Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1295: Phi Nga
iệc này là tự nhiên. Tên phản nghịch kia đã bị bọn ta đánh cho trọng thương. Hơn nữa còn bị hạ dấu hiệu cảm ứng. Chỉ cần kiểm soát chặt chẽ Nhân tộc xuất nhập cốc thì chắc chắn hắn không còn đường thoát. Khi người chúng ta đến thì dù cho hắn có chạy tới đằng trời cũng không thoát được.” Hoàng Thạch Công nói.
Cô gái gật đầu, ra vẻ đồng ý với ý kiến này.
Sau đó hai tên Linh Tộc này lại thấp giọng bàn bạc một số việc khác nữa, được một lúc sau thì linh quang chớp động. Lần nữa lại nhập vào trong cây cối không thấy bóng dáng.
Đồng thời cùng lúc này ở trong một gian mật thất của Lạc Nhật Thành. Có vài người khí độ bất phàm vây quanh một cái bàn đá.
Bọn họ ngồi quanh bàn đá đang nói chuyện gì đó.
“Lam Thành chủ, ngươi nói tên Linh Tộc kia hiện tại đang trốn ở trong Lạc Nhật Chi Mộ chờ chúng ta đi cứu sao?" Một tên vóc dáng cao gầy trên cổ đeo một chuổi phật châu đen nhánh nhìn tới một tên trung niên vận áo bào trắng hỏi.
“Không sai, đây là tin tức mà ta mới nhận được. Hắn đang trên đường lẩn trốn và bị Linh Tộc truy đuổi đánh cho trọng thương. Hiện giờ thương thế đang phát tác nặng và đang bị Linh Tộc truy đuổi rất là gắt gao ở trong Lạc Nhật Chi Mộ cho nên hắn không thể nào đi tới Lạc Nhật Thành được mà bọn ta phải tiếp ứng hắn mới được.” Tên áo bào trắng chậm rãi nói, sắc mặt có chút trầm trọng.
“Lam huynh, tên Linh Tộc kia hiện đang mang theo vật gì trên người vậy. Bây giờ có thể nói cho bọn ta biết sự thật hay không. Hai người chúng ta không tính, nhưng mà đến cả Hoàng Lương tiền bối cũng được ngươi mời tới. Loại đồ vật này thật sự là quan trọng đây.” Một tên thiết tháp có dáng vẻ là hắc phu đại hán khác cũng mở miệng hỏi.
Cuối cùng có một tên nam tử vận hoàng bào rộng rãi với khuôn mặt tái nhợt nghe được tên đại hán nhắc tới tên mình hỏi như vậy thì nhàn nhạt nói một câu:
“Cận đạo hữu nói sai rồi. Ta không được Lam đạo mời tới mà là gần đây trong người có việc nên đã tự mình rời phủ ra ngoài một chuyến rồi nghe nói tới việc này. Mà đồ vật mà tên Linh Tộc mang theo trên người cũng tạo sự hứng thú với ta. Mong là Lam thành chủ nói rõ ra một chút đi.”
Vị này đúng là Hoàng Lương Linh Quân đại danh đỉnh đỉnh! Mà 'Lam thành chủ' này tự nhiên là vị thành chủ của Lạc Nhật Thành.
"Lữ tiền bối, Cận đạo hữu, Lan mỗ nếu thực sự biết là vật gì thì làm sao tại hạ lại không chịu nói ra chứ. Tại hạ thực sự không rõ Linh Vật mà người đó mang đến là vật gì nữa. Bất quá, ta nhận được mệnh lệnh do Thánh Hoàng Cung truyền tới." Lam Thành chủ cười khổ một tiếng nói ra như vậy.
"Mệnh lệnh của Thánh Hoàng Cung?" Vị Đầu đà và đại hán nghe được lời nguyên bổn thì thần sắc là bình thường giờ thì đều kinh hãi.
Người áo bào trắng tinh quang trong mắt chợt lóe.
"Nói như vậy, chuyện này là do Thánh Hoàng lão nhân gia ông ta tự mình sắp đặt." Đầu đà có chút nghi ngờ.
“Cái này cũng không hẳn như vậy. Mà nếu như không phải chính là mệnh lệnh của Thánh Hoàng đi nữa thì cũng do một trong hai vị đó truyền ra. Cái đó và việc do chính miệng Thánh Hoàng nói thì cũng như nhau. Hơn nữa ngoài việc hoàng cung phát ra mệnh lệnh lại còn phái thêm một vị đặc sứ tới Lạc Nhật Thành chúng ta. Nhưng bổn thành cùng với Nguyên Thành cách nhau quá xa. Hơn nữa trên đường đi các vết nứt không gian lại thường bộc phát nổ ra.Vì vậy không thể nào ấn định được thời gian chính xác và đặc sứ cũng không thể nào tới đây kịp lúc. Cho nên chúng ta chỉ có thể cam đoan là tìm ra nơi ẩn trốn của Linh Tộc cứu hắn và bảo quản cho đồ vật đó không bị hư tổn gì hết rồi mới đem dâng lên cho đặc sứ của Thánh Hoàng Cung.” Lam Thành chủ nghiêm nghị nói.
“Nếu là mệnh lệnh của Hoàng Cung thì ta đây không nói gì thêm nữa. Nhưng mà đối với vật mà tên tiểu tử Linh Tộc đó mang theo, càng lúc càng cảm thấy hứng thú.” Hoàng Lương Linh Quân khẽ nở nụ cười.
Còn vị đầu đà và đại hán họ Cận thì liếc mắt nhìn nhau không nói gì cả.
“Tốt, nếu Lữ tiền bối cùng hai vị đạo hữu đây không có ý kiến vậy hai ngày sau bọn ta sẽ tiến vào Lạc Nhật Chi Mộ để tìm cho được vị Linh Tộc nhân này. Hiện tại hắn đang lẩn trốn ở trong Lạc Nhật Chi Mộ…
“Ai? Ra mặt đi!” ngay khi Lam thành chủ vừa định nói ra chỗ ẩn thân của tên Linh Tộc kia thì đột nhiên Hoàng Lương Chân Quân hai tay đan lại hướng tới vách tường của mật thất chụp một cái, trong miệng hét lớn.
“Ầm.” một tiếng, một cái bàn tay màu vàng đi tới trước vách tường bổ tới.
Một tầng hôi quang chợt lóe lên dường như có vật gì đó bị bàn tay chụp trúng lập tức kêu lên vù vù một tiếng rồi từ trong bàn tay bạo liệt nổ ra hóa thành vô số căn hôi ti bay đi tứ tung trong phòng.
"Không tốt, Vạn Hồn Ti!" Hoàng Lương Linh Quân thất thanh kêu lên không chút chậm trể hai tay áo vung lên,
Một đám hoàng hà to lớn cuồng trướng xuất hiện đem cả thân hình bao vào bên trong.
Mấy người khác nghe xong lời nói này tất cả liền thất kinh
Vị đầu đà cầm lấy xâu chuỗi phật châu màu đen trên cổ hóa thành từng đoàn hắc vân đem mình bao vào bên trong.
Còn hắc bào đại hán thì hừ lạnh một tiếng trong tay đột nhiên xuất ra một cái ảo ảnh hắc thiết thuẫn chắn ở trước người.
Vị Lam thành chủ kia thì mở miệng phun ra một đóa băng liên trong suốt. Lam quang chớp động không thôi.
Nhân hình bên cạnh liền biến mất.
Lúc này mọi người dự định sẽ đón đỡ một kích đại sát chiêu này thì tất cả hôi ti đang dày đặc trong phòng bỗng nhiên chợt lóe lên rồi nhàn nhạt đi và sau đó thì biến mất.
Lúc này, tất cả mọi người đều không khỏi ngẩn ngơ.
"Huyễn thuật!"
Hoàng Lương Linh Quân phản ứng trước tiên đưa tay phất một cái.
Tinh thủ màu vàng liền quay trở lại.
Cẩn thận xem xét thì chỉ thấy bề mặt của tinh thủ xuất hiện một chút phấn vụn màu bạc giống như là lân quang không ngừng chớp động.
Hoàng Lương Linh Quân lấy ngón tay chấm một chút đưa lên trước mặt xem kỹ một chút
Kết quả chỉ thấy đám phấn vụn màu bạc này từ từ chuyển sang màu hồng rồi một lúc sau lại biến thành màu vàng
Chuyển qua chuyển lại như vậy cuối cùng biến mất không còn chút gì nữa ở trên tay.
“Đây là Huyễn Diễm Nga phân thân đã trưởng thành không tiếc thận mình tự bạo mất đi. Cái này cũng chỉ có thể là Linh Trùng đem đem thân thể trong thời gian ngắn biến thành vô hình thì mới có thể xâm nhập vào trong đây. Nhưng hẳn là có một lũ phân thần mượn cơ hội này chạy trốn đi. Cơ thể chính của nó chắc ở gần Lạc Nhật Thành này. Mới vừa rồi nói chuyện có lẽ đã bị nghe lén không ít. Đúng rồi, những phấn này phía trên lại có yêu khí chắc chắn là linh trùng do Yêu tộc nuôi dưỡng rồi.” Hoàng Lương Linh Quân khuôn mặt âm trầm nói.
Vừa nghe hoàng bào nhân nói như thế Lam Thành chủ sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Ngày mai phải xuất phát, quyết không thể để cho Yêu tộc là người giành trước được." Lam Thành chủ không lưỡng lự nói.
Một lúc lâu sau, cách Lạc Nhật Thành khoảng một trăm dặm ở bên sườn núi của một ngọn núi nhỏ vô danh, một tên thiếu niên dung mạo thanh tú nhắm mắt ngồi xếp bằng không nhúc nhích trên một khối núi đá. Ở trên đỉnh đầu thấy có một con bướm to lớn màu sắc rực rỡ hai cánh nhẹ nhàng phe phẩy, tản ra linh quang vô cùng diễm lệ.
Còn ở phía sau lưng người thanh niên này có một vị cung trang thiếu phụ. Mắt phượng mày to giữa trán ẩn ẩn sát khí. Vị này rõ ràng chính là Hắc Phượng Tộc yêu nữ mà trước đây Hàn Lập đã gặp qua.
Chỉ khác trước đây cô ta rất là ngạo nghễ còn giờ đứng sau lưng người thiếu niên này thì vẻ mặt rất là cung kính.
Không nói lời nào.
Bổng một tiếng nhỏ xé gió vang lên. Lúc này một đạo hôi ti tinh tế từ trên cao bắn nhanh xuống.
Chợt lóe lên lướt qua rồi liền nhập vào đỉnh đầu của con bướm không thấy bóng dáng nữa.
Cùng lúc đó người thiếu niên thanh tú mở đôi mắt, hai mắt trong suốt đến dị thường.
Hắn hướng tới đỉnh đầu vẫy một cái, chìa ra một ngón tay trắng nõn.
Con bướm lập tức nhẹ nhàng hạ xuống, rồi đáp lên đầu ngón tay của người thanh niên.
Sau đó linh quang trên thân của con bướm đột nhiên sáng lên rồi tối lại hơn nữa không ngừng biến ảo.
Ước chừng qua khỏi một nén nhang linh quang trên người con bướm mới ngừng biến hóa, một lần nữa khôi phục yên bình.
“Ta nói vì sao Hoàng Lương lão nhi vì sao lại xuất hiện ở trong thành, nguyên lai là có liên quan đến chuyện của Linh Tộc. Ngay cả người của Thánh Hoàng Cung cũng đã xuất động, xem ra đồ vật trên người của tên phản nghịch Linh Tộc này thật sự là trân quý. Huyễn Diễm Nga phân thân thật cũng không tính là lãng phí." Thiếu niên nhẹ nhàng lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
Trầm mặc một hồi lâu hắn mới đưa tay thả con bướm trên đầu ngón tay đi, rồi từ núi đá đó đi xuống.
“Chất nữ, nghe nói Hắc Phượng tộc ngươi lần trước đã tìm được một tiểu nha đầu trong cơ thể có biến dị thực sự chính là máu huyết của Phượng Tộc, thiên phú thực sự kinh người chỉ trong một thời gian ngắn mà đã đột phá tầng năm. Chuyện này có thật sao?” Thiếu niên nhìn cung trang thiếu phụ phía sau hỏi.
“Nghê tiền bối nói không sai. Nha đầu Đại Nhi kia đích xác có một chút thiên phú!” Cung trang thiếu phụ không dám chậm trễ, kính cẩn trả lời.
“Hắc hắc, nói vậy cũng khéo thật, Quỳnh Thử Tộc chúng ta cũng xuất hiện ra một tên tuổi trẻ thiên phú thật tốt, tuổi không lớn lắm. Không bằng ta và ngươi hai tộc kết thành một mối hôn sự đi. Như thế nào?” Thiếu niên tự nhiên vui vẻ cười rộ lên.
“Được tiền bối quan tâm như vậy, vãn bối tự nhiên là đáp ứng rồi. Nhưng mà Đại Nhi lại cháu gái ruột của Thiếu tộc trưởng. Việc này vãn bối không thể làm chủ được.” Cung trang thiếu phụ nghe vậy cả kinh, nhưng trên mặt vẫn cười làm lành trả lời.
“Chuyện này ta tự nhiên biết. Vậy ta nhờ ngươi nhắn tin này cho Công Tôn huynh biết. Người trẻ tuổi mà ta nói đến kia, thân phận cũng không tồi. Đủ để kết đôi với tiểu nha đầu kia.” Thiếu niên nhàn nhạt nói.
“Dạ, vãn bối nhất định đem lời này nhắn lại.” Cung trang thiếu phụ nghe vậy chỉ biết thở dài một hơi, lập tức đáp ứng nói.
“Tốt, chỉ cần Công Tôn huynh đồng ý chuyện này. Ta sẽ liền cho người đi tới quý tộc mà cầu hôn. Mới vừa rồi trong lời nói của ta ngươi chắc cũng có nghe một ít, hiện tại có một tên Linh Tộc lại muốn đi nhờ vả bọn Nhân tộc, mà trên người hắn dường như có mang theo trọng bảo gì đó mà ngay cả người của Thánh Hoàng Cung cũng đã xuất động. Chuyện này ta không biết thì thôi giờ đã biết thì quyết không thể nào để cho Nhân tộc đắc thủ chuyện này được. Các ngươi Phượng Tộc đều có không gian thiên phú thần thông vậy cũng nên lập tức đi vào bên trong Lạc Nhật Chi Mộ đi. Ngoài ra cũng nên triệu tập Yêu tộc chúng ta, đem tin tức này truyền ra. Nhất định phải tìm cho ra tên Linh Tộc mà cướp cho được đồ vật kia trước Nhân tộc. Còn ta thì âm thầm đi theo đám người của Hoàng Lương lão nhi." Thiếu niên từ từ nói thanh âm trở nên trong trẻo lạnh lùng.
“Dạ, vãn bối tuân mệnh!” Cung trang thiếu phụ cung kính nói.
Lập tức nàng ta đưa hai tay đan lại trước người hoa lên một cái biến thành một đạo bạch quang hồ quang chớp lóe.
Rồi cả thân hình biến nhập vào trong đó không thấy bóng dáng.
Còn vị thiếu niên thì đứng đó do dự một hồi lâu, rồi hoàng quang trên người nổi lên mang theo con bướm kia cả thân hình mạnh mẽ nhập vào trong lòng đất rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau đó không lâu ở trong Lạc Nhật Chi Mộ cả Nhân tộc và Yêu tộc dường như đều đồng thời có được một mệnh lệnh từ trên truyền xuống là phải tìm cho được một tên Linh Tộc đang trốn ở trong Lạc Nhật Chi Mộ. Hơn nữa song phương đều cho biết nếu ai tìm được sẽ được trọng thưởng. Phần thưởng bao gồm các loại linh đan diệu dược giúp tăng trưởng tu vi cùng với một trăm vạn khối thiên giới linh thạch. Ngoài ra Hoàng Lương Linh Quân còn thưởng thêm một bình Thiên Tâm Đan nữa.
Cả Lạc Nhật Chi Mộ xôn xao lên bởi có trọng thưởng nhự vậy ai mà không ham chứ, tự nhiên ai cũng tận tâm đi tìm kiếm vị Linh Tộc nhân này.
Trước đây yêu nhân lưỡng tộc vừa đụng nhau, nếu cảm giác đối phương thực lực không hơn mình lắm nhưng vẫn còn sợ hãi lẫn nhau thì có thể im lặng mà ai làm việc nấy.
Hiện giờ có được trọng thưởng nhiều như vậy, không khỏi phải tranh đấu dữ dội. Lúc này lưỡng tộc không ngừng tranh đấu với nhau!
Tất cả những việc này chỉ có một mình Hàn Lập là không biết mà thôi.
Giờ phút này, lần đầu tiên hắn đang phải đối mặt với một cuộc chiến hung tàn nhất kể từ khi tiến vào Lạc Nhật Chi Mộ.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên