With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1463 : Mộc Tinh Động
ăm đó hắn thúc dục ra Kim Lôi Trúc, luyện chế thành bảy mươi hai Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, vì thế có thể mượn uy lực Ích Tà Thần Lôi trong kiếm đối địch, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lôi điện này lại có lai lịch lớn như vậy, hơn nữa lại còn có pháp môn khu sử đặc thù.
Nếu thật sự như yêu vật ở Địa Uyên nói, Ích Tà Thần Lôi tại linh giới là một trong ngũ hành chân lôi, được xưng là Chí Mộc Thần Lôi, như vậy thì uy lực thật sự lớn đến khó tin, lập tức có thể trở thành một trong những đòn sát thủ của hắn.
Bất quá chuyện về Ích Tà Thần Lôi hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng hắn lại phải đi Minh Hà Chi Địa gì đó. Hơn nữa yêu vương này cũng luyện chế quỷ binh robot số lượng lớn, nguy hiểm trong đó có thể nghĩ được. Nếu hắn không cẩn thận thì rất có thể sẽ chết trong đó.
Cũng may nghe khẩu khí đối phương thì ít nhất cũng còn sáu bảy năm nữa, hắn còn có thể suy nghĩ cẩn thận, xem có thể nghĩ cách gì tốt hơn không. Nhưng thật ra ở nơi này có thể gặp lại Nguyên Dao một lần nữa thì xem ra duyên phận cũng không tệ.
Năm đó Nguyên Dao không tiếc hủy Kim Đan để Nghiên Lệ hoàn hồn, hiển nhiên đáng kính nể. Nhưng nhiều năm như vậy, đối phương có còn trọng tình trọng nghĩa hay không thì vẫn khó nói. Dù sao lòng người rất dễ thay đổi. Nhưng xem ý tứ Nguyên Dao thì cũng không muốn bại lộ chuyện có quen biết ra, điều này làm hắn thầm thở dài một hơi.
Mặc dù chuyện giả mạo Phi Linh tộc không phải là chuyện cần giấu diếm, nhưng Hàn Lập vẫn không muốn cho yêu vương biết thân phận thật của mình. Trong lòng Hàn Lập tự định giá như vậy, nhắc đến Nguyên Dao, trong đầu hắn vẫn còn nhớ rõ tình cảnh mấy lần gặp nàng.
Lúc trước trong mật thất tại Hư Thiên Điện, nhìn thấy cảnh nữ tử này dùng linh tuyền tắm, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của nữ tử này không khỏi chợt lóe qua đầu Hàn Lập, làm lòng hắn nổi lên một tia gợn sóng. Nhưng lập tức thân ảnh Nam Cung Uyển lại từ sâu tận đáy lòng hiện lên, rõ dàng dị thường, tràn ngập cả tâm trí Hàn Lập. Nhiều năm như vậy, nếu tất cả đều thuận lợi thì nàng tại nhân giới cũng có thể đã tiến giai đến Hóa Thần Kỳ. Không biết đến khi nào hắn mới có thể một lần nữa gặp lại ái thê tại linh giới.
Bóng dáng Nam Cung Uyển không ngừng quay cuồng trong đầu Hàn Lập. Cảnh lúc ở Thiên Nam, cùng ái thê thiết tha mặn nồng không ngừng xuất hiện, trên mặt Hàn Lập hiện ra vẻ tươi cười, lâm vào hồi ức ngọt ngào.
Sau một hồi lâu, thân ảnh Nam Cung Uyển dần biến mất, một khuôn mặt kiều diễm khác lại xuất hiện trong tâm Hàn Lập, đồng dạng cũng làm hắn chìm vào hồi ức….
Không biết trải qua bao lâu, một tiếng thở dài vang lên, Hàn Lập rốt cục lần nữa tỉnh táo lại, trên mặt hiện lên vẻ cười khổ.
Không nghĩ tới chuyện gặp lại Nguyên Dao làm hắn bị kích thích, mất thời gian dài chìm vào hồi ức như thế. Cũng may gần đây không có kẻ nào ác ý nhìn trộm, nếu không thì thật sự nguy hiểm.
Bất quá nếu hắn không thể rời đi thì vẫn còn cơ hội gặp lại Nguyên Dao, sau đó lại liên lạc cũng không vội. Hàn Lập chậm rãi tự định giá, nét mặt lần nữa hiện ra vẻ tự định giá.
Ba ngày sau, Hàn Lập đứng trước một ngọn núi nhỏ, nhìn vách núi trong xanh một cách quỷ dị, trong mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
“Đây là Mộc Tinh Động mà bổn tọa dùng để bế quan tu luyện, nơi đây mộc linh khí dày đặc, cho dù tại linh giới cũng không có bao nhiêu. Người tu luyện công pháp thuộc tính mộc ở đây thì có thể tăng tốc độ tu luyện lên rất nhiều.” Mộc Thanh ở một bên hãnh diện nói.
Hàn Lập dựa theo phân phó, ba ngày sau tới gặp Mộc Thanh, nữ tử này liền dẫn hắn bay một chân núi lớn, tiến vào một tầng mê vụ cấm chế, rốt cục dừng lại ở chỗ quỷ dị này.
Nơi này cách chỗ ban đầu khá xa, nữ tử này tu luyện ở đây thật sự là làm người khác bất ngờ.
Bất quá thạch bích trước mắt xanh biếc, bóng loáng như gương, nào có dấu hiệu gì của động quật.
Thần niệm Hàn Lập quét ra lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện có gì dị thường, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.
Mộc Thanh bước tới trước vách núi, bàn tay phất nhẹ một cái.
Một tầng lục hà hiện lên trên thạch bích, rồi một khe nứt vô thanh vô tức hiện ra, lộ ra một lục sắc thông đạo nối thẳng vào bên trong.
Lối vào thông đạo bị một tầng quang mạc phong bế, bốn phía còn có phù văn cổ quái ẩn hiện, có vẻ rất thần bí.
Hàn Lập tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Sau thạch bích có thông đạo như vậy, nhưng lấy thần niệm mạnh của hắn vẫn không thể phát hiện.
Xem ra thần thông của yêu vương này quả nhiên không thể tưởng tượng nổi, đúng là cần phải cẩn thận một chút.
Hàn Lập rùng mình!
Thân hình Mộc Thanh thoáng lên, dẫn đầu đi vào thông đạo, lục sắc quang mạc không chút nào ảnh hưởng.
Hàn Lập chần chờ một chút, hiển nhiên cũng đi theo.
Kết quả không biết Mộc Thanh đã động tay động chân gì, mà quang mạc đồng dạng cũng không cản trở hắn.
Sau khi hai người tiến vào quang mạc, quang hoa trên thạch bích chợt lóe, cửa vào thông đạo biến mất.
Bên kia, Hàn Lập đi theo Mộc Thanh, sau khi đi một lát thì trước mắt trở nên sáng ngời, xuất hiện một thính đường không lớn lắm. Thính đường trống rỗng, ngoại trừ bảy tám thông đạo thì không còn gì khác. Nhưng Hàn Lập lại cảm ứng được linh khí nồng đậm từ dưới đất phát ra, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Vui chính là mộc linh khí nơi này nồng đậm như thế, trong hai năm nắm giữ pháp môn khu sử Ích Tà Thần Lôi thì cũng không phải là chuyện không có khả năng. Buồn chính là, vị Mộc Thanh này ngay cả linh mạch như thế mà cũng cho mình sử dụng, có thể thấy được tình thế bắt buộc. Sau này muốn thoát khỏi khống chế của vị yêu vương này không phải là chuyện dễ.
“Đi theo ta, ta an bài chỗ cho ngươi. Từ nay về sau, trong thời gian hai năm, ngươi không được ra khỏi Mộc Tinh Động một bước. Bốn phía đã bị ta bày cấm chế cực kỳ lợi hại, không có ta tự mình mở ra thì ngươi không thể ra ngoài.” Mộc Thanh thản nhiên nói, trong lời nói ẩn chứa sự tự tin. Hàn Lập giật mình, vẫn chưa nói gì, yên lặng đi theo nữ tử này vào một thông đạo khác.
Xuyên qua một đại hoa viên toàn kỳ hoa dị thảo, Hàn Lập bị đưa đến trước một hoàng sắc đại môn, không biết dùng kim loại gì luyện thành. Mộc Thanh bước về phía trước.
“Đây là một tòa mật thất ta thường dùng, trước tiên để ngươi tạm thời ở lại tu luyện, bắt đầu từ ngày mai, cứ cách bảy ngày ta sẽ chỉ điểm Khu lôi chi đạo cho ngươi một lần. Giờ ngọ bảy ngày sau, ngươi đến thính đường tìm ta là được. Được rồi, ngươi vào đi, ta đến một mật thất khác. Nơi đây ngoại trừ mấy nơi được ta bày cấm chế, thì những nơi còn lại ngươi được phép ra vào.” Biểu hiện của Mộc Thanh cũng cực kỳ hào phóng. “Đa tạ tiền bối ưu ái!” Hàn Lập vội vàng cảm tạ vài câu, nhưng Mộc Thanh sau khi nói xong thì chỉ nhìn Hàn Lập một cái liền xoay người rời đi.
Thấy nữ tử này đã đi khuất, Hàn Lập mới thở dài một hơi, đẩy đại môn đi vào mật thất. Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã không biết trôi qua bao nhiêu năm tháng. Một ngày nọ, trong sương mù, trên một tiểu sơn bỗng xuất hiện dị triệu!
Vô số mấy đen tụ tập, tiếp theo là thanh sắc điện quang chớp động, một trận lôi minh từ không trung truyền ra, phảng phất như trong mây đen đang sinh ra một mãnh thú đáng sợ.
Đột nhiên trên mặt đất tiểu sơn hiện ra hơn mười pháp trận màu đen, mặt ngoài chợt lóe hắc quang, nhất thời có hai người hiện ra.
Một người vây trong hắc hà, vóc người thon thả, một người mặc thanh sắc trường bào, khuôn mặt còn trẻ.
Đúng là hai người Mộc Thanh và Hàn Lập!
Trong nháy mắt khi hai người xuất hiện, trên không trung vang lên tiếng nổ lớn, mây đen kịch liệt cuồn cuộn, thanh sắc điện hồ trong mây đen trở nên dày đặc, thanh thế cực kỳ kinh người. Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn khoảng không, bình tĩnh nói:
“Không nghĩ tới lại vừa đúng lúc như thế, thiên kiếp của ngươi đã tới. Nhưng ngươi có Ích Tà Thần Lôi, cộng thêm sự hiểu biết sơ bộ về Khu lôi chi đạo, loại lôi kiếp trình độ này có thể dễ dàng ứng phó, nhân cơ hội này ma luyện thêm một phen, đối với ngươi cũng có lợi.” Mộc Thanh nói xong thì quang mang pháp trận dưới chân chợt lóe, cả người bỗng biến mất. Trong khoảnh khắc, trên đỉnh núi chỉ còn lại một mình Hàn Lập, thấy cảnh này, hắn chỉ có thể cười khổ một mình. Lần tiểu thiên kiếp thứ hai của mình tại linh giới đã đến, hiển nhiên hắn cũng đã đoán trước.
Cũng may hắn đã dùng Diệt Trần Đan, hơn nữa cũng đã ăn bảy tám viên, thiên kiếp lần này không còn kinh khủng như lưỡng sắc lôi kiếp nữa, mà là thanh sắc thiên lôi bình thường.
Bất quá cho dù là vậy, Hàn Lập vẫn không dám khinh thường, dù sao đây cũng là lần lôi kiếp thứ hai của hắn.
Hàn Lập há miệng phun ra một thanh sắc tiểu đỉnh, đồng thời tay vỗ lên đầu, một phiến hà quang bay ra, hình thành một tầng quang mạc bảo vệ toàn thân.
Sau đó hắn quát khẽ một tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền, nhất thời tiếng oanh minh phát ra, vô số đạo kim sắc điện hồ bắn ra, hướng về phía không trung bay đi. Một lát sau, một kim sắc điện võng hiện lên, tiếng sét đánh không ngừng.
Cùng lúc đó, thanh sắc điện hồ trên không trung càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, rốt cục dưới một tiếng nổ kinh thiên động địa, vô số thanh sắc điện hồ từ không trung đánh xuống, mục tiêu là Hàn Lập trên đỉnh núi.
Mỗi điện hồ phảng phất như thanh sắc tiểu xà đập lên kim sắc điện võng.
Dị quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, tay bắt quyết, từ trên kim sắc điện võng truyền ra một tiếng lôi minh, từ trên điện võng hiện ra kim sắc phù văn, rồi bỗng hóa thành một phiến kim sắc quang vựng. Một màn quỷ dị xuất hiện, thanh sắc điện hồ khi vừa tiếp xúc với quang vựng thì điện quang chợt lóe, sau đó biến mất. Cả quá trình vô thanh vô tức, phảng phất như đã bị kim sắc quang vựng thôn phệ.
Trong chốc lát, hơn trăm đạo thanh sắc điện hồ đều bị hút vào kim sắc quang vựng. Trên kim sắc điện võng chợt phát ra tiếng bạo liệt.
Đợt thiên lôi thứ nhất đánh xuống, Hàn Lập ngay cả mắt cũng không chớp, dễ dàng vượt qua.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên