Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1152 Trở Về Ngân Sa Đảo
ăm cỗ linh khí tinh tế trong linh thạch từ từ tuôn ra, lành lạnh, dày đặc dị thường, giống như năm con tiểu xà nhắm thẳng tâm thủ Hàn Lập chui vào.
Hàn Lập không kịp đề phòng, hoảng sợ, nhất thời theo bản năng ngũ chỉ bung ra, chặt đứt việc hấp thu.
Nhưng năm con tiểu xà đã lẻn đến kinh mạch trong tay, liền tự hành tán loạn khai ra.
Nhất thời một đoạn linh lực tràn ngập sinh cơ dạt dào mở ra, trong nháy mắt đã trải rộng toàn thân.
Trong phút chốc Hàn Lập cảm thấy một cỗ Ôn băng chi ý bao phủ, lập tức lại trở nên ấm áp, toàn thân cực kỳ thư thái, mang đến cho người ta một cảm giác lâng lâng sảng khoái bất khả tư nghị.
Cực phẩm linh thạch đây sao? Quả nhiên khả năng cung cấp linh khí của cao cấp linh thạch không thể sánh bằng.
Hàn Lập đánh giá uy lực, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Lần hấp thu trong nháy mắt này, đã giảm cho hắn nửa tháng công phu khổ tu. Nếu cứ như vậy, hắn đem linh thạch hấp thu hoàn toàn, chẳng phải sẽ tiết kiệm được mười năm khổ tu sao.
Hàn Lập tham lam thầm nghĩ.
Đương nhiên toàn bộ ý tưởng trên trời này, hắn cũng chỉ có thể để trong lòng mà thôi. Lần sử dụng một lượng lớn linh khí linh thạch như vậy, tự nhiên chỉ hữu dụng tại thời điểm mấu chốt đột phá bình cảnh.
Hàn Lập lật tay, đem ra một cái thanh sắc tiểu hạp.
Hắn cẩn thận đặt linh thạch vào trong tiểu hạp, lấy ra các Trương Giác phù chú màu sắc khác nhau dán trên mặt hộp, sau đó đưa tiểu hạp vào trong túi trữ vật.
Hàn Lập trong lòng đại sướng, thét dài một tiếng, hóa thành một đạo thanh quang chói mắt lóe lên lướt ra phía xa.
Vài tháng sau, Hàn Lập vô sự về tới Ngân Sa đảo.
Nhưng khi hắn vừa tiến vào phụ cận hải vực, liền phát hiện ra điều kỳ quái. Dọc theo đường đi đến Ngân Sa đảo, lại không thấy bóng dáng tu sĩ nào, hơi không bình thường.
Làm Hàn Lập cũng cảm thấy có điều bất thường.
Rốt cục Hàn Lập cũng nhìn thấy Ngân Sa đảo phía xa xa, nhưng hắn ngẩn người ra.
Chỉ thấy lúc này Ngân Sa đảo dâng lên một tầng lam sắc quang mạc dày đặc, đồng thời cấm chế trên đảo kích động mãnh liệt dị thường, dường như đại trận đã được khởi động. Mà thần niệm Hàn Lập đảo qua trên mặt biển và trên không tại các phụ cận, chỉ thấy dường như toàn bộ tất cả tu sĩ đều co đầu rụt cổ trong cấm chế.
Hàn Lập run sợ, thần niệm đảo qua đáy biển dò xét, sau khi xác định không có bất cứ dị trạng nào, tuy lòng kinh nghi nhưng hắn vắn hướng lối vào đi tới.
Cửa vào cấm chế đại trận là nơi cấm chế ba động tương đối bình hoãn.
Hàn Lập hóa thành một đạo thanh hồng, sau vài cái chớp động, liền đi qua cửa, hào quang chợt tắt, hiện ra thân hình Hàn Lập.
Hắn nhìn thoáng qua lam mông quang mạc, một tay giơ lên, một đạo Truyền Âm Phù lóe lên tiến nhập vào quang mạc.
Hàn Lập vẫn huyền phù trên không, thần sắc bất động.
“Vị đạo hữu nào quay lại đảo, tính danh?” Một thanh âm cẩn thận của một nam tử theo quang mạc truyền ra, đồng thời một đạo thần niệm quét qua Hàn Lập.
Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, trên người thanh quang đại phóng, không chút khách khí đem thần niệm này bắn ngược trở lại, thuận tay đánh ra một kích.
Nhất thời một tiếng rên truyền ra, chủ nhân của thần niệm đã ăn phải quả đắng.
“Hừ! Danh họ ta không phải là đám tiểu bối các ngươi tùy tiện hỏi, mau xóa bỏ cấm chế, ta đến đảo có việc quan trọng muốn làm.” Hàn Lập lạnh lùng nói.
“Nguyên lai là tiền bối Nguyên anh kỳ, xin thứ cho vãn bối vô lễ. Lúc bình thường tự nhiên vãn bối làm theo, nhưng lúc này phụ cận hải vực đột nhiên xuất hiện rất nhiều yêu thú. Mấy ngày trước vừa mới tấn công qua bản đảo. Vãn bối phụng mệnh trong mấy ngày này, các tu sĩ quay về đảo đều phải thông báo thân phận để tra xét trước khi nhập đảo.” Tên kia cố nén thần niệm đang thống khổ, cuống quít giải thích.
“Có chuyện như vậy sao? Ngươi muốn ta chứng minh thân phận thế nào?” Hàn Lập trong đầu hiện ra tình cảnh yêu thú đánh lén tại Bích Linh đảo, sau khi suy nghĩ, chậm rãi nói.
“Tiền bối có thể thông báo tính danh và lai lịch hoặc xuất tín vật chứng minh thân phận.” Tu sĩ bên trong cười lành vài tiếng, cẩn thận trả lời.
“Tín vật, vậy nhìn xem vật này đi!” Hàn Lập nhướng mày, lập tức giơ tay lên, một đạo kim quang bay ra tiến nhập vào quang mạc rối biến mất.
Chính thị là Khách khanh Đồng lệnh bài do Thiên Tinh Song Thánh cấp.
“Nguyên là Hàn tiền bối, mong tiền bối tha tội, đệ tử lập tức mở cửa cho tiền bối vào.” Tiếng nam tử giật mình.
Hàn Lập nghe được lời này, lòng chợt động, trong mắt lóe lên một tia giáng sắc, nhưng lập tức thần sắc như thường, lẳng lặng đứng chờ.
Sau một khắc công phu, lam sắc quang mặt trước mặt hắn một trận run rẩy, sau một trận hào quang chớp động, liền nứt ra một cái khe hở.
Hàn Lập thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong.
Vù Vù, cái khe liền từ từ hợp trở lại như lúc ban đầu.
Vừa bay vào, phía trước Hàn Lập trở nên sáng ngời, xuất hiện hơn mười Bạch sam Tinh cung tu sĩ, chính là chia làm hai hàng đứng ở nơi đó.
Thanh hồng đảo một vòng, Hàn Lập chợt lóe xuất hiện phía trước một tu sĩ.
“Tham kiến Hàn tiền bối.” Một trung niên tu sĩ vội vàng khom mình thi lễ, vẻ mặt cung kính.
Nghe thanh âm giống như người vừa đối thoại với hắn, người này có tu vi Kết đan kỳ, sắc mặt có hơi chút trắng bệch, xem ra vừa rồi bị thần thức phản phệ chưa hoàn toàn khôi phục.
“Các ngươi được phân phó canh giữ nơi này?” Hàn Lập nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, thủ vệ chỉ là một đám Tinh cung tu sĩ Trúc Cơ kỳ tu vi, thật là quá đơn bạc.
“Bởi vì mấy ngày trước, yêu thú công kích đảo phi thường kịch liệt, các đạo hữu khác đã quay về thành trấn trong đảo tạm nghỉ. Hiện tại chỉ còn các đệ tử luân phiên đứng canh gác, nhưng Hàn tiền bối yên tâm, cách nơi này hơn trăm dặm có một thành trấn trong đó có đóng quân hơn trăm đệ tử bổn Cung, tùy thời có thể ra ngoài trợ giúp.” Nam tử giải thích.
“Ngươi bảo ta là Hàn tiền bối, làm sao ngươi biết ta?” Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, trên người chợt bộc phát một cỗ linh áp kinh nhân, bức nam tử biến sắc lui về sau mấy bước.
“Hàn tiền bối, mấy tháng trước trong cung đã sớm đem dong mạo của tiền bối thông tri rõ cho toàn đệ tử đang đóng ở đảo, hơn nữa còn thông báo bọn vãn bối tùy thời để cho tiền bối sai khiến.” Nam tử sau khi ổn định thân hình, trong lòng hoảng sợ, vội vàng nói.
“Thì ra là thế, không tưởng được hai vị cung chủ đối với ta quan tâm như vậy.” Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái, thần sắc bỗng nhiên cười rộ, linh áp trùng thiên trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.
Nam tử lúc này trong lòng mới buông lỏng, mặt hiện lên vẻ cười cầu tình.
Mà đúng lúc này, Hàn Lập ngẩng đầu, nhìn phương hướng trên đảo, ánh mắt chớp động vài cái, sau đó nhàn nhạt hỏi một câu.
“Ngươi thông tri cho những người khác ở đâu?”.
“Vâng, khi đệ tử có tin của tiền bối, sẽ lập tức thông tri cho trưởng lão trên đảo đến nghênh đón.” Nam tử thành thật nói.
“Này!” Hàn Lập sắc mặt đột nhiên đờ đẫn, làm nam tử trong lòng giật mình có cảm giác bất ổn.
Đúng lúc này, không trung xa xa, bạch quang chợt lóe, có tiếng phá không truyền đến, một đạo bạch sắc độn quang hướng phía này bay tới.
Hàn Lập nhìn thấy, hai mắt không khỏi híp lại.
“Là Triệu trưởng lão tự thân tới nghênh đón Hàn tiền bối.” Nam tử vội vàng nói có chút lấy lòng.
Hàn Lập ừ một tiếng, thần sắc vẫn đờ đẫn, hai tay bắt lại đứng yên không nhúc nhích.
Nam tử cẩn thận quan sát Hàn Lập, trong lòng ngạc nhiên.
Vừa rồi hắn không biết Hàn Lập là tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ, đã từng bị thần thức phản phệ nên cũng không dám mảy may dụng thần niệm dò xét Hàn Lập lần nữa, chỉ thầm suy đoán tám chín phần Hàn Lập đến đây để cậy nhờ Tinh Cung.
Độn quan chợt lóe, một đạo bạch hồng chiếu nghiêng xuống, độn quang chợt tắt, hiện ra một lão già tóc hoa râm. Lão già này thân vận cẩm bào, thắt lưng đeo ngọc đái, hai hàng lông mày dài nhỏ, làm cho người ta có cảm giác lành lạnh.
Lão già này là một tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ.
Lão liếc mắt một cái liền thấy được Hàn Lập đang đứng trước đám người, hai mắt sáng ngời, tiến lên vài bước ôm quyền nói: “Hàn đạo hữu đó sao, Triệu mỗ nghênh đón chậm trễ, mong Hàn đạo hữu bao dung”
Lão già vẻ mặt tươi cười, dường như cùng Hàn Lập là hảo hữu nhiều năm.
Hàn Lập đuôi mày chợt động, trả lời:“Đạo hữu khách khí, nghe nói mấy ngày trước Ngân Sa đảo thật không an tĩnh, hiện tại tình hình thế nào? Chủ sự trên đảo chính là Triệu sư huynh sao?”
“Ha hả, mặc dù có một bầy yêu thú quấy rầy bản đảo, nhưng ngay cả một gã Hóa hình yêu thú đều không có, chính là hữu kinh vô hiểm mà thôi. Mà chủ sự phụ trách trên đảo cũng không phải là Triệu mỗ, mà là Trữ trưởng lão, chẳng qua hiện Trữ trưởng lão đã ra ngoài, điều tra nguyên nhân đánh bản đảo của bầy yêu thú. Ta ở đây kỳ thật là chờ đợi Hàn đạo hữu.” Triệu lão già tủm tỉm cười nói.
“Đợi ta?” Hàn Lập hiện ra một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, đây chính là phân phó của hai vị Thánh Tôn Tinh Cung, muốn mời đạo hữu khi phản hồi nội hải, nhất định phải gặp mặt. Không dối gạt Hàn đạo hữu, tại hạ chờ đạo hữu tính ra đã được mấy tháng ròng.” Lão già cười nói.
“A, rốt cuộc là chuyện gì làm đạo hữu vất vả như thế? “ Hàn Lập nhướng mày, ẩn ẩn có chút cảm giác phiền phức không nhỏ.
“Ha, ha, nơi này không phải là nơi bàn luận chuyện này, trước hết Hàn huynh theo ta đến nơi yên tĩnh để tâm sự, huynh thấy thế nào?” Lão già cười thần bí đề nghị.
“À, cũng tốt, vậy đi qua tiểu sơn kia nói cũng được.” Hàn Lập suy nghĩ một chút, ánh mắt đảo qua mọi nơi, đột nhiên hướng về một toà vô danh tiểu sơn đề nghị.
“Tốt, cứ như lời Hàn huynh.” Triệu lão cũng nhìn thoáng qua toà tiểu sơn, liền đáp ứng.
Hàn Lập gật đầu. Lập tức, lão già phân phó cho đám đệ tử Tinh Cung vài câu. Sau đó hai người liền hoá thành hai đạo độn quang bắn thẳng đến tiểu sơn.
Với khoảng cách gần như thế, tự nhiên trong nháy mắt hai người đã đi tới, độn quang hạ xuống đỉnh núi.
“Triệu đạo hữu muốn đại diện cho quý cung chủ cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Hàn Lập hai chân vừa chạm đất, bình tĩnh nói.
“Ha, ha, Hàn huynh không cần cẩn thận như thế. Chuyện này là đại hảo sự dâng lên tận cửa đây.” Triệu lão vân vê mấy chòm râu, cười rộ.
“Đại hảo sự?” Hàn Lập nghe vậy, ngẩn người ra.
“Thọ nguyên của Hàn đạo hữu ắt đáo hạn trong vòng trăm năm nữa chứ?” Lão già mỉm cười hỏi.
“Đúng thì sao?” Hàn Lập kỳ quái không hiểu, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm đối phương, cũng không có phủ nhận.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên