Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 880: Lòng Mang Tâm Sự
ột Ngột tiên sư Nguyên anh trung kì bị phá hủy thân thể, mặc dù Nguyên anh chạy thoát đi ra ngoài, nhưng Phệ kim trùng thành thục có tâm thần tương liên với hắn, bởi vì không có chủ nhân chỉ huy, liền bị Hàn Lập vốn hiểu biết Phệ kim trùng tập tính, dùng đệ nhị Nguyên anh dễ dàng bắt giữ, cũng cấm chế ở trong hộp ngọc.
Vốn vẫn muốn đợi khi có thời gian sẽ nghiên cứu một chút Phệ kim trùng thành thục cùng với Phệ kim trùng của hắn khác biệt ra sao. Nhưng hiện tại tu vi của hắn đang giảm mạnh, phải nhanh chóng xử lý trùng này, nếu không, vạn nhất Phệ kim trùng thành thục có thần thông vượt xa dự đoán của mình, sau này phá cấm ra, vậy thì phiền toái không phải nhỏ.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, còn có thể bắt trùng này nhưng khả năng không lớn.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập hít sâu một hơi, đột nhiên ngửa bàn tay, trong tay thêm ra vài trận kỳ màu sắc khác nhau.
Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, vài cây trận kì bay vụt ra bốn phía. một vòng cấm chế bảo hộ tầm một trượng, bỗng đột nhiên xuất hiện ở bên trong xe.
Hàn Lập đem hộp ngọc để ngang ở trên đầu gối, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trên đầu hắc quang chớp động, một Nguyên anh màu xanh đen thui xuất hiện ở trên thiên linh cái, hai tay chà xát, Quỷ La phiên đen nhẻm xuất hiện ở trong tay Nguyên anh.
Cán ma phiên này bởi vì ngay từ đầu giao cho đệ nhị Nguyên anh luyện hóa sử dụng, hiện tại lại thành kiện pháp bảo duy nhất của hắn không bị Ngũ quỷ tỏa thần hạn chế.
Phệ kim trùng thân thể thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. Biện pháp duy nhất tiêu diệt trùng này, chính là dùng tinh thuần ma khí trong Âm La phiên đem nguyên thần của chúng rút ra, để vào trong phiên luyện hóa thành nguyên âm ma đầu.
Cụ thể phương pháp luyện hóa, ngày đó đều từ thần thức của Âm La tông trưởng lão sưu hồn mà có được.
Quá trình này, đương nhiên khó có khả năng trong khoảng thời gian ngắn hoàn thành.
Kì thật nếu không phải nguyên thần chủ nhân của mấy con Phệ kim trùng này hao tổn nhiều, làm liên lụy khiến trùng này hấp hối, hắn ngay cả nghĩ đến cái phương pháp này cũng không dám ấy chứ!
Đối với Phệ kim trùng thành thục, hắn cảnh giác cũng không ít.
Nhưng chính vì thế, hắn mới phải bố trí cấm chế xuống trước, sợ ra chẳng may có gì bất trắc.
Lúc này, Nguyên anh màu xanh đen ném đi tiểu phiên cầm trong tay về phía đỉnh đầu.Ngay lấp tức tiểu phiên hóa thành một đóa đại ma vân nóng chảy lơ lửng bất động. Mà Nguyên anh vừa nhún người, Nhảy vào trong ma vân không thấy bóng dáng. Lập tức ma vân hướng xuống phía dưới, sau đó bao trùm lấy hộp ngọc trên đầu gối Hàn Lập.
Trong hộp nhất thời truyền ra tiếng trùng kêu "Chi chi". Thanh âm không lớn nhưng có cảm giác cực kỳ tức giận.
Ma vân bọc lấy hộp ngọc, bắt đầu quay cuồng mãnh liệt. Bên trong tiếng trùng kêu bén nhọn chói tai vang lên.
Nhưng Hàn Lập không chút động lòng, hai tay kết pháp quyết, thân hình không nhúc nhích.
Ở trong cấm chế, hắn căn bản không sợ tiếng trùng kêu sẽ kinh động Thương Lộ bộ phàm nhân bên ngoài, chỉ cần có thể toàn tâm đem nguyên thần của trùng này rút ra là được.
Vì vậy một hồi gian nan luyện hóa, lúc này bắt đầu.
Bên ngoài đoàn xe người Thương Lộ bộ đối với vị 'Hàn tiên sư' này rất hứng thú, nhưng vị tiên sư này từ khi tiến vào trong xe, về sau không thấy đi ra. Bọn họ tự nhiên không được gặp mặt.
Tộc trưởng Anh Lộ, càng lại nghiêm cấm bộ chúng đi vào quấy rầy tiên sư tu luyện, điều này làm cho những người còn lại cảm thấy uể oải.
Tiếp theo hơn mười ngày bên trong, không biết có phải nhờ hồng phúc của vị Hàn tiên sư này hay không, chẳng những tại trong hạp cốc tìm được một bầy dê hoang, đuổi giết một hồi kiếm được không ít, hơn nữa trong vòng nửa tháng kế tiếp, đoàn xe dĩ nhiên vẫn bình yên vô sự.
Điều này làm cho tâm trạng lo lắng đề phòng trong lòng Anh Lộ nhẹ nhõm đi nhiều.
Hắn tính toán lộ trình, tốn thêm mấy ngày đường nữa có thể đến một nơi nghỉ chân cực kì an toàn. Nơi đó là chỗ Thiên Lan Thánh điện dùng pháp lực cực nhanh thành lập một nơi ở tạm thời, chuyên môn vì các bộ lạc lớn nhỏ do đường xa mà đến tụ tập nghỉ chân.
Chờ sau khi Khai linh nhật chấm dứt, cái nơi dừng chân này lập tức sẽ bị dỡ xuống.
Khi Anh Lộ âm thầm nghĩ tới việc này, đột nhiên đỉnh đầu tựa hồ có thanh âm gì truyền đến. Hắn theo tiềm thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một đạo bạch mang chói mắt phá không xẹt qua, bên trong dường như mơ hồ có bóng người, nhưng chỉ trong nháy mắt biến mất không thấy.
Các thanh niên Thương Lộ bộ khác thấy việc này, không khỏi rối loạn một trận.
Mà lão già lại nhíu mày, trong lòng không khỏi âm thầm suy nghĩ.
Lấy kinh nghiệm ngày xưa tham gia thánh chiến của hắn, quang mang đó rõ ràng đều là độn quang tại tầng thấp của cao giai tiên sư bay qua. Loại này dị cảnh, nói đại khái là rất ít khả năng nhìn thấy.
Bình thường cao giai tiên sư đều tại địa phương cực cao bay vút mà đi, trên mặt đất phàm nhân rất khó phát hiện,
Nhưng theo như hắn nhớ không lầm, đã mấy ngày nay, hắn nhìn thấy bốn đạo phi hành độn quang gần mặt đất. Chẳng lẽ gần đây phát sinh đại sự gì, là cống phẩm của bộ lạc nào bị đoạt?
Trong lòng có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng lão lại đối với lộ trình tiếp theo càng yên tâm thêm vài phần.
Dọc theo đường đi đã từng đó cao giai tiên sư dò xét, vậy thì đoạn thời gian tiếp theo có thể kê cao gối mà ngủ rồi.
Anh Lộ suy nghĩ như thế, quay về phía đoàn xe lớn tiếng hô hào mọi người, đốc thúc đoàn xe tăng tốc chạy đi.
Lão tự nhiên không biết, đạo bạch mang từ trên đỉnh đầu bay qua vừa rồi một mực phi độn tại tầng thấp liên tục một khắc không có dừng tại bên trong phương viên hơn trăm dặm, nhưng cuối cùng vẫn là không hề có thu hoạch gì đành hướng phía nam mà đi. Kết quả tại nơi không xa, một đạo màu đỏ độn quang khác từ một phương hướng khác bay xiên tới.,
Hai đạo độn quang đụng phải nhau.
Quang hoa thu vào.
Nam nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặc áo da vàng nhạt, khuôn mặt phổ thông. Nữ nhìn khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám, bộ dáng cả người rất có vài phần nhan sắc.
"Nguyên lai là Tú tiên sư, ta bên này không có phát hiện gì. Ngươi bên kia Sao? Có tung tích người nọ không?" Trung niên nam tử trước tiên hướng cô gái đối diện ôm quyền, mỉm cười hỏi.
"Lê huynh, ngươi nhìn bộ dáng ta lại như có phát hiện người đó sao?" Cô gái mặc cung trang thần sắc không tốt, lạnh lùng nói.
"Ôi! Mấy ngày nay, ta đã lục soát hết tất cả địa phương trong phương viên hai nghìn dặm bên kia, đều không có chút nào dấu vết. Người nọ không phải không ở chỗ này, chính là công pháp ẩn thân thật sự cao minh, bằng tu vi của ta vẫn không cách nào phát hiện hành tung của hắn. Hai chúng ta có nên liên thủ cẩn thận tìm kiếm lại một lần, đem vài chi tiết khả nghi trên mấy chuyến xe cống phẩm, cũng vặn hỏi cho rõ ràng hay không?" Trung niên nhân không chút nào để ý, ngược lại lộ ra vài phần vội vàng nói ra.
"Xem ra, Lê tiên sư thật sự đối với bảo vật khen thưởng là ‘Độc long hoàn’ động tâm. Nhưng cũng đừng vì thuốc này, đem mạng nhỏ của chính mình cùng bồi táng theo chứ!" Cô gái mặc cung trang cười lạnh một tiếng, thâm ý sâu sắc nói ra.
"Lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Tú tiên sư không động tâm sao?" Trung niên hán tử ngẩn ra, có chút kinh khi hỏi.
"Khi Lê huynh nhận được nhiệm vụ này, vị Nguyên anh đại tiên sư nói với ngươi Sao?" Cô gái mặc cung trang không có trực tiếp trả lời, ngược lại thản nhiên hỏi.
"Thượng sư nói với ta đây là một vị thượng sư bị trọng thương, cho nên muốn đem kẻ này bắt sống. Đối phương đã bị một vị đại tiên sư đánh cho trọng thương, chúng ta là Kết đan kỳ tiên sư, bắt một kẻ trọng thương, quyết không thành vấn đề." Trung niên hán tử chần chờ một chút, vẫn là thành thật nói ra.
"Hừ! Lê huynh quả nhiên bởi vì không rõ đầu đuôi, biết được không nhiều lắm. Nếu nghe lời của ta xong, tuyệt sẽ không nhiệt tâm như vậy đi tìm vị ngoại tộc tu tiên này." Cô gái khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh chế giễu nói ra.
"Tú tiên sư đã nói như thế, khẳng định có đạo lý của mình. Có thể nói cho tại hạ một chút nguyên do trong đó được không?" Trung niên hán tử nghe vậy, thần sắc cũng trịnh trọng lên.
Cô gái mặc cung trang im lặng trong chốc lát, mới thở dài một tiếng nói:
"Lê huynh cùng ta cũng quen biết nhiều năm. Việc này cũng có thể nói thật cho biết, thức tỉnh Lê huynh khỏi u mê. Ta tới tương đối sớm hơn một chút, từ miệng một người trưởng bối nơi đó nghe được một ít tin tức xác thực về tiên sư ngoại tộc này. Tên này là Nguyên anh kỳ tu sĩ, cũng đích xác bị đánh cho trọng thương, nhưng là người ra tay không phải đại tiên sư nào khác, mà là chủ trì việc này Hô đại tiên sư tự mình ra tay, mới đánh cho đối phương bị thương."
"Cái gì, là đại tiên sư ra tay?" Trung niên nam tử bị dọa cho nhảy dựng lên.
"Không sai, hơn nữa ta nghe nói, tên tiên sư ngoại tộc này vẫn là trong lúc bị vài vị đại tiên sư cùng vây công, mới bị đại tiên sư đánh lén được. Mà trước đó, đã có ba gã đại tiên sư bị người này một đường tiêu diệt. Nghe nói người này thần thông độc ác cực kì, ra tay không chết tức thương. Chính là sau khi trọng thương, vẫn thi triển bí thuật, trước mặt đại tiên sư trốn thoát. Theo ta lấy thần thông của y, tiên sư ngoại tộc này có lẽ là tu tiên đồng bậc với đại tiên sư. Nếu là như thế mà nói, đối phó với y cho dù có trọng thương, tiêu diệt chúng ta hai kẻ Kết đan kỳ nho nhỏ, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay. Vì hai bình Độc long hoàn, ta cũng không đổi bằng tính mạng !"
"Hơn nữa ta nghĩ sỡ dĩ mấy vị đại tiên sư sai chúng ta đi tìm người này, hơn phân nửa là đem chúng ta coi như đồ bỏ. Không phải trước khi chúng ta ra đi, bọn họ cho chúng ta một người thi triển một dẫn hồn thuật sao? Hừ! Nói là sợ chúng ta ra nguy hiểm, không thể kịp thời tìm chúng ta. Ta xem hơn phân nửa là muốn khiến cho chúng ta đả thảo kinh xà bức đối phương hiện thân đi! Sau đó chúng ta dù có bỏ mạng, cũng dẫn đường cho bọn họ truy tung người này." Cô gái sắc mặt âm trầm nhất nhất nói ra.
"A! Lại có chuyện như vậy. Bọn họ lại đem chúng ta trở thành vật hy sinh? Chúng ta phải làm sao mới được?" Trung niên nam tử nghe cô gái cung trang giải thích một hồi, hít vào một hơi, không khỏi kinh sợ cực kì.
"Rất đơn giản. Không phải đã sưu tầm qua một lần sao, từng đó cũng đủ rồi, không cần tốn sức tìm thêm lần nữa. Như vậy vừa có thể báo cáo, cũng không tạo nên nguy hiểm gì. Cứ yên lặng chờ người khác xem có thể phát hiện ngoại tộc nhân hay không, nếu là người khác tìm đựơc người này, tự nhiên rất tốt, nếu vẫn không có tin tức, cũng không sao cả. Tới ngày Khai linh, tất cả tiên sư đều phải tới Thánh điện bái tế một phen. Chúng ta tự nhiên cũng sẽ bị triệu hồi." Cô gái tựa hồ sớm đã nghĩ tới việc này, không cần suy nghĩ nói.
"Vậy cứ theo lời Tú tiên sư mà làm. 'Độc long hoàn' mặc dù tốt, Lê mỗ vẫn càng quý trọng cái mạng nhỏ cuả mình. Đa tạ." Do dự một chút sau, trung niên nam tử lập tức hiểu ra điểm lợi hại trong đó, không chút do dự nói ra.
"Tốt! Đã như vầy rồi, chúng ta đi trước đến nơi dừng chân nghỉ ngơi của Thánh điện một chút. Mấy ngày nay, nơi đó sẽ tụ tập không ít đoàn xe tiến cống của các bộ lạc. Nói không chừng còn có thể tìm được món gì đó! Sau đó cứ cách mỗi vài ngày, làm bộ dáng đi lục soát mọi nơi một phen là được." Cô gái mặc cung trang khẽ cười một tiếng, nói ra.
Nam tử đối những lời này tự nhiên không hề ý kiến.
Sau đó, hai người một lần nữa hóa thành hai đạo kinh hồng một đỏ một trắng, hướng phương nam trực tiếp bay đi.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên