I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1756: Tiến Giai Hợp Thể (thượng)
im sắc cự viên vung hai nắm tay to như quạt hướng bổ lên, thoắt một cái đã chộp lấy cổ con tử giao, vừa hống lên, hai cánh tay dùng lực đã đem cái đầu khổng lồ của con tử giao cứ thế mà vặn gãy xuống.
"Ầm!" một tiếng, thân thể con tử giao phút chốc hóa thành vô số luồng hồ quang tán loạn biến mất.
Cự viên đột nhiên ngẩng đầu hít sâu một hơi, miệng mở rộng ra, phóng ra một tầng kim quang khổng lồ.
Ngay lập tức hồ quang đang tán loạn kia liền bị kim quang vừa nhả ra ồ ạt bao vây lại, sau đó lại chui vào cái miệng lớn của con kim viên.
Trong nháy mắt tất cả điện quang biến mất không còn.
Không chỉ như thế!
Hư ảnh cự viên còn chưa có ý dừng lại, linh quang ngoài thân thể lưu chuyển một trận, kim quang phun ra lại hóa thành một cột ánh sáng chui vào trong Ngũ Sắc Linh Vân.
Trong Linh Vân có tiếng ầm ầm liên miên không dứt, Ngũ Sắc Linh Vân cứ thế xoay tròn lấy Kim Sắc Quang Trụ làm trung tâm.
Các phù văn đủ màu như chịu một lực hút khổng lồ, ào ạt bay từ trong Linh Vân ra, lại bị kim sắc quang trụ cuốn lấy, cuối cùng bị hư ảnh của cự viên hút hết vào trong bụng.
Chỉ trong phút chốc, trong kim sắc quang trụ chi chít các phù văn đủ màu, rót xuống dưới như thủy triều đang xuống.
Kim sắc cự viên há to miệng như một cái động sâu không đáy, sau khi không ngừng hút vào nhiều phù văn như vậy nhưng sắc mặt dường như không chút nào biến đổi.
Các tu sĩ dọc theo biển sương mù cũng tận mắt nhìn thấy hết thảy điều này, tất cả đều trợn mắt hốc mồm nháo nhào cả lên.
Trong lòng lão già tóc trắng không ngừng tụng mấy chữ: "Chân Linh Huyết Mạch", "Sơn Nhạc Cự Viên", vẻ mặt còn kinh sợ hơn xa những tu sĩ khác.
Hắn vốn là tộc trưởng một phân chi của Chân Linh thế gia là Cốc gia, nên kiến thức hiển nhiên người thường không thể sánh bằng, ngay lập tức đã nhận ra hư ảnh màu vàng bên dưới tầng trời của biển sương mù chắc chắn là Pháp tướng của Sơn Nhạc Cự Viên, trong lòng giật mình thon thót...
"Thảo nào người này không muốn gian nhập Cốc gia chúng ta, hóa ra là bản thân hắn đã có Chân Linh huyết mạch! Nhưng Pháp tướng này cũng quá kinh người đi, khoảng cách xa như vậy mà chỉ bằng khí tức đem đám người chúng ta trấn trụ. Hơn nữa hiện tượng thiên văn này thanh thế còn vượt xa lần trước. Nhiều thiên địa nguyên khí tụ tập đến chỗ này, chẳng lẽ hắn đang đột phá bình cảnh Hợp Thể kỳ?" Lão già tóc trắng tu vi không cao, nhưng đầu óc không đơn giản, trong khoảng thời gian ngắn đã đem sự việc đoán trúng đến bảy tám phần, trong lòng không khỏi âm thầm hoảng sợ vô cùng.
Lúc này, bầu trời trên biển sương mù chẳng những hướng vào trong kim quang bay tới, ngay cả Ngũ Sắc Linh Vân cũng vừa quay tròn vừa bị cuốn vào trong đó.
Không lâu sau, hình dạng linh vân trong không trung biến đổi rất lớn, kéo dài ra, trên to dưới nhỏ, trông như một cái phễu khổng lồ vô cùng quỷ dị.
Linh Vân vốn do lượng lớn nguyên khí biến thành, giờ đây hướng vào trong hư ảnh của cự viên điên cuồng rót vào.
Nguyên bản hư ảnh của cự viên vốn có chút mơ hồ, nhưng sau khi những phù văn lấp lánh ngưng tụ lại, lại trở nên vô cùng chân thật và rõ ràng.
Khoảng chừng sau nửa bữa cơm, tất cả Ngũ Sắc Linh Vân đều bị hấp nạp không còn gì.
Hư ảnh của cự viên thấy vậy, nhưng vẫn chưa có ý dừng lại, miệng lớn khép lại, hai tay từ xa đập vào trong lồng ngực một cái, lập tức kim quang bên ngoài thân thể phát ra chói mắt.
"Ầm!" một tiếng!
Một cơn lốc mang theo hơi sương màu trắng từ nơi hư ảnh cự viên vừa đứng phóng ra, điên cuồng biến lớn, trong nháy mắt trở nên khổng lồ vô cùng đem hư ảnh của ngọn núi bao phủ vào trong.
Cùng thời gian này, một cỗ dao động vô hình từ trong cơn lốc cũng hướng bốn phương tám hướng tản đi rất nhanh, vượt qua biển sương mù, phạm vi tác động rộng như thế cũng khiến cho người xem trợn mắt líu lưỡi.
Chỉ thấy thiên địa nguyên khí nội trong vạn dặm cũng bị lay động, điên cuồng hóa thành những điểm sáng cỡ hạt đậu, ồ ạt tụ về trong biển sương mù.
Vô số điểm sáng như thiêu thân lao vào lửa phóng về phía gần cơn lốc lớn, lóe một cái đã không thấy bóng dáng.
Mà từ trong cơn lốc truyền ra tiếng gầm của cự viên, dương như có gì đó như không giữ nổi bình tĩnh, lại có bộ dạng như đang chịu không ít thống khổ.
Cùng với lượng ngũ sắc quang điểm càng nhiều, tiếng hô của cự viên ngược lại cũng ngày càng thấp, cuối cùng cũng không có tiếng gì vang lên nữa.
Nhưng bất luận bao nhiêu điểm sáng từ bốn bề vọt tới, cũng bị cơn lốc hút hết vào trong, cứ như là không cách nào đủ cho nó thỏa mãn vậy.
Đám tu sĩ nhân tộc ở gần biển sương mù thấy vậy, không khỏi liên tục nuốt nước miếng không ngừng.
Nếu là tu sĩ bình thường mà hút vào nhiều thiên địa nguyên khí như vậy, chỉ sợ là sớm đã nổ banh xác mà chết rồi.
Không đầy thời gian một bữa cơm sau, trong cơn lốc màu trắng có một tiếng vượn hót thê lương truyền ra, tiếp theo là một loạt tiếng nổ như trời đất đang sụp đổ.
Cơn lốc kia cứ như thế mà vỡ ra, từng trận từng trận sóng không khí tràn ra bốn phía, những điểm sáng đông đúc trước đó cũng bị thổi đi tứ tán.
Mà ở trung tâm của những làn sóng không khí ấy, hình ảnh khổng lồ của cự viên lại một lần nữa hiện ra.
Bất quá hư ảnh lúc này cũng không còn màu vàng rực rỡ bên ngoài thân như lúc đầu nữa, mà trái lại có phù văn năm màu lúc ẩn lúc hiện, giống như cả thân thể dán đầy Ngũ Sắc Linh Văn vậy.
Từ xa nhìn lại, cái này quả thực là quỷ dị.
Mà hai tay cự viên lại ôm đầu, biểu hiện trên mặt biến hóa không ngừng.
Lúc thì thống khổ không chịu nổi, lúc lại vô cùng tức giận, một lát sau hai mắt nổi vằn máu, giống như là đang trở nên rất điên cuồng vậy.
Cùng lúc đó, những kỹ hiệu trên thân thể nó cũng hiện lên không ngừng, khiến cho thân thể lúc thì mơ hồ đi, lúc thì lại cực kỳ rõ ràng, có vẻ như là cực kỳ không ổn.
Những người khác đang từ xa nhìn lại, tự nhiên mắt lớn mắt bé trừng hết cả lên, không hiểu ra làm sao cả.
Chỉ có lão già tóc trắng âm thầm kinh hãi, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Tình hình như vậy, rõ ràng là đối phương đã đột phá bình cảnh đến chỗ mấu chốt, gặp phải tâm ma xâm lấn.
Vạn nhất đối phương thất thủ ở tâm cảnh, tâm trí bị lạc mất, dưới sự khống chế của tâm ma có nhiều khả năng là sẽ đại khai sát giới ở phụ cận.
Mà với tu vi kinh người của đối phương, bọn tu sĩ thấp, trung giai như họ tự nhiên không tài nào chống nổi, chỉ có thể biết điều bó tay chịu trói mà thôi.
Loại chuyện này, trước kia đã phát sinh không chỉ một lần.
Lão già tóc trắng càng nghĩ càng sợ, hắn khẩn trương điên cuồng thúc dục pháp lực, muốn đứng dậy từ áp lực lớn này, nhanh chóng mang theo tộc nhân bỏ trốn mất dạng.
Nhưng thân thể hắn vừa mới nhích lên được một nửa, hai chân lại run lên, một lần nữa lại nửa quỳ trên mặt đất.
Mặc dù hư ảnh cự viên ở phía xa kia thần trí có chút không ổn định, nhưng linh áp phát ra không có dấu hiệu giảm bớt, một gã tu sĩ Nguyên Anh như hắn căn bản không tài nào nhúc nhích. Linh lực trong cơ thể đã bị một áp lực lớn đè nén không cách nào điều động, thậm chí ngay cả hướng tộc nhân báo động cũng không tài nào làm được.
Trong lòng lão già lúc này vô cùng sợ hãi!
Cùng thời gian này, ở mật thất trong ngọn núi, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng ở trong một pháp trận cỡ nhỏ kỳ lạ, thân thể không hề nhúc nhích, giống như là đã chết vậy.
Một Nguyên Anh màu xanh cao chừng nửa thước đang lơ lửng ở phía trên cách đó vài thước, nhìn chằm chằm vào mộ góc pháp trận ngoài mật thất.
Hai tay Nguyên Anh ôm một lưỡi tàn nhận, ở gần đó có bảy mươi hai thanh kiếm nhỏ màu xanh dài gần tấc đem nó che kín nghiêm mật.
Ở bên ngoài những thanh kiếm nhỏ này, có một thanh tiểu xích màu bạc, một cái đỉnh nhỏ màu xanh cùng với một thanh kiếm lớn màu đen đang vây quanh Nguyên Anh chuyển động không ngừng.
Mà sở dĩ nói là quỷ dị, vì trên gương mặt Nguyên Anh có một con mắt phóng ra lam mang lập lòe, một con mắt khác lại đỏ lòm như máu, lấy sống mũi chia làm đôi, là hai loại vẻ mặt hoàn toàn bất đồng.
Một nửa thì da thịt trên mặt vặn vẹo dị thường, tràn đầy vẻ dữ tợn, một nửa khác thì như cười như không, trong mắt lại trong trẻo, lạnh lùng vô cùng...
Phảng phất như trong thân thể Nguyên Anh có hai Hàn Lập bất đồng cùng tồn tại vậy.
Phía dưới thân thể một tay bấm tay niệm thần chú, một tay nâng một lư hương thanh đồng, trong lư hương đang cắm nửa đoạn tàn hương đen thui, nhưng có vẻ như vẫn chưa bị đốt lên.
Từ đỉnh mật thất có Ngũ Sắc Linh Văn từ từ hạ xuống, bất kể là rơi xuống thân thể hay là Nguyên Anh cũng đều lóe lên mà biến mất vô thanh vô tức.
Nguyên Anh nhìn vào trong góc, ở đó có một đoàn hắc khí to bằng đầu người đang quay cuồng không ngừn, đồng thời phát ra tiếng kêu ô ô kỳ quái.
Âm thanh này vừa mới lọt vào tai, ngay lập tức liền thấy thấp thỏm lo lâu, khó có thể bình tĩnh tâm thần, lại có một cảm giác khác thường là cực kỳ khát vọng đối với giết chóc.
Một nửa khuôn mặt tỉnh táo kia của Nguyên Anh thì không sao, không vì tiếng kêu kỳ quái kia mà thay đổi.
Một bộ phận mặt mũi khác thì dưới sự kích thích của tiếng kêu kỳ quái này, huyết quang trong mắt càng đậm lên, ý điên cuồng càng dâng cao, tia lý trí cuối cùng dường như cũng sắp mất đi.
Lam mang trong mắt Nguyên Anh chợt lóe lên hàn quang, một tay nhấc lên, hướng thân thể đang nâng lư hương điểm một cái.
"Bốp!" một tiếng, một đoàn hỏa diễm màu bạc từ đầu ngón tay phun ra, đánh lên chính xác tàn hương đang ở trong lư hương kia.
Hương này vừa đốt lên một cái, một cỗ hương khí thí thần bí liền ngay lập tức tràn ngập trong mật thất.
Nói cũng kỳ quái, Nguyên Anh chẳng qua chỉ là hít sâu vài lần mùi hương này xong, một nửa khuôn mặt khác vốn là khó có thể khống chế, lập tức ý điên cuồng giảm đi, huyết sắc trong mắt bắt đầu biến đổi.
Mà đoàn hắc khí đang ẩn nấp trong góc kia, vừa mới tiếp xúc với mùi hương này ngay lập tức phát ra tiếng hét thảm, âm thanh kỳ quái kia đột nhiên ngừng lại.
Hắc khi quay cuồng điên cuồng, ở trong mùi hương dần dần tản đi, lộ ra một khuôn mặt quỷ không có mặt mũi, đang vô cùng thống khổ.
Nguyên Anh thấy vậy, không chút nào chần chờ, một đạo kim sắc hồ quang liền bắn ra.
Sau một tiếng nổ vang, kim hồ đánh chính xác lên mặt quỷ, cả người nó run lên.
Nó oán hận cắn răng một cái, bỗng nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn, rồi đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ, cuối cùng hóa thành một cỗ hắc khí tiêu tán không thấy.
Nguyên Anh lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt vốn vặn vẹo khi trước dần dần biến mất, khi hai mắt mở ra lần nữa thì ánh mắt lại trong suốt như lúc ban đầu.
"Chẳng qua chỉ là một phân thần của thiên ngoại ma đầu, cũng muốn thừa dịp tâm ma xâm lấn nhiễu loạn tâm thần của ta, cái này cũng xem nhẹ ta quá đi." Nguyên Anh cười lạnh nói với âm thanh thấp không thể nghe thấy.
Sau đó nó cầm lưỡi tàn nhận trong tay hướng đỉnh đầu ném đi, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, lại một lần nữa nhắm lại hai mắt.
Những phù văn năm màu đang xuyên thủng góc mật thất rơi xuống bỗng nhiên tăng nhiều lên gấp đôi, khiến trong mật thất inh quang diễm lệ lấp lánh không ngừng.
Đồng thời một cỗ hương khí kỳ diệu khác từ phía dưới thân thể phát tán ra.
Nhưng Nguyên Anh phảng phất như không để ý, chỉ tập trung liều mạng thu nạp những phù văn năm màu do thiên địa nguyên khí biến thành trong hư không kia, thân thể lấy tốc độ của mắt thường có thể thấy được, từng chút từng chút một lớn dần.
Sau nửa khắc đồng hồ, Nguyên Anh của Hàn Lập đã cao lên chừng ba, bốn thước, giống như một đứa bé.
Lúc này hư ảnh cự viên ở trên ngọn núi bỗng hóa thành một cột sáng rút về trong lòng núi.
Một lượng thiên địa nguyên khí khổng lồ ngay lập tức phủ đến mật thất, điên cuồng hướng thân thể cùng Nguyên Anh rót vào.
Thân thể da thịt bắt đầu trở nên trong suốt, đồng thời mùi thơm phát ra càng thêm nồng nặc.
Nguyên Anh ở phía trên, lại qua mấy lần hô hấp, linh quang lấp lánh liền lớn đến khi bằng với thân thể, nhưng hai mắt lại nhắm nghiền, nhẹ như bấc lơ lửng trong không trung, lông mày nhíu lại vô cùng thống khổ.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên