Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1761: Người Quen Cũ
hìn bộ dáng bốn vị đạo hữu xem ra vẫn chưa khôi phục hoàn toàn rồi."
Hàn Lập ánh mắt khẽ đảo qua bốn người một cái, dễ dàng nhìn thấu tình trạng của bọn họ hôm nay, bất động thanh sắc nói một câu.
"Tiền bối tuệ nhãn như đuốc. Mấy người vãn bối đúng là tổn thương đến chân nguyên, cộng thêm tu vi không cao, hôm nay chỉ miễn cưỡng khôi phục gần nửa."
Nho sinh không có gì giấu diếm, đàng hoàng trả lời.
"Nếu đã như vậy, chỗ này ta có vài bình đan dược, các ngươi bốn người cầm lấy phục dụng đi. Sau khi luyện hóa dược lực, tầm một tháng sau là các ngươi có thể khôi phục như lúc ban đầu."
Hàn Lập cân nhắc một chút, đột nhiên một tay vừa chuyển, trong lòng bàn tay hiện lên bốn thanh sắc ngọc bình, nhàn nhạt nói.
"Đa tạ tiền bối ban đan dược!"
Bốn người nho sinh trong lòng vui mừng, bái tạ lần nữa.
Bọn họ tiến lên mấy bước chìa tay ra nhận lấy đan dược, sau đó đem nắp bình mở ra, một cổ kỳ hương lập tức tràn ngập cả gian đại sảnh, thoáng cái đã cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần đại chấn.
Đám nho sinh trong lòng người mừng rỡ, biết linh dược trong bình không phải là phàm vật, dược lực mạnh mẽ đúng như lời Hàn Lập đã nói.
"Tiền bối quang lâm lần này, chắc hẳn là có chuyện gì cần mấy vãn bối ra sức sao?"
Nho sinh có thể tu luyện tới tu vi như ngày hôm nay, tự nhiên không thể nào là kẻ ngu dốt, sau khi đem linh dược thu hồi, thức thời hỏi.
"Ừ, thật sự ta có chuyện cần nhờ tới các ngươi. Chuyện này mặc dù đơn giản nhưng cần phải ở lại trong Thiên Uyên thành một khoảng thời gian rất dài. Không biết mấy vị đạo hữu lúc này có rảnh hay không? Đương nhiên, Hàn mỗ sẽ không để cho mấy vị đạo hữu thiệt thòi".
Hàn Lập thong dong hỏi.
"Tiền bối yên tâm, bốn người vãn bối đã tính toán ở lại Thiên Uyên thành khoảng một trăm năm. Tiền bối có chuyện gì, xin cứ việc phân phó. Đám vãn bối có thể làm được tuyệt không từ chối."
Nho sinh vừa nghe Hàn Lập nói, xem ra việc hắn nhờ vả cũng không có nguy hiểm, trong lòng buông lỏng một chút, miệng đầy đáp ứng.
"Nếu đạo hữu đã nói như thế, ta đây cũng không khách khí. Lúc trước ta đã từng đề cập tới vị nữ tu sĩ Nam Cung Uyển, các ngươi tìm kiếm nàng tại Thiên Uyên thành dùm ta. Nàng là tu sĩ phi thăng, cũng có thể đã đổi tên. Nhưng ta sẽ lưu lại cho các ngươi một khối ngọc giản có bức hoạ của nàng, tạo điều kiện cho ngươi có thể dễ dàng phân biệt được. Nếu là Thiên Uyên thành không cách nào tìm được thì trong trăm năm sau đó các ngươi tiếp tục giúp ta lưu ý một chút về nàng. Nếu thật sự có thể tìm được nàng, ta nhất định sẽ trọng tạ."
Hàn Lập cười nhạt nói.
"Không có vấn đề, mấy người vãn bối có vài vị hảo hữu ở Thiên Uyên thành. Chỉ cần vị tiên tử này thật sự có mặt ở Thiên Uyên thành, nhất định sẽ giúp tiền bối tìm được."
Nho sinh cung kính đáp ứng nói.
"Ừ, trừ chuyện này ra, ta còn có một chuyện khác nữa. Ta chuẩn bị luyện chế một nhóm đan dược nhưng bởi vì còn thiếu một lượng chủng loại tài liệu khá nhiều. Đa số cũng không phải là vật thường gặp, e là tại Thiên Uyên thành cũng không thể trong thời gian ngắn thu mua đầy đủ được. Mà sắp tới ta lại muốn đi xa một chuyến, cũng chỉ có thể thể để cho mấy vị đạo hữu thay ta thu mua. Nơi này có một khoản linh thạch, hẳn là đủ để mua toàn bộ số tài liệu ta cần. Ngoài ra còn có vài món bảo vật là ta năm xưa vô tình có được, coi như tặng cho mấy vị đạo hữu."
Hàn Lập vừa nói xong, một cái ống tay áo hướng cái bàn bên cạnh phất một cái. Linh quang các màu chớp động, bốn chiếc hộp ngọc lớn nhỏ không đều cùng một cái túi da màu đen thoáng hiện ra trên bàn.
Bốn người nho sinh nghe vậy, không khỏi kinh ngạc liếc nhau truyền âm vài câu rồi kính cẩn đáp ứng. Sau đó, nho sinh cáo lỗi một tiếng liền tiến tới cầm lấy cái túi da, sau đó đem thần niệm hướng trong đó quét qua, sắc mặt lập tức đại biến, thất thanh kêu lên, bộ dáng đầy vẻ khó có thể tin!
Ba người Hồng giáp đại hán nhất thời ngẩn ra, ánh mắt nhìn về Hàn Lập không khỏi có chút kinh nghi. Nhưng thần sắc Hàn Lập không đổi, giống như không thấy gì cả. Cũng may nho sinh thấy không ổn, vội vàng mở miệng trước giải thích:
"Nhiều cực phẩm linh thạch như vậy, thật là tuyệt đại thủ bút! Xem ra linh dược tiền bối muốn thu mua đúng là không hề tầm thường. Bất quá, nếu tiền bối có ý tín nhiệm đám người vãn bối như vậy, vãn bối nhất định tận tâm đi làm."
Nói xong lời này, nho sinh cẩn thận đem túi da thu lại, sau đó hơi chút do dự cầm lấy một trong bốn trong hộp ngọc trên bàn ngưng trọng mở ra. Một cổ sương mù sáng mờ bay cuộn ra, trong hộp rõ ràng là một tấm ngọc phiến màu trắng, mặt ngoài linh quang lành lạnh, phù văn chi chít. Nho sinh giơ tay lên đem ngọc phiến lấy ra, thoáng cái từng đám phiến ảnh hiện ra ở trước người di động một chút, đồng thời một cổ linh áp kinh người tản ra.
"Đây là Sơn Hà phiến, nó có hai loại thần thông phong và thổ, có thể tạo ra lực lượng nghìn cân vô hình đả thương địch thủ ngoài trăm trượng. Coi như là một bảo vật không tệ."
Hàn Lập mắt thấy cảnh nầy, cười khẽ nói.
Nho sinh lập tức mừng rỡ bái tạ không dứt.
Ba người còn lại đồng thời tiến lên đem một hộp ngọc đoạt vào tay, cũng hưng phấn phân mở ra. Kết quả, thứ tự trong hộp ngọc là một đôi vòng bạc, một cái khăn cùng một viên Huyền Băng phi đao.
Ba bảo vật này đối với Hàn Lập mà nói căn bản là phế vật nhưng đối với đám người nho sinh tu vi chỉ đạt đến Hóa Thần mà nói thì đó là những bảo vật chỉ có trong mơ, giống như trước vui mừng quá đỗi, luôn miệng cảm ơn. Đương nhiên bốn người này thu bảo vật của hắn cũng không tính là chính thức đáp ứng yêu cầu của hắn.
Về phần bốn người sẽ đổi ý hay không hay là mang theo linh thạch cùng bảo vật chạy trốn nhưng Hàn Lập lại cảm thấy rất yên tâm. Lai lịch Bốn người này hắn sớm hỏi thăm vài người trong thành. Mấy người này trong thành cũng coi như có chút danh khí, đều không phải là tán tu, vô luận là gia tộc hay môn hạ của tông môn nào đó cũng dễ dàng tìm được.
Dưới tình cảnh này, bốn người này chỉ cần hơi có chút đầu óc sẽ không đi làm loại chuyện ngu xuẩn này. Nếu không chính là tự rước lấy đại hoạ.
Huống chi, trước lúc rời đi, vì vạn nhất Hàn Lập vẫn là dùng khẩu khí hời hợt nhắc khéo về chuyện hắn đã tiến lên Hợp Thể kỳ cho bốn người nho sinh biết, rồi cũng bày ra một chút khả năng thao túng thiên địa nguyên khí của tu sĩ Hợp Thể kỳ. Bốn người nho sinh tự nhiên đều trợn mắt há mồm, nào dám nảy sinh tâm tư khác. Mà khi Hàn Lập rời đi lại trực chỉ bay thẳng tới phiến thạch tháp khổng lồ trước kia hắn từng ở khi còn là Thiên Uyên Vệ.
Không lâu sau, Hàn Lập đã hiện ra tại phụ cận một ngọn thạch tháp, thông đạo ra vào không ngừng các loại giáp sĩ, trên mặt tất cả đều thoáng lộ ra một tia hoảng hốt. Chỗ thạch tháp đúng là nơi năm đó hắn đảm nhiệm một chức vụ trong Thanh Minh vệ. Bất quá, sau mấy trăm năm mọi thứ dường như không thay đổi chút nào.
Hàn Lập ánh mắt chớp động mấy cái, đem tia cảm khái trong lòng thu lại, độn quang tái khởi bay đi.
Tại lối vào Thạch tháp, có hơn mười Hắc vệ cùng hai gã Thanh Minh vệ thủ hộ ở nơi đây, vừa thấy Hàn Lập rõ ràng không phải là Thiên Uyên vệ bay tới, nhất thời đem ánh mắt hoài nghi quét lại.
Hàn Lập sắc mặt bình tĩnh nhưng trong khoảnh khắc đến gần những giáp sĩ này cũng không thèm che dấu đem khí tức Hợp Thể kỳ tu sĩ phóng ra. Mặc dù hắn chỉ để lộ ra một tia khí tức mơ hồ nhưng khoảng cách giữa cảnh giới giữa hai bên thật sự là rất lớn khiến cho hai gã Thanh Minh vệ không kịp đề phòng, sắc mặt đại biến rồi sáng ngời lên. Những tên Hắc Thiết Vệ còn lại thì lại càng là không chịu nổi mà lùi lại mấy bước.
"Hợp Thể tu sĩ!"
Một gã Thanh Minh vệ đại hán hít vào một hơi, nói.
"Ý! Hàn đạo hữu!"
Một lão già Thanh Minh vệ một bên ánh mắt vừa hướng Hàn Lập đảo qua một cái nhưng ngay lập tức đã trợn mắt cứng lưỡi. Người này vậy mà lại có thể nhận ra Hàn Lập.
Hàn Lập nghe vậy cũng hơi bất ngờ, không khỏi dùng ánh mắt quét về phía lão già một cái, cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
"Hoá ra là Nhạc đạo hữu!"
Hàn Lập hơi lưỡng lự một chút rồi cũng nhận ra lão, nói.
"Hàn đạo hữu, không Hàn tiền bối, ngươi..."
Lão già làm ra bộ dáng giống như gặp quỷ, vẻ mặt không thể tin nổi, trong miệng lẩm bẩm một lúc.
"Tiền bối không phải là Thiên Uyên thành trưởng lão sao? Xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối, vãn bối có thể giúp gì cho tiền bối? Nhạc huynh, chẳng lẽ ngươi biết vị tiền bối này?"
Thanh Minh đại hán khác mặc dù có chút hoảng sợ nhưng không dám chậm trễ vội vàng thi lễ, không nhịn được hướng lão già họ Nhạc thấp giọng hỏi.
Nhưng lão già lúc này rõ ràng vẫn đang còn hoảng hốt, miệng vẫn há to ra nhưng lại không hề có bất cứ thanh âm nào phát ra.
"Thanh Minh vệ Hứa tiên tử hiện tại có trong tháp không?"
Hàn Lập nhàn nhạt hỏi một câu.
"A, Hứa tiên tử! Hứa đạo hữu mấy ngày trước đây mới vừa dẫn đội ra khỏi thành tuần tra. Sợ rằng phải đợi mấy ngày nữa mới có thể trở về."
Thanh Minh vệ đại hán mặc dù cảm thấy lão già kỳ có chút quái khác thường nhưng vẫn cung kính trả lời.
"Nếu không có ở đây. Vậy ta cũng không tiến vào nữa. Chờ Hứa tiên tử trở về, phiền đạo hữu nói cho Hứa tiên tử là ta đang ở Tụ Tiên các, mời Hứa đạo hữu tới một chuyến. Về phần thân phận của ta, Nhạc đạo hữu chắc biết rất rõ ràng, ta cũng không cần phải nói nữa."
Hàn Lập khẽ cau mày nhưng ngay sau đó khôi phục như thường, phân phó nói. Sau đó hắn lại hướng lão già hơi chắp tay lại rồi hoá thành một đạo kinh hồng phi độn mà đi. Đại hán tự nhiên mang theo một đám hắc giáp vệ bộ dáng cung kính tiễn hắn.
"Nhạc huynh, vị Hàn tiền bối này rốt cuộc là người phương nào, ngươi vì sao thất thố như vậy?"
Mắt thấy thanh sắc cầu vồng không còn bóng dáng, đại hán xoay người lại, thấy lão già họ Nhạc vẫn còn có chút run sợ run, có chút bất mãn hỏi.
"Nếu là tìm Hứa tiên tử, xem ra người này thật là không giả. Đinh huynh chớ trách, vị Hàn tiền này bối này ba trăm năm trước cũng giống ta là Thanh Minh vệ. Năm đó, lần cuối cùng ta thấy vị Hàn tiền bối này, khi đó tu vi bất quá chỉ là Hoá Thần trung kỳ".
Lão già tựa hồ có chút phục hồi tinh thần, thanh âm quá dị dị thường, trả lời.
"Ba trăm năm trước, Thanh Minh vệ! Nhạc huynh nói giỡn rồi!"
Đại hán nghe vậy sợ hết hồn, tròn xoe hai mắt, nói.
"Đinh huynh, đích thị huynh mới gia nhập Thiên Uyên thành mới gần hai trăm năm, cho nên không hiểu được. Ta cùng vị Hàn tiền bối này năm đó đều là Thanh Minh vệ, mặc dù không giao tình không nhiều nhưng đã từng được đối phương xuất thủ viện trợ một lần. Trước kia, vị Hàn tiền bối này tại Thanh Minh vệ chúng ta là đại danh đỉnh đỉnh, có thể lấy tu vi Hóa Thần trung kỳ đánh chết dị tộc tương đương với Luyện Hư kỳ. Sau đó, vị Hàn tiền bối này hình như có nhận một nhiệm vụ bí ẩn nào đó mà tiến vào Man Hoang thế giới, từ đó không thấy bóng dáng. Bất quá cho dù như thế, từng ấy năm mà lại có thể từ Hóa Thần kỳ tiến thẳng tới Hợp Thể kỳ, thật là khó tưởng tượng nổi."
Lão già họ Nhạc thở dài một hơi, thật sự khó nén sự khiếp sợ cùng đố kỵ trong giọng nói, nói.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên