Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1276: Cuồng Thú Chi Triều (phần 1)
ừa nghe qua 'Ngân Lang' này tự nhiên làm cho hắn nhớ tới Ngân Nguyệt lúc trước.
Nàng ta bản thể chính là một con Ngân Sắc Cự Lang, cũng tự xưng xuất thân chính từ Ngân Nguyệt Lang Tộc, không rõ là Ngân Nguyệt có phải đồng tộc với Ngân Lang không nữa.
Bất quá mặc kệ suy đoán của hắn có chính xác hay không tựa hồ đối với tình huống trước mắt chẳng có chút quan hệ nào, đành gác lại về sau vậy.
“Nếu chỉ là những loại Lang Thú bình thường, cho dù số lượng nhiều hơn nữa thì Nhân tộc chúng ta có thành cao tường dày cũng không có gì đáng sợ. Cái đáng ngại nhất chính là từ trong số đàn thú bình thường xuất hiện một ít Yêu thú thống lĩnh có linh trí, trong đó còn hỗn loạn xen vào dã thú bình thường cùng yêu thú chủng loại biến dị. Loại thú biến dị này tuy không giống loại yêu thú biến dị có chút ít thần thông khó tin, nhưng còn đáng sợ hơn các loại thú bình thường, chẳng những hình thể, lực lượng rất mạnh mà trình độ còn cường đại siêu đẳng hơn đồng loại. Các luyện thể sĩ cấp thấp lấy tình huống một chọi một cũng không đối phó được.” Hán tử mặt sẹo ngưng trọng nói.
“Như vậy thật khó giải quyết! Trong đàn thú có nhiều con biến dị không?” Hàn Lập nhướng mày lên.
“Trên cơ bản trong khoảng ngàn con sẽ xuất hiện một con biến dị.” Trương Khuê không chắc lắm, cân nhắc nói.
“Ngàn con?” Ánh mắt Hàn Lập hướng ra xa xa biển thú rợp màu xanh không khỏi nở nụ cười khổ.
Cho dù hắn không nhìn ra được số lượng chính xác là bao nhiêu con Thanh Lang, nhưng ít ra cũng có cỡ mấy trăm vạn con, số lượng khủng bố đến thế, có thể không tới trên vạn con Thanh Lang biến dị khẳng định cũng có khoảng vài ngàn con. Thú biến dị nhiều đến như vậy lại tấn công một tòa thành không có Kết đan kỳ tu sĩ phòng thủ, đích thực đó là một cỗ lực lượng trí mạng.
“Tốt lắm, chúng ta lại đi chỗ khác xem còn bầy thú nào nữa không.” Sau khi nhìn thêm chốc lát, Trương Khuê thở dài một hơi rồi nói, tựa hồ đối với lần thú triều này quá ngao ngán.
“Như thế nào, Trương huynh hơi lo lắng sẽ không thủ được thành này à?” Hàn Lập cười cười hỏi theo.
“Đích thực Trương mỗ hơi lo lắng, trước kia có thành thị vài lần bị đàn thú quần công tàn sát hàng loạt cư dân, còn thành An Viễn này lại là thành nhỏ mới thành lập gần đây chưa đủ vạn năm, trước đó lại chưa được chuẩn bị đầy đủ thì bây giờ gặp phải bùng nổ đại thú triều công phá. Hơn nữa thú triều lần này còn có sự tham gia của yêu thú Báo Cầm, loại yêu cầm này tuy không nhiều lắm nhưng mỗi con lúc mới sinh ra đã là Yêu thú cấp một, không thể phòng ngự từ không trung thật đúng là mối nguy hiểm không nhỏ.” Trương Khuê lo lắng.
“Báo Cầm thú đáng sợ đến vậy à?” Hàn Lập ánh mắt chợt lóe tựa hồ không tin lắm.
“Luận thực lực thân thể của Báo Cầm thú, trong đám phi cầm yêu thú bài danh không tính là cao, nhưng cơ thể chúng trời sinh có thể phát ra loại kịch độc, người thường đụng phải là chết liền, không thể cận chiến với chúng, biện pháp duy nhất là đánh rơi chúng từ xa. Nhưng loại yêu cầm này rất hung hăng lại linh hoạt, tốc độ khá nhanh, rất khó vây bắt chúng, mà điểm yếu của thành An Viễn chính là lực lượng phòng không.” Trương Khuê chậm rãi nói.
“Như thế nào lại có chuyện thực lực không chiến không đủ, chẳng lẽ Thành chủ thành An Viễn không biết việc này rất nghiêm trọng sao?” Hàn Lập cảm thấy bất ngờ.
Hiện tại hắn đã biết tất cả thực lực quyền hành toàn thành đều nằm trong tay Thành Chủ.
“Biết thì có ích gì, nghe nói thành này trong đợt thú triều lần trước đã tổn thất thảm trọng, lực lượng nguyên bản tiêu hao hầu như không còn gì, để có thể khôi phục lại được lực phòng ngự như hiện nay Thành Chủ đã hao tốn bao phen tâm huyết, nghe nói còn mượn một ít vệ binh cùng binh khí của các thành thị lân cận, tự nhiên vô phương phòng vệ trên không.” Trương Khuê nói ra một hơi.
Hàn Lập nghe qua không còn gì để nói.
Không lâu sau, Hàn Lập cùng với hán tử mặt sẹo đứng ở một mặt tường thành khác, lọt vào tầm mắt chính là những con mãng xà dài hơn trượng hình thành một biển thú hồng sắc, thoạt nhìn khiến cho người ta phát rợn hơn so với bầy Thanh Lang.
Tin tức duy nhất xem như có lợi chính là trong miệng loại Xích Mãng này không có độc, cũng không phun ra khói độc, phòng thủ cũng thoải mái hơn nhiều.
Hàn Lập nhìn xa xa về phía biển thú, thỉnh thoảng xuất hiện cự mãng to hơn đồng loại nhiều, hắn lại âm thầm thở dài một hơi.
Loại này chính là biến dị mãng xà, thân thể cao vọt quá mười trượng, cũng không khác mấy với tiểu Xích Giao. Người bình thường bị loại cự thú này quấn lấy hoặc nuốt vào thì kết cuộc nghĩ cũng đã biết, hơn nữa số lượng biến dị cự mãng cũng nhiều, bởi vì do đàn thú Xích Mãng đông hơn bầy Thanh Lang, tự nhiên càng nhiều hơn nữa.
Vừa thấy qua hai chủng loại đàn thú, Hàn Lập có chút tiếc nuối vì vẫn chưa thấy qua Báo Cầm thú mà Trương Khuê nhắc tới.
Theo hán tử mặt sẹo cho biết, loại yêu cầm này bình thường sống ở chỗ bí mật, chưa đến thời gian công kích thì đàn yêu cầm sẽ chưa hiện thân.
“Hiện tại đàn thú này đang chờ cái gì mà chưa lập tức tấn công?” Hàn Lập đang nhìn Xích Mãng đàn thú xa xa bỗng nhiên hỏi thế.
“đàn thú cũng có Yêu Thú thủ lĩnh mở ra linh trí, đương nhiên chúng không tiến công như ong vỡ tổ, khẳng định là chúng đang liên lạc với nhau mới định ra thời gian khởi xướng công kích toàn đàn ngay lúc Nhân tộc chúng ta không để ý, thông thường khoảng trên dưới một ngày.
Chúng ta đi thôi, mấy người Thiên Đông Thương Hành bọn họ cũng có thể đã nhận được lệnh chỉnh đốn và sắp đặt đội ngũ rồi, trong đại chiến này chúng ta chỉ là hạt cát trong biển cả mênh mông mà thôi, hãy cố hết sức đi. Nếu quả thực may mắn trong lúc chém giết lĩnh ngộ hoặc đột phá bình cảnh cũng đáng để chúng ta mạo hiểm.” Cuối cùng Trương Khuê cười lạnh một tiếng liền dẫn theo Hàn Lập quay về khách điếm trong thành.
Quả nhiên thủ vệ trong khách điếm đã nhận được mệnh lệnh truyền đến của thành An Viễn phải lập tức xuất phát, tiến đến nơi nào đó để tập trung lại.
Cẩm bào nam tử và nhóm đồng môn huynh đệ Kim Ngọc Tông đã sớm rời đi trước rồi.
Trương Khuê một tia chần chừ cũng không có, lập tức truyền lệnh xuống, hơn hai trăm thủ vệ Thiên Đông Thương Hành đều xuất phát, chậm rãi ra khỏi khách điếm.
Lúc này bên ngoài ngã tư đường, từng hiệu buôn tư nhân đều bị điều động nhân mã cùng với luyện thể sĩ chỗ nào cũng có, nhân số tuy đông nhưng không chỉnh tề bằng vệ binh của Thiên Đông Thương Hành, ít thì năm sáu người, lâu lâu có mấy chục người đi cùng một chỗ.
Qua một lúc có đoàn người đi tới khiến nhiều người chú ý, trong đó có hơn năm mươi kỵ sĩ cưỡi Độc Giác Cự Lang, càng làm tăng thêm sự chú ý của mọi người.
Dù sao đây chính là tọa kỵ Cự Lang, là một trong vài loại chiến thú mà nhân loại ở Linh giới thu phục được, mỗi con đều được cẩn thận bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, sau khi đem triệt tiêu hết dã tính mới có thể phối hợp cùng kỵ sĩ phát huy hết thực lực siêu cường, vì thế giá cả cũng không rẻ.
Cũng chỉ cỡ như Thiên Đông Thương Hành tài lực lớn lao mới có đủ khả năng vì đội hộ vệ của mình mà trang bị toàn chiến lang thú nhiều đến như vậy.
Mọi người trên ngã tư đường đều tập trung vào mặt tường thành phụ cận quảng trường lớn, mặt tường thành này đúng là nơi đối mặt với Thanh Lang đàn thú.
Nơi đấy sớm đã tụ tập mấy vạn tráng hán phục sức khác nhau cùng rải rác vài luyện thể sĩ trong đội ngũ, trong đó cá biệt cũng có người cưỡi Toan Lang Thú, nhưng quá nửa là chúng kỵ sĩ của Thiên Đông Thương Hành, bất quá số lượng chưa vượt quá hai trăm người. Ở bốn phía quảng trường xa xa là đám sĩ binh trang bị cường giáp giữ trật tự an ninh thành An Viễn.
Một gã trung niên ngân sắc khôi giáp tựa như là thủ lĩnh đang ở một bên quảng trường cùng với một Nho một Tăng đứng cạnh bên bàn bạc gì đó.
Hàn Lập ánh mặt dừng lại nhìn người này liền phát hiện đây chính là tên Thống Lĩnh Thủ Vệ hắn đã gặp ngay cổng thành.
Tăng nhân cùng Nho sinh bên cạnh hiển nhiên lĩnh mệnh kiểm tra đội ngũ tu tiên của họ, cũng không biết Ngân Giáp trung niên nhân này có bổn sự gì mà dưới tình huống này có thể lưu họ ở lại.
Lúc này, người Ngân Giáp trung niên thấy mọi người đã tập trung đầy đủ, không nói hai lời trực tiếp vung tay lên.
Một gã sĩ binh lớn tiếng lập tức đứng dậy, trong miệng phát ra liên tiếp mệnh lệnh đã sớm chuẩn bị từ trước.
Mệnh lệnh đầu tiên là từ giữa sân phàm kỵ sĩ nào có tọa kỵ đều được chọn đi trước mỗi người chỉ huy một đội ngũ kỵ binh, tiếp theo một chiếc quy xa chở nhiều vũ khí dũng mãnh tiến vào quảng trường, binh lính hộ xe lôi xuống rất nhiều vũ khí, còn có chút ít khôi giáp, sau đó bắt đầu phân phát cho mọi người.
Về phần luyện khí sĩ thấy những món binh khí tầm thường này tự nhiên thờ ơ lạnh nhạt đứng tại chỗ.
Lúc này các binh lính đang chỉnh đốn và phân chia vũ khí cho mọi người, Hàn Lập cùng với đội ngũ tư nhân và vài luyện thể sĩ tạm thời gác lại một bên, chưa ai để ý đến.
Ngay lúc đội ngũ vệ binh tư nhân cùng các luyện thể sĩ đang kinh nghi, bỗng nhiên ngoài thành vang lên một tiếng Sói tru vọng đến, tiếng kêu cực kỳ thê lương, tràn ngập một cổ cuồng ý nồng đậm.
Hàn Lập hai mắt khẽ nhíu lại chưa kịp nghĩ gì, tiếp theo hàng vạn Thanh Lang nhất tề đứng lên, tiếng hú âm vang chín tầng trời, tựa như tiếng sấm cuồn cuộn kéo đến.
Các luyện thể sĩ sắc mặt còn khả dĩ bình tĩnh nhưng đám phàm nhân kinh hãi vô cùng, chỉ cảm thấy trong thiên địa chỉ còn lại tiếng sói tru mà không còn thứ gì khác tồn tại nữa.
Nhưng đây chỉ mới là sự khởi đầu, ngay sau đó theo một hướng khác cũng truyền tới tiếng động “phì phì.” cùng tiếng rống kỳ quái.
Thanh âm này tuy rằng không kinh hãi như tiếng sói tru, nhưng làm cho người ta nghe qua cảm giác thân thể phát lạnh, run cầm cập.
Lúc này những khối đồng la treo trên đầu tường cơ hồ cùng lúc kêu lên “ đang đangggg…”, tiếp theo trên không trung truyền đến thanh âm Nam tử ngân vang, tuy âm thanh không lớn nhưng rành mạch rót vào tay từng người trên quảng trường: “Cẩn thận đấy, đàn thú bắt đầu nhắm hướng tường thành đi tới!”
Đúng là một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ chân đạp phi kiếm, lơ lửng trên không trung thông báo, mà lúc này trên trời cũng không phải chỉ có một người, cơ hồ mỗi một phiến không gian trên thành An Viễn đều có một gã tu sĩ ngự khí huyền phù, tất cả đều phát ra cảnh báo tương tự.
Nhất thời cả thành An Viễn xôn xao một trận, quân đội đã sớm chấn chỉnh chờ phân phó, lập tức nhanh chóng xuất phát lên tường thành. Trên tường thành có lắp đặt sẳn một chiếc cung thật lớn, lập tức có người đứng ngay sau đó, chuẩn bị sẵn sàng …
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên