Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 858: Trở Về Lạc Vân Tông
uối cùng mà lại tu luyện thành cái loại quái vật như Cổ ma thì tại hạ không có hứng thú." Hàn Lập lạnh lùng nói.
"Hàn tiểu tử. Ngươi tưởng rằng tất cả Cổ ma khi lớn lên đều có hình thù kỳ lạ như vậy sao?" Đại Diễn Thần Quân sau khi im lặng một chút thì khẩu khí có chút kỳ quái nói.
"Xin tiền bối chỉ giáo cho. Chẳng lẽ sau khi biến thành Cổ ma thì không phải là thành dị giới yêu ma sao, không lẽ là còn có thể bảo trì nhân hình sao?" Hàn Lập sửng sốt hỏi lại một câu.
"Điểm này thì ngươi có chút hiểu lầm rồi. Theo ta biết từ một số điển tịch thì ma tu sau khi từ nhân giới phi thăng lên Ma giới, cho dù có trở thành Cổ ma thì ngoại hình cũng không thay đổi cái gì. Đương nhiên nếu như vận dụng ma công biến thân thì lại là chuyện khác. Năm đó thượng cổ tu sĩ cùng Cổ ma tranh đấu, đến cuối cùng có một bộ phân nhỏ tu sĩ đã bị Cổ ma cấp cao dụ dỗ dùng phương pháp ma khí quán đỉnh trực tiếp biến thành Cổ ma khiến cho tranh đấu càng thêm kịch liệt. Nghe nói những người này sau khi bị ma hóa thì vẫn bảo trì được nhân hình cùng thần trí nhưng lại cam tâm để cho đám Cổ ma cấp cao này sử dụng. Không biết là bên trong có huyền cơ gì, không nhưng từ đó về sau có tin đồn truyền ra rằng nhân loại tu sĩ sau khi tu luyện Thượng cổ ma công đến cực trí thì cũng tự động phi thăng lên thượng Cổ ma giới."
"Về phần bản thể hình thù kỳ lạ của Cổ ma thì chia làm hai loại. Một loại là hình dạng nguyên thủy của yêu ma trên thượng cổ ma giới là cấp bậc tồn tại cao nhất của thượng cổ ma giới hình như được gọi là thánh tổ gì đó. Yêu ma này tồn tại rất thưa thớt nhưng không con nào không cực kỳ kinh khủng, thậm chí bây giờ một số ma tu đang tu luyện Cổ ma công đang không ngừng triệu hoán danh húy của Cổ ma thì mới có thể mượn ma khí làm phép thành công. Một loại khác thì là do một bộ phận yêu tộc tại nhân giới chúng ta sau khi tu luyện ma công tự động phi thăng tới Cổ ma giới. Bản thể của yêu tộc vốn không phải là nhân loại nên sau khi biến thành Cổ ma thì tự nhiên là có ác hình ác trạng."
"Yêu tộc. Điều này làm sao có thể. Chúng nó sao có thể được!
"Chúng nó tại sao lại tu luyện thượng cổ ma công. Chuyện này ngươi không nên hỏi lão phu vì ta cũng không hiểu. Trên điển tịch đối với việc này cũng không thuật lại cái gì, chỉ là hình như thời gian thượng cổ yêu tộc tiếp xúc với Cổ ma tựa hồ là sớm hơn so với nhân loại chúng ta nhiều lắm. Cụ thể là như thế nào thì lão phu cũng không rõ ràng lắm, Bất quá lão phu ngày xưa đã từng nhìn thấy một số yêu tộc cấp cao. Còn bây giờ tại sao chúng không còn tu luyện ma công, trên người cũng không có ma khí gì đó thì nguyên nhân có lẽ phải đến lúc ngươi đến Đại Tấn thì mới biết được đáp án. Dù sao nơi đó vẫn còn bảo tồn một ít điển tịch cổ xưa nhất của nhân giới chúng ta.." Đại Diễn Thần Quân lười biếng đáp.
Hàn Lập sắc mặt có chút âm tình bất định mà trong lòng nhớ tới Phạm Thánh Chân Phiến trong túi trữ vật nghe nói là truyền thừa chi bảo của yêu tộc, trên đó có công pháp ba đầu sáu tay thoạt nhìn thật sự giống công pháp do Cổ ma hai đầu bốn tay thi triển ngày đó. Cực kỳ giống. Chẳng lẽ là hai người này thật sự có mối liên quan gì.
Sau khi yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, Hàn Lập đột nhiên cười to.
Cho dù yêu tộc cùng Cổ ma có quan hệ gì không muốn người khác biết được thì điều này cùng hắn có liên quan gì đâu. Hắn cũng không phải là nhàn rỗi đến mức xen vào việc của người khác. Có những chuyện cần phải rõ ràng, nhưng cũng có những chuyện hồ đồ một chút thì tốt hơn.
Hơn nữa Phạm Thánh Chân Phiến hắn có trong tay cũng chỉ là tàn phiến mà thôi nên dù đây có thật là yêu tộc công pháp đi nữa thì hắn cũng không có nhàn rỗi mà đi tu luyện.
Quang Thanh Nguyên Kiếm Quyết cũng không biết đến năm nào tháng nào mới có thể tu luyện đến mức cực trí. Càng huống chi công pháp này nếu có liên quan đến Cổ ma và yêu tộc thì cũng không thích hợp cho loài người tu luyện.
Hàn Lập lắc đầu đem chuyện yêu tộc cùng Phạm Thánh Chân Phiến vứt ra khỏi đầu, sau đó lại nói đến một vấn đề khác.
"Chuyện robot ngươi không cần lo lắng. Vô luận ta có đi Đại Tấn hay không thì vẫn sẽ giúp ngươi kiếm đủ tài liệu đến tay. Hai năm trước ngươi đã nói với ta rằng ngươi đã tham ngộ được bảy tám phần phương pháp luyện chế trên Thất Diễm Phiến, đến bây giờ thì chắc là đã hoàn toàn tham ngộ xong. Nếu đã có phương pháp luyện chế thì nên giao cho ta trước vì ta phải luyện chế thêm hai khẩu phi kiếm nữa, nếu không thì không có cách nào bố trí được kiếm trận. Tránh để tới lúc gấp rút bỏ lỡ mất bảo vật." Hàn Lập cũng không có quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói.
Trải qua hơn hai mươi năm ở chung, hắn cùng Đại Diễn Thần Quân đã có sự hiểu biết nhau hơn, quan hệ cũng hòa hoãn hơn so với trước rất nhiều, thậm chí là có vẻ như nửa là sư phụ, nửa là bằng hữu.
"Theo phương pháp luyện chế trong Thất Diễm Phiến thì ta đến nay vẫn vô pháp tìm được đầy đủ tài liệu nên chỉ còn cách gia giảm mà thôi, cái nào có thể thay thế được thì thay thế. Ta có thể cho ngươi một phương pháp nhưng liệu có thật sự thành công hay không thì lão phu cũng không dám mười phần nắm chắc. Nhưng phương pháp luyện chế bảo phiến này thật ra không thể gọi là Thất Diễm Phiến mà nên gọi là Tam Diễm Phiến thì đúng hơn, Bởi vì ban đầu cần tám mươi mốt loại hỏa chúc linh linh thì mới có thể luyện chế thành, còn nay bị ta đổi thành ba mươi mốt loại. Đương nhiên là uy lực cũng theo đó mà giảm hơn phân nửa." Đại Diễn Thần Quân cũng không có che đậy gì mà trực tiếp nói cho Hàn Lập tình hình cụ thể.
"Không quan hệ gì. Cho dù uy lực có giảm đi một chút cũng không sao cả. Thông Thiên Linh Bảo trong truyền thuyết lợi hại như vậy, đồ phỏng chế này cho dù là Tam Diễm Phiến thì tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường có thể ngăn cản được." Hàn Lập không cần suy nghĩ nói.
"Ta đem phương pháp luyện chế ghi trong ngọc giản, ngươi cứ xem qua một chút đi. Bất quá cho dù là phương pháp phỏng chế không có vấn đề gì thì vẫn có vấn đề khó khăn là còn vài loại tài liệu cực kỳ khó tìm. Ta phỏng chừng rằng nếu muốn luyện chế thành công bảo phiến này thì còn phải phí một phen gian khổ." Đại Diễn Thần Quân thản nhiên nói.
Sau đó cái ống trúc sau lưng Hàn Lập chợt mở ra, từ trong đó có một đạo bạch quang bắn ra. Hàn Lập sau đầu như có mắt đưa tay bắt lấy, đó là một khối ngọc giản màu trắng.
Hàn Lập bình tĩnh đem thần thức tiến vào xem qua nội dung ngọc giản một lần, sau đó chỉ thấy hắn mặt mày lơ đãng, lông mày khẽ nhíu lại.
"Những đồ vật khác thì không nói đến vì chỉ cần tốn chút thời gian là có thể kiếm được, riêng có lông Hạo Dương Điểu và vảy Xích Hỏa Giao thì là vật khả ngộ bất khả cầu, đi tìm ở đâu đây. Tối thiểu ta cũng chưa bao giờ nghe nói ở Thiên Nam lại có hai loại đồ vật này xuất hiện qua."
"Hai loại tài liệu này lão phu cho rằng là hai loại tài liệu thay thế có thể dễ dàng tìm được nhất. Các đồ vật khác thì một tia hy vọng cũng không có. Trong đó lông Hạo Dương Điểu lão phu ngày xưa đã từng gặp qua khi đi du lịch tại Đại Tấn. Khi đó ta từng gặp qua một nữ tu trẻ ở Nhạc Dương cung, cô ta có nuôi một con chim này. Thời gian lâu như vậy rồi nhưng cho dù là con Hạo Dương Điểu ngày đó không còn thì vẫn có thể còn có hậu đại của nó lưu lại. Ngươi có thể đi xem liệu có cơ hội không, về phần Xích Hỏa Giao thì phải xem cơ duyên của ngươi, bất quá nếu ngươi đi Đại Tấn thì cũng không khó đề giải quyết được vấn đề." Đại Diễn Thần Quân thản nhiên nói.
"Hừ, nói một hồi lâu rốt cuộc cũng chỉ là muốn ta chạy đến Đại Tấn." Hàn Lập hừ một tiếng có chút bất đắc dĩ.
"Hắc hắc! Lão phu muốn ngươi đi Đại Tấn cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi. Chỉ có đi Đại Tấn du lịch qua một lần thì ngươi mới có thể chính thức hiểu được cái gì gọi là Thánh địa tu luyện. Đại Tấn quốc tuyệt đối là trung tâm của tu tiên giới." Đại Diễn Thần Quân tỏ vẻ không thèm để ý nói.
"Hy vọng là như thế. Nhưng trước khi rời Đông Dụ quốc đi ta còn có một việc muốn làm. Ta trước tiên muốn đi đến phía ngoài Trụy Ma cốc xem qua một cái đã." Hàn Lập đem ngọc giản thu lại, bình tĩnh nói.
"Đi Trụy Ma cốc. Ngươi có ý tứ gì." Đại diễn Thần Quân như bị hù dọa, giật mình nói.
"Yên tâm, ta không muốn xông vào cốc đâu. Ngươi còn nhớ là trước đây ta đã thả ra Thiên Tuyệt ma thi không, sau khi từ trong khe hở không gian đi ra ta lập tức thông qua bí thuật cảm ứng được ma thi này vẫn chưa bị tiêu diệt nên muốn mau đến xem liệu nó còn có ở trong Trụy Ma Cốc không và có thể đem nó triệu hồi ra không."
Sau khi nói xong Hàn Lập lập tức gia tăng độn tốc hóa thành một đạo cầu vồng phá không bay đi.
Sau khi vừa tiến vào Xương Châu, Hàn Lập lại một lần nữa tiến vào Vạn Lĩnh Sơn quay trở lại cửa vào Trụy Ma cốc.
Ở nơi này hai ngày Hàn Lập rốt cục khẳng định là Thiên Tuyệt ma thi xác thực vẫn còn đang ở trong cốc nhưng nó tựa hồ là bị nhốt ở một nơi nào đó. Mặc cho Hàn Lập dùng pháp quyết thúc giục các kiểu nhưng vẫn không thể xuất cốc gặp mặt.
Hàn Lập sau khi chần chừ hơn nửa ngày thì đành buồn bực rời đi. Xem ra cũng chỉ có cách chờ lần tới khi Trụy Ma cốc mở ra nếu Ma thi này vẫn chưa bị tiêu diệt thì đem cứu ra.
Hai tháng sau, Hàn Lập rốt cục đã về đến phụ cận Vân Mộng Sơn nhưng vừa mới tới gần sơn môn của Lạc Vân Tông thì đã gặp mấy tên đệ tử tuần sơn. Đám đệ tử này vừa thấy Hàn Lập thì tự nhiên là oanh động.
Bọn họ mừng rỡ thỉnh an Hàn Lập đồng thời vội vàng thả ra Truyền Âm Phù hướng tới hai vị trưởng lão báo tin.
Không bao lâu sau, tất cả đệ tử trong Lạc Vân Tông từ trong tông môn bay ra đến đây nghênh đón Hàn Lập, vị tổ sư trưởng lão đại danh đỉnh đỉnh này.
Cầm đầu đúng là lão già họ Trình cùng Lữ Lạc.
Hai người này khi nhìn thấy Hàn Lập thì tự nhiên là rất vui mừng lẫn sợ hãi, tất cả đều hiện ra trên mặt.
Nhưng hai người cũng không nói thêm gì mà vội vàng đem Hàn Lập nghênh tiếp vào tông môn rồi sau đó khiến cho đám đệ tử đi xuống.
"Hàn sư đệ. Ta chỉ biết rằng lấy thần thông của ngươi thì quyết không thể gặp chuyện không may được. Bất quá nếu vô sự thì vì sao sư đệ không sớm trở về tông môn khiến cho hai sư huynh đệ ta lo lắng không thôi." Trong đại điện của Lạc Vân Tông, sau khi ba người ngồi xuống thì vị Trình sư huynh này cao hứng cùng không khỏi có chút oán giận nói.
"Không sai. Sư đệ nếu sớm trở về thì cũng không làm cho hai bọn ta lo lắng không thôi!" Lữ Lạc vẻ mặt tươi cười nói, ý vui mừng thực sự phát ra từ phế phủ.
"Hai vị sư huynh bỏ qua cho Hàn mỗ. Ta lúc đó vẫn bị vây trong khe hở không gian không cách nào chạy thoát được. Ta cũng mới từ bên trong đó chạy ra được, mà sau khi thoát ra thì đã lập tức trở về." Hàn Lập nhếch mép nói, chỉ có thể lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Hàn sư đệ có thể sống sót trở về là đủ rồi. Lại nói tiếp, vi huynh còn chưa có tạ ơn sư đệ cứu mạng đó.
Nếu không phải sư đệ ở trong cốc cứu giúp thì lão phu sớm đã hóa thành một đống bạch cốt rồi." Lão già từ trên ghế đứng dậy nhìn Hàn Lập thi lễ nói.
"Việc này không có gì. Sau khi ta gia nhập Lạc Vân Tông, Trình sư huynh đối với ta vẫn luôn luôn chiếu cố, ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Nhìn thấy Trình sư huynh gặp nạn sao lại không ra tay cứu giúp được." Hàn Lập mỉm cười cũng có chút thành khẩn nói.
"Đây là việc nhỏ thôi sao có thể so sánh với ân cứu mạng được. Sư đệ sợ rằng đang nghĩ đến Nam Cung đạo hữu. Sư đệ cứ việc yên tâm. Nam Cung muội tử vẫn đang bình yên vô sự." Lão già hiển nhiên biết Hàn Lập quan tâm nhất đến cái gì nên đem tin tức này nói cho Hàn Lập.
Hàn Lập nghe vậy thì thở phào một hơi nhưng lúc này Lữ Lạc lại đột nhiên đánh giá tỉ mỉ Hàn Lập vài lần rồi trên mặt lộ ra một tia khó thể tin.
"Sư đệ. Ngươi đã tiến cấp lên Nguyên Anh Trung Kỳ. Đây là chuyện thật sự là khó tin! Chẳng lẽ sư đệ gặp được kỳ ngộ gì trong Trụy Ma Cốc?"
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên