Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:41:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: Ông Xã Của Tôi
uổi sáng ko đợi rửa mặt, tôi đã vọt tới phòng Bạch Tu Nghệ, hắn đang ôm gối ngủ say. Austin lay động tấm thân mập mạp, đứng dậy khoác hai chân lên giường, sau đó ko ngừng ngửi ngửi Bạch Tu Nghệ
Tựa như đang nằm mộng, Bạch Tu Nghệ nhẹ nhàng cười “Bà xã” Miệng lại tự nhiên chu chu lên
Austin đầu tiên là giật mình, sau đó lại nghiêng đầu tò mò nhìn hắn. Lúc này Bạch Tu Nghệ đã từ từ mở mắt, nhìn thấy Austin gần sát trong gang tấc, hắng hét toáng một tiếng “A” rồi ôm chăn trốn ra phía sau
Austin khinh thưởng nhìn hắn 1 cái, sau đó lại nhàm chán đáp 2 chân xuống đất, nghênh ngang ung dung bước ra ngoài
“Tôi muốn giết con chó đần kia!” Bạch Tu Nghệ kêu la dữ dội, hai tay ko ngừng lau miệng
“haha……..” Tôi chỉ có thể đứng bên cạnh cười ko thể ngừng
“Em còn cười?” Bạch Tu Nghệ tức giận nhìn chằm chằm tôi “Cũng tại em nuông chiều nó, nên nó ỷ được cưng mà làm phách”
Tâm tình tôi hiện rất tốt nên ko chấp hắn tức giận. Từ phía dưới, tôi trực tiếp nhảy lên giường. Bạch Tu Nghệ bị tôi làm cho sợ hãi vội vàng đỡ lấy tôi
“Coi chừng con anh!”
Cánh tay của tôi đã quàng lấy cổ hắn, đầu dán vào lồng ngực, tôi lẳng lặng duy trì cái tư thế này. Bạch Tu Nghệ lập tức cứng đờ người, sau đó lại nghĩ nghĩ cái gì đó toàn thân tỉnh táo trở lại
“Bà xã, em vẫn chưa tỉnh sao?”
Nép trong ngực hắn, tôi bất đắc dĩ trừng mắt hắn 1 cái. Hắn vẫn tiếp tục lẩm bẩm “Nhất định là chưa tỉnh ngủ, nếu ko sẽ ko có những hành động kì quái này” Cuối cùng còn hoàn toàn khẳng định, gật đầu
“Người nào chưa tỉnh ngủ” Tôi ngẩng đầu, đánh hắn 1 cái “So với em còn tỉnh hơn nhiều đây”
Bạch Tu Nghệ hoàn toàn khó hiểu nhìn tôi “Vậy em đây là……………”
“Hi vọng ngu ngốc sẽ ko di truyền” Tôi có chút tức hắn ko biết chút gì về tình cảm, vị hoàng tử phong lưu, phóng khoáng trong trường học đi đâu mất tiêu rồi? Kéo đầu hắn xuống, tôi nhẹ nhàng hôn lên gương mặt kia “Ông xã”
“Bà……bà………..bà xã? Đừng nói tối hôm qua em trúng tà rồi nha? Làm sao bây giờ a? Quản gia, quản gia?” Bạch Tu Nghệ bắt đầu ăn nói lắp bắp, cuối cùng lại ko thể ko hô to, gọi quản gia lại
“Đừng gọi nữa” Tôi vội vàng che miệng hắn, tôi thật ko muốn để quản gia bắt gặp tôi và Bạch Tu Nghệ mập mờ như thế này
“Bà xã, em có biết vừa rồi mình làm có gì ko?” Nhìn thấy tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn bình thường, Bạch Tu Nghệ cẩn thận hỏi
“Biết” Tôi nghiêm túc gật đầu “Hôn ông xã mình”
“Em…………em có thể gọi anh như thế 1 lần nữa được ko?” Bạch Tu Nghệ vui mừng đến mức ko thể xác định được sự thật “Gọi 1 lần nữa nhé!”
“Chú ý miệng của em nha” Tôi nghiêm túc ngồi đối mặt với hắn nhìn thẳng “Ông – Xã!”
“Bà xã!” Bạch Tu Nghệ vui mừng la to, ôm chầm tôi vào lòng “Rốt cuộc em cũng gọi anh là ông xã rồi, thật tốt quá. Bà xã, bà xã, bà xã!” Bạch Tu Nghệ hưng phấn, ko ngừng gọi hai tiếng bà xã. Tôi tùy ý để hắn ôm chặt mình, tim cũng theo sự phấn chấn của hắn cùng nhau bay lượn
Một hồi lâu, hắn buông tôi ra. Bạch Tu Nghệ vẻ mặt tràn đầy sự hạnh phúc “Bà xã, sao chỉ qua một giấc ngủ em lại thay đổi hoàn toàn vậy?”
“Bởi vì…………” Tôi cố ý kéo dài lời nói “Em mơ thấy anh gặp nguy mà lòng ko loạn”
Bạch Tu Nghệ rõ ràng có chút ko được tự nhiên, nhìn về phía tôi dè dặt “Bà xã, em phải tin tưởng anh, dù cho em có nằm mộng hay trên thực tế, anh cũng sẽ ko phản bội em”
“Haha, em biết” sờ sờ đầu hắn, tôi nói “Ngoan”
“Bà xã, em đừng đối xử anh giống với Austin được ko?” Bạch Tu Nghệ tự ái kéo tay tôi xuống
“Em thích” Tôi ra vẻ tức giận xoay mặt qua 1 bên
“Được, được, được rồi” Bạch Tu Nghệ lập tức đem tay tôi đặt lại trên đầu “Chỉ cần bà xã đại nhân thích, kẻ làm ông xã như anh tuyệt đối sẽ ko có nửa điều dị nghị”
“Haha, ngoan” Tôi cười cười 1 lần nữa sờ đầu hắn
“Ông xã” Tôi nhẹ nhàng gọi hắn, Bạch Tu Nghệ tựa như nghe ko đủ, vẻ mặt si mê “Ừ?”
“Khâu Vãn Vãn lâu như vậy ko trở về nhà, người nhà cô ta có lo lắng ko?” Tôi ko nhanh ko chậm nói
Nghe được lời nói của tôi……Bạch Tu Nghệ ngẩn người, sau đó lại nhìn tôi thật lâu, cuối cùng dịu dàng cười cười “Bà xã, anh biết nên làm thế nào mà”
Một lần nữa, tôi ôm cổ hắn “Ông xã, mặc dù cô ấy rất xinh đẹp, nhưng em ko có ý ghen tuông với Vãn Vãn. Để cho Vãn Vãn ra đi cũng là muốn tốt cho cô ấy, mỗi ngày bắt gặp em ở cùng anh, cô ấy sẽ chỉ có đau khổ”
“Anh hiểu” Bạch Tu Nghệ cưng chiều điểm nhẹ chóp mũi của tôi “Bà xã của anh học rất giỏi, ko ăn trộm, ko tin tà giáo, gặp người già qua đường, sẽ tận tình giúp đỡ, gặp người gặp thiên tai lại ko do dự quyên tiền, lại còn là một cô gái lương thiện thu nhận một con chó lang thang, cô ấy luôn cẩn trọng trong mọi việc, nên sẽ ko cùng người khác tranh giành tình nhân”
“Haha” Tôi nhẹ nhàng cười
“Ừ” tựa vào vai hắn, tôi gật đầu
Ngoài cửa, Khâu Vãn Vãn nắm chặt khay thức ăn trong tay. Từ sớm nàng đã tự tay chuẩn bị bữa sáng, vốn là muốn hòa giải chuyện lúng túng ngượng ngùng tối qua. Ai ngờ, lại bắt gặp vợ chồng người ta đang thân mật. Con nhỏ kia còn muốn làm cho Bạch Tu Nghệ đuổi nàng đi? Nàng ko cầu mong thứ gì khác, chỉ cần có thể ngày ngày ở bên cạnh Nghệ là đủ rồi. Nhưng mà, tại sao ngay cả cái nguyện vọng duy nhất này của nàng, nó cũng muốn tước đoạt? Rời bỏ Nghệ, thì trên cõi đời này cũng sẽ ko tồn tại một người là Khâu Vãn Vãn. Tại sao nó ko cho nàng một cơ hội sống tiếp? Tại sao nó phải tuyệt tình như vậy? Nó muốn nàng biến mất phải ko? Haha, cũng tốt……………
Hôm nay, từ sáng đã ko nhìn thấy Khâu Vãn Vãn, Bạch Tu Nghệ cũng chỉ có thể đợi đến tối mới nói chuyện với nàng
Trong trường học, bởi vì hôm nay có tiết thể dục, nên tôi và Dương Tử cũng chỉ có thể nhàm chán đi dạo mát trong sân trường. Chạm mặt Lăng Tịch, hắn phóng khoáng, sổ cả nút cổ áo, đầu tóc rối bời, hai tay vòng quanh eo hai nữ sinh đi cùng ko ngừng cười nói. Tôi theo bản năng dừng bước lại, nhìn chằm chằm hắn. Lăng Tịch lại dường như xem tôi ko tồn tại, hờ hững đi lướt qua tôi
Cảm giác rất khó chịu. Cho dù tôi nợ hắn, ko thể đáp trả tình cảm của hắn, tôi vẫn hi vọng hắn hạnh phúc. Mặc dù nói như vậy, nghe có chút tử tế
“Đi thôi” Dương Tử săn sóc đỡ lấy tôi “Hắn cần thời gian”
“Ừ” Suy yếu, tôi cười cười song lại vì Lăng Tịch mà biến đổi
Liễu Nhứ ko biết, sau khi đi lướt qua nàng, ánh mắt phức tạp lại nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng, thật lâu, thật lâu. Lâu đến mức những nữ sinh bên cạnh tức giận rời đi hắn cũng ko hay biết….
Pa Pa 17 Tuổi Pa Pa 17 Tuổi - Hương Chương Thụ Đích Ảnh Tử