There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 891: Xuất Thủ
ù!" Một tiếng, trước mắt nam tử kim quang chợt lóe, Kim Diễm thạch không hề có dấu hiệu báo trước bắn xiên tới.
Nam tử lấy làm kinh hãi, do không đề phòng nên phản ứng tự nhiên chậm một nhịp,tuy rằng khẩn trương trở tay chộp tới, nhưng rõ ràng đã hơi trễ, Kim Diễm thạch trong nháy mắt hóa thành một đạo kim mang, chợt lóe lên rồi rơi vào trong tay người bên cạnh.
Lần này, vô luận Đại Tấn tu sĩ, hay là bên đám người Đột Ngột vốn chưa hiểu rõ sự việc, đều giật mình. Người này tự nhiên không thể nghi ngờ đúng là Hàn Lập.
Lúc này, viên đá đã nằm trong tay Hàn Lập, hắn cẩn thận nhìn kĩ một chút, căn bản đối với sự tồn tại của người khác không để vào mắt.
Thần sắc nam tử Kết đan kỳ trong nháy mắt trở nên xanh mét.
"Đem vật kia giao cho ta,sau đó chặt đứt một cánh tay. May ra ta có thể tha cho cái mạng nhỏ của ngươi." Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Lập, từng chữ âm trầm nói.
Hàn Lập sau khi một lần nữa từ trong miệng Đại Diễn thần quân xác nhận đá này đúng là Kim Diễm thạch, lật tay đem đá thu vào trong túi trữ vật, ngẩng khuôn mặt bình phàm hướng về phía nam tử khẽ cười một tiếng, không chút hoang mang nói: "Ta lại cũng coi trọng vật này. Cũng không muốn tặng cho các hạ, càng không muốn tự tàn phế. Không bằng mấy vị đạo hữu coi như chuyện gì đều không có phát sinh qua, sau đó trở về. Sao?"
Nam tử nghe nói xong như vậy, trong lòng giận dữ. Sắc mặt trầm xuống, hai tay nắm thành quyền, trên người nhất thời toát ra màu trắng linh quang dài hơn một thước, bộ dáng rõ ràng đã muốn động thủ.
"Cố thống lĩnh, xảy ra chuyện gì? Vật kì quái kia, rốt cuộc là vật gì. Nếu không phải vật trọng yếu, thật không nên gây chuyện." Cô gái Kết đan kỳ bên cạnh, có lẽ mơ hồ đã nhận ra Hàn Lập không đơn giản, đột nhiên mở miệng nói.
Cố thống lĩnh nghe xong lời này, sau khi do dự một chút, môi khẽ nhúc nhích truyền âm qua.
Một lát sau, cô gái mặc áo bào trắng lộ ra vẻ khiếp sợ, vẻ trầm ngâm hiển hiện trên khuôn mặt.
"Thật sự là vật này, không lầm chứ? ." Cô gái nét mặt ngưng trọng. dùng ngôn ngữ Đại Tấn trịnh trọng hỏi.
"Tuyệt đối không sai. Ngươi cũng biết, ta ban đầu là xuất thân từ Luyện khí bộ. Cuốn sách ‘Thiên địa kì thạch lục’ sớm nhìn không biết bao nhiêu lần. Tuyệt đối chính là vật này không sai. Nếu là đem kỳ bảo này về hiến cho cung chủ thì so ra công lao bắt được một kẻ phản đồ không đáng kể chút nào." Nam tử hơi lộ ra vẻ hưng phấn nói.
Cô gái nghe xong lời này, ánh mắt tại trên thân Hàn Lập dò xét một chút. một lần nữa xác nhận đối phương đích xác là Trúc cơ kỳ tu vi, trong mắt hàn quang chớp động, trên vầng trán sát khí dần dần hiện ra.
"Động thủ! Không riêng người này. Tất cả người Đột Ngột tất cả đều không để lại dù chỉ một tên. Không có nhân chứng, cho dù là Thiên Lan Thánh điện cũng sẽ không thực sự vì vài tên tiên sư bậc thấp cùng mấy trăm phàm nhân mà cùng tiên cung chúng ta trở mặt. Cùng lắm thì lần này giao dịch vài đồ vật, giảm giá một thành là được." Bạch y cô gái nhướn mày ngài, đồng thời hé môi thơm, tiếp đó một đạo ngân quang từ đó bay ra, chợt lóe lên rồi tới ngay người tên tu tiên người Đột Ngột Trúc cơ kỳ trước mặt.
Tên người Đột Ngột kia mặc dù trên người có một vòng bảo hộ màu lam chống đỡ. Nhưng sao ngăn cản nổi một kích toàn lực của tu sĩ Kết đan. Ngay lập tức hét thảm một tiếng, cái lồng bị phá rồi vong mạng, bị chém qua eo thành hai đoạn. Mà ngân hồng xoay xoay một chút, hiện ra nguyên hình là một thanh phi đao chói lọi dài đến tầm một thước.
Tu sĩ Trúc cơ kỳ Đại Tấn còn lại, vừa nghe cô gái ra lệnh, cũng lập tức tế ra pháp khí, ào ào đánh về phía ba gã tiên sư người Đột Ngột còn lại. Phàm nhân xa hơn một chút, ngay cả chạy cũng không kịp đều nhất thời bị tiêu diệt, dù sao cũng chẳng có nơi nào mà chạy.
Vừa thấy Đại Tấn tu sĩ động thủ, ba gã tu tiên người Đột Ngột, tự nhiên kinh sợ vô cùng.
Nhưng bọn họ một người là Trúc cơ sơ kỳ, hai gã là Luyện khí kỳ, lại sao có thể là đối thủ của sáu gã Trúc cơ kỳ tu sĩ cùng ra tay, mặc dù liều mạng phản kháng, nhưng trong nháy mắt đã bị hạ sát. Có hai gã vừa đánh về phía xe ngựa của Phong Nhạc, chuẩn bị đem người chưa ra mặt, giải quyết luôn một lượt.
Cô gái Kết đan kỳ đang đứng trên cự bức thấy vậy, trong lòng vô kinh vô hỉ, tựa như đây chuyện bình thường phải vậy, loại kết quả này sớm đã ở trong dự tính của nàng. Chẳng qua nàng hướng ánh mắt về phía nam tử ban nãy, sắc mặt chợt đại biến.
Nguyên lai nam tử vừa nghe được cô gái phân phó động thủ phân phó, lập tức phun ra bổn mạng phi kiếm của mình, hóa thành một đạo bạch hồng trực tiếp chém về phía Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập lại thở dài một hơi, bàn tay vừa lật, đột nhiên một tiểu phiên đen sẫm xuất hiện ở trong tay. Nhẹ nhàng phẩy lên, phiên này đón gió liền to ra hóa thành một quầng sáng, bảo vệ toàn thân, ngân hồng sau khi một chém về phía màn này, dĩ nhiên trực tiếp bị bắn ngược ra, căn bản không cách nào thương đến mảy may.
Lần này nam tử cả kinh, dưới tình thế cấp bách, vội vàng thúc giục kiếm quyết. Bạch hồng sau một lúc xoay chuyển, lại hóa thành một con cự mãng dài vài trượng, cuộn người lại rồi quấn quanh quầng sáng màu đen, chiếc miệng to như chậu máu hé ra dùng hết sức cắn xé.
Nhưng quầng sáng màu đen nhìn bình thường vậy như mà lúc này phảng phất như do kim cương tạo thành, cự mãng dù cho quấn chặt hay là cắn xé, căn bản không đả động gì được nó cả.
Ánh mắt bạch y cô gái vừa quét qua, đúng lúc thấy được một màn này, không khỏi trong lòng hơi hơi trầm xuống.
Đối phương dám tranh đoạt với tu sĩ Kết đan, quả nhiên là có chỗ dựa. Trong lòng nghĩ như thế, cô gái không chút do dự dùng tay điểm về phía phi đao xa xa, pháp bảo khẽ run rẩy, nhất thời hóa thành ngân hồng bắn nhanh ra, sau một khắc cũng hung hăng chém lên quầng sáng màu đen hoang đường kia.
Kết quả ngân hồng vây quanh quầng sáng chém liên tục mấy nhát, quầng sáng bình yên vô sự, một chút tổn thương cũng không có.
Bạch y cô gái cùng nam tử liếc nhau một, đồng thời từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ kinh ngạc.
"Các ngươi không cần lo tên ở trong xe. Nhanh bố trí hỏa viêm trận đến luyện hóa người này, âm thanh phân phó vang lên.
Vài tên Trúc cơ kỳ tu sĩ, vừa nghe lệnh này, không cần nghĩ ngợi ào ào tế ra pháp kì đỏ rực.
Nhất thời một đoàn đại hỏa vân hiện ra ở tại phía trên quầng sáng, cũng từ từ đè xuống.
"Tốt, tốt lắm. Cũng tránh cho Hàn mỗ đỡ phải tốn công sức một phen." Trong quầng sáng, lúc này nhưng lại truyền đến câu nói thản nhiên của Hàn Lập, theo sau đột nhiên đỉnh quầng sáng quang mang chớp động, một đứa trẻ con màu xanh đen cười hì hì xuất hiện ở nơi này, trong tay vẫn cầm kiện tiểu phiên đen sẫm.
"Nguyên anh! Ngươi...... Ngươi là Nguyên anh kỳ tu sĩ! Chậm đã, chúng ta lập tức bỏ đi, tuyệt không dám cùng tiền bối đoạt vật." Vừa thấy trẻ con hiện hình ra, cô gái như bị đại chùy đánh mạnh vào trong lòng, mặt cắt không còn chút máu, biết chính mình mới vừa rồi làm một chuyện vô cùng ngu ngốc, vội vàng kích động mở miệng cầu khẩn. Đồng thời thần niệm vừa động, muốn triệu hồi phi đao pháp bảo của chính mình.
Nhưng lúc này đệ nhị Nguyên anh lại âm thầm cười lạnh, ném đi tiểu phiên trong tay.
Trong nháy mắt tiểu phiên điên cuồng to ra, biến thành ma phiên cao đến mấy trượng. Hắc ma khí từ phía trên mênh mông điên cuồng tuôn ra, so với diện tích to lớn của hỏa vân phía trên càng to hơn vài phần. Vô luận phi đao, cự mãng, hay là hỏa vân sau khi ma vân quay cuồng tăng vọt đều bị bao phủ cuốn sạch vào trong đó.
Một nam một nữ còn có vài tên Trúc cơ kỳ tu sĩ, ngay lúc này, đồng thời mất đi liên lạc cùng pháp bảo, pháp khí của chính mình.
"Âm La phiên! Ngươi là Âm La tông chấp pháp trưởng lão!" Nam tử sớm đã trợn mắt há hốc mồm, vừa thấy hình dáng phiên này, nhất thời bị dọa cho hồn phi phách tán, kêu to thành tiếng. Ngay lập tức quanh thân mình linh quang chớp động, lập hóa thành một đoàn chói mắt bạch quang bay lên trên không, ngay cả bổn mạng pháp bảo của mình cũng không để ý!
Bạch y cô gái vừa nghe nam tử kêu lên phiên kỳ của đối phương là Âm La tông trấn tông chi bảo, cũng hít vào một luồng lương khí, không kịp suy nghĩ nhiều đánh mấy đạo pháp quyết vào trong thân thể cự bức, đồng thời chân ngọc đột nhiên điểm lên cự bức.
Thân hình cự bức chợt lớn lên ba phần, trên người lục quang đại phóng, một tiếng quái minh vang lên, hóa thành một đạo lục hồng phá không bỏ chạy ngược với phương hướng của nam tử Kết đan.
Ma Tông có thói quen có thù tất báo, nàng này cũng không kí thác hy vọng vị Âm La tông lão quái vật này thực sự sẽ dừng tay. Đồng thời trong lòng cũng đại hận nam tử kia vì sao nhiều chuyện. Nếu không, mới vừa rồi lập tức trở về không đả động gì đến kỳ bảo không phải là hết thảy đều bình yên vô sự.
Vài tên Trúc cơ kỳ nam nữ tu sĩ, lại càng bị dọa kinh hồn táng đởm, đồng dạng giải tán hướng bốn phương tám hướng mà ngự khí bỏ chạy.
Trong ma vân thanh quang chợt lóe, thân hình Hàn Lập hiện ra ở bên trong, nhìn theo bóng lưng mấy tên Đại Tấn tu sĩ tứ tán chạy trốn, khóe miệng nổi lên một tia hàn ý.
Vỗ túi trữ vật bên hông, hơn mười đạo bạch quang từ trong túi bay ra, hóa thành mấy con rết trắng như tuyết dài tầm nửa thước bắn nhanh đi, hai con một tổ truy hướng sáu gã Trúc cơ kỳ tu sĩ.
Cùng lúc đó, trên cự phiên hắc mang chớp động, hiện ra một lỗ hổng chừng vài thước, một con Phệ kim trùng trên người mang theo hắc khí thật lớn từ đó bắn ra, trong đôi mắt sau khi huyết sắc chớp động vài cái, đột nhiên mở ra hai cánh, hóa thành một đạo kim quang thẳng hướng gã Kết đan kỳ mau chóng đuổi theo.
Sau khi Phệ kim trùng bay ra, Nguyên anh màu xanh đen nhún người một chút nhảy vào trong Âm La phiên, khu động một đầu nó vào phía dưới ma vân.
Ma vân chợt quay cuồng không ngớt, đột nhiên một trận tiếng kêu văng vẳng hướng về phía không trung, nhoáng lên rồi xuất hiện nơi trời cao cách chỗ cũ hơn trăm trượng, cuồn cuộn đuổi theo cự bức đang cắm đầu cắm cổ chạy trối chết, hắc khí mênh mông long trời lở đất giống như ma thần xuất thế, trông khủng bố cự kỳ
Còn Hàn Lập thì lại trôi nổi ở trên không trung không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi nhìn hết thảy tình hình.
Xa xa lúc này phàm nhân Đột Ngột tộc, chưa từng gặp qua loại đại chiến cấp bậc này, hơn nữa nhìn thấy mấy vị tiên sư đều bị mất mạng, càng bị hù dọa cho hồn vía lên mây, cuống quít chạy ra xa
Thỉnh thoảng có mấy người gan lớn ở lại phụ cận, nhưng thấy uy thế như vậy của Hàn Lập, căn bản không dám tới quá gần người.
Cơ hồ trong phút chốc, sáu gã Trúc cơ kỳ tu sĩ chạy trốn, đã bị con rết trắng như tuyết trước sau đuổi theo.
Chừng đó Trúc cơ kỳ tu sĩ, sao là đối thủ lục dực sương công. Mặc dù chỉ là ấu trùng, nhưng dưới hàn khí mà ngay cả tu sĩ Kết đan cũng phải e sợ, căn bản chúng không hề tốn sức làm cho mấy tên kia hóa thành khối băng thật lớn, sau đó ngay cả nhân mạng nguyên thần đều bị con rết chui vào khối băng kéo thành nát bấy.
Tên nam tử kia hóa thành bạch quang bỏ chạy, bởi vì không có bổn mạng pháp bảo, độn tốc cũng không nhanh hơn so với vài tên Trúc cơ kỳ thủ hạ bao nhiêu, một lát sau cũng bị cự trùng đuổi theo. Kết quả là dưới khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng, ma hóa Phệ kim trùng dễ dàng cắn phá mấy vòng bảo hộ của nam tử rồi cũng chui vào trong cơ thể.
Ngay lập tức nam tử từ không trung trực tiếp rơi xuống mặt đất, ôm đầu thống khổ lăn lộn vật vã, thời gian ngắn sau cũng bị mất mạng.
Còn lại cô gái kia thì độn tốc cực nhanh mặc dù cấp bậc không cao,có lẽ tựa hồ am hiểu phi độn thuật, dưới sự thúc giục của pháp quyết khiến tốc độ càng nhanh hơn vài phần, rất là hiếm thấy. Nhưng Hàn Lập đệ nhị Nguyên anh sử dụng ma vân, một trước một sau bay ra hơn mười dặm, cuối cùng bị ma vân phô thiên cái địa không hề có ý thương hương tiếc ngọc bao lại.
Từ nay về sau, nàng đã vô thanh vô tức biến mất ở thế gian.
Trong khi chờ đệ nhị Nguyên anh sử dụng ma vân một lần nữa trở về, Hàn Lập trong tay thưởng thức hạt Tuyết Tinh châu kia, nhưng nhìn lại khối đồ vật bị Đại Tấn tu sĩ vứt trên mặt đất, trên khuôn mặt hiện lên vẻ buồn bực hết chỗ nói.
Chương 891: Thiên Lan Thánh Nữ
ái gọi là "Vật", chính là người bị Đại Tấn tu sĩ bắt giữ không lâu kia, một cỗ thi thể được xưng là vật, thật cũng không có cái gì không ổn.
Nhìn cỗ thi thể trên mặt đất của thanh niên đã hoàn toàn không còn hơi thở, Hàn Lập thì thào nói nhỏ vài câu gì đó.
Đây cũng không phải do hắn hạ độc thủ, mà là khi hắn muốn cứu tỉnh vị thanh niên, hỏi một chút về lai lịch của mấy tên Đại Tấn tu sĩ kia, người này đã vẻ mặt ô tử, phục độc tự sát.
Xem ra thanh niên này quá thống hận, biết là lúc này tai kiếp khó thoát, trước đó đã phục dụng kịch độc, mới đi ra ứng chiến.
Như vậy một khi bị bắt, thật cũng không cần sợ phải thống khổ chịu các loại luyện hồn tra tấn. Bất quá tinh hồn tiêu tán nhanh như vậy, xem ra mình không thể động tay động chân gì được nữa.
Hàn Lập lắc đầu, trong lòng có cảm giác dở khóc dở cười.
Vị này dưới âm tào địa phủ nếu là biết được, vốn có thể được người cứu, nhưng lại bởi vì tự sát mà bỏ lỡ sinh cơ, thật không biết sẽ hiện ra cái vẻ mặt gì…Chẳng qua, Hàn Lập cùng người này không quen biết, tự nhiên cũng sẽ không có cảm giác đặc biệt nào khác. Không có suy nghĩ nhiều, một tiểu hỏa cầu bắn ra, nhất thời đem thi thể thanh niên biến thành tro bụi.
Một lát sau, ma vân phi độn quay về, đệ nhị Nguyên anh cầm trong tiểu phiên hiện hình mà ra, nhẹ nhàng vung phiên kì lên.
Một trận cuồng phong qua đi, tất cả ma khí đều bị thu vào trong phiên, xoay quanh một rồi bắn về phía thiên linh cái Hàn Lập, chợt lóe lên rồi lặn vào trong đó không thấy nữa.
Hàn Lập lúc này mới hướng bốn phía nhìn thoáng qua, thấy phàm nhân Đột Ngột tộc tất cả đều đứng ở chỗ cực xa, có chút sợ hãi ngó hướng bên này.
"Tốt lắm. Nơi này không cách nào ở lại được nữa. Theo ta đi đi. Trước lúc độc trên người ngươi phát tác còn phải đem địa điểm mật quật nói cho ta đấy." Hàn Lập quay sang cỗ xe ngựa thản nhiên nói.
"Nguyên lai ngươi là Âm La tông trưởng lão! Không trách được. Mới dễ dàng như thế tiêu diệt Phùng Chẩm lão tặc. Còn có Hạo nguyên đan. Loại đan dược quý hiếm như vậy." Màn xe được chậm rãi vén lên, Phong Nhạc đầu mang nón lá từ bên trong đi ra, thanh âm có chút khác thường, mơ hồ mang theo một tia kích động.
"Hắc hắc! Âm La tông trưởng lão, việc này sau này hãy nói. Đi thôi." Hàn Lập cười lạnh một tiếng, liền không nói hai lời xuất ra một chuôi phi kiếm, ngự khí bay lên trời.
Phong Nhạc do dự một chút, cũng không còn chần chừ theo sát phía sau.
Nhất thời hai người biến thành độn quang, một trước một sau dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở tại bên phía chân trời.
Lúc này, Đột Ngột tộc phàm nhân ở xa xa, mới lớn gan một lần nữa đi về đoàn xe bên này. Vài tên thủ lĩnh vừa đối mặt, nhìn nhau cười khổ.
Hiện giờ tiên sư đánh thuê của bọn, chết thì đã chết, đi cũng đã đi, tới cùng là phát sinh chuyện gì, bọn họ vẫn không hiểu ra sao, căn bản không làm rõ được.
Mấy ngày sau, việc này rốt cuộc truyền ra.
Mấy tên tiên sư đã chết, cho dù đều là tiên sư cấp thấp, cũng không phải là chuyện nhỏ, đặc biệt bên trong vẫn liên lụy đến đến Đột Ngột tộc và việc làm ăn giữa Thánh điện với Đại Tấn tu sĩ, tất nhiên không thể coi như không quan trọng.
Một ít tiên sư Thánh điện nghe tin lập tức hành động, chạy lại đây, trải qua một phen vặn hỏi phân tích, rốt cuộc nhận ra hung thủ, chính là kẻ trước đó vài ngày liên tiếp chém giết mấy vị tiên sư cấp Nguyên anh.
Thông qua miệng mấy phàm nhân thấy chuyện này, thân phận vị người ngoại tộc, tựa hồ cũng tra ra manh mối, đúng là Đại Tấn thập đại Ma Tông Âm La tông trưởng lão.
Cũng theo lời của bọn họ, bị diệt hẳn là Cửu Tiên cung tu sĩ, đại khái cũng không sai.
Huống hồ người Đột Ngột sao lại không biết uy danh Âm La tông trấn tông chi bảo Quỷ La phiên. Điều này làm cho bộ phận tiên sư tham gia cuộc chiến chặn đường, trong lòng không khỏi rùng mình.
Nguyên lai lần trước đại chiến, vị Âm La tông trưởng lão này còn chưa dốc hết toàn lực, có loại chí bảo này cũng không sử dụng. Bất quá có được thần thông như vậy lại mang theo Quỷ La phiên, sợ rằng vị này tại trong mấy vị Âm La tông trưởng lão cũng bài danh trong số vài nhân vật trọng yếu.
Về phần người này vì sao lại xuất hiện ở tại thảo nguyên, lại ra tay mạnh mẽ với bọn họ như vậy, mặt khác làm cho một bộ phận tiên sư người Đột Ngột, chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Dù sao thánh chiến hơn mười năm trước, đối thủ một mất một còn người Mộ Lan sau lưng đã có bóng dáng Âm La tông. Chẳng lẽ vị Âm La tông trưởng lão này bởi vì người Mộ Lan thất bại, lần này cố ý lẻn vào sâu trong thảo nguyên giết người trả thù hoặc có cái gì mưu đồ khác sao? Tựa hồ cũng chỉ có lý do này, miễn cưỡng nói được thông.
Tạo được cái lý do trời ơi đất hỡi xong, người Đột Ngột cuối cùng an tâm rất nhiều. Dù sao địch nhân cho dù lợi hại nhưng sau khi biết lai lịch mục đích rồi, đã có thể dễ đối phó hơn nhiều.
Cùng lúc Thiên Lan Thánh điện lập tức phái ra rất nhiều tu sĩ đi tới nơi giáp giới Đại Tấn và thảo nguyên dò xét, để ngừa người Âm La tông đến đây tiếp ứng trưởng lão bọn họ. Về phương diện khác, thì tập trung một nhóm tiên sư Nguyên anh cấp độn tốc cực nhanh, tùy thời đợi mệnh diệt sát vị Âm La tông trưởng lão này.
Mặc kệ đối phương thân có bao nhiêu thần thông lợi hại đều khó có khả năng để cho đối phương còn sống rời khỏi Thiên Lan thảo nguyên
Nếu không việc này một khi truyền ra ngoài, tu tiên giới Thiên Lan thảo nguyên do Thiên Lan Thánh điện thống trị, sẽ không còn bao nhiêu mặt mũi.
Vì vậy, vào ngày Khai linh này, nghi thức Khai linh tại Thánh điện do thánh nữ tự mình chủ trì diễn ra phi thường vội vàng, chỉ trong hai ngày đã kết thúc.
Mà một ngày sau đó, ở một nơi cấm địa được phòng ngự chu đáo trong Thánh điện, hơn trăm cao giai tiên sư người Đột Ngột trải qua tắm rửa trai giới, từ từ xuất hiện ở tại nơi đây.
Đây là một quảng trường rộng lớn diện tích gần ngàn trượng, ở trung tâm có một bộ cự hình trận đồ, hiện giờ bốn phía xung quanh trận đồ là chừng hơn trăm người.
Ở giữa pháp trận là trận nhãn, có một tòa tế đàn màu xám trắng hình chữ nhật, cổ xưa đơn sơ, dùng bạch thạch bình thường chế thành, mà bốn vách tường có khắc vài đạo ký hiệu không biết tên, không có bất cứ minh ấn gì khác.
Giờ phút này bốn phía quanh pháp trận, Nguyên anh kỳ đại tiên sư đã có hơn mười vị, những người này tất cả vẻ mặt đều nghiêm nghị lẳng lặng đứng thẳng, tựa hồ dường như đợi thêm người nào.
Sau thời gian chừng một bữa cơm, có hai nữ một nam, từ ngoài cấm chế sóng vai đi đến.
Đi tới giữa pháp trận chính là một cô gái áo bạc dáng người dong dỏng cao, lụa trắng che mặt, bao lại hơn phân nửa ngọc dung, nhưng tóc như ô vân buông xuống đầu vai, da thịt như tô* như tuyết, một đôi mắt đẹp trong suốt như mộng ảo, làm cho người ta say lòng hít thở không thông.
*: tô ở đây là váng sữa, ý nói làn da trắng mịn như sữa đông.
Một bên là nam tử thanh niên khuôn mặt tuấn tú, thoạt nhìn bộ dáng chỉ có hơn ba mươi tuổi, nhưng lúc ánh mắt chớp động lại làm cho người ta một loại cảm giác tang thương dị thường.
Cô gái còn lại, là một mỹ phụ vóc người đầy đặn mê người xinh đẹp cực kỳ, một thân quần áo màu vàng, cánh tay dài một cách quỷ dị, song chưởng lộ ra ngoài, đều có một quỷ đầu màu đen sẫm to cỡ nắm tay gắt gao cắn ở bên trên, mà mỹ phụ này lại thu ba lưu chuyển, không thấy chút nào đau đớn.
"Tham kiến thánh nữ, đại tiên sư!"
Tiên sư người Đột Ngột bốn phía, vừa thấy ba người này tiến vào, tất cả đều cung kính cúi người, tỏ vẻ kính trọng.
Ba người cũng hướng bốn phía gật đầu thăm hỏi, đi tới chỗ trước tế đàn tầm ba bốn trượng, mới dừng lại cước bộ quay đầu lại.
"Chư vị tiên sư, không cần đa lễ. Lúc này đây nghi thức triệu hoán, không riêng gì vì đuổi giết người ngoại tộc nọ,mà còn làm cho phân thân thánh thú vĩnh cửu ở lại tại Thánh điện. Hy vọng chư vị đạo hữu nhất định hết sức hiệp trợ bổn cung, để nghi thức có xác xuất thành công nhiều hơn, hai vị đại tiên sư cố ý tốn hao hơn mười năm công phu, mới tìm được hai cái tế phẩm thích hợp, dùng để lần này làm phép. Hai vị đại tiên sư, trước đem dâng tế phẩm đi." Cô gái áo bạc ưu nhã vừa quay người, âm thanh dễ nghe giống tiên âm từ từ phát ra, rõ ràng dị thường truyền vào trong tai mọi người ở đây.
Những tiên sư người Đột Ngột còn lại, vừa nghe lời ấy, trên mặt phần lớn đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Thanh niên tuấn tú và mỹ phụ nhìn nhau một cái, mỉm cười, đồng thời vỗ nhẹ xuống bàn tay. Nhất thời một loạt tiếng bước chân trầm trọng từ ngoài quảng trường truyền đến, thậm chí ngay cả mặt đất đều có khẽ rung chuyển.
Lần này, một số người không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vội vàng theo tiếng mà nhìn.
Chỉ thấy từ hai bên quảng trường, đều đi vào một đội đồng nhân cao hai trượng, mỗi đội đồng nhân có tám người, cả người kim quang lòe lòe, nâng một giá gỗ thật lớn chậm rãi đi đến hướng về quảng trường trung tâm.
Mà trên giá gỗ dường như đặt vật gì đó rất lớn.
Giá gỗ được đồng nhân nâng tới từng bước một trước tế đàn, rồi vững vàng đặt xuống.
Cho dù có người trầm ổn tới đâu khi thấy rõ ràng vật phía trên, cũng không khỏi hít vào một hơi lương khí.
Một con dã ngưu yêu thú cả người thanh quang, một con cự mãng trắng như tuyết cuộn thành mấy vòng, thể tích đều giống như trái núi nhỏ, nhưng cả hai đều trên giá gỗ âm u, bộ dáng thần trí bất tỉnh.
Không chỉ như thế, chỉ dựa vào yêu khí phát tán trên hai con quái vật này, người ở đây cũng phán đoán ra được, đây là hai con thất cấp đỉnh bậc, yêu thú sắp bước vào cấp tám, tồn tại đáng sợ. Không trách được cho dù hai vị đại tiên sư cũng phải tốn hao thời gian dài như thế mới có thể bắt sống.
"Đây là một con thanh phong ngưu cùng băng giáp mãng, coi như là man hoang dị chủng, vừa lúc phù hợp dùng để cúng tế. Nhưng có thể thật sự đem thánh thú phân thân mượn xuất hiện tại nhân giới, còn phải xem cơ duyên của bộ tộc. Tế tự bên dưới bắt đầu đi." Ánh mắt thu thủy của cô gái áo bạc lạnh lùng đảo qua mọi người ở đây, trong miệng không chút hoang mang nói, ngọc thủ sau đó hướng lên trên giá gỗ chỗ hai con cự thú nhẹ nhàng vung lên.
Một chùm ngân ti từ ngọc thủ bắn nhanh ra, trong nháy mắt hóa thành hơn trăm đạo ngân tác* lập tức đem yêu thú này chặt chẽ trói lại, sau đó ngân quang chớp động, thân thể cao lớn của cự ngưu nhẹ nhàng bay lên, hướng chỗ tế đàn chậm rãi tiến tới.
*: dây thừng màu bạc,
Giờ phút này, vốn cự ngưu đang hôn mê bất tỉnh lại thức tỉnh. Vừa thấy cảnh này, nhất thời trong lòng biết không ổn cả người run rẩy, muốn giãy dụa thoát ra. Nhưng là trên người sớm bị hạ nhiều loại cấm chế cực kì lợi hại, cộng thêm hơn trăm đạo ngân liên trói buộc, làm sao có thể nhúc nhích mảy may. Chỉ có thể kinh sợ cực kì trơ mắt thấy chính mình bị trôi nổi chuyển tới trên tế đàn.
Nó há mồm muốn rống to cái gì, nhưng trong miệng lại vô thanh vô tức, chẳng có bất cứ âm thanh ghê rợn nào có thể truyền ra.
Cô gái áo bạc xoay người đối mặt tế đàn, ngân tụ* vung lên, một đoàn đại thanh quang bằng nắm tay từ đó bắn ra, xoay quanh sau đó dừng lại ở tại trên thân hình khổng lồ của thanh ngưu, đúng là một tiểu đỉnh rất nhỏ có hỏa diễm màu xanh nhạt vây quanh, quay tròn chuyển động không ngừng, có vẻ thần bí khó lường.
*: tay áo bạc
Nàng này hai tay kết quyết, tiếng chú ngữ dễ nghe từ đàn khẩu* nàng chậm rãi phun ra. Thanh diễm tăng vọt, tiểu đỉnh dần dần bắt đầu lớn dần, hóa thành một cổ đỉnh cao tầm một trượng.
*: khẩu là miệng: ý tác giả nói cô gái này hơi thở thơm như đàn hương.
Nếu là Hàn Lập ở đây, nhìn thấy màn này, sợ rằng lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Trừ bỏ hỏa diễm vây quanh đỉnh ra, này cổ đỉnh thoạt nhìn cùng Hư Thiên đỉnh có phần tương tự. Tạo hình giống nhau, các đồ án hoa điểu trùng thú cũng đồng dạng.
Thật sự vô cùng bất ngờ cực kì!
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên