It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1454: Hủ Diệp Lâm Cùng Minh Diễm Quả
rên mặt Hắc Linh Nhân tràn đầy vẻ khó tin, trong miệng rống to, hai tay vừa động, hợp lại trước ngực. Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, cánh tay phóng ra kim quang, một phi kiếm dài vài thước mơ hồ hiện lên, sau một tiếng thanh minh, kiếm quang chợt lóe lên.
Hắc Linh nam tử chẳng những hai tay dễ dàng bị cắt đứt, mà thân hình tức thì bị kiếm quang chia ra làm hai, trong thân hình hiện ra một viên tinh hạch gì đó, lại bị kiếm quang chém một cái, ngay cả tinh hồn cũng không thể chạy thoát.
Sáu gã Hắc Linh Nhân còn lại cực kỳ hoảng sợ, nam tử cầm đầu là tồn tại cao giai Linh Tướng, vô luận là tu vi hay thần thông cũng cao hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng như thế nào đối phương vừa ra tay, liền bị giết chết.
Lúc này bốn người trong bọn họ kinh sợ hét lớn một tiếng, lập tức hóa thành bốn hắc sắc đại điểu, khí thế hung hãn đánh thẳng tới Hàn Lập. Mặt khác hai người còn lại sau khi nhìn nhau một cái, không nói hai lời thu linh vũ trong tay lại, lập tức hóa thành hai đạo điểu quang bay về phía xa.
Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, sau lưng vang lên một tiếng lôi minh, liền hóa thành một đạo điện hồ biến mất tại chỗ. Hắc sắc đại điểu thấy vậy, trong lòng rùng mình, động tác không khỏi ngưng lại.
Nhưng chỉ trong nháy mắt trì hoãn này, thanh quang chợt lóe, một nhân ảnh có cánh quỷ dị hiện ra phía trên một hắc sắc đại điểu.
Hắc điểu còn chưa kịp hành động gì, chỉ thấy được có một cánh tay vươn ra, một đạo kim quang chói mắt chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.
Hắc điểu cả kinh, sau đó cảm thấy thân thể mát lạnh, cả thân hình bị phân ra làm hai, hai phiến thi thể hỗn loạn trong huyết vũ, từ không trung rơi xuống.
Nhân ảnh kia chợt lóe, lần nữa biến mất một cách quỷ dị, tiếp theo hiện ra gần một hắc điểu khác, đồng dạng cũng vươn tay thả ra một đạo kim sắc kiếm quang.
Hắc điểu này phảng phất như đậu hủ, bị chém đứt thành hai, nguyên bổn thiết vũ cứng rắn của hắn cũng không thể ngăn cản chút nào.
Cứ như vậy, thân ảnh Hàn Lập quỷ mị chớp động bốn năm lần, cuối cùng khi hiện ra rõ ràng giữa không trung thì bốn quái điểu kia đều đã bị giết sạch.
Hàn Lập cũng không có ý định dừng tay, nhìn về phía hai gã Hắc Linh Nhân đang phi độn kia, mặt không chút biểu tình, hai cánh vừa động, liền hóa thành một đạo thanh bạch trường hồng phá không bay đi.
Một tiếng sắc nhọn xé rách thinh không.
Đạo kinh hồng kia sau khi mơ hồ vài cái, liền hóa thành một đạo thanh bạch tế ti.
Tế ti vặn vẹo một cách quỷ dị, sau đó biến mất trong hư không.
Một gã đang liều mạng trốn chạy, không gian phía sau ba động, hiện ra thanh bạch tế ti.
Tế ti chợt lóe, xuyên thẳng qua người Hắc Linh Nhân này.
Ngay lập tức Hắc Linh Nhân bị phân thành bảy tám đoạn, tế ti vặn vẹo một cái, lần nữa biến mất tại hư không.
Sau một khắc, trên đỉnh đầu một tên Hắc Linh Nhân khác, thanh bạch chi quang đại phóng, tế tỉ quỷ dị hiện ra, sau đó là một trận mơ hồ, thân hình Hàn Lập hiện ra, không nói hai lời phất tay lên, một kim sắc tiểu kiếm hiện ra trong tay. Tiếp theo hóa thành một đạo kiếm quang thô to trảm xuống. Kim quang chợt lóe, trong nháy mắt kiếm quang đã chém xuống đầu Hắc Linh Nhân. Hắc Linh Nhân bị hù dọa hồn bay phách lạc, không dám suy nghĩ thêm, hai cánh sau lưng vỗ về phía trước, đồng thời giơ tay vỗ lên đỉnh đầu.
Nhất thời hắc mang trên hai cánh chợt lóe, tất cả linh vũ đều hóa thành vô số mũi tên, bắn nhanh về phía không trung. Đồng thời trên thiên linh cái hiện ra một hắc sắc mộc thuẫn, hóa thành ô vân trực tiếp nghênh đón kiếm quang. Không biết mộc thuẫn kia là bảo vật gì, nhưng rõ ràng không thể ngăn cản được sự sắc bén của Thanh Trúc Phong Vân kiếm! Sau khi kim quang chợt lóe, đã đem ô vân trảm làm hai, thuận thế chém luôn tên Hắc Linh Nhân thành hai mảnh. Mà mũi tên màu đen khi bắn tới trước mặt Hàn Lập đã bị một phiến hôi hà chặn lại.
Sau đó hôi quang đảo qua, tất cả mũi tên đều biến mất vô ảnh vô tung, căn bản không thể làm tổn thương Hàn Lập một chút nào.
Mà Hàn Lập nhìn xuống thi thể phía dưới, đôi mi vừa động, tựa hồ nghĩ đến điều gì, bàn tay hư không chộp một cái. "Vù" một tiếng, một linh vũ từ trong thi thể bay ra. Hàn Lập dùng tay vuốt ve linh vũ này, ánh mắt chớp động vài cái.
Chỉ thấy linh vũ phát sáng, lộ ra kim mang nhè nhẹ, thỉnh thoảng chớp lên, hiện ra hắc sắc phù văn, lập tức hóa thành một đoàn hắc diễm, nhiệt độ lập tức tăng lên. Hàn Lập cảm thấy hứng thú, hắc quang trong tay chợt lóe, linh vũ bị thu vào. Về phần thi thể , hiển nhiên bị hắn dùng một viên hỏa cầu biến thành tro bụi.
Một đạo thanh hồng trên không trung xoay tròn, đem tất cả thi thể Hắc Linh nhân hút vào. Thanh quang chợt lóe, kinh hồng xuất hiện bên cạnh đám người Bạch Bích, lần nữa hiện ra thân hình Hàn Lâp. "Tiếp tục lên đường!" Phảng phất tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh qua, Hàn Lập lạnh nhạt nói. Sắc mặt ba người Lôi Lan có chút trắng bệch, nhưng không tự chủ được, liên tục gật đầu.
Nửa ngày sau, đám người Hàn Lập xuất hiện trên khoảng không của một vùng đất xa lạ, phía trước không xa là một vùng rừng rậm thấp, hơn phân nửa cây trong rừng chỉ cao không quá ba bốn trượng, lá cây màu vàng nhạt, tản ra một loại tinh khí lãnh đạm.
Đoàn người đang đứng ở phía bìa rừng, Hàn Lập đứng phía trước đoàn người, vẻ mặt trầm ngâm nhìn khu rừng không nói gì.
Đám người Bạch Bích không biết vô tình hay cố ý, tất cả đều đứng phía sau cách Hàn Lập vài trượng, bộ dáng không dám cùng Hàn Lập đứng ngang hàng. Ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập còn mang theo một chút kính sợ.
Lại nói tiếp, Hàn Lập biểu diễn trước mặt ba người này, dễ dàng giết chết bảy tên thánh tử Hắc Linh tộc, khiến cho ba người Lôi Lan rốt cục thật sự biết rõ một chút thực lực của Hàn Lập.
Chỉ sợ Ngao Thanh của Thất Việt tộc và Phí Dạ của Nam Lũng tộc cũng không có thần thông đáng sợ như vậy.
Cho nên đoạn đường tiếp theo, khi đám người Lôi Lan đối diện với Hàn Lập, khẩu khí cũng cung kính hơn, phảng phất như đối mặt với trưởng bối trong tộc, không còn tâm tư nào khác. Có Hàn Lập là đồng bạn cường đại như vậy, hiển nhiên lần thí luyện này không có vấn đề.
"Ta không nhìn lầm, đây là do hắc ám uế khí ngưng kết thành hủ diệp thụ. Nơi đây đúng là một trong những nơi ngưng kết uế khí của tầng hai. Vận khí chúng ta không tệ, lại đúng dịp đụng phải nơi đây. Mặc dù hy vọng không lớn, nhưng Minh Diễm quả tựa hồ cũng có khả năng xuất hiện. Các ngươi định bỏ chút thời gian tìm kiếm, hay là trực tiếp chạy tới Vạn Đằng đạo." Hàn Lập rốt cục mở miệng, thanh âm chậm rãi nói. "Hàn huynh, Hủ Diệp lâm này cũng không quá lớn, mặc dù thần niệm bị áp chế, nhưng cũng có thể lục soát toàn bộ trong nửa ngày". Ba người chần chờ nhìn nhau một cái, sau đó Bạch Bích cung kính trả lời.
"Ồ, ta đã hiểu ý của các ngươi. Mất nửa ngày, đích thật cũng không sao. Như vậy thì cứ dừng lại đây một chút". Hàn Lập cũng biết là không có vấn đề liền tùy ý gật đầu.
Vừa nghe Hàn Lập nói như vậy, đám người Lôi Lan cảm thấy vui mừng.
Nếu có thể tại nơi này tìm được Minh Diễm quả thì hiển nhiên là tốt hơn nhiều so với mạo hiểm đi vào tầng ba.
Lúc này ba người thương lượng một chút, sau đó Tần Hiểu vung tay lên, thả ra mười mấy robot thằn lằn, điều khiển chúng hướng về một phía bay đi, cuối cùng biến mất trong rừng rậm.
Lôi Lan và Bạch Bích tựa hồ cũng đã sớm có chuẩn bị.
Lôi Lan nâng tay lấy ra một ngọc hạp màu trắng, trong miệng lẩm bẩm, ngọc hạp bay lên, từ trong đó bay ra hơn mười phi nghĩ (kiến bay), ngân quang thiểm động, liền hướng một phương hướng khác mà bay đi.
Mà Bạch Bích thì vỗ hai cánh, trên người bắn ra mười mấy kim sắc tiểu xà, ngón tay chỉ một cái, tất cả tiểu xà đều chui vào mặt đất, biến mất không thấy.
Tiếp theo ba người khoanh chân ngồi giữa không trung, tự mình thi triển bí thuật điều khiển robot, linh thú, linh trùng, bắt đầu tiến hành lục soát khu rừng thấp này. Hàn Lập huyền phù bất động giữa không trung, tựa hồ không có ý định nhúng tay vào. Thời gian trôi qua, sau mấy canh giờ, đám người Lôi Lan đã lục soát hơn phân nửa khu rừng nhưng vẫn chưa có thu hoạch, mà thời gian càng dài thì càng tổn hao thần niệm, do đó sắc mặt ba người có chút trắng bệnh.
Hàn Lập đang chắp tay sau lưng đột nhiên nhíu mày, nhìn về một hướng nào đó trên trời, mặt hiện lên một tia kinh nghi.
Mới vừa rồi, hắn từ hướng kia dường như cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ cường đại, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, khiến hắn không khỏi hoài nghi mình có cảm ứng sai hay không.
Ánh mắt chớp động, hắn đang tự đánh giá có nên qua đó dò xét cẩn thận hay không, thì đột nhiên một tiếng thét kinh hãi phát ra từ miệng Lôi Lan, bộ dáng nàng mừng như điên. "Thế nào rồi, thật sự tìm được Minh Diễm quả sao?" Hàn Lập nhất thời bỏ qua chuyện vừa rồi, cảm thấy có vài phần ngoài ý muốn, xoay đầu lại hỏi.
"Không sai, ta thật sự tìm được Minh Diễm thụ, hơn nữa lại có sáu quả, bộ dáng đã thành thục hơn phân nửa!" Lôi Lan mở đôi mắt đẹp ra, không thể che dấu sự hưng phấn, nói. "Lôi sư muội, ngươi không nhìn lầm chứ, thật sự là Minh Diễm quả sao?" Bạch Bích nghe vậy, cũng bất chấp điều khiển linh xà của mình, mạnh mẽ kìm nén trống ngực mà hỏi.
"Không sai, Địa Uyên này không hề ít những quả giống với Minh Diễm quả. Lôi sư muội, ngươi nhìn cẩn thận một chút". Tần Hiểu nói, nữ tử này đồng dạng cũng bất chấp robot của mình. "Không có khả năng nhìn nhầm, mặc dù đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vật ấy, nhưng vô luận là cây hay quả cũng đều giống y như trên điển tịch". Lôi Lan lắc đầu, hết sức khẳng định nói. "Được rồi, hãy đi phân biệt thật giả một chút. Nếu như thật sự không có vấn đề thì chúng ta không cần đi đến tầng ba". Hàn Lập có vẻ hết sức bình tĩnh nói. Nguyên bổn tầng hai cũng có khả năng tồn tại Minh Diễm quả, chỉ là tỷ lệ không cao mà thôi. Hôm nay bọn họ tìm được thì cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận. "Ừm, ta sẽ dẫn đường". Lôi Lan mừng rỡ đáp ứng một tiếng, ngồi dậy, ngay cả khi cố gắng bình tĩnh thì cũng không thể giấu nổi sự hưng phấn trong ánh mắt.
Dưới sự dẫn đường của Lôi Lan, đám người toàn lực phi độn, chỉ một lát sau đã xuất hiện tại một chỗ sâu trong rừng, mặt đất bị một tầng hôi khí bao phủ. "Chính là chỗ này".
Gần đây có một thủy đàm, Minh Diễm thụ ở bên cạnh thủy đàm". Lôi Lan lao xuống phía dưới chỉ điểm, không chút chần chờ nói.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên