The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 9: Linh Giới Bách Tộc -- Chương 1361: Khiêu Khích
iệc này thỉnh Lũng đạo hữu yên tâm, bọn ta cũng biết trân quý cái mạng nhỏ của chính mình chứ, nên cũng không dám mạo muội hành động đâu.” Gã lông mày trắng cười hắc hắc.
“Vậy mấy vị có kế hoạch gì để đoạt được linh quả?” Lũng Đông hỏi.
“Chúng ta có thể che giấu hành tung, chia làm hai bên chui xuống dưới đánh lén hai con Tích Dịch (thằn lằn) và Cự Nhân (người khổng lồ), làm cho bọn chúng hiểu lầm đối phương đang phát động công kích.” Gã lông mày trắng đưa ra một kế hoạch đã định sẵn.
“Đơn giản vậy à, bọn này thần thức rất cường đại, vạn nhất ẩn thân thuật bị khám phá sẽ đẩy người xuất thủ vào hiểm cảnh đấy.” Thiếu phụ hơi trầm ngâm rồi lắc đầu.
“Nói về ẩn thuật thì trong tay tiểu muội có hai đạo Không Minh Phù đây, nếu khu dụng thì cho dù là cấp độ Luyện hư trung kỳ cũng không thể nhìn thấu, tiểu muội nguyện cống hiến hai đạo linh phù này.” Thiếu nữ áo trắng nhếch miệng khẽ cười nói.
“Không Minh Phù! Đây chính là một loại Ngân Khoa Linh Phù, đối phó với hai tên này đúng là có chút hữu hiệu, bất quá để đề phòng bất trắc, bọn ta không cần tự thân xuất thủ, tại hạ còn có hai con Ngân Giao robot đây, mỗi con đều tương đương với Nguyên Anh tu sĩ, nếu đem Không Minh Phù dán lên robot để bọn chúng xuất thủ là ổn thỏa nhất.” Thần sắc của Lũng Đông chợt động, vui vẻ nói.
“Phương pháp này rất tốt, chúng ta sẽ chia làm hai tổ rồi hiện thân hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, một vị đạo hữu nào có phép độn thuật cấp tốc sẽ ẩn nấp sát bên, chờ thời cơ xuất thủ hái Linh Quả rồi bỏ chạy. Chỉ cần đoạt được Linh Quả, mọi người lập tức thi triển độn thuật mà ly khai, hai tên này thực lực sánh ngang với Luyện hư tu sĩ nhưng khi chúng ta đã muốn chạy trốn thì bọn chúng cũng vô phương ngăn trở, chỉ có điều người xuất thủ cướp Linh Quả phải là người có thân pháp cực nhanh mới được, nếu không với tốc độ của lưỡi con thằn lằn này thì cực kỳ nguy hiểm.” Con ngươi Chu Hồng vừa xoay động vừa nói.
“Chu tiên tử hữu lý, chắc chắn người đoạt quả sẽ gặp nguy hiểm nhiều nhất, hơn nữa phải là người có tâm tính trung thực, nếu không sau khi đoạt bảo lại tính đường chuồn mất, như vậy phương pháp này sẽ không khả thi lắm.” Trong mắt gã lông mày trắng hàn quang thiểm động.
“Đích xác có chút khó xử, không biết vị nào ở đây nguyện ý làm người xuất thủ hái quả? Sau khi lấy quả còn phải gặp lại bọn ta, đương nhiên vị đạo hữu này phải nói ra phương pháp khiến cho chúng ta yên tâm mới được.” Diệp Dĩnh nói.
Nghe thiếu nữ nói như vậy, bốn người còn lại đều lộ ra nét mặt cổ quái.
Theo lời thiếu nữ nói qua, cho dù ai hái quả cũng phải chuẩn bị tinh thần hứng chịu một kích của hai quái vật đang nổi giận lúc đó, về phần nguy hiểm thì khỏi cần phải bàn cãi, nhưng ai lại có thể yên tâm để người khác một mình cầm linh dược quý hiếm như thế trốn chạy mất.
Sự tình khó xử này làm cho người ta thật khó quyết.
“Nếu chư vị đạo hữu không chê, tại hạ... nguyện ý làm người xuất thủ vậy.” Đột nhiên Hàn Lập cười một tiếng rồi nói.
“Hàn đạo hữu, ngươi bất quá chỉ là Hóa thần trung kỳ, không cảm thấy quá nguy hiểm sao?” Khóe mắt Lũng Đông chợt động lập tức phản đối.
“Không sai, tu vi của Hàn huynh quả thật hơi kém một chút.” Bạch mi thanh nhiên đánh giá Hàn Lập, liên tục lắc đầu.
“Mặc dù tu vi Hàn mỗ không đủ nhưng trên người có một món thuấn di bảo vật tiếp cận đỉnh cấp Linh Bảo, hơn nữa công pháp của tại hạ có chút đặc biệt, về việc tự bảo vệ tánh mạng tại hạ có vài phần tự tin.” Hàn Lập cười cười, không thèm để ý rồi nói.
“A, Hàn huynh đã tự tin như thế thì giao cho ngươi vậy, nhưng Hàn huynh làm thế nào khiến cho bọn ta tin tưởng là khi lấy được Linh Quả sẽ không bỏ trốn mất dạng.” Thanh âm Lũng Đông trầm xuống.
“Cái... này... Tại hạ chỉ có cách bỏ ra công sức mà thôi, nhưng nếu mọi người thấy tại hạ không thích hợp thì cũng có thể tự mình tiến cử nhận lấy trách nhiệm này, tại hạ cũng không phàn nàn gì đâu.” Hàn Lập cười mà như không cười lại nói.
Nghe Hàn Lập nói như thế những người khác đều ngẩn ra.
Mặc dù ai cũng thèm muốn bảo vật nhưng cũng không có ai muốn đảm đương trách nhiệm đoạt đồ ngay trên tay của hai tên Luyện hư đó, nếu không cẩn thận có thể thân mang trọng thương thậm chí còn tiêu tùng nữa.
“Nếu Hàn huynh nguyện ý chịu hạ cấm chế thì tiểu muội cũng không có ý kiến gì nữa.” Thiếu nữ áo trắng nói thẳng.
“Không sai, tại hạ cũng có ý đó.” Chu Hồng ngắm nhìn Hàn Lập một hồi, cũng đồng dạng nói.
Lũng Đông và gã lông mày trắng liếc mắt nhìn nhau cũng không nói gì thêm.
“Hạ cấm chế trên người tại hạ? Đương nhiên có thể! nhưng chư vị đạo hữu cũng phải để tại hạ làm tương tự trên thân người các vị.” Sắc mặt Hàn Lập biến đổi nhưng lập tức cười lạnh phản đối.
“Hừ! Vạn nhất ngươi đoạt bảo không thành công, nếu có chuyện xấu gì xảy ra chẳng phải kéo theo bọn ta chết chùm sao.” Gã lông mày trắng nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
“Hắc hắc, Hàn mỗ cũng băn khoăn như vậy.” Hàn Lập không khách khí đáp lời, kỳ thật dù cho bọn kia có đáp ứng đi nữa thì hắn cũng không đồng ý.
Lúc trước hắn và Băng Phượng đã cùng hạ cấm chế lẫn nhau, sau đó rơi vào tình trạng bị hủy Nguyên Anh, đến bây giờ hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, sao lại dẫm vào vết xe đổ lần nữa chứ.
Nghe Hàn Lập nói như vậy, đám người kia đều nhìn nhau cười khổ.
“Như vậy đi, nếu các hạ có thể lưu lại vật gì thế chấp thì bọn ta cũng có thể tin tưởng ngươi được, tỷ như giao cho bọn ta bổn mạng pháp bảo để bọn ta lưu lại dấu hiệu, thì chúng ta cũng không sợ đạo hữu đoạt bảo bỏ chạy mất.” Thiếu nữ áo trắng chớp chớp đôi mắt hắc bạch phân minh, đột nhiên lộ ra một tia giảo hoạt nói.
“Lưu dấu hiệu lên bổn mạng pháp bảo? Phương pháp này ta có thể chấp nhận, nhưng ta cũng muốn lưu dấu hiệu với các vị để sau khi hành động ta cũng biết chỗ của các vị. Hắc, hắc... Nếu hai con Ngân Giao robot của Lũng huynh có hiệu quả thì không chừng tại hạ cũng không cần phải mạo hiểm đâu.” Hàn Lập do dự hồi lâu rồi chậm rãi gật đầu.
“Lưu dấu hiệu lẫn nhau?” Trong lòng của bọn Lũng Đông thầm tính toán rồi rốt cuộc cũng gật đầu.
Xem ra chỉ còn cách này mà thôi, đương nhiên cũng là vì tu vi của Hàn Lập chỉ là Hóa thần trung kỳ nên mọi người không sợ hắn khi đoạt bảo xong rồi chạy trốn.
Lúc này cả bọn xúm lại thương nghị thêm một lúc để xác định chuẩn xác kế hoạch.
Hàn Lập há miệng phun ra bốn đạo kim mang, chúng xoay quanh thân hình một lúc rồi hóa thành bốn khẩu Kim kiếm rơi vào tay bốn người kia.
Mấy người Lũng Đông cũng không khách khí, hoặc là thi triển bí thuật hoặc trực tiếp dán đạo phù lên trên rồi thu vào trong túi trữ vật.
Sau đó bốn người này phun ra nhiều đoàn quang điểm hình dáng khác nhau, lóe lên nhập vào trong người Hàn Lập.
Hàn Lập liền dùng thần thức kiểm tra cẩn thận các quang điểm này, đích xác chỉ là linh lực tinh thuần biến thành, không chứa các cấm chế khác lúc đó mới yên tâm để nó tồn tại trong thân thể.
Tiếp theo Hàn Lập đồng dạng thi pháp thả ra bốn đoàn thanh quang phân biệt nhập vào thân thể bốn người bọn Lũng Đông.
Sau khi làm xong, cả bọn đều thả lỏng tâm tình.
Sau khi nói nhỏ vài câu, kế tiếp cả bọn lập tức giải tán, hóa thành từng đạo độn quang hướng ra bốn phương tám hướng bắn nhanh đi.
Hàn Lập biến thành một đạo thanh hồng độn xuất một hơi gần ngàn dặm rồi mới thu lại độn quang mà hiện thân ra.
Hắn trôi nổi giữa không trung rồi sau đó nhìn xung quanh một lúc mới nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chậm rãi thả ra thần niệm.
Khu vực phụ cận không có điều gì bất thường, bản thân cũng không có cảm giác bị ai giám thị, hắn liền mở mắt hai tay bắt đầu bắt quyết.
Nhất thời sau lưng vang lên tiếng sấm sét rồi hiện ra một đôi Thanh Bạch vũ sí, tiếp theo lật tay xuất ra một đạo phù màu tím chính là Thái Nhất Hóa Thanh Phù.
Để đoạt bảo trên tay của hai tên cấp Luyện hư, khiến hắn không dám sơ ý phải đem đạo phù này ra sử dụng.
Sau đó hắn dán đạo phù này lên người, một đoàn tử quang và ngân sắc phù văn thiểm động, Hàn Lập biến mất theo làn gió.
Hắn đã hóa thành hư không rồi theo đường cũ quay trở về.
Mặc dù độn tốc không nhanh nhưng cũng không chậm lắm, chỉ sau chốc lát công phu, Hàn Lập đã xuất hiện tại chỗ cũ.
Con Cự Đại Tích Dịch và Cự Nhân vẫn không nhúc nhích, mãi giằng co lẫn nhau.
Nếu nhìn bằng mắt thường thì cũng không phát hiện bọn kia đang ở đâu.
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, thôi thúc pháp quyết, thần thức liền cảm ứng được các vị trí mình đã đánh dấu.
Những người khác đều đã quay trở lại, cũng trôi nổi trên không trung giống như hắn vậy.
Có hai người đang lơ lửng phía trên con Thằn lằn, còn hai người kia ở vị trí phía sau Thiên Mục Cự Nhân.
Ẩn thuật của mấy người này quả nhiên đều không tầm thường, nếu trước đó không đánh dấu trước thì Hàn Lập cũng không tài nào phát hiện ra được, còn hai con Ngân Giao robot của Lũng Đông, Hàn Lập cũng không phát hiện bóng dáng luôn.
Chẳng biết có phải là do Không Minh Phù thần diệu hay do tên kia chưa có xuất robot ra.
Tâm niệm của Hàn Lập quay nhanh trở lại, hai mắt nhìn chăm chú xuống phía dưới.
Khu vực xung quanh yên tĩnh dị thường làm cho người ta cảm giác sắp sẽ xảy ra tinh phong bạo vũ, nhưng khoảng chừng một bữa cơm đã trôi qua, vẫn chưa có một biến hóa nào xảy ra.
Hàn Lập bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã có chút mất kiên nhẫn, thời gian ước định tựa hồ cũng tới rồi, không sai biệt lắm.
Đúng lúc này con Cự Tích Dịch tựa hồ cảm giác cái chân có chút không thoải mái, theo phản xạ giơ lên một chút rồi hạ xuống.
Hành động này chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng bỗng nhiên trong lớp đất bùn phía dưới cự trảo con Thằn lằn chợt lóe lên ngân quang, một chùm ngân ti bắn nhanh ra bay thẳng đến Thiên Mục Cự Nhân ở phía dối diện.
Thoạt nhìn thì trông giống như con thằn lằn đã âm thầm dùng móng vuốt phát động công kích vậy.
Tên Cự Nhân đang vác cự bổng trên vai liền ngẩn ra, lập tức hắn giận dữ rống lên, hắc ảnh chợt lóe, cuồng phong gào thét, mạnh mẽ đánh vào ngân ti, tiêu diệt ngay tức khắc.
Nhưng cơ hồ cùng lúc đó, phía dưới đại thủ của Thiên Mục Cự Nhân mơ hồ lóe một cái, lập tức một đạo ngân sắc quang trụ thô to từ trong hư không phun ra, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bắn thẳng vào đầu con thằn lằn.
Thằn lằn lồng lộn đôi mắt, hai cái sừng đỏ trên đầu chợt lóe quang mang bắn ra một đạo xích hồng quang trụ.
“Oanh...” hai đạo quang trụ va vào nhau đều đồng dạng triệt tiêu.
Nhưng con Thằn lằn lập tức giơ chân lên đồng thời hống lên một tiếng kinh thiên động địa, tứ chi rung động mãnh liệt chống đỡ thân hình khổng lồ dần đứng lên.
Cái miệng khổng lồ của nó há ra đầy răng nanh nhọn hoắt trông lạnh người.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên