There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
mily phóng một luồng lửa về lũ Titan Ảo ảnh đang tấn công. Chúng bị tiêu diệt ngay lập tức. Nhưng ngay sau chúng là một đợt khác. Và đây là đợt tấn công mạnh nhất. Joel đứng bên cạnh cô trong khi đặc vụ B vững vàng đứng phía bên kia. Họ đã rút kiếm ra và sẵn sàng chém xuống bất cứ thứ gì đến gần.
Pegasus ở phía sau Emily. Nó đang rít lên và vùng vẫy để đứng dậy. Emily giữ nó trong vòng năng lượng bảo vệ của mình. Nhưng Pegasus không thích vậy. Nó muốn tham gia trận đánh này.
Mike đang chạy loạn lên và tấn công lũ Titan Ảo ảnh. Không ai trong số họ hiểu nổi lý do vì sao đám sinh vật đáng sợ đó lại không thèm đếm xỉa đến con chó, và vì thế, Mike có thể xé toạc những miếng áo giáp của vô số tên Titan Ảo ảnh để Joel kết liễu chúng.
Khắp chiến trường, người dân xứ Olympus đang chiến đấu với lũ Titan Ảo ảnh. Những loài quái vật mà theo các câu chuyện thần thoại về sau này, được miêu tả như kẻ thù, thì giờ lại kề vai sát cánh cùng lực lượng của thần Jupiter. Cua Khổng lồ dùng đôi càng to lớn của mình túm lấy bọn Chiến binh Ảo ảnh và cắt chúng ra làm đôi. Chúng tung hoành khắp trận địa và đốn hạ rất nhiều kẻ thù.
Đội quái điểu khát máu, các cô con gái của một Titan, bay kín bầu trời với tiếng kêu báo trận chói tai. Đội chiến binh có cánh đáng sợ này sà xuống đầu bọn Titan Ảo ảnh. Bằng những bàn chân đầy móng vuốt, họ xé chúng ta thành nhiều mảnh.
Rắn nhiều đầu cũng đang cùng xứ Olympus chiến đấu. Nó trườn khắp trận địa, túm lấy Titan Ảo ảnh và đập chúng vào nhau cho đến khi chẳng còn lại gì.
Nhưng, Olympus vẫn đang thua.
Chiron chạy hết hơi đến chỗ Emily. Một vết thương sâu hoắm chạy ngang tấm ngực nhễ nhại mồ hôi của ông. “Chúng ta bị bao vây rồi,” ông thở gấp. “Chúng quá đông và hoàn toàn áp đảo chúng ta. Emily, xin hãy dùng năng lượng của mình để giúp chúng ta thoát ra khỏi đây trước khi chúng bắt được tất cả mọi người.”
Joel bị một vết thương nặng ở chân trong khi đặc vụ B bị đánh ngang lưng. Cả hai đều đang chày máu và trông như sắp gục xuống vậy.
Chiron nói đúng. Họ đang thua trận. Emily đứng yên và nhắm mắt lại. Cô giải phóng năng lượng của mình ra, bao trùm toàn bộ trận địa mênh mông đó và nắm lấy bất cứ chiến hữu nào còn sống. Tập trung hết sức mình, cô đưa tất cả về điểm hẹn.
Phút trước họ còn đang ở giữa trận địa ác liệt bị bao vây bởi đám Titan Ảo ảnh mà phút sau họ đã ở trên một đồng cỏ rộng lớn thanh bình. Những bông hoa dại xinh đẹp phủ khắp mặt đất và một làn gió nhẹ thơm mát, êm dịu lan tỏa khắp không gian.
Đây là một phần của vùng núi xứ Olympus chưa từng được chứng kiến chiến tranh. Đó là Olympus mà Emily và Joel vẫn nhớ chứ không phải những nơi đổ nát bị tàn phá bởi chiến tranh.
Emily chữa lành cho Joel trước rồi đến đặc vụ B. Sau đó cô tới chỗ tất cả các chiến binh và chữa lành cho những người cần đến mình. Không lâu sau, cô đã có thể quay trở lại và buồn bã khi nhận ra rằng mình chẳng thể làm gì để xoa dịu được nỗi đau mà Pegasus đang phải chịu đựng. Con tuấn mã đang bị lão hóa đi rất nhanh.
Lúc cô vừa nằm xuống bên cạnh nó thì Nike, thần Chiến thắng có cánh, đặt chân xuống đất ngay trước mặt cô.
“Chúng ta rất mừng vì cô đã đến,” Nike nói. “Làm ơn đến đây, chúng ta cần cô. Stella đang bị thương rất nặng. Thần Vulcan e rằng đứa trẻ này sắp chết.”
“Hãy ở lại đây với đặc vụ B, Pegs nhé. Chị hứa sẽ quay lại ngay.” Cô vội vỗ nhẹ một cái vào cổ nó trước khi nâng mình và Joel lên không trung để đi theo Nike.
Người Olympus bị thương la liệt khắp nơi. Nhưng họ không phải chiến binh. Họ là những người thợ nỗ lực hỗ trợ cuộc chiến bằng cách chuẩn bị lương thực, may vá quần áo và sản xuất vũ khí cho chiến trường.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Joel hỏi. “Những người này lẽ ra phải được an toàn và tránh xa cuộc chiến cơ mà.”
“Các Titan đã tấn công xưởng rèn của thần Vulcan,” Nike giải thích. “Chúng ta đã bắt được một tên gián điệp của bọn họ. Sau khi tra hỏi, hắn khai rằng Saturn đã biết về thanh kiếm do Stella thiết kế. Lo sợ nó sẽ thành công, ông ta phái bọn quái vật đến để giết cô ấy và phá hủy thanh kiếm đó trước khi nó được đưa ra thử nghiệm.”
Cặp nhân mã trẻ chạy đến chỗ Emily. Họ đều đi khập khiễng một cách khó nhọc và trên lưng có những vết bỏng nặng.
“Xin hãy nhanh lên,” Seren van nài.
“Stella đang yếu đi,” Jasmine nói tiếp. “Cô phải cứu cậu ấy.”
Họ bước vào một căn lều dành cho những người bị thương nặng nhất. Cách không xa lối vào, thần Vulcan đang được những người phụ tá của mình chăm sóc. Thần bị bỏng và bị một vết thương nặng ở đầu.
“Thần Vulcan,” Joel kêu lên. “Em, cậu phải cứu thần ấy đi.”
Emily đến bên thần Vulcan, nhưng thần phẩy tay. “Không phải ta, con hãy cứu Stella trước đi đã.”
“Đi nào,” cặp song sinh vẫy tay ra hiệu, “cô ấy ở phía này.”
Emily và Joel đi giữa những người bị thương. Cuối cùng, họ cũng đến bên giường nơi Stella nằm. Cô nhợt nhạt như sắp chết và hơi thở thì yếu ớt.
Emily ngay lập tức cúi xuống và chạm vào người cô. “Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy thế?”
“Kinh khủng lắm,” Seren bắt đầu kể. “Xưởng rèn của thần Vulcan đã bị phá hủy. Theo cố gắng đưa Stella đi nhưng lũ rồng quá đông. Khi chúng tấn công, cậu ấy đã lấy thân mình che chắn cho cô ấy, nhưng khi cậu ấy chết, cả cơ thể cậu ấy đè nghiến lên người cô ấy.”
Hơi thở của Stella trở lại bình thường khi năng lượng của Emily bắt đầu phát huy tác dụng. Mặt cô ấy đã hồng hào trở lại.
“Này, Paelen đâu?” Joel nhìn quanh. “Tôi nghĩ cậu ấy ở đây cùng Stella mà.”
Cặp song sinh nhân mã cúi đầu. “Ta rất tiếc, Joel,” Jasmine trả lời. “Paelen và Brue đã mất trong lúc chiến đấu rồi.”
“Ý cô “mất” là sao?” Emily hốt hoảng hỏi. Seren kể cho họ nghe việc Paelen đã dũng cảm chiến đấu với lũ rồng như thế nào.
“Chúng ta đã cố gắng tìm kiếm xác của cậu ấy sau trận cháy nhưng chẳng còn lại gì,” Jasmine nói tiếp. “Cậu ấy và Brue đã bị thiêu thành tro rồi.” “Paelen đã hi sinh để cứu chúng ta,” thần Vulcan chua chát nói, rồi đến bên giường của Stella. “Cậu ấy đã lôi kéo lũ rồng ra xa khỏi lò rèn để giúp chúng ta có thời gian chạy thoát. Cậu ấy, Brue và Theo sẽ luôn được ghi nhớ.”
“Ngài chắc chứ?” Giọng nói của Joel như vỡ òa. “Biết đâu cậu ấy đã thoát được ra ngoài rồi.”
Thần Vulcan vỗ nhẹ vào lưng cậu. “Ta rất tiếc nhưng không thể có nhầm lẫn được. Cậu ấy đã bị lũ rồng giết chết.”
“Tại sao chứ?” Joel khóc. “Tại sao cậu ấy lại làm vậy?”
“Joel, hãy nghe ta nói,” thần Vulcan an ủi. “Paelen đã rất già và yếu ớt. Cậu ấy không còn sức mạnh của một người Olympus nữa. Do vũ khí của Titan đang được chế tạo nên cậu ấy càng già đi nhanh hơn. Cậu ấy biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên đã chọn thời điểm để chết. Có thể Paelen đã từng là một kẻ trộm xấu xa, thích ăn cắp đồ nghề của ta nhưng cậu ấy đã hi sinh như một anh hùng.”
Emily quỵ xuống sàn. Cô không thể nói được gì và gần như không thở nổi nữa.
Joel cũng ngồi sụp xuống bên cô. “Đó là lỗi của mình. Mình đã bảo anh ấy ở lại đây. Mình đã nghĩ cậu ấy và Stella sẽ được an toàn khi ở xa trận chiến.”
Họ ôm lấy nhau trong sự hoài nghi.
Làm sao lại xảy ra chuyện này được? Họ là một đội. Họ sinh ra là để ở bên nhau mãi mãi cơ mà.
Màn đêm buông xuống, sự tĩnh mịch nặng nề bao trùm khu trại rộng lớn và họ đang đau buồn trước những mất mát quá lớn. Không ai nói một lời nào, bởi ai cũng lo sợ rằng, cho dù có sự giúp đỡ của Emily thì họ vẫn sẽ thua trận chiến này.
Một trại lửa nhỏ được đốt lên, Joel cho thêm một khúc củi vào đống lửa làm tro bụi cuốn lên trời. “Mình thực sự không thể tin được rằng cậu ấy không còn nữa,” cậu thì thầm.
Emily quá đau đớn để có thể thốt lên lời. Cô đã có một sự gắn kết đặc biệt với cậu ấy và sự chia cắt này khó khăn hơn cả những gì cô có thể nghĩ. Pegasus đang nằm dưới đất phía sau cô, nó khẽ dụi vào người cô.
Đặc vụ B khẽ cất tiếng. “Nghe tôi này,” anh ta nói. “Đúng, Paelen đã chết. Nhưng nếu chúng ta chiến thắng cuộc chiến tranh này, nếu chúng phá hủy được thứ vũ khí đáng nguyền rủa kia rồi điều chỉnh lại trật tự thì khi các bạn quay về Xanadu, cậu ấy sẽ ở đó chờ mọi người. Lại trẻ trung, khỏe mạnh và lại là một kẻ chuyên gây phiền toái như các bạn đã từng biết đến. Sự hi sinh của Paelen sẽ không phải là vô ích.”
Sự ra đi của Paelen và Brue quá lớn khiến họ không thể ngủ được, Emily, Joel và đặc vụ B ngồi bên nhau suốt cả đêm.
Rạng đông, thần Vulcan quay trở lại căn lều nhỏ của họ. Mọi người ngạc nhiên khi thấy Stella đi cùng thần. Cô đang ngồi trong một chiếc xe lăn mới bằng vàng, trên chân có phủ một chiếc chăn. Chiếc xe lăn không giống bất cứ thứ gì họ đã từng nhìn thấy trước đây. Stella không cần phải dùng tay để di chuyển nó nữa. Chẳng có bộ pin hay động cơ nào để làm cho nó đi cả, nó hoàn toàn tự di chuyển.
“Stella,” Joel chào, “cô ổn chứ?”
Đôi mắt cô nặng trĩu. Có vẻ như đêm qua cô cũng đã không ngủ. Cô gật đầu và mỉm cười buồn bã với thần Vulcan. “Thần Vulcan đã thức suốt cả đêm qua để làm cho tôi chiếc xe mới này đấy. Tên nó là Maxine.”
“Xe lăn mà cũng có tên hả?” Joel hỏi.
Stella gật đầu. “Nó thật đẹp, phải không nào? Maxine sẽ đưa tôi đi bất cứ đâu tôi yêu cầu. Tôi vẫn không biết làm thế nào thần ấy có thể làm được nó mà không cần đến lò rèn, nhưng đúng là thần ấy đã làm ra nó đấy.”
Thần Vulcan đặt tay lên vai Stella. “Đó là một chiếc ghế có bánh xe dành cho một cô gái đặc biệt.”
Thần chăm chú nhìn Emily. “Cho đến tận lúc này, cả Stella và Paelen đều chưa bao giờ nói với ta rằng chúng thực sự là ai và từ đâu đến. Đó là bí mật mà họ đã giấu kín. Nhưng đêm qua, Stella đã nói cho ta nghe. Cô bé đã kể về những chuyện xảy trong tương lai tại Olympus này, về Xanadu, các con là ai và bằng cách nào đến được đây để phá hủy vũ khí của Titan. Tất cả các con đều đã bất chấp mọi hiểm nguy để đến đây vì chúng ta.”
“Chúng con không còn lựa chọn nào khác,” Emily đáp. “Ngoài việc Olympus phải sống sót.”
Đặc vụ B tán thành. “Olympus phải chiến thắng trong cuộc chiến tranh này và vũ khí của Titan phải bị phá hủy, nếu không sẽ chẳng ai trong chúng ta có được tương lai cả.”
Thần Vulcan gật đầu. “Và sẽ là như thế. Giờ ta đã biết nguy cơ là gì, ta sẽ làm mọi thứ có thể để được nhìn thấy các con an toàn trở về nhà.”
Stella nhìn xuống đôi tay của mình. Cô tháo một chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay và đưa nó cho Emily. “Paelen đã nhờ tôi đưa nó cho cô ngay trước khi cậu ấy…” giọng cô trùng xuống. Cô ngước nhìn Emily. “Cậu ấy nhờ tôi nói với cô rằng, cậu ấy yêu cô. Đã luôn như thế.”
Emily nhận lấy chiếc nhẫn. Nó có một viên đá ngọc bích gắn vào chiếc nhẫn bạc đẹp đẽ. Paelen biết cô thích đá ngọc bích. “Sao cậu ấy có nó vậy?”
Thần Vulcan khẽ cười khúc khích. “Cậu ta lấy cắp nó từ Minerva. Ta đã làm cái này cho cô ấy nhiều năm trước.”
Emily đưa chiếc nhẫn cho thần. “Đây, xin ngài hãy trả nó lại cho bà ấy.”
Thần Vulcan lắc đầu. “Không, con hãy giữ nó. Paelen muốn con có nó. Ta chắc rằng Minerva sẽ hiểu.”
Emily đeo chiếc nhẫn vào tay. Cô luôn biết rằng Paelen quan tâm đến cô, nhưng cô không bao giờ nhận ra cậu ấy quan tâm đến cô nhiều như thế nào. “Ôi Paelen…”
Stella gật đầu ra hiệu cho thần Vulcan. “Con nghĩ thần nên cho họ xem.”
Thần Vulcan đưa ra một thanh kiếm. Nó có hình dáng thanh mảnh và được làm bằng vàng. Một đường rãnh sâu chạy dọc lưỡi kiếm.
“Nó đây,” thần khẽ nói. “Paelen đã hi sinh vì chính vật này. Thanh kiếm của Stella. Ngay cả trong trận đấu quyết liệt, cô bé vẫn giữ chặt và bảo vệ nó. Nếu nó hoạt động thành công, chúng ta có thể có cơ hội đánh bại bọn Titan Ảo ảnh.”
“Nhưng xưởng rèn đã bị mất,” Stella nói. “Cho dù nó hoạt động thì chúng ta cũng chẳng thể nào làm thêm được nữa.”
“Chúng ta có thể dựng xưởng mới,” thần Vulcan đáp. “Ta biết công thức kim loại của nó và chúng ta có chiếc khuôn của con. Nếu nó hoạt động, chúng ta có thể bắt đầu sản xuất kiếm ngay lập tức.”
“Chúng ta vẫn cần phải thử nó đã,” Stella nói. “Chắc chắn rồi.” Thần Vulcan đến bên Emily.
“Ta biết con đang đau buồn. Nhưng chúng ta cần sự giúp đỡ của con.”
Emily đứng dậy, nhưng không hề có chút hào hứng nào. Cô cảm thấy như một điều gì đó bên trong cô đã chết cùng với Paelen.
“Thôi nào, Em,” Joel vòng tay ôm lấy cô. “Paelen sẽ không muốn chúng ta bị đánh bại lần này. Chúng ta phải tiếp tục tiến lên.”
Emily gật đầu. “Con sẽ thử. Con cần làm gì ạ?” Sau vài lần thử, Emily đã tìm ra cách dùng năng lượng của mình để giữ cho thanh kiếm của Stella cháy sáng. Cô phát hiện ra rằng, nếu cô khẽ cứa ngón tay của mình và bôi một chút máu vào đường rãnh trung tâm thì nó sẽ tiếp năng lượng cho thanh kiếm.
“Được rồi, nó đã cháy rồi đó,” Emily khẽ nói. “Giờ thì sao ạ?”
Thần Vulcan cười đắc thắng. “Chúng ta sẽ dùng nó để đốt cháy bọn Titan Ảo ảnh.”
Joel lắc đầu. “Lửa không tiêu diệt được chúng đâu. Chúng con đã thử rồi. Chỉ Ngọn lửa của Emily mới có thể làm được việc đó. Cho dù thanh kiếm này có được đốt cháy, nó vẫn chỉ là Ngọn lửa mà thôi.”
“Nó không phải là một thanh kiếm lửa bình thường đâu, Joel ạ,” thần Vulcan nói. “Nó rất đặc biệt. Hãy nói xem, con cần gì để tiêu diệt một ảo ảnh nào?”
Joel cau mày. “Con không biết chắc.”
“Để xóa bỏ một ảo ảnh, ta cần có ánh sáng,” đặc vụ B trả lời.
“Chính xác,” thần Vulcan đáp. “Không phải lửa, mà là ánh sáng. Bọn Titan Ảo ảnh được tạo ra từ những chiếc bóng của Bộ tứ Chiến binh. Vesta đã nói với chúng ta rằng Emily có năng lượng mặt trời. Con là người duy nhất có khả năng dễ dàng tiêu diệt bọn Titan Ảo ảnh bằng năng lượng mặt trời của mình. Con sử dụng ánh sáng.”
“Chúng tôi nghĩ rằng thanh kiếm này có thể đã có một chút năng lượng mặt trời của cô rồi,” Stella giải thích. “Nếu nó hoạt động, nó sẽ có thể tiêu diệt một Titan Ảo ảnh dễ dàng như cô vậy.”
Đặc vụ B đón lấy thanh kiếm đang rực cháy từ tay thần Vulcan và cẩn thận xem xét nó. Ngọn lửa dọc thân kiếm tiếp tục cháy sáng rực rỡ mà không hề làm cạn máu của Emily. “Ông nghĩ thứ này có thể đem đến chiến thắng sao?”
“Nó có thể giúp,” thần Vulcan đáp.
Đặc vụ B vung thanh kiếm vào không trung. Bất chấp anh ta làm gì và cố gắng như thế nào thì Ngọn lửa vẫn không bị dập tắt. “Tất cả những gì chúng ta cần bây giờ là bắt một tên Titan Ảo ảnh để thử nó.”
“Đã làm xong rồi,” thần Vulcan nói. “Stella và ta muốn mời cậu đến với cuộc thử nghiệm này.”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus