A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1348: Lục Ảnh
ếu Dị Linh Bàn đã cảnh báo mà không đi tra xét thì khi trở về sẽ nhận trọng phạt. Phần lớn Dị Tộc thám tử không mạnh về chiến lực lắm, chỉ cần mọi người cẩn thận một chút là sẽ thuận lợi giải quyết bọn thám tử này.” Lão già mặc thanh giáp nhướng mày căn dặn.
Nghe lão già cấp Hoá Thần mở miệng, các Hắc Thiết Vệ khác dù trong lòng có không nguyện ý nhưng cũng chỉ có thể ngậm miệng im thin thít.
Sau đó lão già hạ lệnh, đoàn người vội chỉnh định lại đội ngũ hướng tới phương hướng mà Dị Linh Bàn đang cảnh báo.
Sau khi phi hành được hơn mười dặm, cả đội xuất hiện trên không trung, phía dưới là một đống loạn thạch.
Thoạt nhìn đống loạn thạch này nhìn bình thường không có điểm nào kỳ dị, nhưng ở phụ cận xung quanh tỏa ra các bọt khí màu tím giống như bọt khí trong các đầm lầy.
“Xem ra chính là nơi này.” Lão già nhìn vào Dị Linh Bàn rồi gật đầu khẳng định, sau đó vung tay lên phân phó.
Nhất thời hơn mười tên Hắc Thiết Vệ ở phía sau nhao nhao phun ra các bảo vật bảo vệ toàn thân, sau đó mới thả ra thần niệm quét xuống phía dưới.
Sau thời gian công phu uống cạn một chung trà, kết quả khiến cho cả đội đều biến sắc.
“Cự ly gần như vầy mà thần niệm cũng không thể đi qua được. Xem ra chỉ còn cách tự thân xuống lục soát. Tần đạo hữu!” Lão già hít sâu một hơi, hốt nhiên quay đầu gọi một trung niên nhân có đôi mắt nhỏ.
“Đội trưởng yên tâm, ta biết cách xử lý mà.” Tên này cũng nhanh nhạy, lập tức vỗ vào vòng trữ vật, trong tay bỗng nhiên xuất hiện nhiều viên châu đen nhánh cổ quái.
Hắn giơ tay lên, các hắc viên châu này rơi xuống dưới, đồng thời trong miệng lẩm bẩm.
Một hồi đùng, đoàng vang lên, mặt ngoài các viên châu chợt chớp lóe điện quang, hình thể cuồng tăng, mỗi viên hóa thành một con thiết phong (ong sắt) trên mình ngoằn ngèo hồ quang.
Con nào con nấy to cỡ nắm tay, đen tuyền, khi hai cánh vỗ liền phát ra tiếng vù vù vô cùng quỷ dị.
Các người còn lại đều trôi nổi trong không trung yên lặng quan sát. Trung nhiên nhân mắt nhỏ thì khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết, hơn một trăm con thiết phong khi bay đến cách mặt đất khoảng mười trượng liền tỏa ra bốn phương tám hướng.
Xem ra tiểu đội này cũng đã rút kinh nghiệm từ những người đi trước là tuyệt đối không dễ dàng đi xuống mặt đất, đứng tại nơi có địa hình phức tạp để dây dưa với Dị Tộc.
Bằng không,nếu dị tộc dùng các thủ đoạn quỷ dị chống cự thì cho dù bọn họ có thể thành công giết chết đối phương,cũng sẽ phải chịu thương vong không nhỏ.
Nếu đã tính toán như thế thì biện pháp tốt nhất là sử dụng robot đi xuống xem xét.
Khi các con thiết phong tản đi không được bao lâu, đột nhiên Dị Linh Bàn trong tay mọi người rung lên, đồng phát ra tiếng kêu cao vút, thậm chí có Dị Linh Bàn còn bộc phát ra linh quang chói mắt, trông cực kỳ kinh nhân.
“Không tốt! Dị tộc ở cạnh gần chúng ta, trong phạm vi trăm trượng, khoảng cách đang không ngừng thu ngắn lại….” Tên đại hán mặt hung ác thấy dị biến từ Dị Linh Bàn, thất thanh kêu lên.
Không riêng gì hắn, các người khác thấy sự khác thường của Dị Linh Bàn đều xôn xao, cùng mở to hai mắt nhìn chung quanh.
Nhưng trong phương viên trăm trượng đều trống rỗng chả có gì phát sinh.
“Nó đã làm phép ẩn nấp. Một khi để nó lại gần là hỏng bét.” Lão già quát to khiến cho cả đám Hắc Thiết Vệ điếc cả tai. Một tay lão lập tức lộn chuyển, trong tay bỗng nhiên xuất ra một cái đồng kính.
Lão già ném cái đồng kính về phía trên đỉnh đầu. Nhất thời đồng kính hóa thành một bánh xe chói lọi như mặt trăng, bên ngoài lóe lên linh quang, bắn ra một đạo thanh sắc quang trụ thô to như cánh tay. Bánh xe quay tròn điều khiển quang trụ bắn ra bốn phương tám hướng. Nhưng thanh quang quét qua mọi nơi cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Các tu sĩ còn lại cũng nhao nhao tế xuất các bảo vật chuyên phá phép ẩn nấp nhưng đồng dạng cũng không phát hiện ra điều gì.
Nhưng tiếng vù vù từ Dị Linh Bàn trong tay phát ra càng lúc càng lớn, rõ ràng dị tộc đã tiến vào gần trong gang tấc. Sắc mặt mọi người đều kinh hoảng, lão già thì mặt trắng bệch.
Thanh âm sấm sét vang lên ầm ầm, hồ quang bạo liệt, hiện ra một cái Lục Ảnh kêu ô ô, bên ngoài Lục Ảnh đang bị bao phủ một tầng điện võng đang oanh kích kịch liệt thân thể của nó, tầng tầng sương xám bắt đầu loạn lên.
Lão già thấy vậy vô cùng vui mừng, xem ra lúc trước lão bỏ ra một số tiền khá lớn để đầu tư nhiều Lôi Phù, bây giờ đã có hiệu quả.
Lúc này tay lão lại lộn chuyển, trong tay xuất hiện một xấp Lôi Phù, dưới sự thôi thúc của pháp quyết…, hơn mười đạo lam sắc hồ quang điên cuồng đánh tới Lục Ảnh.
Mắt thấy hồ quang sắp sửa tiếp cận thì bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Cơ hồ cùng lúc, trước người Lục Ảnh bỗng xuất ra một lục sắc đại thủ, năm ngón tay nhoáng một cái không biết bằng cách nào đã thu tất cả hồ quang vào trong đại thủ.
Nhiều tiếng nổ vang lên, các đạo thiểm điện liền biến mất vô tung vô ảnh.
“Lục Ảnh!”
Thấy lục sắc đại thủ, đồng tử của lão già co rụt lại, thanh âm trở nên rên rỉ.
“Các ngươi đều phải chết!”
Một thanh âm lạnh lùng không một chút tình cảm từ đại thủ truyền ra. Đại thủ trầm xuống vặn vẹo biến hình hóa thành một một lục sắc quang ảnh mờ mờ ảo ảo.
Nhìn kỹ lại thì quang ảnh này có hình người nhưng cái đầu rất lớn cơ hồ gấp hai ba lần đầu của người bình thường, khuôn mặt chớp động lục quang, hai con mắt như hai hạt châu đỏ tươi, trông vạn phần quỷ dị.
Đây là tầng lớp trung giai của Ảnh Tộc. Khóe miệng của lão già co quắp, sắc mặt xanh lè.
Về lý thuyết, Lôi Điện Lực có thể khắc chế đại bộ phận Ảnh Tộc nhưng đẳng cấp của Lục Ảnh lại không sai biệt lắm với cấp Hóa thần, bản thân đã có khả năng chống lại Lôi Điện.
Trong quá khứ, đã từng có Hóa thần tu sĩ cùng với Lục Ảnh một chọi một, kết quả đều là Nhân Tộc tu sĩ đại bại hoặc chết.
Hơn nữa nhìn nội lực của Lục Ảnh này có thể điều khiển nhiều Ảnh robot như vậy chỉ sợ cũng là cấp trung giai đỉnh phong rồi.
Điều này khiến lòng lão già trầm xuống.
Lúc này ở phía xa truyền đến từng hồi thanh âm va chạm nổ vang vô cùng kịch liệt, hiển nhiên là các Hắc Thiết Vệ đang bị các Ảnh robot đuổi theo, đang lâm vào tình trạng khổ chiến với bọn chúng.
Lục Ảnh mặc kệ lão già đứng trước mặt đang kinh hãi, không nói hai lời bỗng nhiên bước tới trước một bước, thân thể quỷ dị trượt đến cách lão già chừng một trượng, sau đó nó giơ một tay lên, hùng hổ trực tiếp chộp thẳng vào lôi điện hộ thân của lão già.
Dĩ nhiên nó muốn trực tiếp cứng chọi cứng phá vỡ hộ thân pháp bảo của lão già.
Lão già sợ mất mật nhưng động tác của đối phương quá nhanh căn bản không mảy may phản xạ.
Lão chỉ còn kịp quát khẽ một tiếng, quán chú pháp lực toàn thân vào trong hộ thân pháp bảo.
Ngân sắc điện hồ phát ra tiếng vù vù liền dày hơn thêm ba phần.
Lục Ảnh thấy vậy, trong con mắt đỏ hiện ra một tia khinh miệt, trảo ảnh không chút dừng lại chộp thẳng vào ngân sắc điện hồ.
Ầm…, hồ quang thô to chợt nuốt chửng thanh sắc đại thủ, nhưng sau một hồi bạo liệt, hồ quang lại hóa thành một thanh tiểu kiếm.
Tiểu kiếm này phát ra quang mang không ngừng co duỗi, có vẻ bất ổn, dãy dụa không ngừng trong lòng thanh sắc đại thủ, căn bản vô phương tránh thoát.
Mặt của thanh giáp lão già không còn chút huyết sắc.
Mà trong miệng Lục Ảnh phát ra tiếng cười hắc hắc quái dị, thân hình lại chuyển động, tựa hồ sẽ xuất thủ tiếp.
Nhưng vào lúc này, hốt nhiên một tiếng sấm sét vang lên, trong không trung phía trên lão già lóe hiện ra một đạo thanh bạch sắc hồ quang, rồi hiện ra một bóng người sau lưng có hai cánh.
Khi nhân ảnh này vừa hiện thân, không nói hai lời, hai tay nhất tề vung xuống dưới.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên