Nếu bạn chưa từng nếm mùi thất bại, tất bạn chưa gặp thử thách thực sự.

Dr Porsche

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
tella đẩy chiếc xe lăn đến gần cái bàn thợ. Theo - một người khổng lồ - đang ở bên cô, đợi chỉ thị dành cho mình. Anh ta được giao nhiệm vụ ở bên cạnh cô như một người hầu cận và anh ta rất chu đáo.
Thần Vulcan đang pha kim loại trong một cái vạc sâu để giúp chế tạo chiếc kiếm lửa theo thiết thế mới của cô. “Hợp chất này sẽ bền hơn. Những kim loại khác tan chảy quá nhanh. Nhưng nếu chúng ta tạo ra được chất thích hợp này thì ý tưởng của con mới thành công được.” Thần tươi cười với cô. “Con hẳn là có một tài năng vượt trội trong việc này, Stella ạ. Có lẽ khi chiến tranh kết thúc, con sẽ ở lại với ta. Chúng ta có thể cùng nhau tạo ra những thứ tuyệt vời đấy.”
Trái tim Stella như vỡ òa vì vui sướng. Ước mơ được mời ở lại và làm việc cùng với thần Vulcan đã trở thành sự thực. Cô đã biết đến thần từ những câu chuyện thần thoại Hy Lạp như Hephaetus: người thợ thủ công và kỹ thuật tài năng nhất trong truyền thuyết.
Thần Vulcan không quan tâm nếu tóc cô có rối tung lên vì không chải hay nếu đôi bàn tay và móng tay của cô có bẩn thỉu khi làm việc trong lò rèn. Thần không rầy la bắt cô rửa sạch vết nhọ than trên mặt. Thần để cô thử những ý tưởng mới và khuyến khích cô tiếp tục sáng tạo.
Mất một khoảng thời gian để cô làm quen với thần - cũng như để thần làm quen với cô và chiếc xe lăn của cô. Không giống như những vị thần xứ Olympus khác, thần Vulcan không được biết đến bởi vẻ đẹp. Thậm chí, một vài người còn nói trông thần thật kỳ cục. Khuôn mặt của thần đầy sẹo và vết rỗ gây ra trong khi thần làm việc cùng đống kim loại nóng chảy. Thần hơi gù và có đôi chân nhân tạo giống như cánh tay của Joel vậy. Giọng nói cộc cằn còn lối cư xử thì thô lỗ. Thần Vulcan nói những gì mình nghĩ. Bất chấp hay dở.
“Khuôn đúc đã sẵn sàng khi thần xong việc rồi đấy ạ,” Stella báo với thần Vulcan và lăn xe rời khỏi cái bàn thợ. “Đường rãnh trung tâm cần phải đủ sâu để có thể giữ Ngọn lửa tiếp tục cháy khi thanh kiếm nằm trong bao.”
“Rất tốt,” thần Vulcan đáp. Thần nhấc cái vạc kim loại đã được nung chảy lên. “Xong rồi đây!”
Thần mang nó qua chỗ bàn thợ của cô và đổ thứ vàng lỏng đậm đặc đó vào khuôn cô đã tạo ra. Cho đến giờ, hầu hết các vũ khí của Olympus đều là những mảnh kim loại được gò thành hình. Đây là một thiết kế mới và Stella rất sốt sắng trong việc chế tạo ra nó.
Lò rèn chìm trong làn khói cay sè khi kim loại tiếp xúc với ván khuôn. Đổ xong, thần Vul- can quan sát thứ vũ khí đang nguội dần bằng một con mắt khắt khe. “Chẳng có lý do nào thứ này lại không thành công. Nhất là khi việc pha trộn đã chính xác.”
Chiếc khuôn đang nguội được hạ xuống một máng nước lạnh. Hơi nóng bắn lên và một làn khí ẩm bao bọc lấy họ. “Việc này sẽ đảm bảo độ cứng và đàn hồi của nó,” thần Vulcan nói. “Nếu may mắn một chút, chúng ta có thể thử nó vào ngày mai. Nhưng chúng ta cần Emily ở đây để tiếp năng lượng cho nó.”
“Thần có nghe tin tức gì về họ không ạ?” Stella hỏi.
Thần Vulcan dùng miếng giẻ nhếch nhác quẹt ngang vầng trán đẫm mồ hôi của mình. “Chiron hôm nay gửi tin báo. Họ đang di chuyển. Chúng ta đã thống nhất sẽ gặp nhau ngoài đó để Emily có thể truyền năng lượng cho thanh kiếm này. Chúng ta phải giật đổ lò rèn này và chuẩn bị lên đường chiều nay.”
Stella ghét di chuyển. Phải mất rất nhiều công sức để dỡ bỏ cái lò rèn và xưởng cơ khí hoàn chỉnh. Nhưng vì bọn Titan Ảo ảnh vẫn còn ở Olympus này thì họ không thể duy trì nó ở lâu một chỗ được.
Trong lúc chờ đợi thanh kiếm nguội, họ bắt đầu thu dọn hành lý. Nhưng chỉ vừa mới bắt tay dọn thì những tiếng la hét từ bên ngoài xưởng vọng tới và một lát sau, Siren và Jasmine lao vào. Cặp nhân mã sinh đôi này bằng tuổi Stella và họ đã trở thành những người bạn thân thiết.
“Bọn Titan Ảo ảnh đã tìm thấy chúng con,” Seren kêu lên.
“Chúng đem theo đám rồng lửa đến cùng,” Jasmine nói thêm. “Chúng ta phải đi ngay thôi!”
Paelen đang ngồi trên vai Brue phía sau xưởng. Cậu và Mẹ Rừng già to lớn ngày nào cũng ngồi đó, bất chấp hơi nóng dữ dội. Paelen lúc này đã gần như bị điếc hẳn và không thể tự đi lại được nữa. Thấy nhốn nháo, cậu và Brue lại gần. “Gì thế?” Cậu lớn tiếng nói. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Lũ rồng!” Thần Vulcan hét lên với cậu.
“Chúng ta phải chạy thôi!”
“Nhưng thanh kiếm vẫn chưa xong mà. Chúng ta không thể bỏ nó lại được,” Stella nói.
“Hãy mang nó theo cùng cậu đi,” cặp nhân mã song sinh đồng thanh nói.
Stella với tay lấy thanh kiếm, vẫn nằm yên trong khuôn và đặt nó nằm ngang trên hai chỗ để tay của chiếc xe lăn. “Mình lấy được nó rồi, đi thôi.”
Thần Vulcan ngó qua cánh cửa của xưởng rèn và rên rỉ. “Bọn Titan Ảo ảnh đi theo đường này.” Ông chỉ vào anh chàng khổng lồ. “Theo, để mọi thứ đó. Đưa Stella và Paelen ra khỏi đây. Gặp bọn ta ở điểm tập kết.”
Anh chàng khổng lồ gật đầu, nhưng khi anh ta tới chỗ Stella, tiếng gầm rống đã vang lên khắp nơi.
“Lũ rồng đang ở đây!” Anh chàng khổng lồ hét lên. “Đã quá muộn để chạy rồi!”
Brue gầm gừ khi nghe thấy tiếng bọn quái vật điên cuồng. Qua thời gian, nó đã chứng tỏ mình là một thành viên hữu ích của cả nhóm trong khi những đặc điểm của một con thú hung dữ vốn có sẵn trong nó vẫn luôn hiện hữu. Hàm răng dài và sắc nhọn của nó nhô hẳn ra khỏi miệng. Trên các bàn chân của nó là những bộ móng vuốt dùng để cào xé con mồi và nó có thể đánh thức sự hiếu chiến vào những lúc hiểm nguy. Nó nguyện hiến thân mình cho Paelen nhưng có thể là sự nguy hiểm chết người đối với bọn Titan Ảo ảnh và đám quái vật đang đến gần.
Paelen cũng đã từng được huấn luyện để sử dụng kiếm trong lúc ngồi trên lưng Brue, họ đã trở thành một cặp có khả năng lấy mạng kẻ thù.
Hai cái đầu của Brue quẫy đập hoang dại trên không, đớp và cắn, Paelen đã rút kiếm ra.
“Brue, Paelen, không!” Stella gào lên. “Hãy ở yên đây!”
Paelen nhìn thần Vulcan và nâng thanh kiếm của mình lên. Nó quá nặng đối với cánh tay tiều tụy của cậu. “Chúng con sẽ giữ chân bọn chúng,” cậu hô to. “Thần hãy đưa Stella và thanh kiếm ra khỏi đây. Hãy chiến thắng cuộc chiến này!”
Trước khi lao qua cửa, Paelen quay lại phía Stella và ngoác miệng cười rạng rỡ để lộ ra hàm răng khấp khểnh. Bỗng chốc trông cậu không còn giống một ông già nhỏ bé, yếu đuối nữa. Đôi mắt cậu ánh lên một điều gì đó - rất trẻ trung và tuyệt diệu. “Thật vinh hạnh được biết cô, Stella,” cậu nói, gắng hết sức mình để cúi đầu chào cô. Cậu ném về phía cô một chiếc nhẫn nhỏ. “Xin hãy đưa cái này cho Emily. Nói với cô ấy rằng tôi đã yêu cô ấy - và luôn luôn như vậy.”
Cùng lúc đó, Mẹ Rừng già chạy ra ngoài và lao thẳng tới con rồng gần nhất.
“Dừng lại!” Stella lăn xe về phía lối vào của lò rèn. Trong ánh nắng mặt trời rực rỡ, Brue đang xé toạc con rồng từ phía sau. Con quái vật to gấp ba lần nó nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn nổi Mẹ Rừng già đáng sợ.
“Paelen, nhảy đi!” Stella gọi. “Hãy thoát khỏi đó!”
Nhưng Paelen không thể nghe thấy tiếng kêu gào của Stella. Cậu đâm thanh kiếm ngập sâu vào bắp chân của con rồng. Hai cái đầu của Brue tấn công phần trên cao, xé con rồng ra thành từng khúc lớn và hạ gục con vật.
Con quái vật rống lên đầy đau đớn. Tiếng gọi báo hiệu nguy hiểm của nó đã kéo những con rồng khác từ phía xưởng rèn quay lại. Khi chúng đến bên con rồng vừa bị ngã, chúng hít một hơi thật dài.
“Paelen, ra khỏi đó ngay!” Stella hét lên. Nhưng đã quá muộn. Một dòng lửa chết chóc được bắn ra từ lũ rồng.
“Paelen!” Stella gào khóc khi nỗi đau thương đang xé toạc tâm can. “Paelen, không!”
Cô không thể nhìn thấy người bạn của mình bởi đám lửa đã trùm lên. Tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là lửa và hình dáng của con rồng bị thương cũng đang bị thiêu đốt trong đòn tấn công đó.
Theo đứng phía sau cô, quan sát. “Paelen chết rồi,” cậu ta nói, “nhưng cậu ấy đã giúp chúng ta có thời gian để chạy trốn. Chúng ta không được phép lãng phí nó.” Cậu nhấc bổng Stella cùng chiếc xe lăn lên và ra khỏi lò rèn. Nhưng khi cậu chạy, sự chuyển động đã thu hút sự chú ý của lũ rồng. Chúng lao theo cậu và đập mạnh vào giữa lưng cậu khiến Stella tuột khỏi tay.
Stella vừa giữ chặt thanh kiếm vừa hét lên rồi rơi từ độ cao vài mét xuống đất. Chiếc xe lăn của cô là vật chịu tác động chính khiến bánh xe của nó cong oằn còn khung xe thì vỡ vụn ra. Vẫn giữ thanh kiếm mẫu, cô bắt đầu lết ra xa.
Phía sau cô, Theo đang đánh nhau với một con rồng. Con quái vật cao hơn nhưng chàng khổng lồ lại khỏe mạnh hơn. Bàn tay cậu ta túm lấy cổ con quái vậy và siết chặt. Một tiếng xương gãy răng rắc khủng khiếp vang vọng khắp không gian.
Khi con quái vật gục xuống đất chết, những con khác tấn công Theo. Chàng khổng lồ bị áp đảo và bị quật ngã xuống đất. Cậu ngã chỉ cách chỗ Stella mấy mét. Phía trên cậu ta, lũ rồng đứng chụm lại và đang lấy những hơi thật sâu.
Theo lao tới che chắn cho Stella, bảo vệ trong vòng tay của mình. Nằm dưới cậu ta, cô nghe thấy tiếng lửa bùng cháy của lũ rồng đang tấn công rồi sau đó là tiếng hét khủng khiếp, đầy đau đớn của chàng khổng lồ. Theo đang bị thiêu cháy. Nhưng cậu ta vẫn không cử động để cô không phải đối mặt với cơn giận dữ của lũ rồng.
Theo đã chịu đựng tất cả để cô được sống.
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus