That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1294: Linh Tộc Hiện Ra
àn Lập chỉ mới dừng lại một chút ở gần chỗ ra vào của cốc khẩu mà đã cảm thấy có hơn mười đạo thần niệm quét qua người mình.
Hắn vẫn bất động thanh sắc và đứng đó thêm một lúc. Liên tiếp có những đạo thần niệm quét qua sau đó bọn họ đều nhận ra được hắn là một tên cao giai luyện thể sĩ cho nên liền vội vàng đi tới mời hắn gia nhập vào nhóm của mình rồi cùng nhau đi vào trong hạp cốc.
Cái hạp cốc này, chính là một cửa ra vào Lạc Nhật Chi Mộ thuộc Nhân tộc quản lý còn các cửa khác còn lại đều bị các vị tu sĩ phong tỏa bằng loại kỳ trận. Mà cái cửa ra vào duy nhất này đều có tu sĩ của Lạc Nhật Thành phân ra giám thị ở khắp nơi gần đó để chuyên giám sát mọi tình huống để ngừa những phát sinh ngoài ý muốn.
Nhưng mà những vị tu sĩ này đều ẩn tàng trong bóng tối mà thôi. Nghe nói trong đó người có tu vi thấp nhất cũng là Kết đan kỳ hơn nữa còn có một vị là Hóa thần kỳ tu sĩ trấn giữ.
Bên trong hạp cốc, Hàn Lập chậm rãi đi tới vừa thầm suy nghĩ lại những tin tức mà hắn có được từ những người khác sưu tập được về lạc Nhật Chi Mộ.
Lúc này hắn vận thanh bào, bên ngoài là một món chiến giáp màu xám tro còn phía sau lưng thì mang theo một cây trường thương được vải che lại.
Cán thương đen nhánh, nhưng ở chuôi thương đặt một một tinh thạch màu xanh, tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Thân của trường thương thì một màu xám bạc, nhất thời mới nhìn qua thì không biết được luyện chế từ loại tài liệu gì nữa. Còn cái Địa Giao Cân thì quấn ở cổ tay được tay áo che khuất không thấy gì hết.
Hơn nữa còn có một đòn sát thủ để Hàn Lập có thể dám mạo hiểm tiến vào Lạc Nhật Chi Mộ đó chính là trong túi trữ vật có hai viên Diệt Tiên châu. Có được hai viên chí bảo này thì chỉ cần không đụng phải cấp bậc Luyện hư kỳ thì hắn có thể an toàn rồi.
Hạp cốc càng vào càng lớn. Khi Hàn Lập đi trên một con đường khoảng một trăm dặm thì con đường này từ từ biến mất không thấy nữa.
Hàn Lập đứng im một chỗ đưa mắt nhìn ra phía xa xa thở dài một hơi.
Thần niệm vô phương xác định được phương hướng cũng như các tình huống sự vật phía trước. Vì vậy hắn không thể làm gì hơn đó chính là lựa chọn một hướng rồi đi tới.
Khi đi tới gần trưa thì ngoại trừ việc thỉnh thoảng phát hiện ra một ít tiểu thú cùng với các loại côn trùng khác ra thì cũng không thấy có gì là bất thường cả. Và hắn cũng không có gặp được yêu thú hay là những người khác.
Nhưng mà khu vực này rất rộng lớn nên việc này cũng không có gì là kỳ lạ.
Nhưng qua năm ngày sau thì trước mặt Hàn Lập xuất hiện một khu rừng nguyên thủy rậm rì, nhìn không hết tầm mắt.
Tất cả các loại cây cối đều cao khoảng ba bốn mươi trượng, cành lá to lớn, u ám râm mát. Hơn nữa thỉnh thoảng lại nghe có tiếng yêu thú gầm lên phát ra từ trong đó. Hai mắt Hàn Lập khép lại nhìn kỹ một chút rồi đưa chân bước vào trong đó sau mấy cái chuyển động thì biến mất ở sau mấy cái cây to.
Hiện tại lấy thần niệm cường đại của Hàn Lập, thi triển ra La Yên Bộ một loại tu luyện của phàm nhân thì cho dù dây leo, lùm cây rậm rạp dày đặc như thế nhưng hắn vẫn có thể quỷ dị xông vào, phảng phất như là thân thể vô hình nên có thể tiến lên một mạch.
Nếu như lúc này có những tu sĩ hay là luyện thể sĩ khác thấy vậy, chắc chắn cũng sẽ không nguyện ý ở khu vực như thế này trêu chọc vào Hàn Lập.
Đột nhiên Hàn Lập khẽ chuyển, quang mang chợt lóe lên một đạo ngân tuyến bắn nhanh ra, vòng quanh một cây đại thụ đi một vòng rồi quay về.
Một tiếng gầm gú thê lương từ phía sau cái cây phát ra.Sau đó tinh phong nổi lên một con quái thú to lớn như gấu mà trên đầu có một cái sừng, thân cao đến hai trượng từ phía sau cái chợt lóe xuất hiện rồi hung hăng đánh về phía Hàn Lập đứng cách đó không xa.
Thân hình của Hàn Lập nhoáng lên mấy cái đi ra ngoài thêm mấy trượng mà không có ý dừng lại, hình như đối với con gấu này không quan tâm mấy.
“Bụp!” một tiếng con gấu bước tới vài bước thì máu huyết từ chỗ thắt lưng bắn ra, thân thể chia làm hai.
Còn cái cây đại thụ phía sau cũng vang lên một tiếng chia ra làm hai đoạn ngã xuống đè luôn con gấu xuống bên dưới không còn thấy dấu vết nữa.
Hàn Lập vừa ra tay liền chặt đứt ngay đại thụ và đồng giết luôn con gấu. Sợi gân giao này biến thành ngân tuyến thật sự là mức sắc bén cho tới giờ mới hiện ra uy lực của nó.
Còn Hàn Lập lúc này chớp động vài cái rồi liền biến mất trong rừng rậm.
Có thể nói giờ đây cuộc liệp sát của Hàn Lập ở trong Lạc Nhật Chi Mộ đã bắt đầu.
Ba tháng sau ở một dãy mạch núi sâu bên trong truyền ra liên tiếp nhiều âm thanh và tiếng nổ ầm vang ra rồi một tiếng nổ “Ầm!” thật lớn nổ ra rồi sau đó rơi vào im lặng.
Từ chỗ phát ra những tiếng động vừa rồi liền thấy Hàn Lập hai tay để sau lưng đứng ở một chỗ cao hơn mười trượng thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Còn chung quanh hắn lúc này có hơn hai mươi cái thân thể màu xanh của Viên hầu nằm ngổn ngang khắp nơi.
Những con viên hầu thân hình thật là vạm vỡ lông lá trên người thật là thô ngạnh, còn miệng thì lộ ra hai cái răng nanh rất là sắc bén dài khoảng hai tấc, cái này làm cho bộ mặt của nó trông thật là hung dữ.
Nhưng mà trên thận thể của những con viên hầu này thì hầu hết lồng ngực bị xé toác ra, còn cổ họng thì bị cắt đứt để lộ ra một vết thương trí mạng. Máu huyết không ngừng chảy ra.
Nhưng mà còn một việc làm cho người ta phải kinh sợ đó là cách đó khoảng mười trượng trên một cái cây to có một con yêu hầu toàn thân lông màu hồng có ba cái đầu một lớn và hai nhỏ bị một cây trường thương xuyên qua tim cắm thẳng trên cây mà chết. Thất khiếu chảy máu toàn thân đầy các vết thương mới nhìn liền biết nó đã chết rồi.
“Mới có đi tới đây mà đã gặp phải Kết đan kỳ yêu thú. Lạc Nhật Chi Mộ thật là danh bất hư truyền.” Hàn Lập cẩn thận đánh giá thi thể của cự viên trong miệng thì thào một câu. Sau đó đưa tay ra chụp một cái vào hư không từ ngón tay xuất hiện một đoàn Linh giới thanh quang chợt lóe lên hướng tới cái hắc thương cắm trên cây làm cho nó run lên rồi sau đó tự động bay trở về.
Thi thể của cự viên cũng từ trên cây rơi xuống.
Hàn Lập đưa tay bắt lấy trường thương, thân hình chớp động rồi liền hóa thành một đạo hư ảnh trực tiếp tiến nhập vào trong rừng sâu.
Lúc này không có một tiếng động nào phát ra ở nơi đây.
Qua một hồi lâu, ở trên thân cây to lớn ở gần đấy thanh quang chợt lóe lên, một đoàn thúy mang hiện ra, ánh sáng từ từ lan rộng từ trong đó xuất hiện một cái thân ảnh của một người nhỏ nhắn chỉ cao khoảng một thước.
Người nhỏ này vận áo xanh, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, vóc người rất là cân đối hài hòa, đúng là một mỹ nữ thu nhỏ.
Nàng ta nhìn về phía Hàn Lập vừa mới biến mất.
“Thiên Anh mới vừa rồi vì sao không muốn xuất thủ? Người này chỉ là Nhân tộc cao giai luyện thể sĩ mà thôi, ta và ngươi liên thủ thì có thể dễ dàng thu thập được hắn.” Từ một chỗ khác có một cái đồ án màu vàng quang mang xuất hiện ở trong một lùm cây. Từ đó bước ra một lão già áo vàng thân thể nhỏ bé quỷ dị hiện lên. Trong tay còn cầm theo một cái bạch sắc quải trượng, dùng khẩu khí bất mãn hướng tới cô gái trong lục quang nói.
"Hoàng Thạch Công! Lần này chúng ta đi vào nơi này không phải là vì giết thêm vài tên Nhân tộc hay là Yêu tộc. Mà là phải đi đuổi giết phản nghịch của bổn tộc để thu hồi lại Hồi Thần Huyết. Vì vậy không nên gây ra thêm nhiều chuyện, ít đi chuyện nào là tốt được việc đó." Cô gái áo xanh đưa mắt nhìn lão già một cái nhàn nhạt trả lời.
“Người này nhiều lắm là tương đương với Nguyên anh kỳ tu sĩ. Chỉ cần hai người bọn ta xuất thủ là chuyện dễ như lật bàn tay. Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Yêu tộc và Nhân tộc đối Linh Tộc chúng ta là kẻ đại địch. Có cơ hội làm suy yếu đi lực lượng của Nhân tộc thì cần phải làm ngay chứ.” Lão già áo vàng lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý với lời nói vừa rồi của cô gái.
“Nếu như thật sự có thể dễ dàng hạ gục được người này ta sẽ ra tay ngay lập tức. Nhưng người này có chút cổ quái vì vậy không nên đả thảo kinh xà mà làm hỏng đại sự.” Cô gái áo xanh trầm ngâm hồi lâu mới nói ra những lời mình suy nghĩ.
"Cổ quái? Thiên Anh. Ngươi phát hiện ra cái gì?" Hoàng Thạch Công liền ngẩn ra, vội vàng hỏi.
"Ngươi cảm giác được người này thật sự là một tên luyện thể sĩ sao?" Ánh mắt của cô gái chớp một cái hỏi ngược lại một câu.
"Nói vậy là ý gì? Người này cầm Linh cụ trong tay liền đánh gục Kết đan yêu thú, trên người cũng không có một chút linh lực ba động không phải luyện thể sĩ thì còn là cái gì?" Hoàng Thạch Công có chút không rõ liền phản ứng lại.
“Ngươi hẳn cũng biết bản thể của ta là do mộc anh thành tinh vì vậy có thể nhìn được một số việc mà người thường không thể biết được. Người này có thần thức rất là cường đại. Có thể nói không dưới ta và ngươi. Theo ta được biết thì Nhân tộc luyện thể sĩ không thể nào có được thần thức cường đại như vậy. Chỉ có thể là Nhân tộc Hóa thần kỳ tu sĩ mới có được mà thôi.” Cô gái chậm rãi nói.
“Cường đại thần thức! ngươi nói là người này không phải luyện thể sĩ mà là một tên Hóa thần kỳ tu sĩ giả dạng sao?” trên mặt của Hoàng Thạch Công hiện lên vẻ kinh dị.
“Ta thật sự không biết phải nói thế nào nữa. Ta cũng không tìm thấy có chút linh lực nào trên người của hắn nữa. Bất quá cũng không thể loại trừ khả năng là dù sao Nhân tộc cũng có nhiều loại công pháp với thần thông so ra không dưới Linh Tộc thiên phú thần thông. Mà dù cho có loại bí thuật nào đi nữa thì mục đích của chuyến đi lần này của chúng ta là truy đuổi phản nghịch để lấy lại Hồi Thần Quyết. Nếu như bọn ta mạo hiểm hành động rủi làm hỏng đại sự thì không tốt.” Cô gái nghiêm nghị nói.
“Ngưới nói không sai. Nếu như hắn thực sự là Hóa thần kỳ tu sĩ thì bọn ta cũng không dám chắc mười phần là có thể giết được hắn hay không nữa. Vạn nhất để hắn chạy thoát thì mất nhiều hơn được. Nhân tộc thật sự rất là xảo trá! Những tên Yêu tộc này thật sự là xui xẻo. Bọn họ thật sự không thể nào ngờ là có một gã Hóa thần kỳ tu sĩ lại giả làm một tên Luyện Thể Sĩ. Mà dù cho có là cùng tu vi đi chăng nữa mà không có phòng bị thì thế nào cũng thua thiệt lớn rồi.” Lão già áo vàng nhìn có chút vui vẻ khoái trá nói.
“Tốt, hai người Thiết Lợi và Xích Diệt thế nào cũng tiến vào nơi này. Có chuyện này đại sự, Ngũ Hành Linh Tộc chúng ta chắc hẳn là đã xuất động ra nhiều người tới rồi. Không biết Thủy Linh Tộc phái ra vị Linh tướng nào đây?" cô gái vận lục bào dường như nhớ ra cái gì đó đột nhiên hỏi như vậy.
“Cái này cũng không rõ lắm. Thủy Linh Tộc trong Ngũ hành của chúng ta là một trong những tộc thần bí nhất, đối với bọn họ Thần Huyết rất là quan trọng. Người được phái tới chắc là mạnh mẽ rồi." Hoàng Thạch Công cười lên hắc hắc.
“Điều này cũng đúng. Bất quá khi ta đến thì cũng nghe nói là dường như Khí Linh Tộc cũng đã phái người tới nhúng tay vào chuyện này." Trên mặt cô gái lộ ra vẻ chần chờ nói.
"Khí Linh Tộc? Bọn họ còn có mặt mũi nào mà dám phái người tới, tên phản nghịch kia chính là người của Khí Linh Tộc." Hoàng Thạch Công vừa nghe lời này thì giận tím mặt nói ra.
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà Khí Linh Tộc lại cho rằng trong việc truy tìm phản nghịch thì họ phải là người cần phải đi đầu trong việc này.” Cô gái nhẹ giọng trả lời.
"Hừ, nói thật dễ nghe. Còn không phải là ham muốn Thần Huyết của Ngũ Hành tộc chúng ta hay sao chứ." Hoàng Thạch Công hừ lạnh một tiếng lộ vẻ giận dữ.
“Được rồi, mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì người của Khí LinhTộc cũng đều là đối đầu với Yêu Nhân lưỡng tộc. Vì vậy đối với việc đuổi giết phản nghịch đều có lợi. Nhưng có thể thấy phản nghịch đã sớm chạy tới đây thì dường như đã có liên hệ với Nhân tộc rồi. Và Nhân tộc cũng đã phái người tới đây tiếp ứng hắn. Chúng ta phải có gắng tìm được hắn trước khi mà bọn họ gặp nhau, nhằm tránh việc phản nghịch đưa Thần Huyết cho Nhân tộc.” Cô gái lục bào lành lạnh nói.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên