My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ậu có chắc là muốn làm việc này không?” Joel thì thầm, cậu đi phía sau Stella, đẩy chiếc xe lăn của cô ấy xuống dưới đồi.
Emily gật đầu. “Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Ngay cả khi chúng ta sử dụng Dòng Mặt Trời để đến bảo tàng thì chúng ta cũng không biết đường vào, hoặc tảng đá đó thực sự trông như thế nào. Stella đã nhìn thấy nó. Chúng ta phải đưa cô ấy đi cùng thôi.”
Cô đang đi bên cạnh Stella và có thể thấy cô ấy đang run rẩy, cô biết mình chính là nguyên nhân gây ra nỗi sợ đó. Cô chỉ mong mình có thể làm cho cô ấy hiểu được điều gì đang bị nguy hiểm mà thôi.
Khi họ đến gần khu vực cắm trại, Emily ghé sát vào Stella. “Để bảo vệ mọi người, cô không được nói bất cứ câu nào khi chúng ta đi ngang qua khu lều trại. Chúng tôi chắc rằng chỉ mất mấy giờ đồng hồ thôi là cô có thể quay trở lại đây an toàn mà không ai biết chuyện đã xảy ra.
Cô hiểu không?”
Stella gật đầu mà khuôn mặt cô vẫn còn nguyên nỗi sợ hãi. “Tôi hiểu.”
Emily nhìn sang Joel. Cô có thể thấy cậu ta vẫn không đồng tình với kế hoạch của cô nhưng Emily không thể nghĩ ra được cách nào khác cả.
Họ vượt qua được khu lều trại một cách dễ dàng đến kinh ngạc. Nhưng điều mà Emily đã không ngờ được đó là rất nhiều ô tô đang đỗ dưới chân đồi. Một đám đông cả nam và nữ đang đứng xung quanh hút thuốc.
Emily cúi xuống nói với Stella. “Có chuyện gì đang diễn ra ở đây thế? Những người đó là ai?” “Đó là giới truyền thông. Họ nghe tin về chiếc rương báu bằng vàng. Họ đang đợi ở đây để xem cha mẹ tôi có phát hiện thêm được gì không. Ban ngày, cảnh sát ở đây để ngăn họ lại. Lẽ ra ban đêm cũng vậy nhưng có vẻ như cảnh sát cũng đã bỏ đi rồi.”
“Truyền thông ư?” Joel hỏi. “Ý cô là các nhà báo và thợ săn ảnh ấy hả?”
Stella gật đầu. “Em à, cậu có nghĩ điều mình đang nghĩ không?”
“Mình thực sự hy vọng là không,” Emily đáp.
“Nếu CRU phát hiện ra chuyện này…”
Câu chuyện bị ngắt quãng khi họ nhận ra một trong số nhà báo đang nhìn về hướng của họ. Anh ta dập tắt điếu thuốc và bắt đầu bước về phía họ.
“Em,” Joel cảnh báo.
Emily tuyệt vọng nhìn xung quanh. Họ đã bị phát hiện và không có đường nào để đi cả. “Không gì có thể ngăn cản được chúng ta, Joel ạ,” Emily cương quyết nói. “Ngay cả cha mình cũng đồng ý rằng mình có thể sử dụng năng lượng nếu buộc phải làm thế.”
“Không!” Stella kêu lên. “Xin đừng làm đau họ. Tôi thề là sẽ giúp hai người mà. Nhưng các người không được giết họ.”
Emily không hề có ý định làm họ bị thương và cô đang định nói thế thì Joel nhanh chóng lắc đầu. “Thôi được, Stella,” cậu ta nói. “Hãy giúp chúng tôi ra khỏi đây và họ sẽ được an toàn.” Cậu nhìn Emily. “Cậu đẩy xe cho Stella đi còn mình sẽ đi sau cậu để che cánh tay của mình. Chúng ta không thể để họ nhìn thấy nó.”
Emily chuyển ra phía sau chiếc xe lăn của Stella còn Joel bước lùi lại. Họ tiến đến gặp người đàn ông cũng đang đi tới. Emily có thể cảm nhận được sự căng thẳng đang nhóii lên trong bụng. Nó khiến cho Ngọn lửa tận sâu trong cô đang sôi sục.
Người đàn ông có thân hình mảnh khảnh và rất cao, mặc bộ quần áo thường phục tối màu và một chiếc áo khoác đen dài mở nút. Trông anh ta tầm khoảng ba mươi lăm tuổi, với mái tóc đen xoăn tít và đôi mắt xanh băng giá.
Stella mở lời trước. Cô chào anh ta bằng tiếng Hy Lạp, điều đó càng khiến cho Emily lo lắng. Cô ấy có thể kể cho anh ta nghe mọi chuyện mà họ sẽ không thể biết được. Trong lúc họ nói chuyện, người đàn ông nhìn chằm chằm vào Emily và Joel. Có điều gì đó trong đôi mắt của anh ta – đầy dụng ý. Toàn bộ đám nhà báo đằng sau anh ta ngừng nói chuyện và đang nhìn về phía họ.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Emily. Cô nắm chặt bàn tay lại, chuẩn bị triệu hồi Ngọn lửa. Nhưng vài phút sau, người đàn ông đang nói chuyện với Stella mỉm cười và gật gật đầu.
Stella ngước nhìn Emily. “Anh ta là phóng viên. Tôi đã nói với anh ta rằng hai người ở đây để thực hiện quảng cáo. Bộ trang phục của hai người để tôn vinh việc phát hiện ra Chiếc Rương Báu của thần Zeus và rằng hai người chỉ đang mặc thử chúng để chuẩn bị cho ngày mai mà thôi.”
Emily mỉm cười và gật đầu. “Đúng, đúng, chúng em đang chuẩn bị ạ,” cô nói.
“Cô cậu là người Mỹ à?” Gã phóng viên hỏi bằng thứ tiếng Anh bập bẹ.
Emily gật đầu. “Cha em là một trong số các nhà khảo cổ học. Ông nghĩ sẽ vui hơn nếu chúng em hóa trang.”
Gã phóng viên gật đầu. “Nhưng cô cậu mặc phong phanh như thế không lạnh sao? Ở ngoài này trời không hề ấm áp đâu.”
Cả Emily và Joel đều lắc đầu. “Không, chúng em ổn ạ.”
Tim Emily suýt ngừng đập khi gã phóng viên đưa tay ra để bắt tay cô. Cô ngập ngừng bắt tay. Nhưng khi anh ta định bắt tay Joel, Emily lắc đầu. “Bạn em không bắt tay đâu,” cô mau chóng đáp. “Cậu ấy sợ vi khuẩn ạ.”
“Vi khuẩn á?” Gã phóng viên hỏi. “Tôi không hiểu.”
Stella nhanh chóng dịch lại và gã phóng viên tiếp tục nhìn Joel thêm một lúc nữa. Cuối cùng anh ta mỉm cười. “Được rồi, vậy hẹn gặp lại các cô cậu nhé.”
“Vâng, được ạ,” Emily tán thành, gật gù và vẫn tươi cười. “Hẹn gặp lại anh. Chúc anh buổi tối vui vẻ ạ.”
Họ nhìn theo gã phóng viên quay trở về nhóm của mình.
Stella quay lại nhìn bộ quần áo chùng của Emily và Joel. “Nếu hai người còn ở lại Hy Lạp thêm phút nào nữa thì sẽ cần phải thay quần áo đấy. Chúng tôi không còn ăn mặc như thế này nữa rồi.”
“Chúng tôi chỉ định đến đây một lát thôi,” Emily nói. “Ngay khi chúng tôi phá hủy tảng đá đó, chúng tôi sẽ đi luôn.”
Stella dẫn họ đến chỗ để xe của cha mẹ cô. “Tôi không có chìa khoá và chẳng có ai lái nó cả đâu.”
“Tôi có thể lái mà,” Joel đáp.
“Và tôi có thể mở nó,” Emily nói. Cô đặt bàn tay lên ổ khóa của cánh cửa bên ghế lái. Cô tập trung và nghĩ đến từ “Mở”. Một lát sau, họ nghe tiếng cạch và cánh cửa mở ra.
“Phép đó thật nhanh gọn,” Joel vừa nói vừa bế Stella ra khỏi chiếc xe lăn và giúp cô ngồi vào phía ghế phụ. “Mình chỉ mong nó cũng sẽ khởi động được động cơ.”
Họ cất chiếc xe lăn của Stella ra phía sau và Emily sử dụng năng lượng để khởi động xe. Joel gài số và lái ra khỏi bãi đỗ xe, băng qua xe của đám phóng viên và vào trục đường chính.
Chuyến đi bắt đầu trong yên lặng, chỉ bị phá vỡ khi Stella chỉ đường cho Joel. “Có chuyện gì đã xảy ra với cô thế?” Cuối cùng Joel cũng hỏi. “Cô bị liệt bẩm sinh sao?”
Stella lắc đầu. “Không, đó là do một tai nạn khi tôi lên tám tuổi. Tôi đi khảo cổ với cha mẹ mình ở Delphi. Tôi đi tha thẩn và ngã xuống một cái hố. Tôi đập người vào một tảng đá và bị gãy lưng. Kể từ đó tôi bị liệt.”
“Tôi rất tiếc,” Joel nói.
Stella nhún vai. “Giờ tôi đã quen với việc đó rồi. Nhưng vì vụ tai nạn đó nên cha mẹ tôi không để tôi làm bất cứ việc gì hay đi bất cứ đâu mà không có họ. Họ không nghĩ rằng tôi có thể tự chăm sóc cho mình. Tôi đã không hề muốn đến cuộc khảo cổ này, nhưng họ không đồng ý để tôi ở nhà một mình.”
“Ít nhất thì cô cũng còn có cha mẹ mà,” Joel khẽ nói. “Cha mẹ tôi mất vì tai nạn xe hơi. Nếu không có Emily và những người ở Olympus thì tôi chắc giờ cũng đã phải vào tù rồi.”
Emily ngồi phía sau, lắng nghe câu chuyện giữa Joel và Stella. Cô rút chiếc lông vũ của Pegasus ra và xoay nó giữa các ngón tay của mình. “Cố gắng nhé, Pegs,” cô thì thầm khe khẽ. “Phải cố gắng đấy.”
“Cô đang nói chuyện với cái lông đó đấy à?” Stella hỏi.
Emily gật đầu rồi nhìn nó một cách âu yếm. “Đây là lông của Pegasus. Nó đang ốm nặng lắm.” “Pegasus ư?” Stella hỏi. “Con ngựa biết bay sao?”
“Nó không phải là một con ngựa,” Emily gằn giọng. “Nó là Pegasus!”
“Xin lỗi!” Stella vội nói. “Tôi không cố ý làm cô giận đâu.”
Emily thở dài nặng nề. “Không, tôi xin lỗi vì đã quát tháo như vậy. Chỉ vì tôi đang lo sợ thôi. Trước khi cái hộp bằng vàng đó bị mở ra, Pegasus và tôi có thể bay khắp nơi cùng nhau. Giờ chỉ vì cái hộp đó, mà nó bị ốm rất nặng. Rất nhiều người ở Olympus đã chết và chỉ còn một số ít người sống sót thôi.”
“Sao lại xảy ra chuyện đó vậy?” Stella hỏi. “Tôi vẫn không hiểu. Các vị thần đó bất tử cơ mà. Làm sao mà một tảng đá bình thường lại có thể nguy hiểm đến thế chứ?”
“Đó không phải là một tảng đá bình thường đâu,” Joel vừa trả lời vừa lái xe dọc những con đường nông thôn vắng vẻ của Hy Lạp. “Đó là thứ vũ khí do các Titan tạo ra đấy.”
“Các Titan?” Stella nhắc lại. “Họ cũng có thật sao?”
“Họ đã từng,” Emily đáp. “Thần Jupiter đã đánh bại họ. Nhưng ngay trước lúc đó, các Titan đã tạo ra một thứ vũ khí có thể hủy diệt người xứ Olympus. May mắn thay, thần Jupiter và các em của mình đã lấy được nó trước và cất nó trong một chiếc hộp bằng vàng. Từ đó nó không hề bị động chạm đến.”
“Cho đến khi chúng tôi tìm thấy nó,” Stella trầm ngâm nói. “Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hai người phá hủy nó?”
“Chúng tôi không biết,” Joel trả lời. “Những người sống sót đang bị già đi và ốm yếu. Tôi hy vọng việc phá hủy nó sẽ đẩy lùi được sự hủy hoại của nó. Nếu không, cho dù có phá hủy được nó thì có thể đã quá muộn để cứu được họ.”
Joel đã nói ra những điều mà Emily đang lo sợ. Cô đã nghĩ mãi đến điều đó một cách âm thầm. Liệu sự hủy diệt của nó có thể bị đẩy lùi hay không? Và nếu có thể thì điều gì sẽ xảy ra đối với những người sống sót?
Họ đến trung tâm Athens vào lúc nửa đêm. Giống mọi thành phố lớn khác, có rất nhiều xe cộ đi lại trên những con phố chính còn những tuyến đường nội bộ và nhỏ hơn thì không.
“Nơi này thật điên rồ,” Joel phàn nàn lúc cậu điều khiển chiếc xe đi vào các con phố tĩnh lặng.
“Tôi đã nghĩ lái xe ở New York thật là tệ hại, nhưng lái xe ở Athens này thì quả là bất khả thi! Làm sao người ta có thể lái xe trong những con phố nhỏ hẹp thế này được nhỉ?”
“Cha của tôi có thấy khó khăn gì đâu,” Stella đáp.
“Cha cô chắc là khác người lắm,” Joel lẩm bẩm. Khi Stella chỉ đường đến bảo tàng Acropolis,
Joel rẽ xuống một con phố vô cùng chật hẹp; cậu không lường được nó hẹp đến vậy nên đã quệt vào một chiếc xe đang đậu.
“Xe của cha tôi!” Stella kêu lên.
Khi họ xem xét vết hư hại, họ thấy một vết lõm chạy dọc thân xe.
“Tôi sẽ phải nói với ông như thế nào đây?” Stella làu bàu.
“Không sao đâu,” Joel nói. “Ông ấy sẽ nghĩ rằng chiếc xe đã bị đánh cắp. Chúng ta sẽ lấy một chiếc xe khác để đưa cô về chỗ Đền thờ.” Cậu nhìn quanh khu vực đó. “Nhưng quá nguy hiểm để bỏ nó lại trên phố như thế này.”
“Mình nghĩ ra cách rồi,” Emily nói. Cô vươn cánh tay phải của mình về phía chiếc xe bị hư hại - nhấc bổng nó lên, bay qua nóc những chiếc xe đang đỗ và rồi hạ nó xuống chỗ vỉa hè chật hẹp. “Hãy để cảnh sát cố tìm hiểu xem vì sao nó có thể trèo lên đó được.”
“Tôi gặp rắc rối rồi đây,” Stella thở dài. “Không bằng những người xứ Olympus đâu,” Emily nói. “Đưa chúng tôi đến viện bảo tàng đi nào.”
Joel lại đi phía sau chiếc xe lăn của Stella băng qua những con phố không một bóng người của Athen.
Các tòa nhà, cửa hiệu và khách sạn nằm dọc tuyến phố. Nó suýt nữa khiến Emily nhớ đến New York. Nhưng sự so sánh kết thúc khi cô để ý đến những hình vẽ nghệ thuật trên tất cả các tòa nhà và những cánh cửa cuốn của các cửa hiệu. Dường như không một cánh cửa hay bức tường nào thoát khỏi những bình sơn xịt của các nghệ sĩ đường phố.
Điểm khác biệt nữa là cảm giác êm đềm của nơi này. Cho dù đã là nửa đêm nhưng một vài người đi ngang qua họ vẫn chào và mỉm cười với họ một cách thân thiện thay vì thái độ ngờ vực đã thấm sâu vào mọi người dân New York. Dĩ nhiên, Emily có thể hiểu được, có thể là vì trang phục xứ Olympus của họ đã tạo nên những nụ cười ấy.
Có lúc trên đường, Emily chợt để ý đến một con chó to màu nâu sô-cô-la đang đi theo họ. Khi họ dừng lại, con chó đi thẳng đến chỗ Emily, vẫy đuôi và muốn được vuốt ve.
Emily quỳ xuống và vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của nó. “Mày trông giống hệt con chó của mẹ ta, Mike. Giờ thì về nhà đi, ta chắc rằng gia đình mày đang chờ đợi mày đấy.”
“Nó không có nhà đâu,” Stella đáp. “Cái thẻ đỏ đeo trên cổ nó có nghĩa rằng nó là một con chó hoang. Nó đã bị bỏ rơi. Các bác sĩ thú y của chính phủ sẽ chữa bệnh cho chúng. Nhưng người dân mới là người cho chúng ăn.”
Emily nhìn cái thẻ màu đỏ. Nó có ngày tháng và được đánh số trên đó. “Ai lại nỡ làm như thế chứ? Nó thật đáng yêu mà.”
“Hãy nhìn quanh cô đi, có rất nhiều chó bị bỏ rơi ở Athens này. Đôi khi những con vật nuôi này được nuôi lớn quá và người ta thả chúng ra đường. Cứ bỏ mặc nó và nó sẽ bỏ đi.”
Emily để ý có những con chó khác đang ngủ trước cửa hoặc đi lang thang trên phố. “Tất cả chúng đều không nhà không cửa sao?”
Stella gật đầu. “Chuyện thường ấy mà. Chỗ nào chả có chó. Mèo cũng vậy.”
“Bình thường ư?” Joel hỏi. “Bỏ mặc vật nuôi trên phố là không hề bình thường đâu. Thật kinh khủng.”
“Chúng tôi vẫn luôn làm thế mà,” Stella nói. “Vậy cũng không làm cho việc đó trở thành đúng đắn được,” Emily đáp. Cô vỗ về con chó lần cuối. “Ta rất xin lỗi, ta ước gì có thể đưa mày đi cùng,” cô nói với con chó. “Nhưng mày không thể đến chỗ chúng ta đang muốn đến được. Hãy ở lại đây nhé.”
Con chó không chịu rời đi mà vẫn cứ bám theo họ.
“Hãy cứ kệ nó,” Stella nói. “Rồi nó sẽ bỏ đi ấy mà.” Cô bảo Joel thôi đẩy xe và chỉ lên trên. “Kia là Acropolis.”
Emily và Joel ngước nhìn lên đỉnh đồi cao vút, vượt lên khỏi những con đường và tòa nhà thông thường. Họ ngừng thở trước cảnh tượng đẹp tuyệt vời.
Bảo tàng Acropolis thực ra là một loạt các ngôi đền cổ nằm sát nhau trên đỉnh đồi cao nhất của Athen. Ánh đèn chiếu sáng rực rỡ trên lớp đá cẩm thạch trắng, khoe ra một lăng mộ to lớn.
“Có bao nhiêu tòa nhà ở trên đó vậy?” Joel khẽ hỏi.
“Rất nhiều,” Stella đáp. “Lớn nhất là Parthe-non - Đền thờ thần Athena. Đằng sau đó là Đền thờ thần Poseidon, và đứng phía trước là Đền thờ thần Athena Nike. Leo hết các bậc thang để đến đó thực sự rất mệt nhưng lại rất xứng đáng. Ngay cả lúc nó bị che lấp bởi hệ thống giàn giáo.”
“Mẹ tôi đã luôn mơ ước được nhìn thấy Acropolis,” Emily nói. “Bà thường cho tôi xem những bức ảnh về nó từ những cuốn sách bà sưu tập. Nó rất đẹp.”
“Nhưng thực sự trông nó hoàn toàn khác biệt với thành phố này,” Joel nói. “Phía dưới kia, nó có thể là một New York. Nhưng khi ngước nhìn lên và thấy nó, ta biết ta đang ở Hy Lạp.”
Emily chau mày. “Joel, Đền thờ Parthenon có gợi cho cậu chút nào về cung điện của thần Jupiter với tất cả những cột đá kia không?”
Joel gật đầu. “Chỉ có điều cung điện của thần Jupiter thì lớn hơn gấp nhiều, nhiều lần. Và nó không có giàn giáo xây dựng bao quanh như thế kia…”, giọng của cậu bỗng chùng xuống và cậu quay mặt đi.
Emily cúi đầu và cảm thấy một nỗi đau đớn đang xuyên qua cơ thể mình. “Mình vẫn không thể tin được rằng thần ấy đã mất.”
“Ai cơ?” Stella hỏi.
“Thần Jupiter,” Emily buồn bã đáp. “Tôi đã kể cho cô rồi đó, thần ấy đã mất cách đây mấy ngày. Cả các anh trai, vợ của thần và thầy của tôi, thần Vesta cũng vậy.”
“Vậy là thần Zeus đã chết thật rồi sao?”
“Tên của thần là Jupiter mà!” Joel quát lên một cách giận dữ.
“Ở Hy Lạp, chúng tôi gọi là thần Zeus, chứ khô- ng phải thần Jupiter,” Stella mỉa mai. “Giờ các người đang ở đây thì phải cũng phải gọi là thần Zeus.”
“Chúng ta gọi ngài ấy là gì giờ cũng không quan trọng nữa, ngài ấy đã chết rồi!” Joel gắt gỏng. “Họ chết cả rồi! Và nếu chúng tôi không phá hủy được thứ vũ khí đó, những người còn lại cũng sẽ chết theo. Nhanh lên nào, chúng ta đi thôi!”
Họ lặng lẽ đi nốt quãng đường còn lại cùng với con chó lẽo đẽo theo sau. Không lâu sau, họ đã đến viện bảo tàng. Đó là một tòa nhà rộng lớn và có hình thù kỳ lạ, được làm bằng kính, thép và bê tông.
“Họ thiết kế bảo tàng như một phiên bản hiện đại của Đền thờ Parthenon,” Stella giải thích.
“Người ta thấy nó giống Đền thờ Parthenon sao?” Emily hỏi. “Trông nó chẳng giống một chút nào hết!”
“Một vài người nói nó giống mà,” Stella phản đối.
Tim Emily đập nhanh hơn khi biết rằng tảng đá đang giết dần người dân Olympus được cất giữ sâu bên trong tòa nhà kia. “Làm thế nào để vào trong đó đây?”
Stella dẫn họ đi vòng quanh tòa nhà. “Ban ngày, khi bảo tàng mở cửa, người tham quan sẽ vào bằng cửa trước,” cô nói, chỉ vào tấm kính lớn phía trước tòa nhà. Các cột đá cao nối từ mặt đất lên hết chiều cao của tòa nhà dẫn họ tới lối ra vào được che chắn bởi những tấm kính dày. Emily ngó qua một tấm kính và nhìn thấy nơi khai quật khảo cổ được chiếu sáng nằm sâu phía dưới tòa nhà. Nếu là thời điểm khác, chắc chắn cô sẽ rất hào hứng. Nhưng lúc này, tất cả những gì cô quan tâm là vào được bên trong và thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.
“Khách tham quan có thể bước đi trên những tấm kính,” Stella giải thích. “Họ có thể quan sát các nhà khảo cổ đang làm gì và tìm kiếm gì.” Cô đi đến bên cạnh tòa nhà. “Khi bảo tàng đóng cửa, chúng ta vào bằng lối bên cạnh, ở đây.”
Họ men theo lối đi quanh tòa nhà. Phía trên đầu là những cánh cửa an ninh nặng trịch. Stella giơ tay lên. “Đây là lối vào khu tìm kiếm. Cha mẹ tôi vào bằng lối này.” Cô tả sơ qua chiếc hộp an ninh có bảng số và thiết bị quét thẻ. “Nhưng hai người cần một mã số đặc biệt, thẻ qua cửa và chìa khóa. Tôi không có những thứ đó.”
“Chúng tôi không cần đến chúng đâu,” Joel nói. “Em, cậu có thể mở những cánh cửa này không hay mình sẽ phải phá chúng?”
“Chắc nó có báo động đấy, mình sẽ mở nó.” Emily đến bên những cánh cửa và giải phóng
Ngọn lửa qua hai bàn tay, chĩa thẳng một tia lửa như tia laze vào nó tạo thành một chiếc lỗ tròn lớn ngay chính giữa những tấm cửa bảo vệ.
Stella nhìn chằm chằm một cách đầy kinh ngạc. “Làm sao cô có thể làm như thế được?”
“Tôi không có thời gian để giải thích,” Emily đáp. Cô bước qua cái lỗ và sử dụng năng lượng của mình để nhấc chiếc xe lăn của Stella qua.
Con chó theo họ vào trong tòa nhà. “Nó không nên vào đây,” Stella nói. “Ở đây quy định không được phép cho động vật vào.”
“Chúng ta đột nhập vào mà, đây đâu phải lúc để quan tâm đến các quy định đâu,” Emily nói. “Hãy đưa chúng tôi đến chỗ họ cất giữ tảng đá đó ngay đi.”
Stella liếc nhìn con chó một cách giận dữ nhưng vẫn dẫn cả nhóm đi qua mê cung phía sau bảo tàng Acropolis. “Văn phòng của mẹ tôi nằm ở tầng dưới. Có một cái thang máy ở phía bên kia tòa nhà. Chúng ta đi lối này. Tôi muốn chỉ cho hai người một thứ.”
Họ vào khu vực công cộng chung của tầng chính viện bảo tàng đang đóng cửa. Hệ thống chiếu sáng chính đã tắt nhưng mỗi tủ trưng bày lại được thắp sáng để nhìn rõ đồ vật bên trong. Họ đi qua một vài khu trưng bày cổ hơn của viện bảo tàng.
“Đây,” Stella dừng xe lăn lại trước một chiếc tủ được chiếu sáng. “Tôi đã nói rằng tôi từng nhìn thấy ảnh của hai người trước đây rồi mà.”
Emily và Joel ngó vào chiếc vò hai quai bằng sành với hình ảnh minh họa cổ xưa màu đen, màu ngà và da cam. Dù có nhiều vết rạn nứt và sứt sẹo ở những chỗ vỡ đã được gắn lại nhưng bức tranh phía trước vẫn rất rõ ràng. Đó là chân dung một cô gái trong chiếc áo chùng của xứ Olympus. Cô ấy đang giơ hai bàn tay lên và bắn lửa vào đám quái vật nhiều xúc tu. Đứng ngay phía sau cô là hai người đàn ông. Trong đó có một thanh niên vạm vỡ, cao lớn đang cầm một ngọn giáo. Emily nhìn vào cánh tay phải của cậu ta. Nó bị rách toạc ra, bên trong lộ ra một bộ phận bằng máy móc.
“Joel, nhìn này!” Emily gọi. “Trông nó thực sự giống cánh tay của cậu.”
“Không thể nào!” Joel nói. “Nhưng hãy nhìn Ngọn lửa từ hai bàn tay của cô gái đi. Nó thực sự có thể là cậu đấy. Sao có thể như vậy được nhỉ?”
“Mình không biết nữa.” Một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể Emily khi cô xem xét chiếc bình cổ. Rồi đôi mắt cô nhìn vào một thứ khác khiến cô hoàn toàn ngừng thở. Bên cạnh cô gái trên chiếc bình là một con chó lớn. Nó đang gầm gừ và nhe răng về phía một trong những con quái vật. Con chó màu nâu sô-cô-la, một phần chân trước phía bên phải của nó có lông màu trắng.
“Joel, nhìn đi.” Emily chỉ từ chiếc bình sang con chó. “Nhìn chân trước của nó đi. Cậu không nghĩ rằng…”
“Không, không thể nào. Chắc phải có nhầm lẫn gì đó.”
“Không có nhầm lẫn gì đâu. Đó chính là các người,” Stella khẳng định. “Tôi biết ngay từ lúc nhìn thấy hai người mà. Tôi có thể dẫn hai người đến chỗ một cái vò hai quai khác để thấy hình ảnh hai người cùng với thần Zeus và thần Poseidon.”
Emily lắc đầu. “Không, tôi không muốn xem xét bất cứ thứ gì nữa. Tôi chỉ muốn phá hủy tảng đá đó và về nhà thôi.”
Stella dẫn họ đi qua khu bảo tàng tối tăm. Từ khu công cộng chính, họ vào thang máy chở hàng.
Stella ấn nút đi xuống. “Đây là nơi họ chứa những thứ đồ mà sau này họ sẽ trưng bày. Văn phòng của mẹ tôi ở cuối cùng. Bên cạnh đó là phòng làm việc nơi bà xác định niên đại và phục hồi lại những món đồ gốm sứ. Trợ lý của bà, Stavros, đã quay trở lại đây một tuần trước cùng với chiếc hộp vàng và tảng đá. Chắc chúng ở trong đó thôi.”
Lúc họ đi dọc hành lang dài, con chó bỗng đi chậm lại và bắt đầu phát ra những tiếng gầm gừ trầm đục và dữ tợn.
“Có chuyện gì đó không ổn,” Emily nói.
“Nó chỉ là một con chó ngu ngốc thôi,” Stella nói. “Chẳng có chuyện gì ở đây cả.” Cô đến phòng làm việc và đẩy cửa vào.
Đột nhiên đèn vụt sáng. Căn phòng bị vây kín bởi ít nhất mười tên mặc trang phục đen, tất cả đều đang nâng súng lên chĩa thẳng vào họ. Đứng giữa phòng chính là tên phóng viên từ Đền thờ ở Cape Sounio. Hắn mỉm cười tự mãn rồi dập tắt điếu thuốc.
“Emily Jacobs và Joel DeSilva. Chuyện gì khiến các ngươi đến đây lâu như vậy?”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus