Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 689: Sơ Thí Thần Thông. (Thử Nghiệm Thần Thông)
.
àn Lập cùng Ngự Phong Xa phi độn với tốc độ kinh người, chỉ một lát công phu đã xâm nhập Mộ Lan thảo nguyên cách trăm dặm.
Hàn Lập một mặt lấy huyết sắc phi phong, huyết quang bao quanh nhanh chóng phi độn, một mặt thần thức quét đến trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn bây giờ đã đem áo choàng xuất ra uy lực lớn nhất nhưng không ngờ vẫn không thể cắt đuôi phong xa. Trách không được lão già tu vi Nguyên anh trungkỳ vừa đuổi theo, sắc mặt cũng biến sắc.
Ngự Phong Xa này đúng là một món đỉnh cấp phi hành dị bảo, trừ phi thi triển Lôi Độn Thuật hoặc là Huyết Ảnh Độn, nếu không thì không cách nào thoát khỏi đối phương.
Bất quá Hàn Lập mới tu thành Nguyên anh, còn chưa có cùng tu sĩ đồng cấp giao thủ, mặc dù hắn đối với pháp bảo của mình tự tin nhưng đối với thực lực Nguyên anh kỳ chính mình mạnh yếu ra sao hắn cũng không rõ.
Dù sao tu sĩ Nguyên anh kỳ cũng không dễ dàng tỉ thí. Chính là hắn gia nhập lạc Vân Tông vài năm, cùng với hai vị Lạc Vân Tông trưởng lão chỉ nói chuyện tu luyện nhưng chưa bao giờ thử qua. Lúc còn ở Điền Tiên Thành, Nam Lũng Hầu cũng chỉ dùng thần thức cùng hắn luận bàn, căn bản không xuất hết thực lực.
Trước mắt xem ra vị pháp sĩ trên Ngự Phong Xa đang ở phía sau là một đối thủ tốt, hơn nữa hắn đối với linh thuật thần thông cũng cảm thấy hứng thú.
Nếu ra tay có thể đánh lui thậm chí giết đối phương, đương nhiên tốt nhất. Nếu không được, thi triển Phong Lôi Sí chạy thoát cũng là chuyện dễ dàng.
Cùng đối phương giao thủ cũng không thể kéo dài thời gian quá lâu nếu không hắn sợ sẽ có phát sinh, huống chi bây giờ đang ở Mộ Lan thảo nguyên càng không thể ham chiến.
Hàn Lập trong lòng nhanh chóng tính kế, lúc này huyết quang chợt hiện vài cái lập tức ảm đạm, thanh quang bùng phát.
Đồng thời khi hắn dừng lại, một thân quang ảnh đã xuất hiện ngay đằng sau, Hàn Lập quay đầu đối diện với hắn.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn bạch quang đuổi đến, Hàn Lập vung tay áo hơn chục kiếm quang màu xanh từ trong bay ra, trước mặt xuất ra tầng tầng kiếm trận, khí thế kinh người.
Chính mình cùng tu sĩ Nguyên anh khác lần đầu giao đấu, Hàn Lập tự nhiên sẽ không khinh thường, ngoại trừ bảy mươi hai phi kiếm ‘Thanh Trúc Phong Vân Kiếm’ xuất hiện, hắn lại vỗ vào túi linh thú bên hông.
Tam Sắc Phệ Kim Trùng hóa thành một đám trùng vân rậm rạp ngay không trung, nhưng theo chú ngữ trong miệng Hàn Lập phát ra tất cả phi trùng xoay quanh một lúc rồi trực tiếp hạ xuống.
Hàn Lập trong mắt tinh quang chớp động, hai tay giương lên, hai đạo pháp quyết đánh tới đám phi trùng.
Nhất thời thanh quang bọc lấy đoàn trùng vân, rồi phủ lên người Hàn Lập.
Nhưng một lát sau, tam sắc trùng hiện thành giáp trùng trên người Hàn Lập, trong suốt cổ phác, thanh quang lóe lên nhàn nhạt.
Nói đến cũng khéo Hàn Lập vừa dừng lại, phía sau Ngự Phong Xa cũng vừa truy đuổi tới, tu sĩ trong xe vừa chứng kiến một màn kinh người khi thấy trùng giáp hình thành.
Tuy nhiên phong xa đuổi theo cũng không kiêng kị, tốc độ giảm lại cách Hàn Lập khoảng trăm trượng rồi dừng lại.
Hàn Lập mặt không đổi sắc, liếc nhìn một cái; nhân cơ hội này hai tay vừa lộn, một tay xuất ra hoa lam, một tay xuất ra tiểu chung (chuông nhỏ).
Sau đó liền đem tiểu chung ném tới, ngân quang chớp động tiểu chung đón gió lớn lên, trong phút chốc hóa thành cự đại, hướng phía đối diện vọt tới. Cùng lúc, Hàn Lập tâm niệm vừa động trước mặt bảy mươi hai phi kiếm lóe lên, lấy một hóa ba liền hóa thành hơn hai trăm thanh sắc kiếm quang.
Sau đó Hàn Lập hô: "Đi!"
Thanh âm vừa xuất, tất cả kiếm quang chớp động cùng nhau hóa thành một trận sóng lớn theo sát ngân chung hướng phía đối diện cuồn cuộn lao đi, với ý đồ rõ ràng muốn xé Ngự Phong Xa thành mảnh nhỏ.
Lúc này ngân chung bắt đầu khai triển thần uy, vừa bay đến trên xe liền quay tròn, một tiếng chuông truyền ra, mắt thường có thể thấy từng đợt sóng màu bạc lấy cự chung làm trung tâm tràn tới Ngự Phong Xa.
Nếu pháp sĩ trong xe không có đề phòng thì Hàn Lập tin tưởng một kích này cũng làm đối phương ăn đau khổ không ít.
Mặc dù tiểu chung này là cổ bảo, trước sau không có gì thay đổi nhưng theo tu vi của Hàn Lập tăng tiến thì uy lực ngày càng tăng lên. Một khi đã xuất thì uy lực so với lúc còn Kết đan kỳ không thể sánh bằng.
Tuy nhiên tu sĩ trong xe cũng không trực tiếp đón đỡ.
Chỉ thấy Ngự Phong Xa vừa động liền cách xa hơn mười trượng, vừa lúc thoát ra chỗ sóng âm bao phủ.
Tiếp theo trên xe bạch quang đại phóng, bỗng nhiên một bóng người từ trong bạch quang bay ra lơ lửng trên xe. Kiếm quang lúc này cũng nhanh chóng bắn tới.
Người trên xe thấy vậy cũng không hoang mang, một quyền giơ lên.
Bất chợt một tầng lam quang xuất hiện trên đỉnh đầu cách mấy trượng vừa lúc kiếm quang đánh tới, trong nháy mắt âm thanh bạo liệt phát ra.
Mặc dù quang mạc chớp lên không ngừng, nhưng trong thời gian ngắn cũng bình yên vô sự.
Ở phía xa hai mắt Hàn Lập thấy cảnh này sắc mặt khẽ biến.
Lúc này tu sĩ kia trong miệng niệm chú, một đạo lam ti tằm trong miệng xuất ra trong nháy mắt hóa thành cự mãng hung hăng hướng thanh hồng kiếm quang đánh tới.
Nhất thời thanh lam lưỡng sắc quấn vào nhau, thỉnh thoảng âm thanh ầm ầm truyền ra.
Giờ phút này tên tu sĩ mới phất tay, một đạo pháp quyết bay đến phía trên Ngự Phong Xa.
Chiếc xe nhanh chóng thu nhỏ lại, tự động bay vào trong tay tu sĩ kia, hắn thong dong cất vào túi trữ vật.
Sau đó người này nâng tay lên, rồi nhìn về phía Hàn Lập, lộ ra khuôn mặt âm trầm khô gầy.
Hàn Lập ánh mắt co lại, tu sĩ này dung mạo khoảng sáu mươi tuổi, trên mặt hai má có một ít hình xăm màu xanh cổ quái. Nhưng làm cho hắn kinh ngạc không phải là mấy cái đó, mà là trên người đối phương linh khí ba động kinh người, đúng là một kẻ Nguyên anh sơ kỳ đỉnh cấp sắp đột phá Nguyên anh trung kỳ, trách sao có thể dễ dàng đỡ hai kích của mình.
Mà Hàn Lập cũng thấy rõ, tầng lam quang đối phương thi triển ra không phải là không có gì, mà là một quyền xuất ra những hạt châu lớn bằng nắm tay.
Về phần cự mãng màu lam kia, thần thức hắn đảo qua vẫn không thấy là vật gì, thật sự là do linh lực tạo thành.
Điều này càng làm cho Hàn Lập thêm ba phần kiêng kị.
Hàn Lập sắc mặt đầy vẻ băng hàn, tay kia xuất ra hoa lam cổ bảo, bạch quang bắt đầu chớp động, tùy theo hắn mà tế xuất.
"Dừng tay! Các hạ tuy pháp thuật không thấp nhưng lại quá gấp. Tại hạ chưa mở miệng nói chuyện sao đạo hữu một lời không nói đã vội công kích." Lão già vừa thấy Hàn Lập cử động sắc mặt ngưng trọng quát.
"Tu sĩ cùng pháp sĩ còn cái gì để nói." Hàn Lập nhướng mày lạnh lùng nói.
Bất quá hắn cũng điều khiển ngân chung, khiến cho cổ bảo đình chỉ công kích, đứng bất động trên không, hoa lam trên tay linh quang cũng thu lại.
Hắn muốn nghe xem vị pháp sĩ kia muốn nói cái gì.
"Nói như vậy cũng không sai, nhưng tu vi đến cảnh giới này có khi không cần nhất định ngươi sống ta chết, chỉ cần đạo hữu trả lời có thể làm Mục mỗ hài lòng, bổn thượng sư có thể chừa cho đạo hữu một đường sống." Lão già cười hắc hắc, lơ đểnh nói.
"Trả lời? Ta không có gì để nói với các hạ. Chỉ là cũng có mấy vấn đề muốn hỏi một chút." Hàn Lập nhìn thẳng lão già cười nói, trên miệng lộ vẻ châm chọc.
Đối phương muốn hỏi cái gì, hắn không cần nghỉ cũng đoán được tám chín phần.
Nhiều tu sĩ Nguyên anh kỳ xuất hiện tại đây cho dù người nào thấy trong tâm đều kinh nghi.
"Xem ra đạo hữu lại cự tuyệt ý tốt của tại hạ." Mục lão già nghe Hàn Lập nói vậy, sắc mặt có chút âm trầm.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng bỗng nhiên phi trùng trên cao phía trước rung nhẹ một cái.
Vốn thanh sắc kiếm quang đầy trời, lúc này bỗng hợp lại thành một cự kiếm lớn tầm hai ba mươi trượng.
Dùng thế 'sét đánh không kịp bưng tai', quái mãng màu lam nhanh chóng bị chém đứt, thuận thế cự kiếm không khách khí chém thẳng vào lão già họ Mục, quyết đánh hắn thành tro bụi.
Thấy cảnh này, mục lão già trên mặt hiện ra một tia dữ tợn, không nói nhiều, xuất ra một khỏa hạt châu to bằng nắm tay. Rồi sau đó há miệng phun lên đại châu một đoàn tinh khí.
Lam quang của bảo châu lóe ra, nhanh chóng bay lên trên, từng đạo lam sắc tế ti theo viên châu bay ra, trong nháy mắt xuật hiện một tấm lưới màu lam sắc.
Cùng lúc đó lão già trong miệng niệm chú, hai tay bắt pháp quyết, trên người linh quang màu lam phóng lên cao hình thành một đoàn lam quang lơ lửng trên đầu.
Cự kiếm đã chém xuống cùng quang võng kia kịch liệt va chạm.
Không ngoài suy tính của Hàn Lập, hơn hai trăm kiếm quang ngưng kết thành cự kiếm vậy mà quang võng này có thể dễ dàng chống đỡ.
Kết quả một âm thanh lớn vang lên.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên