết Đan, đại bộ phận là Trúc Cơ kỳ.
"Được rồi, hôm nay giảng đến chỗ này. Tiếp theo ở ba tuần trăng sau là sư bá sẽ giảng ngũ hành chi đạo cho các ngươi. Hiện tại có thể rời đi" Chừng một lúc lâu sau, rốt cục nữ tử mỹ mạo nói xong pháp quyết, sau đó bình tĩnh hạ lệnh trục khách.
"Cẩn tuân pháp chỉ của sư cô!" Mấy trăm tu sĩ nghe vậy thần sắc kính nể, làm đại lễ đang hướng sang chiêm ngưỡng nữ tử một chút sau đó mới cung kính, hoặc thúc dục Pháp khí hoặc trực tiếp khống chế pháp bảo rời đi.
Bạch y nữ tử nhìn những người này độn quang đi xa thì đôi mi bỗng khẽ nhíu, hướng sang một cây đại thụ bên cạnh thản nhiên nói một câu:
"Hải sư huynh, những đệ tử này rõ ràng là do ngươi cùng Khí Linh Tử sư huynh thu nhận, lại cố tình bảo sư muội đến thay ngươi giảng đạo, ngươi không biết là có điểm quá đáng hay sao?"
"Bản Đại Thiếu lúc trước cũng không nghĩ tới thu đệ tử cái gì, chính là vì kế hoạch lớn của Đại sư huynh nên mới nhận một đống lớn phiền toái như vậy. Huống hồ sư muội với Thần Dẫn Đại Pháp giảng đạo, có thể hơn gấp trăm lần ta cùng Đại sư huynh. Nếu không những môn nhân này không ngắn ngủn mấy trăm năm có tiến bộ kinh người như thế. Ngay cả tu sĩ Kết Đan cũng xuất hiện mấy người." Trên cây đại thụ chợt lóe bạch quang, một nam tử tuấn mỹ mặc lam bào xuất hiện, thần tình vui cười nói.
"Những đệ tử đó tiến bộ thế này không hẳn là do tiểu muội, hơn phân nửa đều là do đan dược sư tôn ban tặng trước kia còn sót lại. Những đan dược này hiện ta không cần dùng nữa, bây giờ lại thành tiện nghi cho đệ tử hai người các ngươi. Bất quá Khí Linh tử sư huynh nhận một số đệ tử là vì muốn kế thừa cùng phát dương quang đại Vụ Hải Quan, ngươi cần gì phải cũng theo sự náo nhiệt này." Bạch y nữ tử vẫn có chút tức giận nói.
"Chuyện này căn bản không thể trách ta, lúc trước đều là Khí Linh tử cố ý kích ta, mới trở thành ra như thế." Lam bào nam tử mày ủ mặt ê kêu oan nói.
"Hắc hắc, Nhị sư đệ, lời này có thể có chút trái lương tâm. Cũng không biết lúc trước là ai nghe được nhiều đệ tử gọi là sư phó như vậy thì miệng cười đến không thể khép lại." Một tiếng cười khẽ từ sau một cái cây khác truyền ra, tiếp theo linh quang chợt lóe, một đạo sĩ mặc hoàng bào cũng quỷ dị hiện ra.
Ba người này chính là ba ký danh đệ tử của Hàn Lập. Bạch Quả nhi, Khí Linh tử cùng Hải Đại Thiếu.
Ba trăm năm không thấy, khuôn mặt ba người tuy không khác trước kia nhưng thần thái khí tức lại hoàn toàn bất đồng.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên