An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1349: Dị Tộc Nghi Vấn
ăm ngón tay nhẹ nhàng bắn ra năm đạo Kim hồ thô to. Tay kia lóe lên như chớp giật, hiện ra một cái khăn gấm vuông, trên mặt hiện lên một phù văn cổ quái, thoạt nhìn thần bí dị thường.
Lục Ảnh thấy tình hình này, mặc dầu cả kinh nhưng cũng không quá kinh hoảng, đầu vai nhoáng một cái, bỗng nhiên từ sau lưng bắn ra hai cái bóng xám khác, lóe một cái chia ra nghênh đón khăn gấm và Kim hồ.
Mà bản thân Lục Ảnh thì ngưng lại tạm thời lui về sau một chút.
Bóng nhân ảnh có hai cánh chợt phát ra một tiếng hừ lạnh nghe lạnh cả xương cốt.
Một màn khó có thể tin nổi xuất hiện, Lục Ảnh vừa nghe thanh âm hừ lạnh, thân hình rung chuyển, đang lui về sau đột nhiên dừng lại, đứng yên ngu ngốc tại chỗ.
Tiếng nổ ầm ầm vang lớn, năm đạo Kim hồ chạm vào Ảnh robot màu xám.
Khi hai phương vừa tiếp xúc, kim quang đại phóng bao robot lại, bắt đầu phân hủy robot tạo thành đoàn đoàn hôi sắc vụ khí bay loạn cả lên.
Mà bên kia, phù văn cổ quái trên khăn gấm đột ngột sáng chói, bạo liệt ra, hóa thành hơn vạn sợi ngân ti tinh tế, bao bóng xám lại, rồi co rút lại trở thành hình dáng khăn gấm, đã mạnh mẽ vây khốn con robot bên trong.
Bề mặt khăn gấm vang lên tiếng sấm sét mãnh liệt, vô số đạo hồ quang tinh tế chớp động, làm con robot này vô phương trốn thoát.
Lúc này song sí nhân ảnh lại chuyển động, hóa thành một đạo ngân tuyến, liền biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, ngân tuyến xuất hiện phía trên Lục Ảnh, cũng không thấy vận dụng loại pháp bảo nào, chỉ là tự thân xuất ra một thủ chưởng trong suốt dị thường từ từ áp xuống, năm ngón tay của thủ chưởng lóe lên linh quang hiện lên năm miếng cốt giới năm màu khác nhau.
Các cốt giới này trắng nõn như ngọc, mặt ngoài khắc một đầu lâu tinh xảo nhỏ như hạt đậu mà đầu lâu này rất sống động, con mắt long lanh tựa như còn sống.
Năm loại Hàn diễm năm màu khác nhau phun ra, hòa lại với nhau hóa thành một loại ngũ sắc quang diễm vô cùng diễm lệ chụp xuống.
Lục Ảnh đang bị tiếng hừ lạnh làm cho chấn nhiếp, đang muốn tỉnh táo lại làm phép thì đã thấy trước mắt sáng ngời, rồi bị ngũ sắc quang diễm cuốn vào trong.
Thân thể của nó bị ngừng lại, tất cả động tác liền bị đình trệ vô cùng chậm chạp.
Lần này Lục Ảnh mới thật sự hốt hoảng, nhưng dù sao hắn cũng lả cấp bậc trung giai đỉnh phong trong Ảnh Tộc, không chần chừ trong miệng phát ra một tiếng hú thê lương, thân thể màu xanh đột nhiên bạo liệt hóa thành vô số đạo lục ti bắn nhanh ra bốn phương tám hướng, bộ dáng muốn thoát khỏi ngũ sắc quang diễm.
Song sí nhân ảnh dường như đã sớm dự liệu hành động này của Lục Ảnh, đồng dạng nhấn xuống phía dưới một cái.
Trong thủ chưởng liền chớp động linh quang, ẩn hiện một tòa hắc sắc tiểu sơn, bàn tay lộn chuyển, nhất thời một cỗ hôi sắc quang hà từ trong tay trào ra.
Nơi mà hôi sắc hà quang đi qua, các đạo lục ti như gặp phải khắc tinh, đều bị cuốn quét vào, trong nháy mắt bị xoay cho nát bấy hóa thành nhiều đoàn lục vụ.
Giờ phút này hai con mắt đỏ tươi của Lục Ảnh đã sớm tràn đầy sự kinh sợ.
Bản thân hắn giống như bị một ngọn núi khổng lồ đè xuống, dù thân mang đầy thần thông nhưng rốt cuộc vô phương thi triển được.
“Vèo, vèo….” đạo đạo dị quang nhiều màu sắc từ song sí nhân ảnh bắn xuống, chính là các loại đạo phù cấm chế dán liên tiếp lên thân hình của Lục Ảnh.
Thân hình Lục Ảnh nhoáng lên, huyết quang trong mắt trở nên ảm đạm.
Tiếp theo một màn khó tin lại tiếp tục diễn ra.
Lục Ảnh bị các đạo cấm chế phù dán lên, thân thể trở nên thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một lục sắc viên cầu cỡ nắm tay, linh quang chớp động vô cùng yếu ớt.
Việc này đối với song sí nhân ảnh là chuyện bình thường, hai tay thu lại thần thông, một tay chụp vào hư không. Lập tức viên cầu này phá không bay đi bị người này dễ dàng nhiếp vào trong tay. Sau đó người này quay đầu nhìn Thanh Giáp lão già đang há mồm trợn mắt, cười rộ lên:
“Nhạc đạo hữu, Hàn mỗ xuất thủ muộn một chút, không sao chứ?”
“Hàn huynh quá lời. Nếu không nhờ đạo hữu xuất thủ chỉ sợ lần này lão phu đã gặp phiền toái lớn. Đã nghe danh từ lâu Hàn huynh có thần thông hơn người, hôm nay gặp được quả là danh bất hư truyền. Ngay cả cao giai Ảnh Tộc cũng không phải là địch thủ của Hàn huynh.” Rốt cuộc thần sắc lão già khôi phục lại bình thường, thu lại phi kiếm, quay đầu cười ôm quyền với song sí nhân ảnh.
Mà bóng nhân ảnh có hai cánh như vậy còn ai khác hơn, chính là nhân vật chính của chúng ta.
Hiện giờ Hàn Lập đã tiếng giai đến Hóa thần trung kỳ rồi.
Hàn Lập nghe vậy liền mỉm cười:
“Nhạc huynh nói quá rồi, cũng chỉ là vừa may thần thông tiểu đệ khắc chế được Ảnh Tộc mà thôi. Nếu là Dị Tộc khác chắc Hàn mỗ vô phương đắc thủ thuận lợi như vậy.”
“Ha, ha. Hàn đạo hữu quá khiêm nhượng. Ai mà không biết đạo hữu là người duy nhất đái lĩnh một tiểu đội đi tuần tra suốt mười năm mà không bị tổn thất nhân sự. Hơn nữa còn nghe nói trong mấy năm gần đây, Hàn huynh còn có khả năng diệt sát bắt sống không ít thám tử Dị Tộc. Ha ha,chỉ bàn về khoản này, Nhạc mỗ thúc ngựa còn không kịp.” Lão già cười khổ, liên tục lắc đầu nói.
“Đạo hữu tán dương quá rồi!”
Lúc này có hai tên Hắc Thiết Vệ ở gần đó đồng tiến lên dùng đại lễ tham bái Hàn Lập, đa tạ ơn xuất thủ cứu mạng.
Các tu sĩ khác cũng phi độn quay về, tới trước mặt Hàn Lập nói những lời tán dương.
Hàn Lập lãnh đạm nói vài câu xã giao, rồi cáo từ hóa thành một đạo thanh hồng phá không rời đi.
“Nghe nói khi vừa tới Thiên Uyên thành thì Hàn tiền bối chỉ có tu vi Hóa thần sơ kỳ nhưng thần thông đã không dưới cấp trung kỳ. Mười năm trước đã tiến giai trung kỳ, chẳng phải là thần thông lại càng sâu khôn lường sao.” Tên đại hán mặt mũi hung ác nhìn theo bóng Hàn Lập mất hút phía chân trời, thì thào nói.
“Há chỉ như thế. Nghe nói vị tiền bối này lĩnh nhiệm vụ tuần tra chỉ có hơn mười năm, nhưng trước sau đã diệt sát được bảy, tám tên dị tộc. Thanh Minh Vệ bình thường không thể sánh bằng,Chẳng lẽ phi thăng tu sĩ đều đáng sợ như vậy sao?!” Một tên Hắc Thiết Vệ khác cũng đầy hâm mộ nói.
“Hừ! Cố nhiên phi thăng tu sĩ có đấu pháp chiến đấu cao cường hơn một bậc so với tu sĩ tại bổn giới. Nhưng… vị Hàn tiền bối này chỉ sợ cũng chỉ là một ngoại lệ trong phi thăng tu sĩ mà thôi.” Tên trung niên nữ tu lại lạnh lùng nói xen vào.
Lời này khiến chúng tu sĩ đều cảm thấy nao nao.
Thanh Giáp lão già nhìn Hàn Lập mất hút, vuốt râu do dự một chút. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên lão vung tay đái lĩnh đội ngũ rời khỏi nơi này.
Các đó mấy trăm dặm, trên không trung của một khu đồi núi, đạo thanh hồng phá không bắn nhanh tới, độn quang dừng lại, hiện ra thân hình Hàn Lập phiêu phù trong không trung. Từ phía dưới hơn mười đạo độn quang bay lên, trong phút chốc hiện ra hơn mười tên nam nữ mặc hắc giáp xuất hiện trước mặt Hàn Lập khoanh tay thi lễ:
“Đội trưởng.”
“Hàn tiền bối.”
Hơn mười năm trôi qua, đám đại hán mắt xanh đều bình yên sống sót, nên lúc này khi bọn họ đối mặt với Hàn Lập, trên mặt thể hiện ra sự cung kính tâm phục khẩu phục xuất phát từ nội tâm.
Ngẫm lại thì đó cũng là việc bình thường. Dù cho tiểu đội nào khi chấp hành nhiệm vụ gì, trong thời gian mười năm này đều xuất hiện thương vong kinh người, thậm chí có tiểu đội mất hơn nửa nhân số. Trong khi tiểu đội do Hàn Lập thống lĩnh dù có gặp nhiều sự hung hiểm nhưng đều được hắn hóa giải nhẹ nhàng. Do đó cả bọn đều cực kỳ phục tùng đối với vị đội trưởng này.
Đương nhiên dưới sự thống lĩnh của Hàn Lập, cả bọn cũng thu được không ít lợi lộc, tự nhiên không ai có bất cứ một ý bất mãn nào.
“Đi thôi. Ảnh Tộc Lục Ảnh đã được giải quyết.” Hàn Lập gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu.
“Lục Ảnh! Ha ha. Con này cũng là gặp đại xui xẻo. Nguyên Từ Thần Quang của đội trưởng vừa lúc khắc chế nó. Đừng nói là Lục Ảnh. Chỉ sợ bậc cao giai hơn là Xích Ảnh, đội trưởng cũng dư sức đánh một trận.” Một thiếu niên tu sĩ cười hì hì nói.
“Hừm, Xích Ảnh chính là đẳng cấp mà cho dù Luyện hư tu sĩ cũng không dễ đối phó, Hóa thần tu sĩ sao có thể đối phó được.
“Tốt lắm. Cả đội nhanh chóng xuất phát. Tuần tra xong toàn khu vực, chúng ta có thể nghỉ ngơi nửa năm. Vừa rồi mới phát hiện sự tồn tại của cao giai Động Hư Tộc, bây giờ lại xuất hiện thêm cao giai của Ảnh Tộc. Tình hình có điều không đúng rồi.” Hàn Lập hừ một tiếng, ánh mắt chớp động, nói.
“Đúng vậy. Đích xác sau mười năm tình hình có điều bất thường. Mặc dù tại Phù Lê Chiểu Trạch thường xuyên có thám tử của Dị Tộc tới nhưng cũng không thường xuyên như thế. Thậm chí cả cấp cao giai cũng tới đây. Ta nghe nói Yêu Tộc phụ trách Táng Cốt Sa Mạc cũng đã xuất hiện nhiều thám tử. Nhóm tuần tra khác gặp Hóa Hình Yêu Tộc liền có nhiều người bị giết. Chẳng lẽ Dị Tộc có chủ ý muốn tấn công Thiên Uyên thành?” Thần sắc Mã đạo sĩ chợt động, âm trầm nói.
Nghe vậy, các tu sĩ khác đều đại biến sắc mặt, thu liễm lại nụ cười.
“Không thể nào. Lần công thành trước của Dị Tộc bất quá chỉ vừa mới được ba vạn năm mà thôi, không phải là bảy tám vạn năm mới bộc phát một lần sao?” Hứa tiên tử nhíu chặt mày hỏi lại.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên