Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:41:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Ly Biệt
ại sân bóng rổ trường học
“Buồn cười, tôi cần gì phải đi thăm bà ấy?” Lăng Tịch khinh thường nói
“Bà ấy sắp mất rồi. Đây là yêu cầu cuối cùng của mẹ” Bạch Tu Nghệ xót xa nói
“Bà ta sắp chết thì tôi phải đi thăm bà ta sao? Vậy còn lúc mẹ tôi chết thì sao? Bạch gia các người đã có ai đến thăm hỏi?”
“Bạch gia nợ cậu, là lỗi của Bạch gia, nhưng mẹ tôi cũng phải chịu đựng sự phản bội của chồng, bà ấy cũng là người bị hại”
“Nhưng bà ấy ko có bị bạn bè họ hàng nhạo báng, ko có bị các bạn hàng xóm khác nói bóng nói gió, cũng ko vì một ngày 3 bữa cơm mà chật vật” Nhớ lại những chuyện cũ, Lăng Tịch lại thổn thức ko dứt. Hít sâu, hắn cưỡng chế nỗi đau khổ cùng ko cam lòng lại, lạnh lùng nói
“Tôi ko đi” Ngay sau đó đã xoay người rời đi
“Phịch!”
Lăng Tịch cứng đờ bước chân, kinh ngạc quay người lại, Bạch Tu Nghệ hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, lẳng lặng nói “Cái quỳ gối ko phải là tôi muốn van xin cậu đi thăm mẹ, mà là vì Bạch gia”
Ngơ ngác, Lăng Tịch chăm chú nhìn hắn, một lúc lâu
“Haha………..tùy tiện quỳ gối trước kẻ đã từng có hiềm khích với mình? Bạch Tu Nghệ, cậu thật là trẻ con, thật buồn cười” Dứt lời, hắn ko quay đầu lại lao khỏi sân bóng rổ
Bạch Tu Nghệ từ từ đứng lên “Mẹ, thật xin lỗi, con ko thể làm được…………..”
Bệnh tình của dì Bạch càng ngày càng trở xấu, dì đã ko còn ăn được bất kì loại thức ăn nào, mỗi ngày chỉ có thể duy trì sự sống nhờ truyền dịch. Chúng tôi cũng biết, dì đã chạm đến ngưỡng chịu đựng của mình, nhưng dì vẫn một mực chờ một người. Bạch Tu Nghệ đã cùng Bạch gia thương lượng chuyển Bạch thúc trở về nước, để ông ấy có thể trông thấy dì, tiện thể, cũng lo liệu cho bọn họ được ở cùng một bệnh viện
Nhìn ba an tường nằm ở nơi đó, tựa như một người đang ngủ say không muốn bị quấy rầy. Lồng ngực Bạch Tu Nghệ lại cuồn cuộn tức giận, hai tay hắn nắm lại thành quyền thật chắc
“Ba còn ko tỉnh lại sao? Tại sao lại trốn tránh lỗi lầm của mình, tại sao lại đem tất cả mọi chuyện ném lên người con? đã có một đứa con trai hận ba, ba còn muốn cả thằng con trai này cũng hận ba sao?” Bạch Tu Nghệ kích động đập tay lên giường la to
“…………mẹ sắp chết rồi, mẹ sắp chết rồi! Ba có biết hay ko? Mẹ vẫn chờ ba đến thăm mẹ lần cuối, tại sao ba lại ở đây? Ba là muốn trốn tránh!”
Đẩy cửa chạy ra khỏi phòng bệnh, Bạch Tu Nghệ tựa lưng vào vách tường ko ngừng thở dốc “Mẹ………..đang chờ ba a……….” Nước mắt đã lấp đầy khuôn mặt kiên nghị
Trong phòng bệnh, người trên giường từ từ mở mắt……………….
Hôm nay, trạng thái tinh thần của dì Bạch đặc biệt tốt. Tuy nhiên chúng tôi vẫn yên lặng nuốt vào nước mắt bi thương, chúng tôi đều biết, đó là lần hồi dương cuối cùng trước khi chết
“Tiểu Nhứ, mẹ đoán rằng đứa trẻ trong bụng con chắc là con trai” Dì Bạch nhìn bụng tôi mỉm cười
“A, Tu Nghệ có nói đây là truyền thống vinh quang của Bạch gia” Cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, tôi ko muốn biểu tình bi thương của mình hiện ra trước mặt dì Bạch
Dì Bạch cũng cười cười “Thật ra Bạch gia quả thật là có cái truyền thống vinh quang này nha”
Bạch Tu Nghệ lập tức đắc ý nói “Anh ko có lừa em mà” Khuôn mặt hắn tươi cười là vậy, nhưng nỗi đau sau lưng cũng chỉ mình tôi là có thể hiểu
“haha, mấy đứa trẻ này”
Cửa lại nhẹ nhàng bị đẩy ra, mọi người trong phòng cũng thất thần đôi chút. Dì Bạch rốt cuộc cũng vui mừng cười
“Cảm ơn con đã chịu đến thăm ta”
Lăng Tịch lúng túng quay mặt đi
“Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi” Bạch Tu Nghệ yên lặng đỡ tôi dậy
Tôi cũng ko ngờ là Lăng Tịch lại xuất hiện, hắn hận chúng tôi rất sâu, Bạch Tu Nghệ đã nói với hắn cái gì, tôi cũng ko rõ lắm. Nhưng tôi biết rằng, Lăng Tịch ko phải là kẻ bị mất cảm xúc, hắn chẳng qua là ko biết nên xử lý tình cảm phức tạp của mình như thế nào
Trong phòng bệnh, dì Bạch từ ái nhìn Lăng Tịch “thật xin lỗi con”
Lăng Tịch thật sự không hiểu nổi tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này. Từ từ chuyển tầm mắt về người phụ nữ có vẻ mặt ko còn chút máu, tại sao bà ta muốn xin lỗi? Hắn ko trả lời, cũng ko biết nên trả lời như thế nào
“Con à, bất luận là kẻ nào, con cũng đừng đeo nhiều thù hận lên người nữa. Con và tiểu Nghệ đều giống nhau, đều là con cháu Bạch gia”
Dừng lại, dì điều chỉnh nhịp thở 1 chút “Ta sẽ ko chấp nhất nữa, chỉ cần nhìn thấy các con hạnh phúc, ta đã cảm thấy đủ rồi” Dần dần, hôp hấp của dì có chút dồn dập, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt
Lăng Tịch nhíu mày “Bà……….bà ko sao chứ?Có muốn tôi gọi bác sĩ hay ko?”
“Vô dụng” Dì Bạch suy yếu lắc đầu “Con à…………có thể cho ta cầm tay của con được ko?” Trong ánh mắt của dì tràn đầy mong đợi
Lăng Tịch do dự bước lên, hắn lại phát hiện mình ko còn cách nào có thể từ chối yêu cầu của người phụ nữ bị bệnh nặng trước mắt
Cầm lấy bàn tay lạnh như băng, dì Bạch mỉm cười đặc biệt ấm áp “Ở trên đời này, con ko cô độc, con còn có ông bà, có ba, cả anh em của mình nữa……………thật đáng tiếc, nếu như ta có thể sống lâu 1 chút, con sẽ còn có mẹ…………”
Nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay gầy đét, cái cảm giác ấm áp lúc này là của mẹ sao? Lăng Tịch hoàn toàn giật mình, nghe thấy lời nàng, hắn đã theo bản năng phản ứng
“Bà sẽ sống thật lâu.”
Dì Bạch cười đến lấp lánh ánh lệ trong mắt
Ko lâu sau, Lăng Tịch ánh mắt phức tạp đi ra khỏi phòng giành cho bệnh nhân bệnh nặng
“Cảm ơn cậu” Bạch Tu Nghệ nói thật nhỏ. Lăng Tịch lại tựa như mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ chìm đắm trong sự ngẩn ngơ của mình
Vừa gặp qua Lăng Tịch, dì Bạch dường như đã trở nên vui vẻ hơn nhiều, nhưng trạng thái sức khỏe so với buổi sáng đã chuyển xấu. Đến xế chiều, tình huống càng lúc càng nguy cấp, dì bắt đầu lâm vào giai đoạn hôn mê, bác sĩ rốt cuộc cũng nói là bệnh tình nguy cấp khó qua khỏi…..
Bạch Tu Nghệ quỳ gối bên giường, vô lực nắm tay dì
“Mẹ” Vuốt nhẹ khuôn mặt tái nhợt của dì Bạch, hắn nhẹ nhàng nói
“Đừng lo, con sẽ chăm sóc mình thật tốt, cũng sẽ chăm sóc thật ba và Tiểu Nhứ” Nước mắt cũng ko kềm chế nữa, tôi bận rộn che miệng, cắn chặt môi, sợ rằng mình sẽ khóc thành tiếng
“Hương Hoa!” Một tiếng gọi đột ngột vang lên khiến Bạch Tu Nghệ cả kinh vội quay đầu lại, chỉ thấy Bạch thúc vẫn bị vây trong trạng thái hôn mê, run rẩy nhào lên người dì Bạch. Bạch Tu Nghệ liền đứng dậy tránh ra
“Hương Hoa, mở mắt ra nhìn tôi một chút, tôi tới rồi, Hương Hoa…………”
Bạch thúc ko ngừng gọi khiến dì Bạch như gặp được kì tích mở mắt, dì cố hết sức nói
“Tôi………..tôi một mực chờ ông……
Pa Pa 17 Tuổi Pa Pa 17 Tuổi - Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử