Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 771: Cuộc Chiến Biên Giới (8)
au khi đưa thần thức dò xét một hồi. Cẩm bào đại hàn chính là một vị tu vi Nguyên anh hậu kỳ! Thì ra đúng là một gã Mộ Lan thần sư! Vậy không phải nói Mộ Lan chỉ có ba vị đại thần sư hay sao?
Trong lòng Hàn Lập liền hoảng sợ. Thật không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra nữa. Còn cẩm bào đại hán liền bay vụt xuống chỗ lôi châu đang rơi xuống rồi đưa tay ra chụp lấy.
Hàn Lập liền rùng mình, không kịp suy nghĩ nữa mà liền huy động ngón tay, lôi châu lập tức xoay tròn rồi liền chuyển đổi phương hướng.
Những động tác này xử ra lại đã chậm một chút.
Một cái bàn tay màu xanh to lớn xuất hiện và di chuyển giữa không trung rồi bao lấy lôi châu, trong chớp mắt rồi chế trụ nó lại.
Căn bản không thể nào trốn tránh được.
Chân mày Hàn Lập cau lại, không chút chậm trễ hai tay bắt quyết rồi dẫn bạo lôi châu đang bị chế trụ.
Hai màu xanh vàng quang mang của bàn tay và lôi châu xuất hiện đánh lẫn nhau rồi bạo liệt nổ ra một tiếng sau đó biến mất không còn chút bóng dáng nào cả.
Cẩm bào đại hán hừ lạnh một tiếng, thanh quang trên mặt chợt loé lên nhưng thần sắc thì vẫn như thường.
Hàn Lập cũng không hề chạy trốn mà lại lạnh lùng đưa mắt nhìn thẳng tới đối phương không nói lời nào.
Cẩm bào đại hán ngẩng đầu ngước lên nhìn Hàn Lập một cái, thản nhiên nói
"Ngươi là Hàn Lập, là tu sĩ có được Kim Lôi Trúc pháp bảo!"
"Mộ Lan không phải chỉ có ba đại thần sư sao. Các hạ là người phương nào vậy?" Hàn Lập không trả lời câu hỏi đại hán. Mà lại hỏi ngược lại hắn một câu.
"Tốt! Biết được ta là Mộ Lan đại thần sư mà còn trấn định như vậy. Xem ra các hạ là người mà các vị thần sư đã nói đến rồi. Tại hạ là Điền Chung, chính là thần sư thứ tư!." Cẩm bào đại hán không vui không hoảng mà nói.
"Đệ tứ thần sư? Hàn mỗ lần đầu tiên mới nghe nói qua. Nhưng các hạ biến ra một bàn tay to lớn vậy nhưng lại không thể khắc chế được lôi châu của ta. Xem ra các hạ mới vừa tiến vào hậu kỳ không lâu, ngay cả cảnh giới còn chưa cũng cố được hết!" Hàn Lập nhìn chằm chằm đại hán. Không khách khí nói. Đồng thời dường như vô tình mà hắn điểm chỉ một cái tới màng kiếm quang. Nhất thời kiếm kiếm tề minh (các thanh kiếm cùng kêu lên) hóa thành một mảng thanh quang mờ ảo hiện ra che trước người Hàn Lập.
"Mặc dù Điền mỗ mới tiến vào hậu kỳ không được mấy năm. nhưng như vậy ngươi nghĩ rằng ngươi có thể cùng ta đánh một trận hay sao chứ? Các hạ thật sự quá tự đề cao mình rồi." Cẩm bào đại hán cười lạnh một tiếng. Khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc.
"Một mình hắn thì không thể nhưng có thêm thiếp thân thì sao!" Một giọng nói dể nghe của một cô gái bổng nhiên truyền đến.
Mới nghe Hàn Lập hơi ngẩn ra nhưng lập tức mừng rỡ.
"Người nào!" Cẩm bào đại hán liền kinh hãi, ánh mắt chớp động lớn tiếng hỏi.
"Thật không nghĩ tới mới gần trăm năm không gặp, vậy mà Điền đạo hữu đã tiến vào hậu kỳ. Thật là làm cho thiếp thân giật mình! Nhưng cũng không biết thần thông của đạo hữu, có thật sự đã tiến dài hay không nữa."
Ngay khi lời nói vừa ra khỏi miệng, bạch quang chợt loé lên. Một vị mỹ phụ áo đỏ xuất hiện ở không trung, lạnh lùng nhìn về phía cẩm bào đại hán.
"Thì ra là Phượng phu nhân, nhưng mà sao chỉ có một mình Phượng đạo hữu đến đây chỉ có một mình, hay là Long Hàm đạo hữu gặp chuyện gì đó không may? Vợ chồng các ngươi luôn luôn liên thủ chống địch mà." Cẩm bào đại hán vừa thấy hồng y mỹ phụ, thần sắc của hắn có chút thay đổi rồi nói.
"Yên tâm! phu quân của ta ở trong giữa cả ngàn tu sĩ, ngay cả chính là thần sư của các ngươi ra tay cũng không thể nào tiếp cận được. Còn thiếp thân chỉ muốn đến đây xem thử xem thần thông của thần sư thứ tư như thế nào mà thôi. Hàn đạo hữu ngươi hãy đi cứu những đạo hữu khác đi." Phụ nhân sau khi nói hai câu lại hướng tới Hàn Lập nói. Sau đó một tay vươn tới, xoè năm ngón tay ra, một cái bình nhỏ trong suốt màu lửa đỏ xuất hiện ra trong bàn tay.
Không cần vị phụ nhân thúc dục chiếc bình màu hồng quang này chợt loé lên một đoàn liệt hoả xuất hiện bao nó vào bên trong rồi nhẹ nhàng lơ lững trôi ở không trung.
"Hỏa linh bình!" trên mặt Cẩm bào đại hán hiện ra vẻ cẩn trọng, trong miệng nói nhỏ một câu.
Còn Hàn Lập sau khi nghe mỹ phụ nói vậy, cũng không khách khí, cả người hóa thành một đạo thanh hồng, hướng lên trời bay đi.
Sắc mặt của Cẩm bào đại hán trầm xuống, rồi đem túi linh thú bên hông mở ra, hướng lên không trung. Một đoàn ánh sáng mờ phun ra, sau đó hiện ra hai con quái thú giống nhau như đúc, cả hai thân hình bao phủ đầy lông vũ, đầu hổ mình ưng.
"Thiên hổ thú!" Vừa thấy hình dạng của hai con quái thú này, Hàn Lập liền kinh sợ, bật thốt lên tên gọi của con quái thú.
Đây chính là một loại linh thú phi hành quý hiếm ở Mộ Lan thảo nguyên, nó tinh thông hai loại pháp thuật thổ và phong, thật sự rất là khó đối phó. Mà cả hai con này mới nhìn đã thấy đạt tới Kết Đan Hậu Kỳ cảnh giới, thật sự không thể xem nhẹ được.
Lúc này, hai con Thiên Hổ Thú đột nhiên xuất mở ra hai cánh, ngay lúc đó thanh quang ở quanh mình nó chợt biến mất. Chỉ một khắc sau nó đã di chuyển tới bên cạnh Hàn Lập, mắt nhìn chằm chằm vào hắn không chớp.
Hàn Lập sau khi thi triển độn quang, thân hình dừng lại.
"Thuấn di!" trong lòng Hàn Lập âm thầm kêu khổ. Sớm đã nghe nói loại yêu thú này có khả năng thuấn di, không nghĩ tới đây lại đúng là sự thật.
Nếu vậy, muốn thoát ra khỏi hai con súc sinh này quả thật không dễ dàng chút nào!
Nhưng mà Điền Chung không chỉ làm như vậy mà thôi, thân hình chợt nhích động lên một cái. Một đạo thân ảnh màu xanh từ trên người hắn chia ra nó giống như chân thân bình thường rồi đi tới.
Thân ảnh màu xanh giống Điền Chung như đúc. Nhưng thân thể đều là một màu xanh còn ánh mắt và diện mục thì sáng chói loà. Giống như là một hư ảnh mà thôi.
"Thân Ngoại Hóa Thân!" Lúc này đây, vị mỹ phụ lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Không phải kỳ quái vì đối phương lại có hoá thân mà do loại Thân Ngoại Hóa Thân thần thông cổ quái này lần đầu tiên nàng ta mới nhìn thấy.
Quang ảnh màu xanh này chợt loé lên, bay vụt đến bên cạnh Hàn Lập.
Hồng sam mỹ phụ cũng không kịp tay ngăn trở. Bởi vì Cẩm bào đại hán lại há mồm, rồi phun ra một kiện ngũ sắc thải luân trong suốt, rồi hướng tới nàng nói.
"Kể từ bây giờ tại hạ có thể cùng với hai vị luận bàn một phen."
Nói xong, ngón tay của hắn điểm một cái lên thải luân năm màu này, cái thải luân lập tức hóa thành một mảnh sáng mờ, hướng phía mỹ phụ mà phóng tới.
Phụ nhân thấy vậy, trên mặt căng ra liền bắn ra một đạo pháp quyết, đánh tới cái hỏa linh bình trước người.
Rồi một đoàn hồng quang run rẩy đại trướng lên, sau đó từ trong bình vô số hoả liệt diễm bay ra, xem ra đám lửa này so với bình thường không giống nhau.
Tất cả những ngọn lửa này giống nhau như đúc, tứ tán ra bên ngoài sau đó liền tập hợp lại với nhau rồi quay cuồng một trận sau đó liền hoá thành vài con cự xà màu đỏ sậm, hung hãn bay tới đoàn ánh sáng mờ kia.
Nghe được phía sau truyền đến âm thanh ầm ầm ù ù, mặc dù Hàn Lập không có quay đầu lại nhưng cũng biết mỹ phụ đã cùng với Điền Chung giao thủ với nhau.
Hắn đưa mắt nhìn tới thanh ảnh màu xanh một cái rồi thu lại. Sau đó liền nhìn chằm chằm tới hai con Thiên Hổ Thú như hổ rình mồi khẽ thở dài một tiếng.
Hắn biết được nếu như không có đánh bại được ba thứ này thì không thể nào cứu được các tu sĩ khác ra.
Mà bây giờ ngay cả hai nhân vật có thân phận đặc thù cũng ra đã ra tay. Có thể thấy được những người khác đều không có dư lực mà trở lại tăng viện nơi này. Sớm biết như vậy, ngay từ đầu hắn đã đưa Ngân Nguyệt thêm vài viên lôi châu, rồi lặng lẽ đi cứu người là tốt nhất rồi. Còn bây giờ chắc chắn không còn cơ hội nữa rồi.
Hiện tại ngay bây giờ việc hắn muốn làm là làm sao đánh bại cho được ba địch nhân này. Sau đó mới lo đến những việc khác.
Nghĩ xong như vậy, Hàn Lập liền đưa tay tới bên hông đem túi linh thú ra bên ngoài rồi một đám Phệ Kim Trùng màu vàng rực rỡ từ trong túi bay ra hoá thành một đám mây vàng, vần vũ trên không.
Hàn Lập không chút chậm trễ đánh liền đánh ra một đạo pháp quyết hướng tới đám mây Phệ Kim Trùng rồi không thấy bóng dáng đâu cả.
Âm thanh vù vù như xé gió rồi đám mây Phệ Kim Trùng lại hoá thành ba cỗ kim vụ với khí thế hung hãn hướng tới ba địch thủ mà đánh tới.
"Phệ Kim Trùng! Nếu là đã trưởng thành thì ta còn sợ hãi vài phần."
Màu xanh quang ảnh hừ lạnh một tiếng, rồi phát ra tiếng nói giống y như tiếng nói của Điền Chung, dường không chút gì là sợ hãi cả. Mà hai con Thiên Hổ Thú vừa thấy Phệ Kim Trùng, hai cánh liền thi triển trong nháy mắt bay xa ra hơn hai mươi trượng vẻ mặt thì vô cùng sợ hãi.
Lúc này thanh ảnh lại há mồm, ba đạo ánh sáng liên tục phun ra, mỗi lần phun ra được một cái. Còn thanh quang trên người quang ảnh thì dần dần ảm đạm xuống. Sau ba lần phun ra như vậy. Ngay cả thân hình cũng thấp xuống khoảng ba tấc.
Mà ba đạo ánh sáng này cực kỳ nhanh và chuẩn xác phóng tới đám trùng vân ở trên không rất chuẩn xác.
"Bụp.", "Bụp.", "Bụp." ba tiếng nổ truyền đến, thanh quang hiện lên, ba quang cầu kích thước khổng lồ hiện ra rồi đem ba cổ kim vụ của Phệ Kim Trùng tất cả giam vào bên trong.
Hàn Lập liền kinh sợ, không kịp suy nghĩ liền hướng tới ba đám kim vụ điểm chỉ một cái, tất cả Phệ Kim Trùng lập tức bung ra rồi bò khắp nơi bên trong quang cầu, và bắt đầu cắn nuốt những cái quang cầu này.
Chỉ một lát sau, sắc mặt của Hàn Lập đanh lại.
Những cái lồng màu xanh đó dường như cứng cỏi dị thường, Phệ Kim Trùng đã bắt đầu cắn nuốt nó nhưng tốc độ rất là chậm chạp.
Lúc này hắn mới phát hiện là ba quang cầu hào quang màu xanh này toàn bộ là do mộc linh khí tinh thuần tạo nên. Cho nên có thể vây khốn được Phệ Kim Trùng, thật đúng là chuyện bình thường.
Nhưng mà thanh ảnh cũng có các thủ đoạn cấm chế riêng của nó. Còn Thiên Hổ Thú thì có thuấn di thần thông làm cho hắn có cảm giác bất lực trước ba đối thủ này.
Chẳng lẽ vị thần sư chỉ vì chuyện Phệ Kim Trùng mà tìm tới hắn. Thân ảnh của Hàn Lập vẫn không nhúc nhích, trong lòng nổi lên một mối lo lắng, cảm giác không ổn ngày càng tăng cao.
Hàn Lập phỏng đoán việc cũng đúng khoảng tám chín phần.
Bởi vì trước khi khai chiến thì các vị pháp sĩ cao tầng đã thương nghị đem việc giết chết Hàn Lập này giao cho vị Thần sư Điền Chung. Hơn nữa còn đặc cách giao luôn cho lão Thiên Hổ Thú cùng với vài loại pháp bảo có thần thông có thể khắc chế được Hàn Lập.
Chỉ là ngay từ đầu những người này cũng không nghĩ là Hàn Lập sẽ tham gia đổ chiến cho nên bọn họ cũng để cho vị Điền thần sư ở phía sau.
Mãi cho tới khi Hàn Lập xuất hiện đánh chết một số pháp sĩ rồi lại hủy nhục thể một vị Đại Thượng Sư. Lúc này Điền Chung mới phát hiện ra Hàn Lập.
Bất kể là ra tay ngăn cản Hàn Lập cứu các bị tu sĩ từ lồng sáng màu đỏ hay là giết chết hắn cũng phải cung cấp cho Âm La tông một công đạo
Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới Long Hàm vẫn chú ý tới lồng sáng màu đỏ bên này. Đồng thời hắn cũng phát hiện Hàn Lập lại phá tráo mà ra, lập tức phái Phượng Băng đi tới nơi này trợ giúp hắn. Nếu như Hàn Lập có thể cứu ra được vài tên tu sĩ thì cuộc chiến này tự nhiên bọn họ sẽ chiếm được thượng phong.
Thấy Phệ Kim Trùng không công phá được cấm chế của đối phương trong lòng của Hàn Lập cảm thấy lo lắng không thôi.
Nhưng không chờ hắn phát động thêm lần tấn công nữa. Hai con Thiên Hổ Thú vừa thấy Phệ Kim Trùng bị nhốt lại nỗi lo sợ liền giảm bớt đi. Rồi một trận thanh quang chớp lên hai con linh thú liền biến mất.
Hàn Lập thấy vậy cười lạnh một tiếng, tay áo vung lên, tiểu thuẩn màu lam lần nữa bay ra, đồng thời đám tiểu kiếm xuất hiện rồi kiếm khí từ từ lớn lên đem Hàn Lập bao vào bên trong kín kẽ mưa gió không lọt.
Thanh quang chớp động, hai con Thiên Hổ Thú một trái, một phải xuất hiện ở hai bên sườn Hàn Lập mồm chúng há rộng, mỗi con phun ra một quả cầu như ánh sáng bay ra.
Ánh mắt của Hàn Lập chợt hiện lên vẻ tàn khốc. Đoàn kiếm quang lập tức đại trướng rồi chia làm hai hướng từ hai bên sườn mà phóng ra vừa lúc kịp đón đầu hai quả quang cầu.
Hai tiếng bạo liệt ì ùng nổi lên. Kiếm quang đánh chúng tan nát rồi sau đó hướng tới hai con thú bay thẳng tới.
Hai con thú thấy vậy cũng không chút nào hoảng hốt, mà trong mắt hiện lên vẻ xảo trá, thân hình chớp động mấy cái biến mất không gặp nữa thì ra đã thuấn di đi ra xa.
Trong lòng Hàn Lập liền giận dữ, đang muốn huy kiếm quang đuổi theo. Lúc này quang ảnh màu xanh liền động thủ.
Mà lúc này đây đang áp trận ở hai bên sườn là Long Hàm và một vị pháp sĩ khô gầy cùng lúc không hẹn mà cùng lao vào nhau đều sử dụng các đòn sát thủ của bản thân..
Từ bên trong của phe tu sĩ có bảy vị tóc bạc lão già đều là Nguyên Anh Kỳ mỗi người một kiện cổ bảo, ở phía sau Long Hàm mà bay tới.
Còn về phía bên pháp sĩ thì lại xuất hiện cô gái họ Nhạc, sắc mặt căng ra từ trong phía đội ngũ của pháp sĩ đi thẳng tới trước mặt lão già khô gầy. Sau nghe lão già phân phó, rồi trong túi trữ vật lấy ra một cái cây đèn cổ bằng đồng xanh ra nắm ở trên tay.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên