If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1354: Nhiệm Vụ
rong một rừng cây bí ẩn đầy những quái thụ đỏ thẩm, các cành cây vặn vẹo vươn dài như những con trường xà, có năm tên nam nữ trẻ tuổi đang đứng tách ra mấy trượng giằng co với nhau.
Một nam tử chừng hơn ba mươi tuổi vận cẩm bào, có đôi lông mày trắng như tuyết, ánh mắt chớp động như thiểm điện.
Một thiếu phụ mặc váy đen, vóc người thon dài, đang chau mày đầy vẻ sát khí.
Một thanh niên áo tím chừng hai mươi bảy tuổi, trên miệng có một nốt ruồi đỏ như máu, dáng vẻ anh tuấn hùng tráng đang mỉm cười.
Một cô gái áo trắng chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt xinh xắn thơ ngây.
Cuối cùng là một nam tử hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mình vận thanh bào, gương mặt lạnh lùng, chính là Hàn Lập.
Thoạt nhìn năm người này ai cũng trẻ tuổi nhưng đều đã có tu vi Hóa thần kỳ, hơn nữa chỉ có Hàn Lập và cô gái áo trắng là cấp trung kỳ, còn lại ba người kia đều là Hóa thần hậu kỳ đại thành.
Trong đó thiếu phụ mặc váy đen là nữ tử Hắc Phượng Tộc, chính là người mà Hàn Lập đã từng gặp qua lúc thú triều khi xưa.
Nàng này mặt mũi âm lãnh nhìn Hàn Lập, mặc dù không nói một lời nhưng trong mắt mang đầy vẻ kinh nghi.
“Thật không nghĩ tới Nhân Tộc các ngươi lần này phái ra ba tên tu sĩ mà trong đó có hai người chỉ ở tu vi trung kỳ, chẳng lẽ quý tộc cố ý muốn xem nhẹ lần hành động này sao?” Cẩm bào nam tử có lông mày trắng mở miệng lạnh lùng nói, mặc dù thanh âm trong trẻo không lớn lắm nhưng khi truyền đến tai mọi người lại nghe ong ong.
Nghe lời gã lông mày trắng nói, lông mày của Thanh niên nốt ruồi đỏ khẽ nhúc nhích, nụ cười trên mặt thu liễm vài phần, còn Hàn Lập thậm chí chẳng thèm chớp mắt chút nào mà còn cúi đầu thưởng thức một ngọc giản màu trắng ngà đang nằm trong tay.
Trong khi đó đôi mắt như hai hột nhãn của thiếu nữ áo trắng xoay tròn, mặt thoáng cười.
Ba người này cũng không ai thèm đáp lời cả.
Thấy biểu hiện của ba người này, trong lòng gã lông mày trắng giận dữ, gương mặt trở nên nghiêm nghị, đang tính nói tiếp điều gì đó thì hốt nhiên thiếu phụ mở miệng:
“Chuyến này có quan hệ đến Thiên Uyên thành, thậm chí đến an nguy của hai tộc chúng ta, vì bọn ta muốn thành tâm hợp tác nên nói như vậy, chớ quên là nếu bỏ qua sẽ tốn hao thêm nhiều năm nữa đấy. Nếu quý tộc phái ba vị đến đây thì chắc hẳn chư vị đều là hạng phi phàm, nhưng từ nay chúng ta còn đồng hành suốt một thời gian dài, vì vậy nên giới thiệu nhau một chút đi, tại hạ là Du Hồng đến từ Hắc Phượng Tộc. vị này là Lý đạo hữu đến từ Huyền Ưng Tộc.”
Bộ dáng của thiếu phụ không hề mang vẻ kiêu ngạo hay siểm nịnh.
Thanh niên nốt ruồi đỏ nghe nói như vậy, con ngươi chớp động, nhẹ giọng cười mở miệng:
“Tại hạ là Lũng Đông, trông thấy Tiên tử mang một thân cực hỏa, chắc hẳn đã tu luyện bổn mệnh hỏa diễm của Hắc Phượng Tộc đến cảnh giới cực cao rồi.”
“Các hạ là người của Lũng gia?!” Thiếu phụ nghe tính danh của thanh niên, khẽ biến sắc.
“Không nghĩ tới Tiên tử cũng biết tới Lũng gia của ta.” Thanh niên nốt ruồi đỏ cười lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Ta gọi là Diệp Dĩnh.” Thiếu nữ áo trắng cười dài nói, thanh âm thanh thúy như ngọc vỡ.
“Hàn Lập.” Hàn Lập nhàn nhạt phun ra hai chữ, rồi im lặng.
“Hàn Lập? Là ngươi. Không trách được ngày đó ngươi sở hữu được dị bảo cỡ như Diệt Tiên Châu, nguyên bản ngươi chính là cao giai tu sĩ, cũng vừa tu luyện Pháp Thể Song Tu.” Du Hồng nhìn Hàn Lập lạnh lẽo nói.
Vừa nghe qua Pháp Thể Song Tu, thanh niên họ Lũng và gã lông mày trắng cùng lấy làm kinh hãi, mà thiếu nữ áo trắng cũng ngẩn ra.
“Ngươi đã nói Pháp Thể Song Tu thì cứ cho là như vậy đi. Nhiều năm không gặp Đại Nhi rồi, lúc này cô ta thế nào?” Mặt Hàn Lập không có chút dị sắc, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.
“Năm đó Đại Nhi đi theo ta là một quyết định vô cùng sáng suốt, hôm nay tốc độ tu luyện của nàng tiến bộ cực kỳ nhanh, đã sớm ngưng kết Kim Đan rồi, để đuổi kịp theo ta và ngươi cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.” Nghe nhắc tới đến Đại Nhi, thiếu phụ quỷ dị trầm mặc một lúc rồi mới lạnh lùng trả lời.
“Được lắm, nếu không có chuyện gì xảy ra thì Hàn mỗ cũng an tâm.” Hàn Lập khẽ thở dài.
“Sao thế? Hai tỷ đệ nhận biết nhau à?” Thiếu nữ Diệp Dĩnh nhìn hai người, cười hì hì châm chọc.
“Biết à? Hắc hắc, coi như là quen biết cũ đi.” Thiếu phụ cười lạnh.
Lúc này thanh niên nốt ruồi đỏ cũng thoáng nhìn sang bên này, sau đó ánh mắt dừng lại trên thiếu nữ vẻ như vô ý.
Trong đồng tử của hắn hiện lên một tia tham lam nhưng không có kẻ nào kịp nhìn thấy.
“Mặc dù nơi này chưa tiến sâu vào Man Hoang Chi Địa, nhưng chư vị đều tự thân một mình đến đây tụ hội cũng chứng tỏ có thần thông không yếu. Có điều lộ trình sắp tới sẽ không dễ dàng như vậy, nếu năm người bọn ta không đồng lòng hợp sức chỉ sợ sẽ rất khó bình yên tới được Hắc Thạch Sâm Lâm, nguy hiểm dọc đường sẽ đáng sợ gấp mấy lần lúc trước đấy.” Du Hồng ngẫm nghĩ một lúc rồi cảnh cáo.
Nghe nhắc đến Hắc Thạch Sâm Lâm, cả bốn người kia đều động dung khẽ biến đổi sắc mặt.
“Thực sự nhiệm vụ lần này chỉ là thám sát động thái của Mộc Linh tộc thôi, chúng ta được phái đến nằm vùng ở đấy, chỉ có việc thu thập tình báo mà thôi, nghĩ lại cũng chẳng có gì khó đâu?” Thiếu nữ cười hỏi nghe có vẻ nhiệm vụ này không có gì khó khăn.
“Cái…này khó mà nói trước, còn xem vận khí chúng ta thế nào, nếu tất cả đều thuận lợi có lẽ cũng tương đồng với các nhiệm vụ bình thường khác mà thôi, nhưng ngược lại sẽ rất phiền toái nếu bị Mộc Tộc phát hiện được hành tung thì toàn thể bọn ta chết hết cũng là chuyện bình thường. Nhiệm vụ này thật sự là chuyện trọng đại đối với lưỡng tộc chúng ta nên phải mạo hiểm một phen vậy.” Thanh niên họ Lũng thở dài, thì thào nói.
“Nếu trọng yếu đến như vậy thì hà tất chỉ phái đẳng cấp Hoá Thần kỳ chúng ta đến đây, sao không trực tiếp cử một tên Luyện hư thực hiện đi, chẳng phải là thuận lợi hơn nhiều sao?” Gã lông mày trắng nhướng mày, hoài nghi.
“Hắc hắc, nghe các hạ hỏi vậy xem ra phụ trách hành động lần này của quý tộc hẳn là vị tỷ tỷ này rồi.” Thanh niên họ Lũng không trực tiếp đáp lời mà cười cười nhìn thiếu phụ.
“Lũng huynh biết rõ việc này thì xem ra cũng là thủ lĩnh bên nhóm Nhân Tộc vậy.” Thiếu phụ không ngạc nhiên, bình tĩnh nói.
“Không sai, đích xác tại hạ biết nhiều hơn một vài điều.” Nốt ruồi đỏ nơi miệng của thanh niên khẽ động, không hề phủ nhận.
Diệp thiếu nữ nghe vậy, khoé miệng hơi giật giật nhưng lập tức nhớ ra điều gì liền quay đầu liếc nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập bình thản, tựa hồ không nghe lời đối thoại giữa thiếu phụ và thanh niên họ Lũng, thái độ này khiến cho thiếu nữ lộ ra một tia ngoài ý muốn.
“Lần nhiệm vụ này chỉ phái cấp Hoá Thần tu sĩ đến là bởi vì tại Hắc Thạch Sâm Lâm, Mộc Linh tộc đã bố trí Thiên Mộc Mộng La Lung Tráo, chỉ cần đẳng cấp trên Hoá Thần tiến vào sẽ lập tức bại lộ hành tung.” Du Hồng quay đầu giải thích với gã lông mày trắng.
“Thì ra là thế, bất quá Lũng đạo hữu còn chưa giải thích tại sao lại có hai người chỉ đạt tu vi Hoá Thần trung kỳ, có lẽ là hơi kém một chút.” Gã lông mày trắng gật đầu, hốt nhiên nheo mắt lại nhìn Hàn Lập và Diệp Dĩnh, nói thẳng không hề khách khí.
“Lý huynh cứ việc yên tâm, Trưởng Lão Hội cử Hàn đạo hữu và Diệp cô nương đến đây thì tự nhiên đã cực kỳ yên tâm với hai người này, sẽ không làm hai vị phải thất vọng đâu, điểm này tại hạ có thể bảo đảm.” Lũng Đông cười ha ha.
“Đạo hữu đã cam đoan như vậy thì tạm thời không tiếp tục truy vấn, nhưng trong lộ trình sắp tới nếu bị liên lụy thì đừng trách tại hạ thấy chết mà không cứu đấy nhé.” Gã lông mày trắng âm trầm nói.
“Hừ! Bất quá các hạ cũng chỉ hơn ta một cấp mà thôi, nhưng lại ra vẻ ta đây tựa như Luyện hư kỳ vậy.” Thấy bộ dáng của gã lông mày trắng nhiều lần khinh miệt, rốt cuộc gương mặt của thiếu nữ trầm xuống.
“Tu vi của bọn ta đã tới đẳng cấp này, chỉ cần hơn hẳn một cấp thì thần thông sẽ khác biệt một trời một vực đấy.” Gã lông mày trắng cười lạnh, ngạo nghễ trả lời.
Trong lòng thiếu nữ hơi giận, đang muốn tranh cãi tiếp thì hốt nhiên Hàn Lập ngắt lời:
“Nếu Lũng đạo hữu và Du tiên tử nắm rõ nhiều về nhiệm vụ này hơn chúng ta thì nên nói thêm ra cho bọn ta cùng biết, lúc Hàn mỗ tiếp nhận nhiệm vụ này cũng chỉ biết đại khái, khi đó cũng không nghĩ tới phải cần nhiều người liên thủ như vậy, nếu biết sớm như vậy thì tám chín phần là tại hạ đã không tiếp nhận nhiệm vụ này rồi.” Mặt Hàn Lập không chút thay đổi nhưng âm hưởng có vẻ không hài lòng.
Tại Thiên Uyên thành sau khi biết được nhiệm vụ lần này cần phải có nhiều người hoàn thành, hắn đã mơ hồ đoán ra sự việc không hề đơn giản, ngay lúc đó hắn đã có ý muốn thối lui, nhưng lại được cho biết nhiệm vụ này cực kỳ trọng đại, nếu lỡ tiếp nhận nhiệm vụ mà sau đó từ bỏ khi đã nắm được đại khái nội dung nhiệm vụ thì hắn sẽ bị đánh mất tư cách nhận nhiệm vụ khác, thậm chí còn bị thêm mười năm không được ly khai Thiên Uyên thành.
Trong lòng lại có chuyện quan trọng, nếu bị ở lại bên trong Thiên Uyên thành đến mười năm thì hắn không thể chờ đợi lâu đến như vậy được.
Kết quả, hắn mất hơn tháng trời để đến nơi hội họp này, lại nhìn thấy người tham gia không phải là phi thăng tu sĩ mà là tu sĩ bản địa Linh giới rồi còn có cả Yêu Tộc nữa thì trong lòng cũng chỉ có thể cười khổ không thôi.
Xem ra mức độ phức tạp và nguy hiểm của nhiệm vụ này tựa hồ vượt khỏi dự liệu của hắn.
Mà sao đám Triệu Vô Quy đã từng nói qua nhiệm vụ này được bố trí chỉ dành cho phi thăng tu sĩ chứ? Chẳng lẽ đây là điểm bất ngờ của nhiệm vụ lần này?
Khi xuất phát hắn đã được cấp đủ số lượng Diệt Trần Đan, nếu hoàn thành nhiệm vụ liền có thể thoát ly Thiên Uyên thành, điểm này thì đám người Triệu Vô Quy làm rất đúng.
Lúc này trong lòng Hàn Lập có chút kinh nghi.
“Chi tiết liên quan đến nhiệm vụ, trên đường đi tại hạ sẽ nói tỉ mỉ cho Hàn huynh và Diệp cô nương, hiện tại thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta xuất phát rồi nói sau.” Lũng Đông mỉm cười nói.
“Lũng huynh nói có lý, đích xác thời gian có chút gấp gáp bọn ta nên đi ngay, trên đường đi ta cũng có thể tiết lộ thêm một chút tư liệu.” Du Hồng cũng đồng ý nói.
Gã lông mày trắng và Diệp Dĩnh nghe xong cũng không có ý phản đối,
Hàn Lập do dự một chút rồi cũng chậm rãi gật đầu.
“Được rồi, trên đường đi sẽ từ từ hỏi sau.”
“Nếu như vậy, bởi vì cẩn thận … hãy để tại hạ lấy ra Linh Vân thuyền vậy. Thứ nhất mọi người đỡ phải hao phí pháp lực, chỉ tốn kém một chút linh thạch thôi. Thứ hai thuyền này có thể ẩn núp, giúp chúng ta giảm bớt một số chuyện phiền phức trên đường đi.” Thanh niên nốt ruồi đỏ ôn hoà nói, vẻ nhiệt tâm dị thường.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên