Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 282: Cải Biến (Thay Đổi)
àn Lập nghe Tần Ngôn nói thế, bề ngoài mặc dù làm ra vẻ giật mình một chút. Nhưng không khỏi nghĩ đến Trinh nữ liệt truyện làm cho người con gái càng thêm đáng thương.
Đám công tử trong phòng vừa nghe thấy Biểu tiểu thư sắp đến, đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, trong mắt đều toát ra vẻ chờ đợi. Điều này khiến cho Hàn Lập thấy cũng nao nao trong lòng, nhưng sau đó giật mình đoán ra, vị Biểu tiểu thư này chỉ sợ xinh như hoa như ngọc.
Hàn Lập đang nghĩ, thì nghe thấy một cô gái ăn mặc như thiếu phụ đang cùng Tiểu nha hoàn từ bên ngoài đi vào trong phòng khách.
Cô gái này mặc dù mày dài xinh đẹp, rất là dịu dàng. Nhưng trên người tản mát ra một loại mị lực không nói nên lời. Phong tình động lòng người khiến cho hầu hết nam nhân trong phòng đều có muốn được ôm vào trong lòng âu yếm một phen.
Còn đám tiểu tử chưa ráo máu đầu lại mở to hai mắt, tất cả đều nhìn chằm chằm.
Xem ra, mấy vị Thiếu gia của Tần gia đều rất mê luyến với vị Biểu tiểu thư này.
Nhưng mà khi Hàn Lập nhìn thấy rõ khuôn mặt của người con gái này, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Vẻ ngây ngốc trên mặt đột nhiên biến mất. May là trong nháy mắt Hàn Lập đã cố gắng bình tâm lại, khôi phục vẻ mặt vốn có.
Bởi vì biến hóa này, tất cả liền hoàn thành trong nháy mắt. Mà ánh mắt của mọi người ở đây, đều dừng ở trên người vị Thiếu phụ mới bước vào phòng khách, nếu không đúng là lộ ra chút dấu vết.
Nhưng lúc này, trong lòng Hàn Lập lại như nổi sóng.
Vị Biểu tiểu thư này mặc dù khuôn mặt thay đổi so với trước kia một chút, còn có thêm nét phong tình của người thiếu phụ. Nhưng từ trong đôi mắt đầy linh tính kia, từ khuôn mặt thanh tú kia, Hàn Lập vừa nhìn một cái đã nhận ra. Người được gọi là Biểu tiểu thư này chính là Nhị tiểu thư của Mặc Phủ mà năm đó đã gặp vài lần, cô gáo xinh đẹp thích nghiên cứu y đạo – Mặc Phượng Vũ.
Mặc Phương Vũ vừa tiến vào trong phòng, đã bị mọi người nhìn chằm chằm mà đỏ mặt lên. Nàng tự động cúi đầu, nên không thấy được Hàn Lập đang ngồi ở phía dưới Tần Ngôn.
Tần Ngôn nhìn thấy hình dáng của mấy tên vãn bối không ra sao này, trong lòng rất là ảo não.
"Khụ!" "Khụ!"
Mặt hắn trầm xuống, dùng sức ho khan vài tiếng. Lúc này mới khiến cho mấy tên nam tử trẻ tuổi đang mê đắm bởi sắc đẹp của Mặc Phương Vũ tỉnh lại, thu ánh mắt trở về, đều làm ra bộ dạng chính nhân quân tử. Bọn họ sợ làm cho Tần Ngôn phẫn nộ.
"Bình Nhi, đến ngồi ở chỗ dì đi" Tam Phu nhân khéo léo lên tiếng trước tiên, để Mặc Phương Vũ đến cạnh bà ngồi xuống.
"Cảm ơn dì Ba!"
Mặc Phương Vũ nhỏ giọng cảm ơn, liền đi đến bên cạnh Tam Phu nhân ngồi xuống.
"Bình nhi, không cần thường xuyên ở trong phòng, sống như vậy sẽ rất buồn, nên đi ra ngoài đi lại mới tốt!"
Hiển nhiên Tần Ngôn rất thương hại Mặc Phương Vũ, nên lời nói rất nhẹ nhàng.
"Đa tạ dượng, Bình nhi biết!" Mặc Phương Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, ra vẻ rất dễ bảo.
"Khụ!"
Tần Ngôn thấy thế, chỉ biết thở dài.
Mỗi lần Mặc Phương Vũ đều chấp thuận ra ngoài gặp người, nhưng đều làm như thế này, Tần Ngôn cũng chẳng có cách nào khác. Nhưng ngay sau đó, hắn liền nghĩ đến chính sự, chỉ vào Hàn Lập giới thiệu cho Mặc Phương Vũ, nói:
"Bình Nhi. Ta giới thiệu cho con một chút. Đây là Hàn Lập – Hàn thế chất, là con cháu của một vị trưởng bối có đại ân với dượng. Con đến gặp qua một chút, sau này gọi là thế huynh (anh họ)!"
Toàn bộ tinh thần của Hàn Lập chú ý vào hành động của Mặc Phương Vũ, nhìn thấy nàng ta vừa nghe thấy hai chữ "Hàn Lập" thì thân hình khẽ run lên một chút, lập tức đã hiểu ra đôi chút.
Sau hồi lâu, Mặc Phương Vũ mới từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt rất xinh đẹp. Giời phút này, khuôn mặt động lòng người đó rất bình tĩnh, từ đôi môi anh đào mọng đỏ truyền ra giọng nói nhàn nhạt.
"Hàn thế huynh khỏe chứ!"
Mặc Phương Vũ như không nhớ Hàn Lập là ai.
Nghe thấy câu chào hỏi của đối phương, Hàn Lập như giật nảy mình vì thấy khuôn mặt xinh đẹp đó. Cả nửa ngày, mới nói được mấy từ: "Thế muội khỏe chứ".
Điều này làm cho đám trai gái trẻ tuổi bên dưới không nhịn được mà thầm cười trộm.
Tần Ngôn lạnh lùng nhìn quanh một lần, bên dưới lập tức trở nên im lặng. Mà Hàn Lập thì đang ngây ngốc sờ sờ đầu, ra vẻ tay chân không biết để làm gì.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản.
Tần Ngôn trước mặt người nhà lạnh lùng tuyên bố. Từ hôm nay trở đi, Hàn Lập sẽ ở lại Tần phủ một thời gian, hắn sẽ là một trong số ít chủ nhân của Tần phủ. Không ai được xúc phạm đến hắn, nếu không nhất định sẽ bị xử phạt thật nặng.
Mấy câu nói này vừa nói ra, tất cả những người của Tần phủ từ trên xuống dưới đều dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào Hàn Lập. Lúc này, không chỉ có một mình Tam Phu nhân là thầm đoán quan hệ thực sự giữa Hàn Lập và Tần Ngôn.
Ban đêm, Hàn Lập nằm ở trong phòng ngủ.
Nhưng hắn chưa ngủ, đang nhìn lên nóc nhà, dường như đang có tâm sự.
"Cốc cốc" Hai tiếng gõ cửa khe khẽ từ ngoài phòng truyền vào. Hàn Lập cũng chưa hề ngủ, miệng khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười thần bí.
Hàn Lập từ từ đứng dậy ra mở cửa phòng.
Người đang đứng bên ngoài phòng là một cô gái mặc áo choàng, đầu đội mũ.
Cô gái vừa thấy Hàn Lập mở cửa phòng, liền lập tức bỏ chiếc rèm che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Đúng là Mặc Phương Vũ ban ngày thấy Hàn Lập mà không thừa nhận.
Hàn Lập vừa thấy, liền tránh người sang một bên, Mặc Phương Vũ không hề do dự tiến vào.
Hàn Lập đứng ở cửa đưa thần thức ra ngoài, phát hiện ở xung quanh không có ai khác, xem ra Mặc Phương Vũ đã rất cẩn thận khi chọn thời điểm.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Hàn Lập vừa quay đầu lại, đã thấy Mặc Phương Vũ không một tiếng động cởi chiếc áo choàng trên người ra, lộ ra thân thể mềm mại đầy đặn. Sau đó nàng không hề khách khí ngồi ở cạnh bàn, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Hàn Lập.
Hàn Lập thở dài một hơi.
Ngoại trừ khuôn mặt của đối phương, hắn thật sự khó thấy được mối liên hệ giữa một thiếu phụ mê người lạnh lùng trước mặt này với cô gái ôn nhu mê y đạo trước kia. Xem ra mấy năm nay, Mặc Phương Vũ nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu không sẽ không thay đổi nhiều như vậy.
"Ta nên xưng hô ngươi là Hàn sư đệ hay là nên gọi ngươi là Hàn thế huynh?" Trong mắt Mặc Phương Vũ hiện lên một tia cảm tình khó mà nhận ra được, khàn khàn nói.
"Cứ gọi ta là Hàn Lập đi. Phượng Vũ cô nương!" Hàn Lập thu liễm tâm thần, từ từ nói.
Nghe xong Hàn Lập nói như vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Phương Vũ xuất hiện vẻ thất vọng, nhưng sau đó liền trở lại bình thường nói:
"Ta không hiểu Hàn công tử là một người tu tiên, vì sao lại xuất hiện ở Tần gia, ta cũng không muốn hỏi bí mật bên trong. Ta đến đây chỉ có một thỉnh cầu với công tử. Vì tình thầy trò với gia phụ, giúp Phượng Vũ giết một kẻ thù được không?"
Nói xong những lời đó, Mặc Phương Vũ không còn giữ được vẻ lạnh lùng nữa, khuôn mặt hơi khẩn trương nhìn Hàn Lập, sợ rằng hắn từ chối ngay lập tức.
Vẻ mặt Hàn Lập vẫn như bình thường, vừa không có lập tức chối từ, vừa không đồng ý ngay. Mà là cầm lấy ấm trà vừa được mang lên, rót cho Mặc Phương Vũ một chén, rồi mới từ từ nói ra một câu làm cho nàng ta cả kinh.
"Có phải là muốn để ta giết Môn chủ Ngũ Sắc môn không?" Hàn Lập ngồi trước mặt Mặc Phương Vũ, từ từ nói, không nhanh không chậm nhìn khuôn mặt đang giật mình của đối phương.
Vẻ giật mình của Mặc Phương Vũ biến mất rất nhanh.
Ánh mắt nàng nhìn Hàn Lập có đôi chút cổ quái, nửa ngày sau mới chua xót nói.
"Xem ra Hàn Sư đệ đã biết chuyện của Mặc Phủ? Thật đúng là không gì có thể giấu được tai mắt của người tu tiên các ngươi!"
Hai câu này của Mặc Phương Vũ mặc dù nói rất nhẹ, nhưng Hàn Lập vẫn nghe thấy đôi chút oán giận, hơn nữa sự oán giận này do hắn mà có.
Hàn Lập suy nghĩ một lát, liều hiểu được tại sao đối phương lại như vậy.
Vì thế hắn khẽ cười một tiếng rồi mở miệng giải thích:
"Phượng Vũ cô nương xem ra đã hiểu lầm. Tại hạ bất kể nói như thế nào, thì vẫn có chút tình thân với Mặc Phủ. Nếu thực sự biết Mặc Phủ gặp đại nạn, cái khác không nói, nhưng làm cho vài vị Sư nương an toàn lui về an hưởng tuổi già, Hàn Lập này có thể làm được." Hàn Lập nói xong những lời như vậy, vẻ mặt rất là chân thành.
Hắn rất ngại Mặc Phương Vũ lại vô duyên vô cớ đi hận hắn.
Mặc Phương Vũ nghe Hàn Lập nói thế, chỉ "Ừm" một tiếng, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng. Cũng không biết là do cô gái này là do không tin tưởng vào lý lẽ của hắn?
Hàn Lập nhìn thấy vậy, nhíu mày do dự một chút rồi đành nói sự thật với đối phương. Bởi vì có liên quan đến Tu tiên giới, nên hắn vốn không muốn nói cho đối phương biết.
"Thực ra, những việc đã xảy ra với Mặc phủ là do nha đầu Thải Hoàn nói cho ta biết. Cùng ở với cô ấy là Tứ sư mẫu của ta".
"Cái gì? Ngươi nói Thải Hoàn và Tứ nương còn sống" Mặc Phương Vũ nghe một lúc, rất kích động, nàng đứng lên không tin vào điều mình vừa nghe, khuôn mặt trắng bệch thậm chí còn ửng đỏ lên vì hưng phấn.
"Đương nhiên là còn sống, các nàng bây giờ ở một nơi rất bí ẩn, cũng không tệ lắm" Hàn Lập nhẹ giọng nói.
Thực ra lúc trước sau khi hắn thoát khỏi Yến Linh Bảo, đã từng dò hỏi một chút về tình huống sau khi người của Yến Gia phá hủy Thành bảo.
Kết quả nghe được là cả Thành bảo không còn một ai, đám phàm nhân thừa dịp loạn nên chạy thoát khỏi Yến Linh Bảo, mà mẹ con Thải Hoàn cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên