I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Vong Ngữ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 2448
Phí download: 34 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 52597 / 1442
Cập nhật: 2019-03-18 02:41:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 223: Bí Điếm, Cạnh Mại Hội (Cửa Hàng Bí Mật Và Hội Đấu Giá)
ho sinh nghe Hàn Lập nói dứt lời, ban đầu hơi ngẩn ra một chút, nhưng sau đó cười nói:
“Tiền bối, may là người gặp ta, nếu không phải chắc phải mất không ít công sức! Thiên Tinh tông mặc dù về mặt trận pháp thanh danh không nhỏ, nhưng không có nghĩa là Tinh Trần Các có được loại trận kỳ, trận bàn tốt nhất. Bây giờ Tinh Trần Các có không ít các loại trận kỳ, trận bàn! Nhưng chủ yếu chỉ là của các gia tộc tu tiên hoặc tán tu bình thường mà thôi, dụng cụ tinh phẩm chính thức Thiên Tinh Tông tuyệt sẽ không mang ra ngoài dễ dàng như thế. Bởi vì môn phái họ căn cơ hoàn toàn dựa vào một đạo trận pháp, nếu dễ dàng truyền bá ra ngoài thì sẽ làm cho người ngoài phát hiện được chỗ sơ hở của họ! Đối với họ mà nói đây không phải là chuyện tốt lành gì”.
Nho sinh giải thích, thỉnh thoảng lại lén nhìn trộm Hàn Lập, nhưng trên Hàn Lập đội mũ che kín mặt, cho nên biểu hiện trên mặt không nhìn ra được.
“Nghe khẩu khí của ngươi, có vẻ ngươi có thể tìm được cho ta những gì mà ta muốn sao?” Tuy hơi ngoài ý muốn, nhưng thanh âm Hàn Lập vẫn giữ được bình tĩnh, căn bản nghe không ra sự ngạc nhiên trong đó.
Nho sinh nghe vậy đầu tiên là nhìn quanh quẩn vài lần, chú ý không có ai rồi mới hạ thấp giọng tỏ vẻ quỷ dị nói:
“Tiền bối, nếu tin tưởng tại hạ, tại hạ đích xác có thể giới thiệu cho người một vài bí điếm, nơi đó bất cứ cái gì cũng có, mặc dù trong đấy không ít vật hơi có vấn đề về lai lịch, nhưng hàng hóa này tuyệt đối là tinh phẩm! Tại hạ nghĩ tiền bối chắc sẽ hài lòng với nó!”
“Bí điếm?”
Hàn Lập mặc dù thanh âm rất bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng thật sự bị nho sinh kia làm cho kinh ngạc.
Hàn Lập mặc dù trước đây cũng nghe được không ít về các bí điếm này, nhưng thật sự đúng như nho sinh kia nói thì đây đúng là cơ hội để mở rộng tầm mắt.
“Xem ra tiền bối cũng biết không ít chuyện về bí điếm! Hì hì, như vậy là tốt rồi, không cần vãn bối phải nhiều lời. Ước chừng còn hai ba canh giờ nữa là đúng vào lúc bí điếm một tháng mở một lần. Tiền bối nếu muốn đi thì tại hạ sẽ lập tức dẫn đường”
Nho sinh thấy Hàn Lập cũng không tỏ vẻ gì phảm cảm với bí điếm, trong lòng không khỏi mừng thầm, biết rằng tám chín phầm vị khách này sẽ đi theo.
“Không quá xa chứ?” Hàn Lập đột nhiên hỏi.
“Không xa, chỉ cách phường thị một dặm thôi. Tiền bối đồng ý chứ?” Nho sinh hơi hưng phấn. Tìm cho bí điếm một vị khách tiềm năng cũng có nghĩa là được một ít linh thạch rồi.
“Đi thôi.” Hàn Lập thở nhẹ ra, thanh âm lạnh lùng nói.
“Tại hạ dẫn đường trước!” Nho sinh mang theo sắc mặt vui mừng rồi đi lên trước.
Nho sinh đi qua bảy căn nhà, rẽ đến tám lần, sau đó mới dẫn Hàn Lập đến một gian hàng nho nhỏ phía trước. Gian hàng này cửa bên ngoài đóng chặt, trên cửa cũng chẳng có dấu hiệu gì, thoạt nhìn thấy rất bình thường.
Nhưng nho sinh lại hướng về phía cửa gỗ, vỗ tay vài cái theo tiết tấu. Cửa phòng lập tức mở ra, một người đàn bà khoảng ba mươi từ trong đi ra. Người đàn bà này mặt mũi tầm thường, công pháp cũng mới đến tầng thứ sáu thứ bảy của luyện khí kỳ, thật sự là chẳng ra gì.
“Trương phu nhân, tại hạ dẫn một khách mới đến, hắn cũng muốn tham gia đợt mua bán này!” Vương Tử Lăng không đợi người đàn bà mở miệng vội vàng chỉ Hàn Lập đứng phía sau nói.
Trương phu nhân nghe Vương Tử Lăng mang một khách mới đến, sắc mặt cũng chẳng tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn chau mày, tựa hồ như không vui. Nhưng nhìn rõ vị khách nhân đứng phía sau là tu sĩ Trúc Cơ kỳ thần sắc mở trở lại vui vẻ.
“Vị khách lần này hẳn là rất được! Vị Trúc Cơ kỳ tiền bối này không giống mấy kẻ lần trước, một chút tài vật cũng chẳng có! Tiền bối, mời đến đây!” Người đàn bà kia mặc dù tu luyện kém cỏi nhưng đối với Hàn Lập cũng chẳng tỏ vẻ kinh sợ, dường như coi Hàn Lập cũng chỉ là khách hàng bình thường mà thôi.
“Tiền bối, tại hạ chỉ có thể đưa đến đây thôi. Phải cáo từ rồi!” Vương Tử Lăng bị người đàn bà kia nói mấy câu, sắc mặt hơi xấu hổ, vội vàng hướng Hàn Lập từ biệt.
Hàn lập thoáng nhìn bóng nho sinh rời đi, trong lúc đó người đàn bà kia dợm bước đi vào phòng.
Bên trong phòng bày bảy tám loại tài liệu luyện đan, luyện khí, trông chẳng khác gì mấy gian hàng bình thường bày bán nguyên liệu.
Hàn Lập đang cẩn thận quan sát, thì cửa phòng đã đóng lại, người đàn bà kia thần sắc nghiêm nghị nói:
“Các hạ, xin theo ta đến đây”.
Nói xong, người đàn bà bước tới hai bước, đi tới góc phòng rồi vươn tay ấn vào mặt đất một cái.
Trên tay hoàng quang chợt lóe lên, trên mặt đất tách ra một cái động lớn, Phu nhân mời Hàn Lập một tiếng, rồi đi trước dẫn đường.
Hàn Lập thần sắc thoáng chút do dự, cuối cùng cũng cẩn thận theo sát sau lưngthị .
Hàn Lập vốn tính cẩn thận cho nên lúc nào trong lòng cũng rất đề phòng.
Địa đạo rất ngắn, đi mười trượng là đến một cái cửa đá không lớn lắm. Hai bên cửa có hai gã hắc y nhân, trên mặt đều đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ.
Hàn Lập quét mắt nhìn hai hắc y nhân, ánh mắt lập tức ngưng trọng. Hai kẻ này đúng là cao thủ Trúc Cơ kỳ như hắn, hơn nữa một người còn là Trúc Cơ trung kỳ, điều này không khỏi làm Hàn Lập kinh hãi. Đối thực lực với bí điếm cũng thấy kiêng kị.
Người đàn bà lại giống như không nhìn thấy hắc y nhân, trực tiếp đẩy cửa đá dẫn Hàn Lập đi vào. Còn hai gã hắc y kia cũng không mở miệng ngăn cản.
Vừa tiến vào cửa đá Hàn Lập ngay lập tức cảm thấy sửng sốt.
Một chiếc thảm màu đỏ tươi, tường làm bằng ngọc bích trắng, đèn lồng đỏ treo trên cao, hết thảy như một nhà đại phú ơ thế tục, nhìn không gian ở đây đủ hiểu chủ nhân là người rất biết thưởng thức.
Đại sảnh hình tròn, đường kính chừng mười trượng. Bên trong bày bảy tám chiếc ghế dài, đã có mười mấy tu sĩ trang phục khác nhau ngồi ở đó. Ở đối diện tách biệt ra là một cái bàn trống, bên cạnh có hai ba cái ghế gỗ.
Nhìn thấy Hàn Lập và người đàn bà tiến vào, mấy người trong đó cũng không thèm liếc nhìn Hàn Lập.
Hàn Lập thoáng nhìn qua đám người bên trong không khỏi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt đại biến. Những người này một nửa đều từ đẳng cấp Trúc Cơ kỳ trở lên.
Lúc này Hàn Lập mới hiểu tại sao người đàn bà vừa rồi không để hắn trong mắt, ở chỗ này hắn cũng chỉ tính là người bình thường mà thôi.
“Các hạ tới thật đúng lúc! Lần giao dịch này sẽ bắt đầu ngay thôi! Tiểu người đàn bà cũng không ở đây phụng bồi được, ta còn phải lên canh chừng!” người đàn bà nói xong liền dẫn hắn đến chỗ ngồi, rồi bước ra ngoài.
Hàn Lập bất đắc dĩ nhìn đám tu sĩ, rồi cũng yên lặng tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này hắn mới chú ý, tất cả tu sĩ ở đây đều giống như hắn mang mặt hoặc mũ chụp đầu che dấu khuôn mặt, xem ra chẳng ai ngu ngốc muốn người ta nhận ra thân phận của mình.
Bên trong sảnh đường mặc dù không ít người, nhưng hoàn toàn im lặng, không khí dường như ngưng tụ lại cũng hơi khẩn trương.
Hàn lập thấy vậy, cũng vô cùng thành thật. Ngoài trừ trong lòng suy đoán, nơi này không có người quen , hắn cũng toàn tâm lưu ý cánh cửa gỗ ở trên bức tường đối diện. Xem ra chủ nhân hẳn là sẽ ở bên trong đó chuẩn bị đi ra!
Hàn Lập ngồi đợi hai ba canh giờ thì cánh cửa gỗ phía sau rốt cuộc cũng mở, từ đó lục tục ba người đi ra.
Ba người này trang phục cũng không khác gì hai gã hắc y nhân ở ngoài cửa, không thể nhìn ra ai là chủ.
Lúc này bọn họ đến bên cạnh cái bàn tách biệt gần tường, người bên phải lên tiếng nói trước:
“Hoan nghênh các vị đồng đạo tu tiên giới quang lâm bổn điếm giao dịch, lần này có cả khách quen của bổn điếm, cũng có người lần đầu đến giao dịch, bất quá cũng không sao cả, bổn điếm sẽ làm cho các vị được hài lòng!”
Người bên phải nói xong, người bên trái lập tức tiếp lời:
“Lần giao dịch này quy củ không thay đổi, bổn điếm sẽ ra giá trước, sau đó các vị khách nhân tùy ý mà đấu giá với nhau. Nếu linh thạch không đủ, cũng có thể dùng vật phẩm thay thế. Giá trị cụ thể nhiều ít bao nhiêu đều do ba người chúng tôi bình phẩm! Tóm lại là ai ra giá cao nhất sẽ có được vật phẩm.” Thanh âm người bên phải khác hẳn người bên trái rất sắc bén tạo cảm giác cho mọi người không thoải mái, rất có thể là cố ý đổi giọng như vậy.
“Cuối cùng khi bổn điếm bán hết hàng hóa xong, chính là lúc mọi người tự ý giao dịch. Nếu có gì muốn trao đổi, có thể tiến lên tự mình trình diễn, tự giao dịch, chúng tôi cũng không nhúng tay vào. Được rồi bây giờ thì bắt đầu!.
Người ở giữa nói, thanh âm thật hùng hậu vang vọng toàn trường.
Lời nói vừa dứt, ba người này đi thẳng sang bên cạch, sau đó phân biệt ngồi xuống ba chỗ, cũng lúc đó từ trong cửa gỗ đi ra một vị trung niên nam tử cao gầy, vẻ mặt rất khôn khéo.
Người này đi lên ho khan một tiếng rồi mới mở lời:
“Vật đầu tiên do bản điếm chủ trì, là kiện pháp khí Hỏa Vân Kiếm, vật này…”
Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên - Vong Ngữ Phàm Nhân Tu Tiên