I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1579: Tinh Tộc
ối đến, Hướng Chi Lễ quả nhiên tới, hơn nữa còn cùng Hàn Lập trò chuyện cả đêm.
Hàn Lập từ miệng Hướng Chi Lễ biết được những tin tức có liên quan về Vân Thành cùng Thiên Vân mười ba tộc.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, Hướng Chi Lễ mới đứng dậy cáo từ.
Nhưng lúc Hàn Lập tiễn ra cửa, Hướng Chi Lễ dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt mang theo một tia chần chừ:
"Hàn sư đệ, ta không có khả năng trở về Nhân tộc, nhưng ngươi thì có thể. Nếu một ngày nào đó sư đệ muốn rời khỏi Vân thành, đến địa phương khác thì trước tiên hãy đến chỗ sư huynh ta một chuyến có được không. Ta có vài thứ để lại cho Hàn sư đệ, và có một việc muốn nhờ. Bất quá sư đệ yên tâm, nếu có thể trở về Nhân tộc thì việc này đối với sư đệ mà nói chỉ là chuyện nhấc tay, hơn nữa cũng rất có lợi."
"Ồ, chuyện gì vậy, hiện tại không thể nói luôn sao? Ta cũng không dám chắc, vạn nhất đột ngột gặp chuyện, không nhất định có thể đến cáo từ Hướng sư huynh."
Hàn Lập nghe vậy thì ngẩn ra, sau khi hơi trầm ngâm thì hỏi.
"Không gạt sư đệ, việc này hiện tại không tiện nói rõ. Hơn nữa ta còn cần chút thời gian chuẩn bị một số thứ. Nếu sư đệ có thể trước khi rời đi, đến đây một chuyến thì tốt, còn nếu bõ lỡ thì cả ta và ngươi có lẽ đều cảm thấy tiếc nuối."
Hướng Chi Lễ lắc đầu, thâm ý nói.
Nghe Hướng Chi Lễ nói vậy, Hàn Lập hiển nhiên cũng chỉ có thể hứa hẹn.
Hàn Lập nhìn Hướng Chi Lễ khuất xa, trên mặt nổi lên một tia dị sắc, đột nhiên chộp một cái về phía cửa, nhất thời một cỗ hấp lực tuôn ra, cánh cửa trong nháy mắt lần nữa đóng lại.
Cùng lúc đó, bạch hà trên bốn vách tường nổi lên, cấm chế phát động, bao phủ cả gian phòng vào trong.
Hàn Lập không chút hoang mang đi tới góc phòng, lần nữa khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn, trên mặt không biết vì sao lộ ra một tia cười, nhưng hai mắt ẩn ước có hàn quang chớp động, không biết là đang nghĩ gì.
Ngày thứ hai, Hàn Lập vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi, chưa có ý ra ngoài.
Tới sáng thứ ba, cửa phòng mới nhẹ mở, hắn thản nhiên từ bên trong đi ra.
Hắn không đến đại sảnh tìm Hướng Chi Lễ, mà là trực tiếp từ ban công nhảy xuống, đi về phía khách sạn của dị tộc.
Hàn Lập tựa hồ đã sớm nghĩ ra sẽ đi đến nơi nào tiếp theo, cho nên tùy ý ngăn một chiếc thú xa, sau đó nói ra địa danh thì thú xa chạy như điên trên đường.
Nhìn qua cửa xe, Hàn Lập cũng chú ý xem xét cảnh vật trên đường.
Ánh mắt lần nữa nhìn về phía tường thành thật lớn kia, trong lòng Hàn Lập có chút động.
Trải qua một đêm cùng Hướng Chi Lễ nói chuyện, hắn hiển nhiên biết chân diện mục thật sự của vật to lớn kia. Khối cầu đó hóa ra là mười ba robot chiến tranh lớn, nghe nói uy lực to lớn đến nỗi có thể so sánh với Hợp Thể sơ kỳ.
Mười ba robot này, Thiên Vân mười ba tộc cũng nắm trong tay một con.
Có thứ robot chiến tranh đáng sợ này, lực phòng ngự của Thiên Vân thành mạnh đến mức nào cũng có thể nghĩ được. Trách không được Thiên Vân chư tộc coi thành này như trung tâm ngăn cản Giác Xi Tộc, ít nhất cũng không lo Giác Xi Tộc phái kỳ binh đột nhiên đánh lén thành này.
Ánh mắt Hàn Lập rất nhanh từ trên khối cầu thu về, nhắm hai mắt lại.
Nơi hắn đi cũng không quá xa, thú xa chỉ chạy nửa canh giờ là tới một chỗ hơi hẻo lánh trên đường.
Hàn Lập tiện tay ném vài khối linh thạch, liền nhảy xuống thú xa, đứng đó một lát.
Đứng nhìn ngã tư đường nhỏ, nhưng người trên đường còn đông hơn cả những ngã tư đường chính.
Mà hai bên ngã tư là những cửa hàng không lớn lắm, nhưng cũng có khách tiến vào, xem như buôn bán cũng kha khá.
Hàn Lập gật đầu, nhìn một cửa hàng gần đó, lại nhìn biển hiệu trên cửa, lúc này mặt không biểu tình đi vào.
Cửa hàng lớn mười trượng, bốn phía đều là giá đựng hàng hóa, phía trên là vô số thạch phiến, ngọc diệp, ngân bài đủ loại, điển tịch cũng đa dạng,... Nhưng thứ nào cũng bị một tầng quang mạc che lại.
Đây đúng là một nơi chuyên bán điển tịch.
Theo như lời Hướng Chi Lễ thì mặc dù loại cửa hàng này ở Vân Thành nhiều như lông trâu, nhưng Hàn Lập chỉ cảm thấy hứng thú với vài loại cửa hàng nổi tiếng, phần lớn đều tập trung ở đây.
Hôm nay vừa nhìn qua thì quả nhiên không sai.
Trong cửa hàng còn có vài tên dị tộc nhân khác, tất cả đều đang tìm thứ mình muốn mua, đều là tồn tại Kết Đan Kỳ.
Những dị tộc nhân này dường như vẫn toàn tâm chọn đồ vật, vẫn chưa chú ý tới có một vị cao nhân thượng tộc như Hàn Lập đến.
Về phần chủ nhân cửa hàng thì lại là một nữ tử dị tộc nhân còn trẻ tuổi.
Thoạt nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng da tay trong suốt như tuyết, hai tai dài nhọn, trên trán có đeo một viên bạch sắc tinh thạch, đôi mắt đẹp chớp động thâm thúy, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ trí tuệ.
"Tinh tộc!"
Vừa thấy bộ dáng của nữ tử trẻ, Hàn Lập liền kinh ngạc.
Hiện tại hắn đã có không ít hiểu biết về Thiên Vân chư tộc.
Tinh tộc cũng là một trong Thiên Vân mười ba tộc, nhưng tộc này rất kỳ lạ, chẳng những tộc nhân thần kỳ, mà nghe nói số lượng tổng cộng cũng không hơn trăm vạn, hơn nữa thực lực thân thể cũng tương đối yếu như những chư tộc khác. Nhưng tộc này lại có thọ nguyên rất dài, cơ hồ gấp ba bốn lần tộc khác, hơn nữa mỗi người Tinh tộc đều tuấn mỹ tú lệ, trí tuệ cực cao, cơ hồ chỉ cần thiên về luyện đan, trận pháp, phù lục thì sẽ rất dễ dàng có được tạo nghệ cực cao.
Cho nên Tinh tộc rất được hoan nghênh, cho dù bản thân không hứng thú tranh quyền đoạt thế nhưng tại Thiên Vân mười ba tộc cũng có bài danh không thấp.
Nữ tử Tinh tộc kia cũng chú ý tới Hàn Lập, đôi mắt đẹp đen láy sau khi đảo qua Hàn Lập thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như nhìn ra cảnh giới của Hàn Lập.
Nàng lập tức đứng dậy, đi tới thi lễ:
"Hoan nghênh thượng tộc tiền bối đến tiểu điếm, không biết vãn bối có thể giúp gì được hay không!"
Nữ tử nói chuyện nhã nhặn, động tác không quá mức dị thường, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm người ta có một loại cảm giác cực kỳ ưu nhã.
Quả nhiên đúng như lời đồn, tộc này đúng là khác xa những dị tộc mà mình nhìn thấy trước đây.
Trong lòng Hàn Lập tấm tắc khen kỳ lạ, nhưng vẫn không lộ ra chút khác thường nào mà chỉ thản nhiên nói một câu:
"Không cần phiền toái như thế, trước tiên ta tự mình xem một chút, đạo hữu cứ đi làm chuyện của mình đi."
"Vậy mời tiền bối tự mình tham quan."
Nữ tử Tinh tộc không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, sau khi thi lễ thì không nói thêm gì, tự lui trở về.
Bất quá cử động này của nữ tử Tinh tộc lại khiến kinh động tới những người khác.
Bọn họ đều dùng ánh mặt kinh ngạc nhìn lại đây.
Kết quả đều hít vào một ngụm lương khí, hiển nhiên bọn họ không nhìn ra cảnh giới của Hàn Lập, nhưng tu vi sâu không lường được như vậy đủ để bọn họ biết cảnh giới Hàn Lập rất cao, căn bản bọn họ không thể hình dung ra.
Thần sắc vài tên dị tộc nhất thời bất an, có người lập tức lặng lẽ xoay người rời đi, có người thì tùy ý chọn đại vài quyển điển tịch, sau đó vội vàng rời đi.
Trong nháy mắt, trong cửa hàng chỉ còn lại hai người Hàn Lập và nữ tử Tinh tộc.
Hàn Lập đối với việc này coi như không nhìn thấy, đi tới một giá trước mặt, đánh giá các loại điển tịch trên đó.
Nhìn từ bên ngoài thì hiển nhiên không nhìn ra vật gì, nhưng thần niệm của Hàn Lập vừa động lập tức chui vào trong quang mạc, đảo qua một khối thạch phiến.
Quang mạc này quả nhiên kỳ lạ, thần niệm chỉ có thể nhìn một vài tư liệu giới thiệu sơ lược, nếu muốn xem tư liệu chi tiết thì lại mơ hồ cảm nhận được cấm chế trở ngại.
Đương nhiên lấy thần niệm cường đại của hắn, muốn mạnh mẽ xâm nhập thì cấm chế này hiển nhiên không thể ngăn cản chút nào. Nhưng cũng, loại hành động này hiển nhiên sẽ không qua mặt được chủ nhân của cửa hàng. Người có chút thân phận thì không ai lại đi làm chuyện này.
Hàn Lập đứng trước giá sách nhìn một lát, đây đều là một số phong tục tập quán của các tộc, hiển nhiên không thể cảm thấy hứng thú. Lúc này hắn bước nhanh vài bước, thân hình di động tới giá sách khác, lần nữa dùng thần niệm quét qua.
Lúc này dường như tìm đúng mục tiêu, hai mắt Hàn Lập chợt lộ ra vẻ vui mừng, lúc này bàn tay khẽ ngoắc về phía lam sắc ngọc điệp một cái, vật ấy nhất thời bắn vào tay.
Cư như vậy, trong nháy mắt Hàn Lập đã thu lấy hơn hai mươi quyển điển tịch.
Sau đó hắn mới cảm thấy mỹ mãn đi tới gần nữ tử Tinh tộc, đem những vật muốn mua đặt lên bàn, bình tĩnh hỏi:
"Mấy thứ này ta đều muốn mua, giá bao nhiêu linh thạch?"
Nữ tử Tinh tộc nhìn một đống đồ vật trước mặt, trên mặt không dấu được một tia dị sắc. Nhưng sau đó đôi mắt đẹp lưu chuyển một vòng, thì đột nhiên cười nói một câu làm Hàn Lập cảm thấy không ngờ:
"Mấy thứ này không đáng giá bao nhiêu linh thạch cả, tiền bối cứ việc lấy đi."
"Sao, đạo hữu cảm thấy ta không có đủ linh thạch để mua sao?"
Đầu tiên Hàn Lập ngẩn ra, nhưng lập tức sắc mặt trầm xuống, khẩu khí lạnh lẽo nói.
"Vãn bối đương nhiên không có ý này, mà là vãn bối có một vật khác, có lẽ tiền bối sẽ cảm thấy hứng thú. Nếu tiền bối muốn mua thì những điển tịch này vãn bối sẽ tặng tiền bối luôn."
Nữ tử Tinh tộc thản nhiên trả lời.
"Ồ, vật gì vậy, tạm thời lấy ra xem sao."
Hàn Lập ngẩn ra, chậm rãi nói.
"Tiền bối chờ chút, vật này rất quý, vãn bối đặt trong phòng."
Nữ tử Tinh tộc nghe Hàn Lập trả lời như vậy thì tươi cười, lập tức xoay người đi vào trong nội đường.
Hàn Lập cũng không thèm để ý, lẳng lặng đứng chờ.
Một lát sau, nữ tử mang một hộp màu đen bằng kim lại ra. Mặt ngoài hộp dán chéo hai thanh sắc lục phù, bộ dáng trịnh trọng.
"Tiền bối xem vật trong hộp này một chút đi, vãn bối tin rằng vật ấy cực kỳ hữu dụng với tiền bối. Nếu không vãn bối cũng không chủ động lấy ra."
Nữ tử Tinh tộc hướng Hàn Lập mỉm cười, dường như đã biết chút gì.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên