"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 566: Kinh Thối (Sợ Mà Lui)
hì ra là hai vị Mai đạo hữu! Lão phu cùng với vài vị môn nhân đi ngang qua nơi này, từ xa nhìn thấy kinh biến trên đảo mới đến đế xem tột cùng là điều gì. Cũng vừa mới đến đây không lâu. Nhưng quý huynh muội kiến thức rộng rãi có thể nhìn ra điều gì bất thường không?" Lão già họ Chiêu dường như biết được hai huynh muội này, lập tức tươi cười nói.
"Chiêu huynh cứ nói đùa. Ngay cả đạo hữu cũng không biết được thiên tượng này thì ta cùng với gia huynh lại càng không thể biết được. Bất quá, xem bộ dáng âm khí rối loạn kia chỉ sợ là dị bảo xuất thế, có thể là một hung khí cường đại!" Cô gái nhã nhặn trả lời, còn nam tử kia chỉ thản nhiên gật đầu, mang một bộ dáng khó đến gần.
Lão già thấy như vậy cũng không hề tức giận, ho nhẹ vài tiếng muốn nói tiếp điều gì đó.
Nhưng trong lúc này, một tiếng sáo dễ nghe từ xa xa truyền đến. Sau đó ở phía xa chân trời lực quang chớp động, một quang điểm từ xa đang bay lại.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái họ Mai kia vừa nghe được âm thanh này liền biến sắc mấy lần, nhưng sau đó lại bình thản như không hề có việc gì.
Lão già họ Chiêu kia đầu tiên là ngẩn ngơ sau đó dường như là nhớ đến điều gì, liền nhìn vào hai mắt của cô gái vài lần, trên mặt lộ ra vài phần cổ quái
Mà khuôn mặt nam tử bên cạnh nàng ta không chút thay đổi, nhưng trong mắt lại hiện ra một tia tức giận.
Một lát sau, quang điểm xanh biếc kia liền đến gần nơi đây.
Đúng là một gã nam tử tuổi còn trẻ, dùng sáo ngọc mà phi độn đến, tướng mạo anh tuấn, áo trắng tung bay, tiêu sái vô cùng.
"Phù mỗ không đoán sai, Mai cô nương quả nhiên đã đi đến nơi đây." Anh chàng áo trắng bay thẳng đến trước mặt mấy người mới dừng tiếng sáo kia lại, hướng đến cô gái họ Mai kia hưng phất hét lớn lên.
"Phù đạo hữu cũng đến!" Trên mặt cô gái hiện lên một sự bất đắc dĩ, trong miệng miễn cưỡng trả lời, dường như không vui vẻ gì khi nhìn thấy đối phương.
"Ngươi rốt cuộc là có dụng ý gì? Tiểu muội đã nói rõ không muốn làm đạo lữ song tu với ngươi, nhưng ngươi sao lại dây dưa như thế? Chẳng lẽ tưởng rằng có một sư phụ Kết Đan Kỳ thì Mai mỗ cũng không dám đuổi ngươi đi?" Âm thanh của huynh trưởng cô gái kia lạnh lùng nói.
"Tiểu sinh thực tâm thích lệnh muội, chỉ cần Mai cô nương một ngày chưa có hôn phối, tại hạ sẽ vẫn đi theo bên cạnh. Mai đạo hữu nhất định sẽ bị tấm chân tình của tại hạ làm cho lay chuyển." Anh chàng áo trắng ngây ngốc nhìn co gái họ Mai kia, vẻ mặt đầy thâm tình.
Cô gái đối diện nghe được những lời ấy khiến cho hai má ửng đỏ, liền xoay người qua chỗ khác, không hề tiếp tục để ý đến người này nữa.
Mà vị khuôn mặt vị huynh trưởng kia lại lộ ra một tia hung ác. Cùng với khuôn mặt như cương thi kia lại càng thêm dữ tợn đáng sợ.
Nhưng anh chàng áo trắng kia lại nhìn thẳng vào bóng lưng của cô gái, căn bản không hề để ý đến người khác.
"Khụ! Ba vị đạo hữu cần gì phải như vậy, một lát nữa chỉ sợ đồng đạo đến càng nhiều. Nếu bảo vật có thể xuất thế trên đảo này thì tốt nhất là nhanh chóng ra tay! Nếu không đến nhiều người hoặc là tiền bối Kết Đan Kỳ đến thì chẳng hề có chút kết quả tốt nào đâu." Đôi mắt lão già họ Chiêu khẽ chuyển một cái, bỗng nhiên mở miệng hóa giải bầu không khí giữa ba người này, chuyển đề tài đến hòn đảo nhỏ ở xa.
Vừa nghe xong những lời này, lập tức trong lòng ba người bọn họ liền nao nao hẳn lên.
"Ồ! Thiên tượng trên đảo đã bắt đầu có biến hóa!" Anh chàng áo trắng vốn có vẻ mặt không cần nhưng sau khi tùy ý liếc mắt một cái, thần sắc liền biến đổi.
Lão già cùng với Mai thị huynh muội vừa nghe cũng cả kinh nhìn lại.
Quả nhiên mây đen đang quay cuồng không ngừng trên bầy trời đột nhiên bắt đầu xoay tròn quanh một điểm, âm khí phụ cận tiểu đảo cũng không ngừng tiến vào, thể tích nhanh chóng bành trướng lên. Có thể mơ hồ thấy được một quái vật to lớn đang thành hình.
"Đây là cái gì? Chẳng lẽ bảo vật muốn xuất thế bây giờ sao?" Khuôn mặt của cô gái hiện ra vẻ hoảng sợ, biến sắc nói.
"Mặc kệ là có đúng hay không, nhìn một chút rồi sẽ nói tiếp. Có lẽ thật sự là cơ duyên ta đợi đã đến rồi" Nam tử họ Mai kia nhìn một màn trên đảo, khuôn mặt lộ ra một tia dị sắc.
"Nhưng vạn nhất không phải là bảo vật mà là một cao nhân nào đó đang tu luyện công pháp đỉnh cao! Chúng ta có thể lại làm đối phương tức giận hay không?" Cô gái vừa nghe nói huynh trưởng nói liền bắt đầu hơi chần chờ.
"Trên đời này vốn không có chuyện không làm mà có thể thu hoạch được, muốn có bảo vật đương nhiên sẽ phải mạo hiểm. Huống hồ chi cho dù là thật sự có vị tiền bối nào đó ở trên đảo lúc này thì ta sẽ nói vài lời tốt đẹp rồi rút lui cũng không sao." Âm thanh của nam tử lạnh lùng, không hề kiên nhẫn lên tiếng nói.
Sau đó hắn liền không hề chú ý đến mọi người, giẫm lên kiếm hình pháp khí, hướng đến tiểu đảo mà bay đi.
Cô gái đầu tiên là ngẩn ra, nhưng sau đó khuôn mặt lộ ra sự lo lắng thúc dục pháp khí. Anh chàng áo trắng thấy như vậy liền chần chờ một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn thấy thân hình lão già họ Chiêu kia vẫn không có di động, trên mặt không khỏi xuất hiện thần sắc nghi hoặc.
"Chiêu đạo hữu không muốn đi tìm hiểu xem cuối cùng là điều gì sao? Đề xuất đi lên đảo tìm bảo vật chính là do đạo hữu đề nghị ra. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý?" Hắn nhướng mày hỏi.
"Lão phu chỉ là đề nghị mà thôi, cũng chưa từng nói qua là sẽ đi đến đó. Huống hồ lần này ra ngoài Chiêu mỗ còn mang theo một số vãn bối, cũng không muốn mạo hiểm. Nếu như thật sự có bảo vật cũng chỉ có thể để cho ba vị đạo hữu mà thôi" Lão già cười hắc hắc vuốt chòm râu thản nhiên nói.
"Hừ! Chiêu huynh nói thật dễ nghe. Chỉ sợ muốn đem mấy người bọn ta như là đá dò đường mà thôi" Anh chàng áo trắng liếc mắt nhìn lão già, nhưng sau khi xoay mặt nhìn Mai cô gái đi phía trước liền cắn răng hóa thành một đạo độn quang đuổi theo.
Lão già ở phía sau cười cười nhìn thấy nam tử độn quang đi ra xa, khẽ lắc đầu một cái, một hồi lâu sau mới tự nói.
"Hồng nhan họa thủy! Vướng phải chữ tình này thì sau này ngươi sẽ gặp phải những phiền toái lớn!" Hắn thấp giọng thì thào tự nói.
Nam nữ đệ tử đứng ở phía sau nghe nói như vậy, không khỏi nhìn nhau.
Nhìn thấy ba người bọn họ tiến vào trong phạm vi của tiểu đảo, trực tiếp bay xuống phía dưới. Thần tình lão già không khỏi rung lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Trong thần sắc mơ hồ có thể nhìn thấy một tia khẩn trương và chờ mong.
Nhưng vào lúc này, sau lưng bọn họ liền truyền đến một câu nói lạnh như băng.
"Ngươi thật ra rất thông minh, không mạo hiểm đi, nếu không cho dù là bảo vật xuất thế thì bọn tiểu bối như ngươi cũng có thể xứng đáng đoạt được sao?"
Lão già họ Chiêu nghe như vậy trong lòng kinh hãi vô cùng.
Đám đệ tử vội vàng nhìn lại phía sau nhưng kết quả lại trống trơn, nào có bóng người khác đâu?
"Không biết là bị tiền bối nào giá lâm. Thái Dương Tông Chiêu Tiều tham kiến tiền bối." Lão già cũng không có phát hiện ra tung tích người lên tiếng, nhất thời thấy lạnh cả người, vội vàng cung kính nói.
"Thái Dương Tông? Lão gia hỏa Bộ Điên kia là gì của ngươi?" Vẫn không có ai hiện ra nhưng thanh âm lạnh lùng vẫn như được truyền ra ngay bên cạnh.
"Tông chủ là sư thúc. Tiền bối biết được Tông chủ?" Lão già rùng mình, không dám chậm trễ trả lời.
"Hắc hắc! Đã từng gặp mặt qua hắn một lần. Vốn muốn giết các ngươi để đỡ phải chướng mắt. Nhưng một khi đã là môn hạ của người quen thì tha cho các ngươi vậy. Nhưng mà mấy tiểu bối các ngươi ngoan ngoãn đứng ở nơi đây. Nếu không thì đừng trách ta độc ác." Sau khi do dự một chút thì âm thanh này mới hòa hoãn hơn.
"Đương nhiên, ta tuyệt sẽ không làm ảnh hưởng đến tiền bối." Lão già nghe xong như vậy sắc mặt hơi xanh lại, nhưng trong lòng lại thầm nhủ may mắn mà trưởng bối trong môn giao du rộng rãi.
Lúc này anh chàng áo trắng đã đuổi kịp anh em họ Mai, ba người đi đến phụ cận của tiểu cốc, đang muốn tiếp tục đi đến thì linh khí phía trước xuất hiện một trận dao động, bỗng nhiên xuất hiện một tầng ánh sáng chắn ngang.
"Mời ba vị đạo hữu quay trở về, tại hạ không muốn phải đắc tội" Trong tai của ba người đồng thời vang lên âm thanh của nam tử, lạnh lùng mà bình tĩnh.
Đúng là âm thanh của Hàn Lập.
Mai thị huynh đệ cùng với anh chàng áo trắng liếc mắt lẫn nhau, trên mặt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định.
"Xin hỏi vị đạo hữu, ở trên đảo này có chuyện gì xảy ra vậy?" Nam tử họ Mai kia không kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
"Ta đếm đến mười, các ngươi nếu không rời đi thì có thể vĩnh viễn lưu lại. Mười, chín, tám…" Hàn Lập căn bản không có ý tứ trả lời, ngược lại thanh âm càng lạnh lùng, không chút khách khí nào.
Ba vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ sắc mặt biến đổi, khẩu khí của đối phương thật dọa người, chẳng biết là đối phương chỉ muốn đe dọa thôi hay thật sự là một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ.
Trong khi ba người do dự thì Hàn Lập đã đếm được một nửa. Lúc này quang mạc chợt lóe lên, từ bên trong bay ra mười mấy khôi lỗi cự viên, xếp thành hàng hướng đến bọn họ đánh đến.
"Không hay rồi, nhanh lui lại. Mấy cái này đều là khôi lỗi cấp cao, tuyệt không phải là thứ mà chúng ta có thể đối kháng." Cô gái họ Mai dường như rất có kiến thức, vừa nhìn sơ một chút liền có thể thấy được sự lợi hại của khôi lỗi cự viên, khuôn mặt trắng bệch lại.
Sau đó nàng không nói tiếp, nắm tay của huynh trưởng phi độn ra ngoài. Anh chàng áo trắng cũng không có ngu xuẩn, cũng thấy được sự lợi hại của khôi lỗi này, hít một hơi khí lạnh mà theo sát sau Mai thị huynh muội.
Vừa nhìn thấy ba người cảm thấy khó khăn mà lui lại, phía sau màn hào quang truyền đến âm thanh ra lệnh ngừng lại. Mấy khôi lỗi cự viên kia chỉ đi hơn mười trượng liền dừng lại, bất động lạnh lùng nhìn bọn họ.
Thấy ba người bay ra khỏi tiểu đảo cũng không hề quay đầu lại, đám cự viên kia mới đi vào bên trong màn ánh sáng, không còn nhìn thấy bóng dáng.
Hàn Lập ngồi xếp bằng tại cốc khẩu chậm rãi mở đôi mắt ra, trên mặt không hề hơi vui mừng nào.
Bởi vì hắn cảm ứng được vùng phụ cận này ngoại trừ mấy tu sĩ cấp thấp ra đã xuất hiện một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ. Tuy độn pháp của đối phương mặc dù huyền diệu nhưng dưới thần thức của hắn vẫn bị bại lộ.
Hi vọng ba người vừa rồi thối lui ra có thể làm cho các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ khác thấy khó mà lui.
Hắn đương nhiên không hề sợ hãi các tu sĩ này, chỉ là không muốn vô duyên vô cớ đại khai sát giới mà thôi.
Mà như thế này cũng chỉ là bắt đầu mà thôi!
Theo sự phỏng đoán của hắn, nếu như thật sự có gì phiền toái thì chính là mười ngày cuối cùng.
Dù sao cũng có một đoạn thời gian để trì hoãn, các tu sĩ cấp cao ở xung quanh đều có thể biết được tin tức mà đến nơi đây.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên