Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Tác giả: Emi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 487 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:23:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
mi vớii nhịp thở thoi thóp, tay Ron nắm chặt lấy Emi, thì thầm vào tai Emi."Cố lên em.Em không được bị làm sao đâu đấy.".Lần đầu tiên Ron khóc vì lo lắng cho 1 người con gái.
Nghe tin, hai gia đình, Yumi và hội Boys đều có mặt ở đấy.
-Hức hức.Con Emi mà có chuyện gì là em chết lun đó-Yumi dựa vào người Ellen khóc nức nở.
-Cái thai của Emi.Mong là nó không sao-Duy lo lắng.
-Trời ơi con tôi-Pa Emi đờ đẫn người.
-Ta mà tìm được đứa nào chủ mưu ta giết-Hội Boys cùng chung 1 suy nghĩ với Mickey gằn giọng.
-Cậu Duy Anh đã cho người lấy lời khai của mấy thằng kia nhưng bọn chúng không khai, thưa cậu chủ-Trợ lý Hoàng kính cẩn.
-Bằng mọi cách phải bắt chúng nó khai ra-Ron lạnh lùng ra lệnh.Cánh cửa bật mở, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra.
-Sao rồi thưa bác sĩ-Yumi chạy đến.
-Tình hình rất nguy cấp đối với cả bệnh nhân và đứa trẻ trong bụng, tôi e rằng, phải cứu lấy 1 trong 2-Vị bác sĩ thở dài.
-Không được.Pama đã gọi cho vị bác sĩ thần bí Suzuki rồi-Pama Ron trấn an.
-Nhưng bệnh viện chúng tôi đang thiếu máu.2 h nữa mới cung cấp đủ lượng..-Vị bác sĩ.
-Nó nhóm máu O.Con nhóm máu B.Trong số này đứa nào nhóm máu O không-Duy.
-Em nhóm AB mất rồi.À hình như Ron nhóm máu O-Kelbin chưa kịp nói gì, Ron đã chạy vào phòng lấy máu.
2h trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đống im lìm.Vị bác sĩ thần bí Suzuki đã vào.Trên ghế bệnh viện, mỗi người một tâm trạng nhưng cùng một nỗi lo lắng....Người đàn ông tên Suzuki bước ra, mồ hôi còn vấn vương trên tay áo.Tiến lại chỗ ghế..
-Tôi thành thật rất...ngạc nhiên-Ông Suzuki (hết hồn)
-Vì điều gì.Ông nói nhanh lên, tôi đang rất sốt ruột đấy-Ron giục.
-Tôi chưa thấy trường hợp nào lạ thế này.Cô Emi vẫn bình yên và hơn nữa..-Ông Suzuki rất thích làm người khác chết vì...tụt hứng thì phải.Nhìn thấy mấy chục con mắt đang dán vào mình, ông Suziki nói tiếp.
-Cái thai trong bụng cũng qua khỏi cơn nguy kịch-Ông Suzuki cười trấn an.
-Ông nói thật chứ-Yumi mắt sáng lên.
-Tôi đâu có đùa ai bao giờ.Cô Emi quả là được nhiều người bảo hộ-Ông Suzuki rảo bước, không quên nói vọng lại.
Ron nhìn Emi trên chiếc giường trắng.Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần đang say ngủ.Hàng lông mi cong vút, đôi môi đỏ mọng nhìn chỉ muốn cắn cho mấy phát vào đấy.(ghê).Bất giác, Emi cựa quậy, đôi mắt cố mở...
-Em tỉnh rồi-Ron mừng rỡ như một con cún.
-Đây là đâu-Emi đưa tay lên xoa đầu.
-Bệnh viện-Ron
-Sao em lại ở đây-Emi hỏi tiếp.
-Vì 1 số chuyện.Em dậy là tốt rồi-Ron
-Con của em-Emi nhớ ra điều gì đó, nhìn xuống bụng mình.
-Nó vẫn an toàn.Nhờ phước mẹ nó đấy-Ron trêu.
-Ừ.Nhưng mà em đói-Emi mở to đôi mắt ra nhìn trông đến yêu.
-Đợi anh chút-Ron vừa mở cửa thì cả một "đội quân" đứng đấy từ lúc nào.
-Chị dâuuuuuuuu-Nali nhanh chân chạy vào trước.
-Bạn yêuuuuuuuuuu-Yumi chạy vào sau.Rồi cứ thế.Một lúc sau, Ron có điện thoại.
-Alo.Đã tìm được kẻ chủ mưu trong chuyện này chưa-Ron lạnh như băng hỏi.
-Rồi thưa cậu chủ.Người đó là...Linda, con gái của tập đoàn Bắc Âu-Bên kia
-Trong một đêm, làm cho tập đoàn ấy phá sản cho tôi-Ron nói rồi cúp máy.
Đã nói là làm, chỉ trong 1 đêm mà tất cả các cổ đông của tập đoàn Bắc Âu rút đi hết.Các công trình lớn đều bị hủy bỏ.Chỉ trong một đêm, nhà họ Âu đều trắng tay, tập đoàn mang tầm cỡ quốc tế sụp đổ, bị phá sản.Ron nhếch môi cười, hài lòng về trợ lý của mình.
-Anh cười gì vậy-Emi húp tô cháo nóng nhìn Ron khó hiểu.
-Anh giỏi quá-Ron ưỡn ngực tự hào
-Đấy, lại cái tính tự sướng cao đấy-Emi bĩu môi.
-Ừ.Anh mà-Ron
-Cẩn thận con nó sinh ra lại giống tính bố nố thì chết-Emi cúi xuống ăn tiếp.
-Đó là một cái phúc.Nhưng anh thích sinh đôi hơn-Ron
-Không được.1 đứa thôi-Emi phẩy tay
-2 cơ.Nhưng anh thích-Ron nũng nịu.
-Mà lúc nãy anh bảo giỏi cái gì-Emi
-Em biết ai là người hại em chứ-Ron khoanh tay hỏi.
-Không biết.Nhưng mà nguyên do là tại anh đấy-Emi vẫn chú ý vào tô cháo.
-Ừ.Linda đấy-Ron
-Biết rồi.Ngoài cô ta còn ai hâm mộ anh "điên cuồng" như thế nữa đâu-Emi
-À há.Còn em-Ron cười.
-EM-Emi ngừng ăn, chỉ tay về phía mình
-Ừ ừ-Ron gật gật cái đầu
-Còn lâu nhá.Em hâm mộ người khác rồi.Xí-Emi khẽ nhăn mặt, phồng má.
-Em hâm mộ ai.Gái hay trai-Ron dò xét.
-Tất nhiên là con trai.Bạn anh Duy-Emi.
-Ai? Tên gì? Còn qua lại không?-Ron.(Ghen kìa)
-Còn.1 năm gặp mấy lần.Nhưng mà...-Emi bỗng dừng hẳn.
-..-Ron chau mày.
-Anh ý về bên kia thế giới rồi-Emi cười buồn
-Anh xin lỗi-Ron lí nhí
-Không sao.Dù gì thì nó cũng là quá khứ rồi.Có lẽ...anh biết được cũng tốt-Emi cố gắng nhe răng.(cười ý)
-Tên gì-Ron hỏi
-Hm..LeeBum-Emi nhìn ra cửa sổ.
-Tên đẹp phết-Ron cười mỉm.
-Mai em muốn đi ra biển-Emi
-Liệu có được không-Ron
-Ngắm cảnh và hít thở không khí trong lành của biển rất tốt cho sức khỏe mà-Emi lý luận
-Ừm..Mai đi cũng được.Bà xã của anh định đi biển gì-Ron hỏi
-Biển Chơng-su-Emi cười sung sướng.(toàn cười vậy)
Bãi biển Chơng-su.
Emi hôm nay mặc một chiếc váy hồng đính nơ đằng sau lưng.Lấy bó hoa sau cốp xe, Emi đi về phía nghĩa trang gần biển.Anh Duy cũng có mặt sẵn rồi.
-Anh-Emi đi tới phía Duy
-Em cũng đến à.Cả Ron nữa-Duy hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười lại.
-Anh cho em chút riêng tư được không anh Duy-Emi nháy mắt tinh nghịch
-Ừ.Anh ra xe trước tý ra biển chơi nha-Duy
-Vâng-Emi nói rồi quay về phía tấm bia có khắc chữ LeeBum dưới hình thánh giá.Emi quỳ xuống đặt bông hoa cúc trắng, mỉm cười, ánh mắt thoáng chút buồn phiền.Giọng nói run run, Emi hỏi khẽ:
-Anh...à..Em đến rồi đây..ở dưới đấy anh có hạnh phúc không?-Nước mắt Emi tuôn trào, Ron nhìn thấy cảnh tượng đấy cũng thương xót.
-Giờ em tìm được chính hạnh phúc của mình rồi.Em còn đang mang đứa con đầu lòng của mình nữa.Anh thấy không anh..?-Emi nói tiếp, xoa bụng mình.
-Em tránh xa tôi ra.Ở bên em tôi luôn gặp xui xẻo.Tôi khó chịu, em thấy chưa? Em buông tha cho tôi đi-Người con trai xua đuổi
-Nhưng mình yêu nhau lắm mà-Emi nói giọng yếu ớt
-Hừ.Tôi chỉ coi em như 1 người em gái thôi-Người con trai ấy là LeeBum, anh cười nhạt.
-..Anh à.Anh đi đi.Em buông tay rồi.Hạnh phúc nhé anh-Emi nói sau một phút lặng im, Emi giấu đi những gioịt nước mắt đau khổ đang trực trào....
1 tháng sau, Emi nghe tin LeeBum đã đi về thế giới bên kia mới biết chuyện.Thì ra, anh không muốn làm khổ cô nên mới nói vậy.Anh bị ung thư giai đoạn cuối, thời gian sống xót chỉ đếm trên đầu ngón tay.Vì vậy, anh chọn cách ra đi, thà 1 người đau còn hơn 2 người phải đau.Đấy à mối tình đầu của Emi.
-Anh xứng đánh có được hạnh phúc trọn vẹn hơn em.Có lẽ..LeeBum à...anh mãi chỉ là 1 người anh trai trong tâm hồn em thôi.Em phải về rồi LeeBum, ở bên kia anh nhớ chăm sóc tốt cho mình nhé-Emi quệt nước mắt, đứng dậy mỉm cười nhìn lên bầu trời xanh, mái tóc nâu của Emi tung bay trong gió.Hình ảnh khuôn mặt ương bướng và mái tóc màu hạt dẻ hiện ra cũng với những đám mây trắng.Là anh, anh đang nắm lấy chiếc vòng thánh giá Emi tặng anh nhân dịp sinh nhật 18 của anh.Ron đến gần Emi, ôm chặt Emi.
-Oaoaoa-Emi khóc như 1 đứa con nít trong vòng tay ấm áo của Ron.
-Emi.Mày cũng đến thăm anh Bum à-Yumi vẫy tay gọi.
-Hai người trong tình tứ ghê chưa kìa-Emi lè lưỡi trêu khi thấy Ellen đang ôm eo Yumi
-Kệ bọn tao-Yumi khoanh tay quay đi
-Ừ.Không kệ thì làm gì.Mày vào thắp nén hương cho anh LeeBum đi.Bọn tao đến Italian trước, mày đến sau nhé.Tiện ăn trưa luôn-Emi cười hiền
-Ừ.Nhớ đợi bọn tao đấy-Yumi
Italian restaurant.
Emi gọi bao nhiêu món ra khiến ông ohucj vụ trố lòi cả mắt..
-Gà rán này, spaghetti này, thịt viên Ý này, pizza, phô mai, cừu Úc nướng, rượu vang đỏ, sandwich,...-Emi chu mỏ gọi.
-Em ăn hết được không đấy-Duy lẫn Ron khẽ nhíu mày hỏi
-Ăn được tốt-Emi cãi lại
-Oh my god.Bào tử mày tốt kinh-Yumi trêu.
-Bà kinh thật-Ellen ngạc nhiên không kém.
-Thực ra không phải mỗi mình..-Emi chưa nói hết câu
-Hi e-vi-bo-đi-Hội Boys dơ tay vẫy vẫy.
-Không phải mỗi mình em ăn mà còn hội Boys nữa-Emi nói tiếp
-Emi phải không-Từ đâu 1 giọng nói vang lên nhẹ nhàng.Emi quay đầu lại "Ai ý nhỉ>?". bóng dáng 1 người con trai đang đến gần bàn ăn.
-Hờ hờ.Mình quen nhau à-Emi ngu ngơ hỏi
-Em không nhớ sao-Người con trai hỏi trước sự ngạc nhiên của mấy chục con mắt.Emi từng đọc mấy kiểu truyện tình cảm, có 1 người con trai đến và nói anh có hôn ước với em nhưng bị hủy bỏ.Oh no, dẹp dẹp, dẹp hết, quay trở lại lại với thực tế nào.Emi lắc đầu tỏ vẻ không nhớ.
-Anh là Duy Hoàng.Bạn thời trung học của em nè-Anh ta trả lời kèm 1 nụ cười ngất ngây bao cô gái.
-A.Chào anh.Lâu lắm không gặp-Emi đứng dậy đưa tay ra chào.
-Ừ.Anh là chủ nhà hàng này.Thỉnh thoảng nhớ đến đây chơi nhé.Đây là cars visit của anh-Anh ta chìa một tấm "bìa" ra rồi đi mất.
-Duy Hoàng nào mày-Yumi hỏi
-Bạn tao ý mà.Mày không biết đâu-Emi xua tay khi thấy mấy món ăn ngon lành đã được bày biện.
Duy Hoàng vừa đi khỏi đã để lại hàng tá dấu chấm hỏi trong lòng mấy người gần đấy, nhất là anh Ron.Trên đường đi về, Ron cứ nằng nặc đòi Emi "giải thích"
-Vợ.Điii mà.Rốt cuộc là quan hệ giữa hai người thế nào-Tay cầm vô lăng ô-tô mồm cứ hoạt động hết công xuất.(đứt lưỡi bây giờ)
-Em nói rồi.Bạn bình thường thôi mà.-Emi khẽ lắc đầu."Nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi mà vẫn nghi ngờ là sao".
-Thật không-Ron quay sang liếc Emi
-Cắn đứt lưỡi khỏi nói giờ.Chứ em nói đùa à-Emi ngán ngẩm
-Anh tin em-Ron cười rồi kiss trộm Emi một cái
-Anh này.Em không đùa đâu.Chơi bẩn lắm nhé-Emi trỏ tay vào ngực Ron
-Hehe.Kệ anh.Em làm gì được nào-Ron lè lưỡi trêu Emi
-Không thèm chơi với anh nữa-Emi quay mặt đi tỏ vẻ giận dỗi."Anh à.Em đang sống trong hạnh phúc.Không biết tương lai sau này sẽ thế nào nhưng...em mong sẽ giữ được phút giây bình yên, hạnh phúc này mãi mãi..." Emi lại nhớ tới anh Bum."Ron mà biết chắc sẽ giận mất.Haiz." Emi mải nghĩ nên không để ý thấy người bên cạnh đang hò hét bên tai ầm ĩ.
-A hả-Emi giật mình quay lại.Ron bây giờ với khuôn mặt đỏ bừng
-Anh "gọi" hoài mà em không chịu nghe-Ron phân trần
-Anh gọi à?-Emi ngớ ngẩn hỏi lại
-Ừ-Ron gật đầu lia lia
-Không để ý.Gọi gì-Emi
-À không có gì đâu-Ron lên cơn khìn khìn đấy
-Khìn quá đi-Emi bĩu môi
-Kệ anh.Giờ đi đâu đây-Ron hỏi
-Không biết.Về nhà đi.Em muốn nằm nghỉ-Emi nhìn ra hướng cửa sổ
-Ừ-Ron gật đầu.
Đi về, Emi đã leo lên giường ngủ đến tận 7h.
-Vợ ơi xuống ăn cơm-Ron gọi
-Ừ.Biết rồi.Xuống đây-Emi đóng cửa rồi xuống phòng ăn.Pama và Nali ngồi đợi từ sẵn
-Emi nhớ cẩn thận nhé.Học nốt 3 ngày nữa, pama sẽ rút học bạ cho con-Mama ân cần nhắc nhở
-Dạ vâng-Emi ngoan ngoãn trả lời.
-Ron.Con nhớ phải bồi bổ tốt cho Emi, để con dâu còn sinh 1 trai 1 gái cho pama nữa đấy-Papa nói đùa (thật chứ đùa gì) làm Emi ngượng chín mặt.
-Con biết rồi mà pama-Ron gãi đầu cười.
-Chị dâu ăn đi này-Nali gắp cho Emi miếng thịt rõ to vào bát
-Ừ.Cảm ơn em-Emi cười hiền.
Emi định tý lên gọi điện cho Duy Hoàng hỏi thăm anh.Lâu lắm không gặp anh rồi, phải 4 năm à không 5 năm rồi ấy chứ.
Ron nhăn mặt khó chịu khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa người tên Duy Hoàng gì đấy với Emi.Hai người nói chuyện với nhau rất tình cảm, chỉ chờ có khi họ cúp máy...Emi nhìn thấy mặt Ron đang nóng phừng phừng mới ngơ ngác như con nai tơ hỏi
-Ủa.Anh sao vậy
-Còn không à.Vợ mình nới chuyện với người ta tỉnh cảm gớm chưa kìa-Ron khoanh tay nhếch môi cười
-Bạn bè lâu không gặp thôi mà-Emi ngồi vào lòng Ron lấy cái máy chơi game cầy level
-Hm...-Ron đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Emi
-Nhìn gì.Chơi đi-Emi ném cái máy về phía Ron
-Em đi đâu-Ron nhận lấy cái máy rồi hỏi
-Ra vườn chơi-Emi mở cửa rồi xuống nhà, Ron cũng chạy theo.
-Đợi anh với.Sao con gái đi lẹ vậy-Ron gọi vọng lại
-Chân ngắn-Emi bĩu môi.(Dài hơn chị mấy chục cm đấy ạ).Điện thoại lại rung lên."Cánh hoa rơi, trong tĩnh lặng, nhặt một chút hương thơm mang theo nỗi nhớ xa vời...".Số lạ hoắc.
"A lô" Emi cất cao giọng oanh vàng của mình lên
"Em à.Là anh"- Người bên kia nói giọng "nhỏ nhẹ"
"Anh nào.Có bao nhiêu anh biết anh nào mà lần"-Emi hơi nhướn mày
"Trời ơi.Con ngốc này.Duy Anh đây"-Người bên kia cười ha hả
"Điên.Anh lây bệnh khìn của anh Ron nhà-em à.Đổi số nhiều thấy mồ."-Emi.
"Ô no no"-Duy Anh cười đểu
"Nô bô gì ở đây.Gọi có việc gì nói lẹ"-Emi khó chịu
"Em biết Duy Hoàng??"-Duy anh hỏi
"Có một chút"-Emi hơi bất ngờ khi anh hỏi vậy.
"Nó là anh em cùng cha khác mẹ với anh.Em cẩn thận đấy.Nó NGUY HIỂM lắm"-Duy Anh nhắc khéo.Nhấn mạnh chữ NGUY HIỂM.
"Em thấy vẫn bình thường mà.Anh ấy cũng tốt tính phết.Đâu có nguy hiểm gì đâu.Duy Hoàng là anh em cùng cha khác mẹ với anh à, em không biết?"-Emi đặt một dấu hỏi chấm trong lòng.
"Ừ.Nói chung là nó thâm hiểm lắm.Anh không ưa gì nó hết"-Duy Anh nói giọng khó chịu, Emi có ngu lắm mới không biết.
"Ừm.Cảm ơn anh đã nhắc"-Emi cúp máy, quay lại đã thấy Ron đứng từ lúc nào
-Giật mình.Anh định đóng phim kinh dị đấy à-Emi chau mày
-Không.Em nói chuyện với ai đấy-Ron nghi ngờ hỏi
-Anh Duy Anh-Emi rảo bước, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.
-Về chuyện gì-Ron hỏi tiếp
-Lặt vặt thôi.Không có gì đáng lo ngại-Emi
-Ừm.Không được giấu anh cái gì đâu đấy-Ron
-Biết rồi.Xí.Ai thèm giấu chứ-Emi thở dài.
-Chị.Công ty ba chị bị phá sản rồi à-Một người con gái kênh kiệu lên tiếng
-Hức.Chị tại con bồ của anh Ron thôi-Linda thút thít
-Anh Ellen thế nào rồi-Người đó là em họ của Linda-Diệp Chi
-Con bạn của con bé Emi đấy đã trở thành người yêu của anh Ellen của em rồi-Linda
-Grruu.Cái gì.Được lắm.Em sẽ 1 mũi tên trúng hai đích-Diệp Chi tức giận khi nghe nói Ellen đã có bạn gái.Thế là từ giờ hai chị em đã có chung một kẻ thù là...Emi và Yumi
Emi đã rút học bạ.Ở nhà nằm nghỉ thấy chán quá.Còn về phần Diệp Chi, cô ta tìm được và biết rằng, Duy Hoàng đã thầm thương trộm nhớ Emi từ hồi cấp hai, khi biết Emi đã có chồng và đang mang thai, vẻ bề ngoài thì không quan tâm nhưng trong lòng chắc đang rất tức giận, vì vậy, anh ta đã đồng ý hợp tác với hai chị em nhà "sói".Kế hoạch đầu tiên là phải...bỏ cái thai ấy đi.Khi đấy, Diệp Chi sẽ có kế hoạch để Yumi phải tự rời bỏ Ellen, đi đến một vùng đất mới xa thật xa...
Pé Ngốk, Làm Vợ Anh Được Không? Pé Ngốk, Làm Vợ Anh Được Không? - Emi