We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:41:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 76: Lựa Chọn Hạnh Phúc
ô là Tiểu Nhứ sao” Nàng nhẹ giọng hỏi, nhưng giọng nói lại là lời khẳng định
“Sao cô biết?” Tôi ngước đôi mắt ngấn lệ tò mò hỏi, đây hẳn là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt
“Bởi vì” Nàng chỉ chỉ vào đôi mắt mình “Cô ko cảm thấy ánh mắt của chúng ta rất giống nhau sao? Ko chỉ thế mà ngay cả thần thái cũng rất giống”
Nghe qua lời nàng nói, tôi cũng cảm thấy được giữa chúng tôi có chút tương tự, nhưng lại ko hiểu chuyện này có quan hệ gì đến tôi. Tôi dè dặt hỏi
“Cô là người Lăng Tịch đang quen sao?”
Nàng cười khổ lắc đầu “Tôi cũng cho là vậy, nhưng mà, sau khi nhìn thấy cô, tôi đã hiểu toàn bộ. Tại sao hắn luôn thích nhìn ngắm đôi mắt tôi….” nàng ai oán nhìn vào mộ bia của Lăng Tịch “…..bởi vì ở đó hắn sẽ được thấy bóng dáng cô, tôi, bất quá cũng chỉ là một kẻ thế thân mà thôi”
“Ko, ko phải vậy. Lăng Tịch nhất định là thích cô” Tôi vội vàng phủ nhận
Nàng lại thoải mái cười cười “Thật ra thì, tôi đã sớm nghĩ đến, chỉ là vẫn ko ngừng tự động viên mình, tin tưởng hắn, một ngày nào đó sẽ nhìn thẳng vào tôi. Nhưng mà bây giờ……….ngày đó, sợ rằng vĩnh viễn đã ko còn”
“Thật xin lỗi” Tôi khóc đi lên trước “Là tôi hại cô mất đi hi vọng. Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là tôi làm hại Lăng Tịch phải chết”
“Đồ ngốc” Nàng dịu dàng đi đến lau nước mắt cho tôi “Đối với hắn mà nói, đây mới là điều hạnh phúc nhất a”
“Vậy sao?” Tôi ngơ ngẩn nhìn nàng
“Ừ” Nàng dùng sức gật đầu “Chúng ta đau khổ, u buồn cũng chỉ sẽ làm cho hắn phải đau khổ. Tiểu Nhứ, hắn yêu cô như vậy, nếu như cố hạnh phúc, Lăng Tịch cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc một phần, cô phải hạnh phúc mà sống”
Nàng cười thật ấm áp nha, Lăng Tịch sao lại bỏ lỡ một cô bé như thế này
Tống Giai Kỳ yên lặng xuống núi, nàng ko oán ko hận vì đó là lựa chọn của hắn, cũng là lựa chọn hành phúc của nàng. Dù cho là ở nơi này, hay là ở chỗ khác, chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi. Đột ngột, trong dạ dày cảm thấy một trận chua xót, tiếp theo là một cảm giác dâng trào
“Ụa” nàng lập tức đứng ở ven đường nôn khan, nhưng lại ko nôn ra được cái gì. Tức khắc, nàng ngay dại, tay ko tự chủ được xoa bụng, là buổi chiều kia………….
Đứng trước mộ hắn, tôi khóc không ko ra nước mắt. Là hắn ko muốn thấy tôi khóc sao?
“Lăng Tịch, anh thắng rồi. Cô bé tên Liễu Nhứ này cả đời cũng sẽ ko quên mất anh ” Tôi nhẹ nhàng nói nhỏ “Lúc trước anh đối xử với tôi rất tốt, tất cả tôi đều ghi lòng tạc dạ. Hiện tại, mấy chuyện kia ko cần phải nhớ đến nữa. Bởi vì…………anh đã mọc rể trong tim tôi……”
Nhìn thấy mộ Lăng Tịch lại cảm thấy bi thương ko lường trước, đột ngột phác giác, tôi ko cần thiết phải đau khổ, thương tâm như vậy, bởi vì tôi cũng ko định quên hắn, mà sẽ giữ hắn ở trong lòng, hắn vẫn chưa rời đi, tôi vì cái gì mà phải đau đớn?
Bạch Tu Nghệ lo lắng nhìn quanh mọi nơi, cho đến khi hắn nhìn thấy bóng dáng tôi, thì mới như trút được gánh nặng, tôi muốn nói rồi lại thôi. Nhìn nhìn một chút…………tôi đã đem đến cái gì cho những người thân thiết nhất của mình? Bước lên trước, tôi nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn
“Có chuyện gì sao?” Bạch Tu Nghệ có chút ko thể tin được
“Thật xin lỗi, đã khiến cuộc sống của anh phải đau khổ” Chỉ một câu nói ngắn gọn, cũng khiến cho hắn đỏ mắt “Anh ko trách em, anh đang tự trách mình. Tự trách mình ko bảo vệ em tốt, nếu ko, Lăng Tịch cũng ko…………..”
“Tu Nghệ” Tôi ngẩng đầu ngắm vẻ mặt tự trách của hắn “Hắn ko thích nhìn, đừng trách mình nữa. Lăng Tịch nhất định là đang đứng ở một nơi nhìn chúng ta, hắn hi vọng chúng ta sẽ có thể hạnh phúc”
“Tiểu Nhứ” Bạch Tu Nghệ chân thành nhìn về phía tôi “Anh biết, trong lòng em đã có bóng hình của hắn, anh ko ngần ngại. Ko gì có thể so với việc đánh đổi sinh mệnh để lấy tình yêu, nhưng mà, xin em đừng xem anh như người ngoài được chứ?”
“Tu Nghệ” Tôi ôm chặt lấy hắn, đau lòng nói “Đồ ngốc, em vĩnh viễn sẽ ko xem anh là người ngoài. Anh là chồng em, là ba của đứa bé, vĩnh viễn…”
Bốn tháng sau
“Austin, mau, bắt lấy” Tôi ném đĩa, Ausitn dùng sức đuổi theo, hoàn mỹ cắn. Hiện tại thì đã ko thể gọi nói là nhóc con nữa được rồi, vì nó đã biến thành con chó nặng hơn năm mươi cân
“Ausitn ăn cơm” Bạch Tu Nghệ bưng một cái thao có thể sánh với chậu rửa mặt đi tới
“Gâu gâu!” Ausitn hưng phấn sủa 2 tiếng, vọt tới Bạch Tu Nghệ, nhảy 2 chân, chân trước gác vào ngực hắn, ngoắc ngoắc cái đuôi, tựa như cố ý muốn cùng hắn so chiều cao
Bạch Tu Nghệ cau mày “Ngồi xuống”
Austin ko tình nguyện xoay cổ ngồi xuống, nhưng ko ngừng vươn chân ra khều khều
Bạch Tu Nghệ nhịn cười “Ko được nhúc nhích”
Austin để móng xuống đất, lập tức dâng lên ánh mắt u buồn, vẫn ve vẫy đuôi theo dõi
“Được rồi, được rồi, ăn đi” Rốt cuộc cũng nhịn ko được ánh mắt mất hồn của nó, Bạch Tu Nghệ đầu hàng
Austin phấn khởi táp từng ngụm, từng ngụm lớn. Kể từ sau khi nó cứu tôi, Bạch Tu Nghệ đã thầu hết tất cả mọi việc từ cho cơm đến hốt phân cho nó. Hắn nói hắn muốn nuôi Ausitn trở nên khỏe mạnh, tương lại cũng có thể bảo vệ con hắn
Bạch Tu Nghệ cẩn thận đỡ lấy cái bụng lớn của tôi “Đi vào nghỉ đi, anh chưa từng thấy có người nào mang thai sắp sinh đến nơi mà còn cùng chó chơi đùa. Sắp đến ngày sinh rồi, cuối tuần này sẽ phải nằm viện, vậy nên em phải cẩn thận trong mọi chuyện a”
“Ông xã” Tôi đột ngột gọi hắn “Anh còn nhớ mấy dấu hiệu trước khi sinh ko?”
“Ừ………” Bạch Tu Nghệ cố gắng nhớ lại mấy kiến thức trong sách “Là đau bụng, chuyển dạ, vỡ ối…………….” Lập tức, hắn vẻ mặt hoảng sợ hỏi “Em…………ko phải là em muốn sinh chứ?”
“Hình như là vậy” Cắn răng, tôi trả lời hắn
Pa Pa 17 Tuổi Pa Pa 17 Tuổi - Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử