Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1226: Vô Đề.
hưng ngoài dư liệu của tăng nhân,
Mười đạo hoả ti kia mặc dù không thể xuyên thủng hư ảnh màu vàng nhưng hồng quang đột nhiên loé sáng hoá thành 1 đóa hỏa liên màu đỏ thô to, xoay quanh một cái đem hư ảnh màu vàng gắt gao trói buộc bên trong.
Tăng nhân thấy vậy đầu tiên ngẩn ra, lập tức đưa tay bắn lên không trung.
Một đạo kiếm quang màu trắng theo đầu ngón tay loé ra bay thẳng đến chém tới hoả liên.
Một tiếng giòn vang, hồng quang và bạch quang đan vào nhau, kiếm quang chém hoả liên đứt một đoạn nhỏ nhưng không đứt đoạn hoàn toàn được.
Lần này, Ngân bào tăng nhân sắc mặt thật sự trầm xuống.
Phía đối diện, tam sắc hoả điểu cùng tử sắc hoả lãng trước sau quét đến. Dưới tình thế cấp bách, tăng nhân đột nhiên giẫm một chân lên bạch liên đồng thời trong miệng vang lên một tiếng rồng ngâm, hai cánh tay vươn ra phía ngoài một cách ngưng trọng.
Kim ảnh dường như cảm nhận được sự lo lắng của tăng nhân, đột nhiên cả người kim quang đại phóng, thân thể khổng lồ tăng trưởng một cách nhanh chóng biến lớn khoảng bảy tám trượng.
Nhưng làm cho tăng nhân lo lắng trong lòng là sự tình xảy ra tiếp theo.
Hoả liên theo sự lớn lên của Kim ảnh cũng tăng trưởng theo, bộ dáng không có chút vất vả nào.
Tăng nhân hai tay lại bấm quyết niệm chú, hư ảnh màu vàng trong không trung lại thu nhỏ lại nhưng hoả liên cũng cũng thu nhỏ theo như giòi bám vào trong xương, gắt gao bám phía trên thân hình hư ảnh, không cho thoát ra.
Lần này sắc mặt tăng nhân đã thật sự đại biến.
Mắt thấy tam sắc hoả điểu đối diện đang bay đến gần, hắn bất chấp chuyện của hư ảnh phía trên, vội đem bình ngọc trong tay ném vào không trung.
Ngân bình xoay quanh một cái sau đó miệng bình hướng thẳng đến hoả điểu, ngân quang đại phóng, trong bình truyền ra từng đợt tiếng vang. Lập tức, thất sắc phật quang theo miệng bình bắn ra một đám lớn, trực tiếp nghênh đón tam sắc hoả điểu.
Hoả điểu trong miệng phun ra ngọn lửa tam sắc, hai cánh cũng mở ra muốn phá vỡ phật quang, bay thẳng đến ngân bào tăng nhân phía trên.
Khi song phương tiếp xúc, phật quang đột nhiên lưu chuyển một trận sau đó phóng to, thất sắc linh quang không ngừng xoay chuyển, đem hoả điểu bao vây bên trong, liền quay trở về bình ngọc. Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, giống như bình ngọc này căn bản là khắc tinh của tam sắc hoả điểu vậy.
Ngân bào tăng nhân thấy vậy thần sắc mới buông lỏng một chút, nhưng lại lập tức nhìn hướng ngân bình trong không trung một cái.
Bảo vật này run lên, phật quang lại phun ra một đám. Mục tiêu lần này là tử sắc hoả lãng theo sát phía sau tam sắc hoả điểu.
Xem ra hắn định dùng bão vật này đem tử la cực hoả thu vào trong bình.
Nhưng đúng lúc này, phía đối diện bỗng nhiên vang lên thanh âm nhàn nhạt ”Bạo”. Ngân bình nguyên bản đang huyền phù trong không trung đột nhiên phía ngoài mặt bình ngân quang lay động kịch liệt, đồng thời dường như trong bình vang lên tiếng sấm nổ vang rền truyền ra, hơn nữa thanh âm càng lúc càng lớn.
“Bất hảo!”
Ngân bào tăng nhân thần niệm vừa đảo qua ngân bình, dường như phát hiện sự tình kinh khủng nào đó, thất thanh đứng lên. Lập tức bạch liên phía dưới chân vị cao tăng Âm Lôi Tông này nhoáng lên một cái, nhân hình theo đó loé lên biến mất.
Chỉ còn lại trên không trung toà đại liên lớn vài thước không ngừng chuyển động cùng hư ảnh đang bị giam cầm.
Mà ngay khi tăng nhân sử dụng biện pháp kim thiền thoát xác thì linh quang trên ngân bình chớp động, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ngân bình hoàn toàn bạo liệt.
Một quầng sáng tam sắc thình lình hiện ra tại hư không.
Tam sắc phù văn hơi chuyển động, thể tích vầng sáng cuồng trướng mấy lần, đem bạch liên cùng hư ảnh kim cương bao phủ toàn bộ vào bên trong.
Kim sắc hư ảnh đang bị hoả liên giam giữ trên không trung nên căn bản không thể di động mảy may, hư ảnh ở trong tam sắc hoả diễm hơi chống cự một chút rồi “xèo xèo.” một tiếng hoàn toàn biến mất. Về phần bạch liên lại càng không chống đỡ nổi, vừa bị tam sắc hoả diễm bao phủ liền lập tức hôi phi yên diệt.
Cách đó ngoài ba mươi trượng, bạch quang chợt loé, thân hình Ngân bào tăng nhân hiện lên. Nhưng ngay khi hư ảnh kim cương vừa bị tiêu diệt, trong nháy mắt sắc mặt hắn tái nhợt, miệng phun ra vài ngụm máu, kim sắc trên da ảm đạm đi rất nhiều, giống như bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
Kim cương hư ảnh kia vốn là bổn mạng pháp bảo của hoà thượng, cùng chung máu huyết với cơ thể, nên cũng bị ảnh hưởng lây.
Hàn Lập mặt không chút biến sắc, pháp quyết trong tay vẫn thúc giục, tử sắc hoả lãng biến đổi phương hướng, huyễn hoá biến lớn thành hơn mười trượng tạo thành 1 tử sắc hoả mãng đánh về phía hoà thượng vừa trốn thoát.
Tuy chưa bổ nhào vào tăng nhân nhưng xung quanh đó hàn khí bỗng tăng lên, nhiệt độ hạ thấp cực nhanh, không gian bốn phía đều có cảm giác như đông tụ lại thật quỷ dị.
Dưới chân Ngân bào tăng nhân chợt loé bạch quang, từ hư không xuất hiện đoá bạch liên như lúc trước, hai chân tuy chưa động nhưng ở trên bạch liên bạch quang chớp động, liền lùi về sau hơn mười trượng, đồng thời trong miệng phát ra tiếng cười khổ:
“Dừng tay! Không cần tiếp tục nữa, Hàn đạo hữu quả nhiên thần thông quảng đại, lão nạp cam bái hạ phong!”
Ngân bào tăng nhân vừa cùng Hàn Lập chính thức giao thủ liền chủ động nhận thua nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ hư ảnh bị huỷ, trên mặt không khỏi tràn đầy vẻ tiếc rẻ.
Ngân bình kia năm đó hắn thu được cũng không hề dễ dàng, là một món bảo vật Phật môn đỉnh giai thế nhưng sau khi luận bàn một hồi liền bị huỷ. Điều này thật sự làm cho hắn cảm thấy buồn bực, sao còn dám tiếp tục giao thủ.
Huống chi, tuy rằng song phương cũng không xuất toàn lực nhưng Hàn Lập thần thông rõ ràng chiếm thượng phong. Với thương thế của hắn khiến nguyên khí đại thương, tự nhiên không muốn tranh đấu nữa.
Hàn Lập nghe nói vậy, ánh mắt chớp động vài cái, mỉm cười hướng phía xa vẫy tay một cái.
Thân hình Tử sắc hoả mãng chợt ngưng lại, sau một trận quay cuồng thì tử diễm hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại viên châu màu trắng vẫn đang huyền phù trong không trung. Sau đó thần niệm Hàn Lập vừa thúc giục, bảo vật này cùng hoả ti đang trong hình dáng hoả liên hiện lại nguyên hình, bắn nhanh trở về.
Hai bảo vật này chớp động vài cái liền biến mất trong cơ thể Hàn Lập.
Hàn Lập ôm hai tay hướng tăng nhân đứng đối diện bình thản buông lời đa tạ, sau đó từ từ rơi xuống.
Nghênh đón Hàn Lập ở cửa điện là những ánh mắt kính sợ.
Tuy rằng đều là đại tu sĩ nhưng Hàn Lập vừa ra tay liền dễ dàng đánh bại Nguyên Trí hoà thượng, điều này chính Sán Khổ đang đứng bên dưới cũng không đoán trước được.
Mà ngay cả thiếu niên Diễm Trúc tăng nhân giờ này cũng nhìn Hàn Lập bằng ánh mắt mất tự nhiên, không còn thong dong như trước nữa.
“Xem hai vị đạo hữu tranh đấu thật sự làm cho tại hạ đại khai nhãn giới. Sán mỗ thật hy vọng về sau cũng có thể tiến đến cảnh giới như vậy. Nếu Hàn đạo hữu đã chiến thắng, bản Các chủ tự nhiên sẽ không nuốt lời, ta sẽ kêu người đem bí thuật luyện chế giới tử không gian đến ngay.” Tuy rằng Ngân bào tăng nhân không đánh thắng được Hàn Lập nhưng vị Các chủ Thiên Cơ các này vẻ mặt lại tươi cười, không có bộ dáng uể oải chút nào, không chờ Hàn Lập nói ra liền chủ động nói trước.
“Vậy làm phiền Sán Các chủ.” Hàn Lập lại cười nhạt trả lời.
Sán Khổ sau khi sốt sắng đáp lời liền đưa ra một khối lệnh bài giao cho một vị Kết đan kỳ tu sĩ đứng gần đó cẩn thận phân phó vài tiếng.
Người nọ sau khi cầm lệnh bài lập tức ly khai, bay thẳng vào phía bên trong.
Không gian này ngoại trừ không trung bên ngoài Thiên Cơ điện thì trên mặt đất còn có rất nhiều lầu các tinh mỹ ẩn hiện bóng người đi lại. Nhưng những người này tựa hồ đã sớm được phân phó trước, cho dù vừa rồi Hàn Lập cùng Ngân bào tăng nhân đại chiến một hồi thì phía dưới vẫn không có ai thực sự lộ diện.
Người vừa cầm lệnh bài bay đi, đảo mắt một cái biến mất vào trong đám lầu các bên dưới.
Hàn Lập lúc này mới thu hồi ánh mắt, đúng lúc này Ngân bào tăng nhân sau khi điều tức một hồi trong không trung liền hạ xuống dưới. Từ trong tay áo lấy ra một chai thuốc nhỏ màu trắng. đổ ra một viên đan dược màu hoả hồng rồi ăn vào bụng.
“Nguyên Trí đại sư không có gì đáng ngại chứ?” Hàn Lập mở miệng hỏi một câu.
“Không có gì, ăn đan dược này vào xong chỉ cần tĩnh tâm mấy tháng là có thể như trước rồi. Nhưng Hàn đạo hữu này, món vũ phiến trong tay đạo hữu thật không phải bảo vật bình thường. Ta đây có La Hán kim thân, tự mình đón đỡ pháp bảo đỉnh cấp cũng không có gì đáng ngại. Nhưng dưới một kích nhẹ nhàng của phiến này lại không chống lại được. Xem ra không phải là một món linh bảo thì cũng là một món phỏng chế phẩm linh bảo. Có phiến này trong tay, tại nhân giới chỉ sợ rất ít người dám đỡ một kích này của đạo hữu.” Nguyên Trí hoà thượng vừa thấy Hàn Lập thì vị đại tu sĩ Lôi Âm Tông này cũng không cười, cũng tựa hồ không để ý đến thương thế ngược lại thần sắc có vẻ tự nhiên.
“Đại sư thật là nhãn lực hơn người, bảo vật này của tại hạ đích xác là một món phỏng chế phẩm linh bảo.” Hàn Lập cười hắc hắc, cũng không thèm để ý hoà thượng mà trả lời.
Tăng nhân nghe vậy, nguyên bản sắc mặt lạnh lùng nhưng bỗng nhiên nở nụ cười, vừa mở miệng định nói điều gì nhưng Sán Khổ bên cạnh lại nói trước.
“Hai vị đạo hữu, nếu không ngại chúng ta cùng vào trong điện rồi nói tiếp. Mặt khác tại hạ vừa kiếm được một hũ thiên địa linh tửu, Tân long ngâm. Nghe nói tu sĩ uống vào một ngụm liền có thể bằng với khổ tu một tháng, nhưng trọng yếu nhất là linh tửu này hương vị tuyệt đối là cực phẩm, nếu không ngại chúng ta cùng vào nhấm nháp vài chén.” Lão già mập xoa hai tay, cười nói.
Trong giờ phút này, Sán Khổ dường như là một lão già hiếu khách, không còn chút bộ dáng chủ nhà nữa.
“Tân long ngâm? Bần tăng cũng từng nghe nói qua loại linh tửu này. Nghe nói loại kỳ quả để ủ ra loại linh tửu này tại nhân giới đã tuyệt chủng rồi, lại nghe nói rượu này hương thơm vô cùng, các loại linh tửu khác vô pháp sánh bằng. Hắc hắc, đạo hữu không cần cảm thấy kỳ quái. Lão nạp tuy rằng một thân Phật môn nhưng đối với các loại linh tửu cũng có chút hiểu biết. Năm đó Sán Khổ đạo hữu phải dùng hơn mười vò thượng cổ linh tửu mới dụ dỗ được lão tăng làm khách khanh trưởng lão. Chẳng qua Hàn đạo hữu đừng vì vậy mà xem lão tăng là một vị rượu thịt hoà thượng. Các giới luật còn lại bần tăng đều tuân thủ nghiêm chỉnh.” Nguyên Trí vừa nghe lời này thì thần sắc vui vẻ, lập tức nhìn Hàn Lập với ánh mắt ngạc nhiên nhưng lại nói giỡn, giọng nói tràn đầy thiện ý.
Hàn Lập nghe vậy trong lòng vừa động, nhưng lại chỉ cười mà không nói.
Đoàn người liền đi vào trong đại điện.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên