Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1123: Khốn Địa Tiềm Tu
Háp trận hiện lên trong nháy mắt, hai người liền bay lên trên không trung, từ trên nhìn xuống dưới.
Hàn Lập quan sát một lúc, liền khẳng định pháp trận trước mắt đích thực là pháp trận khống chế của Hư Thiên điện, hơn nữa ở trung tâm pháp trận có thể thấy được một cái đồ án độc nhất vô nhị giống với trên Hư Thiên Đỉnh.
Hắn hồi tưởng một chút về tình hình lúc mở ra Huyền Ngọc động của Hư linh điện này.
Cái pháp trận phong ấn Huyền Ngọc động kia, tựa hồ cũng dùng cùng một loại cấm chế với nơi này.Chẳng qua pháp trận trước mắt này lớn hơn mười lần, hơn nữa phức tạp và thâm ảo hơn nhiều.
"Ngươi trước kia cũng đã gặp trận pháp kiểu này?" Cô gái áo bạc tựa hồ chú ý tới một tia dị sắc trên mặt Hàn Lập, pháp quyết trong tay thu lại hướng Hàn Lập hỏi.
"Ta ở nơi nào đó trong Tiểu Cực cung gặp qua một trận pháp giống thế này!" Hàn Lập cũng không có ý dấu diếm, nhàn nhạt nói.
"Thì ra là thế! Như vậy cũng tốt, phương pháp thao túng trận này ngươi hẳn là cũng biết một ít chứ? Ngươi có thể nhận biết Hư Thiên Đỉnh có thật là pháp khí khống chế pháp trận không?" Cô gái áo bạc cũng không tiếp tục truy vấn Hàn Lập, ngược lại còn bảo hắn ra tay.
Hàn Lập do dự một chút, rồi gật đầu khẽ hé miệng ra, nhất thời một hiện ra một đoàn thanh quang hướng trung tâm pháp trận bay đến, bên trong đúng là Hư Thiên Đỉnh chừng mấy tấc.
Đương nhiên Hàn Lập tự nhiên sẽ không dồn toàn tâm toàn ý cho việc này, hắn phân nửa tâm tư vẫn cẩn thận để ý cô gái kia, chỉ cần đối phương có một tia ý niệm muốn đoạt bảo sẽ lập tức thu hồi đỉnh này lại.
Hư Thiên Đỉnh bay đến trung tâm cự đại pháp trận, dưới sự điều khiển của Hàn Lập liền ngừng lại, vừa lúc khớp với đồ án cự đỉnh phía dưới.
Đúng lúc đó, đồ án cự đỉnh phát sáng mạnh, đột nhiên từ giữa bay ra một đạo thanh sắc quang trụ, đem Hư Thiên Đỉnh trên không trung gắn vào trong đó.
Hàn Lập chỉ cảm thấy thần niệm chấn động, lại một lần nữa mất đi liên hệ cùng đỉnh này.Sắc mặt hắn không khỏi đại biến, ánh mắt vội vàng nhìn thoáng qua cô gái áo bạc bên kia, thấy nàng vẫn chưa có bất cứ hành động dị thường nào, lúc này trong lòng hắn mới an tâm tiếp tục xem biến hóa của pháp trận và Hư Thiên Đỉnh.
Bị bao vây trong thanh quang, Hư Thiên Đỉnh bắt đầu phát ra tiếng ong ong, hình thể trở nên cuồng trướng.
Một lát sau, đỉnh này đã to bằng cái đồ án phía dưới, đồng thời trên đỉnh các chủng loại hoa điểu trùng ngư cũng bắt đầu trôi nổi huyễn hóa ra.Hàn Lập chỉ cảm thấy tâm thần nhất động, lại liên lạc được với cự đỉnh.Chẳng qua lúc này, hắn lập tức cảm thấy được pháp lực trên người hướng cự đỉnh mà điên cuồng dốc xuống.
Hàn Lập sắc mặt không khỏi đại biến.
Nhưng vào lúc này, cô gái áo bạc đột nhiên hai tay bấm lại niệm thần chú, hướng về trung tâm pháp trận điểm một cái.
Một cột sáng linh lực màu trắng bắn ra, chợt lóe lên rồi nhập vào trong đồ án cự đỉnh.
Hàn Lập nhất thời cảm thấy được tốc độ trôi của pháp lực trở nên chậm hơn, nằm trong phạm vi chấp nhận được, thần sắc lúc này mới khôi phục lại.
Nếu khiến hắn nghi ngờ thì sẽ sớm trước hết ngừng truyền linh lực, đồng thời thu hồi Hư Thiên Đỉnh.
Chẳng qua vào lúc này Hư Thiên Đỉnh dường như là một cái động không đáy, không ngừng cắn nuốt pháp lực của hắn và cô gái áo bạc.
Trải qua một lúc, sau khi pháp lực Hàn Lập chỉ còn lại phân nửa, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Mà lúc này pháp trận phía dưới truyền đến tiếng gầm rú, một ít ký hiệu bắt đầu chớp động hiện lên, nhưng hào quang mỏng manh dị thường, bộ dáng chỉ mới kích phát một chút.
"Không được, pháp lực ta và ngươi hai người không đủ để mở ra pháp trân này!" Cô gái áo bạc thần sắc biến đổi nói, pháp quyết trong tay thu lại, thanh sắc quang trụ liền tán loạn.
Hàn Lập sau khi nhướng mày, cũng thu hồi pháp lực, thân thủ hướng cự đỉnh xa xa vẫy tay một cái.
Hư Thiên Đỉnh sau khi nhoáng lên một cái, từ trong cột sáng bắn ra.Sau đó kịch liệt thu nhỏ lại, trong nháy mắt khôi phục lại kích thước ban đầu, chợt lóe lên rồi bay vào trong tay áo Hàn Lập.
"Không chỉ mỗi vấn đề là pháp lực không đủ đâu! Pháp trận khống chế này nguyên bản do Hóa thần kỳ tu sĩ thao túng, lấy tu vi Nguyên Ảnh trung kỳ của ta và hậu kỳ của ngươi thì muốn khống chế pháp trận này, căn bản không có khả năng thành công!" Hàn Lập nhìn chằm chằm pháp trận phía dưới, cau mày nói.
Lúc này, trận nhãn của đồ án cự đỉnh sau khi mất đi Hư Thiên Đỉnh, cột sáng màu xanh do nó phun ra cũng biến mất không thấy. Tiếng gầm rú cùng linh quang chớp động trên pháp trận cũng dần dần trở nên thu liễm, cuối cùng hoàn toàn yên lặng trở lại, trở nên giống như vật chết.
"Cũng không nhất thiết phải là Hóa thần kỳ tu sĩ mới có thể khu động pháp trận này, nếu có vài Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ liên thủ cũng đủ để khống chế pháp trận này."Sau một lúc lâu trầm mặc, cô gái áo bạc mới mở miệng nói.
"Đạo hữu đang đùa phải không! Cho dù bốn gã Hậu kỳ tu sĩ cũng không ngăn được một bàn tay Hóa thần kỳ tu sĩ, chênh lệch hai bên to lớn thế nào, đạo hữu hẳn là rất rõ ràng!" Hàn Lập ngẩn ra, vẻ mặt không tin.
"Nếu bàn về thần thông, Hóa thần kỳ tu sĩ có thể điều động thiên địa nguyên khí thì Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ tự nhiên không phải là đối thủ. Nhưng ta có một loại bí thuật có thể đem pháp lực vài tên tu sĩ tạm thời dung hợp làm một, nếu dùng phương pháp này sử dụng Hư Thiên Đỉnh, hẳn là có thể mở ra được pháp trận này." Cô gái áo bạc mắt phượng chợt lóe, có vài phần tự tin nói.
"Có loại bí thuật này, đạo hữu có phải nhìn trúng ngũ tử ma của ta và con Robot kia phải không?" Hàn Lập hơi suy nghĩ rồi nói.
"Ha ha, đạo hữu thật sự rất thông minh, ý ta chính là như vậy! Ngũ ma hợp thể cùng con Robot kia, cộng thêm cả ta nữa, hẳn là có mấy thành nắm chắc." Cô gái áo bạc khẽ cười, dáng vẻ lạnh như băng biến mất, bỗng chốc trở nên rất thiên kiều bá mị, phảng phất như thay đổi thành một người khác.
Hàn Lập đối với tuyệt thế dung nhan nàng ta lại như không thấy, ngược lại trở nên trầm ngâm cân nhắc.
"Đạo hữu vừa rồi không nói đến tên tại hạ, chẳng lẽ tại hạ không thể thi triển bí thuật này hay sao?" Hắn cuối cùng hỏi.
"Đúng là chỉ sợ không được! Bí thuật này phải là tu sĩ cùng cảnh giới mới có thể hợp lực thi triển, hơn nữa để có thể không chế cỗ pháp lực hỗn hợp này phải là người có tu vi cao nhất trong đó.Đạo hữu tuy rằng tu vi hơn xa so với trung kỳ tu sĩ bình thường, nhưng so với Hậu kỳ tu sĩ còn kém hơn không ít." Cô gái áo bạc khẽ mỉm cười nói.
"Hừ, muốn sử dụng Hư Thiên Đỉnh phải tu luyện thông bảo quyết, ý của ngươi là muốn ta giao ra Hư Thiên Đỉnh?" Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
"Linh bảo tự nhiên rất trân quý, nhưng các hạ không nghĩ đến việc cả đời sẽ bị khốn tại nơi đây sao!" Băng phượng thần sắc không thay đổi trả lời.
"Đừng vọng tưởng việc này, ta tuyệt đối không đáp ứng."
Cô gái áo bạc thấy Hàn Lập không do dự trả lời như thế, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức ngọc dung khẽ động, mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng đúng lúc đó, Hàn Lập lại lạnh lùng mở miệng:
"Nói cho Phượng đạo hữu một việc, nơi này cứ cách ba trăm năm sẽ tự mở ra một lần. Cho dù chúng ta không làm gì thì nhiều lắm cũng bị nhốt một khoảng thời gian thôi, đến lúc đó vẫn có thể bình yên rời đi. Mà tại hạ cũng đã thay đổi chú ý, không muốn vội vàng rời khỏi nơi này nữa mà muốn ở đây hảo hảo tu luyện một phen. Hắc hắc, đương nhiên nếu Hàn mỗ may mắn đột phá Hậu kỳ cảnh giới, đến lúc đó tự nhiên sẽ tìm đạo hữu thương lượng giải quyết cho tốt việc này!" Nói xong lời này, trên người Hàn Lập linh quang chợt lóe, chợt hóa thành một đạo thanh hồng hướng phía ngoài thạch thai mà bắn nhanh đi, trong nháy mắt biến mất trong một cái thông đạo đá ở xa xa.
"Ba trăm năm mở ra một lần?" Cô gái áo bạc vừa nghe xong lời này, trong lòng kinh hỉ, lời kia căn bản đã ra tới miệng, nhất thời nuốt trở vào. Tuy rằng mất đi một cơ hội cướp lấy linh bảo của đối phương, nhưng là biết mình không bị vây khốn vĩnh viễn ở đây thì cũng tắt cái ý muốn kia.
Nàng không sợ Hàn Lập lừa gạt, dù sao thì hai, ba trăm năm đối với thọ nguyên của thiên địa linh thú như nàng mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
Mà chiếu theo tính toán ban đầu, nàng có một loại bí thuật tự hại chính mình, có thể giúp chính mình tăng lên tu vi Hóa thần kỳ, từ đó có thể dễ dàng đánh chết Hàn Lập, đoạt lấy Hư Thiên Đỉnh.
Nhưng thi triển loại bí thuật này chẳng những cực kỳ hà khắc, hơn nữa tổn hại rất lớn.
Chẳng những chỉ có thập cấp yêu thú của Băng phượng nhất tộc mới có thể thi triển. Hơn nữa sau khi thi triển cơ bản hao tổn rất nhiều tinh nguyên, tám chín phần mười sẽ mất đi cơ hội tiến giai Hóa thần kỳ. Đối với người đã sớm đạt tới chuẩn Hóa thần kỳ, có điều kiện rất tốt để đột phá Hóa thần kỳ như nàng thì hậu quả đó thật khó chấp nhận được.
Lại nói tiếp, nàng ta cũng là phi thường buồn bực. Nàng nguyên bản bởi vì vấn đề thọ nguyên nên đã tính toán sắp tới sẽ tiến giai Hóa thần kỳ, nhưng sau khi được hóa thân Xa lão yêu mang đến tin tức về điểm nối không gian, liền vội vàng tham gia tấn công Tiểu Cực cung, cho nên bây giờ vẫn còn dừng lại ở tu vi Nguyên anh hậu kỳ.
Đương nhiên nếu ở chỗ này trực tiếp tiến giai lên Hóa thần cũng là một lựa chọn không tồi. Một khi tiến giai thành công, chẳng những có thể đánh chết Hàn Lập, còn có thể đoạt được linh bảo Hư Thiên Đỉnh rồi rời khỏi nơi này. Nhưng là sự tình Băng phượng tộc có chút đặc thù, phải ở thánh địa bổn tộc Băng Uyên đảo cử hành nghi thức đặc thù nào đó mới có thể tiến giai.
Nếu không cho dù tiến giai thành công, tu vi từ nay về sau cũng sẽ không tăng. Sau khi có hy vọng rời khỏi nơi này, nàng tự nhiên sẽ không mạo hiểm tiến giai ở đây.
Đương nhiên Hàn Lập cũng không biết việc này, nhưng là sợ đối phương chó cùng rứt giậu, cho nên mới để lộ ra chuyện Hư Thiên Đỉnh ba trăm năm mở ra một lần. Chỉ cần nàng này có một tia hy vọng, sẽ không dễ dàng cùng hắn không chết không thôi.
Đương nhiên câu cuối cùng đột phá hậu kỳ hắn nói lúc nãy, tự nhiên là thuận miệng mà nói thôi.
Cô gái áo bạc do thập cấp Băng phượng kia cũng không chút để ở trong lòng.
Muốn đột phá hậu kỳ nào có thể dễ dàng như thế? Thế gian này không biết bao nhiêu Nguyên anh trung kỳ tu sĩ không thể bước qua nổi một bước này, cả đời chỉ dậm chân lại tại chỗ.
Cô gái áo bạc trên thạch thai cân nhắc nửa ngày, trong miệng thì thào một câu.
"Cũng được, ta còn vài loại bí thuật chưa luyện thành, không bằng nhân cơ hội này tu luyện chúng. Nếu có thể tu luyện thành công, như vậy khi đối đầu với người này có thể nắm chắc thêm hai phần thủ thắng."
Sau khi nói xong lời này, nàng dậm chân ngọc, nhất thời hóa thành một đạo tinh hồng, hướng về một cái thông đạo đối diện cái Hàn Lập mà phi độn đi.
Nàng cũng tính toán tìm một thạch thất thích hợp để hảo hảo bế quan tu luyện một chút.
Nửa ngày sau, Hàn Lập thân ở trong một gian mật thất lớn bốn mươi trượng. Hai chân ngồi xếp bằng trên mặt đất, mà trước người hắn có một cái thủy trì màu trắng ngà chừng mười trượng, bên trong linh khí lượn lờ bốc lên mùi thơm ngát xông vào mũi, đúng là thần bí mật thất tầng thứ hai mà ngày đó Hàn Lập gặp Nguyên Dao.
Nơi này chẳng những phi thường bí ẩn, lại còn có một cái Linh Nhãn Chi Tuyền lớn như vậy, tự nhiên là một nơi tuyệt hảo để tu luyện.Chẳng qua vì để phòng ngừa vạn nhất, Hàn Lập đem cái Truyền tông trận kia tạm thời phong ấn, làm cho nó tạm thời không sử dụng, sau đó lại dùng một ít trận kỳ che đậy cả mật thất này.
Dưới tình huống cấm thần cấm chế vẫn đang tác dụng lên cả cự tháp, cho dù con thập cấp Băng phượng kia có ý định tìm nơi này chỉ sợ cũng không phải là việc dễ dàng.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên