Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1360: Chi Long Quả
hi Long Quả.”!
Hàn Lập vừa mới nghĩ trong đầu ba chữ này thì thiếu nữ áo trắng đã cùng lúc giật mình kêu to lên.
Bọn Lũng Đông và Thiếu phụ đều vui mừng lẫn kinh sợ, hiển nhiên mọi người ai cũng nhận ra được linh vật này.
“Đây chính là tài liệu chủ yếu để Luyện hư tu sĩ luyện chế ra linh dược Đằng Long Đan, quả này ba vạn năm mới chín một lần, nếu ăn trực tiếp vào đạt được tương đương sáu mươi năm khổ tu. Phát hiện tại đây có một gốc Chi Long Thảo vừa mới kết quả không lâu, nếu chúng ta có thể lấy được, cơ may thật lớn.” Hai mắt thiếu phụ tỏa sáng, thì thào nói.
Mắt của Lũng Đông và Diệp Dĩnh cũng chớp động quang mang không ngừng, hiển nhiên là tâm trạng đang xao động dữ dội.
Tài liệu chủ yếu luyện chế đan dược cấp Luyện hư là ý nghĩa lớn cỡ nào? Chỉ sợ vật này ngay cả cấp Luyện hư tu sĩ cũng chỉ có thể ngộ bất khả cầu, đừng nghĩ sẽ xuất hiện đấu giá đối với thiên địa linh dược cấp bậc này trong những đợt đấu giá hội, cùng lắm bọn cao giai tu sĩ sẽ âm thầm trao đổi với nhau mà thôi. Nếu không thì tại sao trong kỳ đấu giá ở Thiên Uyên thành vừa rồi, món hàng quý hiếm như Chân Thiềm Linh Huyết để chế luyện Hóa thần hậu kỳ đan dược lại được mọi người đều điên cuồng tranh giành như vậy.
Mặc dù đan dược dùng cho tu sĩ từ Hóa thần kỳ đến Luyện hư kỳ chỉ chênh nhau có một cấp bậc, nhưng thực ra lại cách nhau một trời một vực.
Nếu có người cầm Chi Long Quả trước mắt mang đến trước mặt tu sĩ cấp Luyện hư, nhất định đối phương sẽ mừng như điên rồi xuất ra hàng đống đan dược cấp Hóa thần để đổi lấy quả này.
Dù sao đi nữa, mặc dù thiên địa linh vật của Man Hoang rất phong phú nhưng những món đồ hữu dụng cho tu sĩ từ cấp Hóa thần trở lên vẫn còn rất thưa thớt, muốn gặp được một gốc Chi Long Thảo phải cần có cơ duyên thật dày.
Mà linh dược này khi chín mùi sẽ thu hút rất đông những tồn tại cường đại mò đến, căn bản vô phương chia phần được.
Đám Hàn Lập đến Man Hoang Chi Địa này không phải với mục đích tầm bảo, nhưng chỉ trong vòng mấy tháng đã gặp phải Lôi Quy rồi tới Chi Long Quả, rõ ràng đã có phúc duyên vô cùng thâm hậu, còn không thì cho dù cao giai tu sĩ phiêu bạt ròng rã suốt mười năm ở Man Hoang này cũng chẳng thu hoạch được gì.
“Nhìn cho kỹ tình hình phía dưới đi rồi hãy tính!” gã lông mày trắng hừ một tiếng nói.
“Tên cự nhân này chính là người của Thiên Mục Tộc Cự Nhân, mà con mắt có màu ngân bạch biểu lộ đã trên độ tuổi thành niên. Còn con thằn lằn này thoạt nhìn cũng chưa có gì ghê gớm, nhưng để làm cho tên cự nhân này phải e dè thì cũng chẳng phải chuyện đùa, trong hai con quái vật này lấy ra một tên cũng đều có thực lực cỡ Luyện hư kỳ.” Hàn Lập đánh giá tình hình rồi chậm rãi nói.
Khi sống ở Thiên Uyên thành hắn cũng thường thu mua và nghiên cứu các điển tịch liên quan đến Man Hoang Chi Địa, nhằm tăng cường kiến thức để chuẩn bị về sau, vì vậy vừa liếc mắt đã nhận ra lai lịch của Cự Nhân, tỉnh táo phán đoán.
Nghe Hàn Lập nói, Thiếu phụ và Lũng Đông xuất thân từ các gia tộc lớn cũng tự nhiên biết rõ, nhưng loại vạn năm linh dược hiếm có này đang nằm ngay trước mắt khiến ai nấy nửa tiếc nửa không buông, chần chừ liếc nhìn nhau rồi trầm mặt xuống.
Đúng lúc này thì một hồi thanh âm vù vù từ xa truyền đến, bọn Hàn Lập ngẩn người ra ngóng nhìn.
Chỉ nghe thanh âm này truyền đến từ phía chân trời, rồi hiện ra bảy tám con cự trùng giống như con tằm lớn cỡ hai trượng, toàn thân phát ra quang mang đủ mọi màu sắc, bay cực nhanh nhắm tới hướng này, bộ dáng bọn chúng xem ra rất bất thiện.
Hàn Lập nhướng mày, thần niệm lục soát một lúc rồi thần sắc như thường.
Những con cự trùng này tuy nhìn qua rất đáng sợ, nhưng khí tức không mạnh nên căn bản không có nhiều uy hiếp đối với bọn họ, bọn người Lũng Đông đều xem thường, thậm chí còn chuẩn bị vài bảo vật chờ bọn chúng đến gần sẽ đồng loạt ra tay giết sạch.
Nhưng một màn xuất hiện làm cho tất cả phải hoảng sợ.
Khi những con cự trùng này chỉ còn cách khoảng trăm trượng, thì đột nhiên con Cự Tích Dịch há miệng chớp lóe phun ra vật gì đó.
Đám Cự Trùng đang hùng hổ xông lại thì bỗng nhoáng lên một cái, một con biến mất chẳng thấy tăm hơi, nhóm côn trùng này lập tức tán loạn, mấy con còn lại đều đứng tại chỗ xoay quanh không ngừng, trong miệng liên thanh phát ra những tiếng kêu kinh hãi.
Nhưng hành động này chẳng có chút hiệu quả, sau một khắc lại một con cự trùng khác cứ như vậy biến mất.
Thấy cảnh này, Lũng Đông và bọn thiếu phụ đều không lạnh mà run.
Song mục của Hàn Lập nhíu lại, từ sâu thẳm trong đồng tử lóe lên lam mang.
Khi con cự trùng biến mất, hắn bèn vận dụng Minh Thanh Linh Mục thần thông rốt cuộc biết được điều gì đang xảy ra.
Đó là do từ trong miệng con Cự Tích Dịch phun ra một cái lưỡi dài trong suốt, xuyên thủng bụng cự trùng sau đó cuốn lấy nuốt vào trong miệng, chỉ có điều tốc độ của chiếc lưỡi này bắn ra quá nhanh nên làm cho người ta cảm thấy cự trùng đột nhiên biến mất vào hư không vô cùng quỷ dị.
Trong nháy mắt các con cự trùng còn lại đều bị Thằn lằn này nuốt hết, sau đó con thú này liền nằm phục trên mặt đất không nhúc nhích nữa.
Nhưng ánh mắt Hàn Lập nhìn về hướng con thú này, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
“Con Thằn lằn này có thể là một đầu biến dị Cổ Thú, nếu không thì làm sao có khả năng công kích kinh người như vậy, xem ra thuyền Linh Vân đã bị nó dùng lưỡi phá hủy rồi.” Không biết Lũng Đông dùng loại bí thuật nào cũng nhìn thấy cái lưỡi của Thằn lằn đó, liền hít sâu một hơi ngưng trọng nói.
“Vậy tại sao mấy người chúng ta đang ở đây nó lại không công kích, ngược lại nuốt hết đám côn trùng đó chứ?” thiếu nữ áo trắng lúc lắc đầu, có vẻ khó hiểu.
“Ai mà biết được? Có lẽ nó chê chúng ta quá nhỏ bé không đủ xĩa răng hoặc nó chỉ thích ăn chủng loại côn trùng chăng?” Thiếu phụ cười nhạt trả lời.
Sắc mặt Diệp Dĩnh chợt động, tựa hồ cũng thấy chỉ có khả năng như vậy.
“Không nên nói nhiều lời, Chi Long Quả trước mắt chỉ sợ không ai cam tâm bỏ qua, nếu cơ duyên đã đến trước mắt cho dù tại hạ đơn thân một mình cũng tuyệt không từ bỏ.” Gã lông mày trắng nhìn chăm chú chùm quả chín mọng trong lùm cự thảo, ánh mắt lóe lên sự tham lam rồi nói.
“Phía dưới đó là hai tên có thực lực cấp Luyện hư đấy, lá gan của Lý huynh quả là không nhỏ.” Diệp Dĩnh cười rộ lên khinh bỉ.
“Hừ! Nếu chỉ có một con, không chừng ta đã quay đầu đi thẳng rồi, đằng này ở đây lại có tới hai con, khó có thể nói trước điều gì ….” Gã lông mày trắng lại không chút tức giận, lạnh lùng nói.
“A, Lý huynh có ý định ….” Thiếu nữ lập tức phản ứng lại.
“Không sai! Đầu biến dị Cổ Thú này tất nhiên khó chơi rồi, nhưng Cự Nhân trưởng thành của Thiên Mục Tộc cũng không phải chuyện đùa, nếu cả hai tranh đấu thì hơn phân nửa là lưỡng bại câu thương, tốt nhất là cùng chết chung, khi đó chúng ta ra tay hẳn là có chút hi vọng.” Lũng Đông vỗ tay khẽ cười rồi nói.
“Chờ bọn chúng động thủ? Phải đợi bao lâu đây? Có lẽ vạn tháng nữa cũng chưa chắc.” Thiếu phụ lại lắc đầu.
“Như thế rất phiền toái, chúng ta cũng đang có nhiệm vụ trên người, vô phương ở đây lâu được.” Lũng Đông liếc nhìn thiếu nữ gật đầu, mặt bất động thanh sắc.
“Dù là chuyện khẩn cấp thì chúng ta vẫn có thể tranh thủ được thời gian mà, huống gì đây là Chi Long Quả đấy, nếu vì phi vụ này mà trì hoãn một chút thời gian cũng không tính là gì.” Gã lông mày trắng lại phủ nhận toàn bộ.
“Không thể nói như vậy, cho dù hai tên này đều bị trọng thương, nhưng nếu bọn chúng liều chết cắn trả thì bọn ta cũng không dễ dàng chịu nỗi, không chừng đạo hữu bởi vậy sẽ đi đời nhà ma đó, ta thấy không nên làm cho tình hình thêm phức tạp, đành lên đường đi tiếp là tốt nhất.” Mặc dù Lũng Đông cực kỳ động tâm nhưng cố gắn nén lại trong lòng, vì đại sự nên chẳng muốn mạo hiểm mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vì vậy hắn cố gắng kềm chế tâm tư, khéo léo khuyên giải.
“Nói như thế nghe có chút đạo lý, thiếp thân thấy việc bọn ta xuất thủ đoạt bảo chưa hẳn là cử chỉ sáng suốt, chớ quên Cự Nhân nhất tộc đều sống quần cư, Linh Quả đã chín nhưng hắn vẫn giằng co với Thằn lằn này có thể là đang đợi viện thủ đấy. Còn con Thằn lằn cũng không thèm công kích có lẽ đang tính toán điều gì đó, chúng ta rình rập bên ngoài nếu không cẩn thận sẽ lấy dây buộc vào mình.” Thiếu phụ nhíu chặt mày hồi lâu rồi đồng tình nói.
“Mặc kệ các ngươi nói gì, nhất định ta phải đoạt được Chi Long Quả.” Diệp Dĩnh chu đôi môi đỏ mọng đứng về phe gã lông mày trắng.
Lời này vừa ra khỏi miệng, chẳng những Thiếu phụ và Lũng Đông ngẩn ra mà gã lông mày trắng cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Tình hình lúc này tạm thời chia làm hai phe…, nhất thời cả bốn ánh mắt đều rơi về phía Hàn Lập.
Trong lòng Hàn Lập thở dài, không nhìn ánh mắt bốn người, xoa xoa tay nhất thời trở nên do dự.
“Vì cấp bậc Linh Quả này mạo hiểm một chút cũng đáng giá, nhưng Tiểu tiên tử nói không nên mất nhiều thời gian ở đây, coi như bọn chúng không có viện thủ nhưng sắp tới cũng sẽ thu hút thêm những tồn tại cường đại khác đến đây, nếu muốn xuất thủ bắt buộc phải hành động nhanh trong vòng ba ngày mới ổn thỏa được.” Hàn Lập nhàn nhạt nói.
Bốn người còn lại không khỏi nhìn nhau.
“Trong ba ngày phải xuất thủ? Có thể được sao?” Chu Hồng mong mỏi nhìn Hàn Lập, chậm rãi lắc đầu.
Gã lông mày trắng và Diệp Dĩnh không nói gì nhưng thần tình trên mặt biểu lộ hiển nhiên đây là nhiệm vụ bất khả thi.
“Để bọn chúng tự đánh nhau? khó lắm! Nhưng nếu chúng ta nghĩ cách thì cũng không phải là không có cơ hội thành công, tỷ như dụ bọn chúng rời đi hoặc chọc giận chúng.” Hàn Lập khẽ cười.
“Ý Hàn huynh là….” Thần sắc Lũng Đông chợt động, có chút hơi hiểu ý Hàn Lập.
“Đích xác, làm như thế sẽ không tốn thời gian dài.” Gã lông mày trắng vui mừng nói.
“Dụ bọn chúng đi thì không dễ. Nhưng chọc cho bọn chúng chém giết lẫn nhau thì không khó khăn lắm.” Diệp Dĩnh thản nhiên cười rộ lên.
“Nếu không có gì nguy hiểm thì thiếp thân đồng ý.” Thiếu phụ dòm kỹ gương mặt Hàn Lập, suy nghĩ một chút rồi cải biến chủ ý.
Lũng Đông tính toán hồi lâu rồi miễn cưỡng gật đầu.
“Được rồi, nếu mấy đạo hữu đều quyết định xuất thủ, Lũng mỗ cũng không bàn ra nữa nhưng kế hoạch phải khả thi mới được.”
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên