If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: __LePhong__
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 62
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 489 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:50:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49_Quan Tâm,Lo Lắng
hưng hình như là ông trời không bao giờ đứng về phía nó luôn làm những đều ngược với suy nghĩ của nó...
Bước nhanh nặng nề đi trên mặt đất và đầu óc của nó cũng đã trở nên mụ mị nữa tỉnh nữa mơ và rồi chuyện gì đến cũng đã đến bỗng chân nó lảo đảo và cứ thế cả thân thể nó ngã nhào xuống nhưng không may cho nó nơi đó là 1 ngọn đồi nên khi ngã xuống người nó rất nhanh đã ngào xuống lăn lộn về phía dưới.
Còn mọi người khác ở phía trên nhìn thấy nó như vậy thì đều hoảng hốt trợn tròn mắt,chỉ riêng có 1 người nhìn thì mở miệng cười đắc ý nhưng chưa được bao lâu thì khóe môi lại giật cũng bởi vì người con trai bên cạnh cô ta không ai khác chính là hắn hắn rất nhanh đã buông Nhi ra thân thể rất nhanh lao về phía trước trong lòng thì run sợ không thôi bởi hắn lo cho nó sợ cho nó xảy ra chuyện nhưng hắn cũng không biết tạo sao mình lại làm như vậy chỉ biết đó là đều trái tim hắn mách bảo...sau đó Duy,Kiên,Sun,Wi,Zi và người của nó cũng rất nhanh lao về phía trước đi cứu nó chỉ riêng còn Nhi ở lại đó đôi mắt lạnh lùng đầy hận thù bàn tay nắm chặc lại
-Rồi cô sẽ hối hận vì đã giám dụ dỗ Phonh của tôi..._Cô ta lạnh lùng nói sau đó quay lưng bước đi
Còn hắn rất nhanh cũng ở phía dưới ngọn đồi chạy tứ tung tìm nó và những người khác cũng đã có mặt ở phía dưới cùng nhau tìm nó trong lòng ai cũng xen lẫn 1 cảm xúc lo lắng,buồn hận và cả đau lòng vì nó...
Đang chạy nhanh thì bỗng cả thân thể hắn dừng lại hướng ánh mắt lo lắng vào một bụi cây trong lòng đau lòng không thôi nhìn hình hóng nhỏ bé của 1 con người đang bất tỉnh...nước mắt bất giác chảy ra khỏi khóe mắt hắn cũng không biết mình tại sao lại khóc nữa nhưng rồi rất nhanh cũng tiến đến bên nó ôm chặt lấy nó nước mắt lại cứ chảy như mưa ôm lòng đau đớn nhưng bỗng hắn cảm thấy bàn tay mình uớt ẩm khó chịu nhưng rồi lại giật mình khi thấy thứ ướt ẩm dính vào tay mình chính là máu..là máu của nó lòng hắn lại đau đớn ôm lấy thân thể mềm nhũn của nó chạy đi nhanh đi nước mắt lại rơi ra hòa lẫn với mồ hôi trên mặt trong lòng lo sơ và không ngừng cầu mong mong cho nó sẽ bình an nhưng hắn cũng vẫn không biết mình bị làn sao nữa tại sao lại lo cho người con gái này? Lại rơi lệ vì người con gái này và đau lòng khi người con gái này bị thương?
Sau khi hắn ôm nó bỏ đi thì bọn người của Duy,Kiên,Sun,Zi,Wi mới chạy đến lại lục tung 1 trận nữa nhưng không tìm thấy nó càng làm cho 5 người càng lo sợ sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì.Lòng ai cũng như lửa đốt huy động hết lực lượng lục tung cả ngọn núi nhưng vẫn không tìm thấy đến 1 sợi tóc của nó..
Hắn cũng rất nhanh ôm nó băng qua khu rừng chạy 1 mạch đến bệnh viện thân thể cũng run lên liên hồi nhìn nó
-Bác Sĩ..bác sĩ đâu rồi...bác sĩ..._Hắn vừa mới bước vào cửa lớn bệnh viện miệng đã thét lớn làm rung động cả bệnh viện ZQM,các vị y bác sĩ thì cũng rất nhanh chạy ra đẩy xe đến chổ nó nhưng hắn lại cố chấp ôm chặt lấy nó không buông chạy theo các vị bác sĩ vào phòng cấp cứu..
Rất nhanh cửa phòng cấp cứu đã đóng rầm lại hắn thì ở bên ngoài đứng ngồi không yên đi qua đi lại cứ muốn xông vào phía trong nhưng vì cánh cửa qúa cứng nên hắn không tài nào vào được chỉ có thể đứng bên ngoài..Cứ thế 1 tiếng đã trôi qua nhưng cánh cửa lớn vẫn đó kín khiến lòng hắn cứ như ngồi đống lửa lo sợ không thôi..
-Tít..._Và rồi cánh cửa lớn cũng đã mở ra các vị bác sĩ rất nhanh đã bước ra hắn cũng nhanh chạy lại rối rít hỏi
-Thiếu gia cứ yên tâm cô ấy đã không còn gì nguy hiểm nữa rồi.._Vị bác sĩ mệt mỏi nói còn nó cũng rất nhanh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu chuyển về phòng Vip 1 hắn cũng đi theo sau..
Trong căn phòng trắng xóa có 1 con người nằm bất động trên giường khuôn mặt trắng bạch vì mất máu đôi mắt thì nhắm chặt lại bên cạnh thì có 1 người khuôn mặt đẹp trai đã trở nên tiều tụy vì mệt mỏi bài tay trắng xứ cũng nắm chặc lấy bàn tay nhỏ bé của người con gái trong lòng luôn có 1 sự bâng khuâng khó tả 1 câu hỏi không có hồi đáp đó là người con gái này có quan hệ gì với mình?
-Thật ra cô là ai vậy? Tỉnh dậy và nói cho tôi biết đi?_Hắn buồn bã nói tay rất nhanh cũng hất những sợi tóc dính trên khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của nó rồi bất giác lại cuối người hôn nhẹ lên tráng nó nhưng sau lại giật mình trước hành động của mình...
...
1 màng đêm đen tối đã bao phủ cả bầu trời to lớn,khóe mi cong dài của nó khẽ chớp động sau đó từ từ mở ra,đôi mắt tím lạnh lùng mở to nhìn con người đang gối đầu lên tay mình mà ngủ,tay hắn thì vẫn nhắm chặc lấy tay nó...
Và cứ thế nó cứ như tượng nhìn chằm chằm hắn trong lòng vừa ấm áp vừa đau khổ nó không muốn hắn đối xử với nó như thế này nó không muốn rồi khóe mắt nó bất chợt có 2 dòng lệ tuông ra nhỏ từng giọt nước mắt thuần khiết lên khuôn mặt trắng trẻo của hắn khiến hắn giật mình tỉnh dậy và rồi 2 cặp mắt chạm vào nhau khiến 2 người rất nhanh liền cảm thấy lòng mình đau,nó đau vì hắn phủ phàng lạnh lùng đến rồi lạnh lùng đi,còn hắn đau là vì thấy nó khóc..
Sau đó hắn lấy tay lau đi những giọt nước mặt trên khuôn mặt nó trong khoảnh khắc tay hắn chạm vào mặt nó cả 2 người đều cảm giác được có 1 thứ gì đó len lỏi trong tim mình nhưng rất nhanh nó đã quay mặt đi tránh bàn tay hắn,hắn cũng rất nhanh rụt tay lại
-Tôi/Cô.._Cả nó và hắn đều muốn nói cái gì đó nhưng lại xảy ra tình huống này càng khiến cả 2 khó xử
-Tại sao tôi lại ở đây?_Nó cố tỏ ra lạnh lùng hỏi
-À. Cô bị té từ trên ngọn đồi xuống còn bị thương nữa nên tôi đưa cô đến bệnh viện.._Hắn ấp úng trả lời bàn tay thì vẫn nắm chặt tay nó chưa chịu buông
-Anh có thể buông tay tôi ra không?_Nó khó chiệu nói còn hắn thì ngại ngùng buông tay nó ra
-Mà Kiên đâu rồi? Sao tôi không thấy cậu ấy?_Nó lạnh lùng hỏi còn hắn thì bỗng thấy đau lòng xen lẫn với sự ghen tức nhìn nó hồi lâu mới chột dạ vì từ trưa tới giờ vì lo cho nó mà hắn quen báo cho mọi người ở đó biệt và còn có Nhi nữa hắn bỏ cô ở lại 1 mình..
-Tôi quên báo cho mọi người biết..vậy giờ để tôi.._Hắn cau mày trả lời
-Không cần..tôi về.._nó lạnh lùng định bước xuống giường thì bị hắn can lại
-Không được cô đang bị thương phải ở lại đây..có gì thì sáng mai tôi sẽ gọi giờ cũng đã khuya rồi...cô mau nghỉ ngơi đi. Không thì vết thương lại đau đấy?_Hắn lo lắng nói rất nhanh ấn nó xuống giường còn nó thì lại cảm thấy lòng ngực mình nhói lên bởi nó không muốn nhận sự thương hại từ hắn...
Sáng hôm sau...
-Cháo tôi mới mua cô ăn đi cho nóng.._Hắn múc muỗng cháo lên thổi nhẹ rồi đưa tới trước mặt nó..
-tôi tự làm được.._Nó cau mày nói giơ tay định lấy muỗng từ tay hắn nhưng hắn cố chấp không đưa
-Cô im lặng đi..tôi chỉ là sợ cô chết vì đau thôi nên đừng cố chấp nữa..nói A đi.._Hắn cứ như bà bảo mẫu dậy trẻ con còn nó thì chỉ biết hừ lạnh trong lòng thầm trách ông trời không có mắt nhưng sau cũng mở miệng cho hắn đút cháo..
Còn hên ngoài cửa thì đang có 6 con người mở to mắt nhìn nó và hắn trong lòng mỗi người lại có suy nghĩ khác nhau..Duy và Kiên thì cảm thấy lòng mình nhói đau khó chịu,Sun,Zi,Wi thì cảm thấy có hiểu nhìn nó trong lòng cũng run lên từng hồi chỉ riêng có 1 con người cả thân thể đã đỏ bừng lên run rẩy đầy hận thù nhìn nó người đó không cần nói cũng biết là Nhi
-Anh Phong..._Cô ta chạy nhanh vào phòng ôm lấy hắn
-Nhi sao em lại ở đây?_Hắn đẩy Nhi ra nói nhưng cô ta không chịu vẫn ôm chặt lấy hắn còn nó thì khẽ cau mày lòng lại đau nhìn 2 con người đang thân mật trước mặt mình
-2 người muốn thân mật thì ra ngoài chổ này còn để Ren nghỉ ngơi.._Sun bước vài phòng lạnh lùng nói rồi tiến lại chổ nó cả Zi,Wi, Duy và Kiên cũng bước vào đôi mắt ai cũng chứa đầy dự khinh bỉ nhìn hắn và Nhi
-Cô/tiểu thư/ em không sao chứ?_cả 5 người đồng thanh hỏi
-Không..về.._Nó lạnh lùng nói sau định bước xuống giường thì lại bị 6 người hắn,Duy,Kiên,Sun,Zi,Wi cản lại
-Cô/Em/Tiểu thư đang bệnh mà đi đâu..ở lại nghỉ ngơi vài hôm đi.._6 người đồng thanh nói còn nó thì chỉ biết hừ lạnh quay lại vị trí cũ nhưng bỗng đôi mắt tím của nó chạm vào đôi mắy đen của Nhi khiến nó khẽ cười lạnh cô ta nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó nhưng nó cũng chẳng quan tâm vì nó không lấy của cô ta bất cứ thứ gì cả nếu cô ta đã muốn giữ thì tự mình hãy giữ cho chặt đừng có mà gây với nó..
Cứ thế 1 tuần trôi qua ngày nào nó cũng được quan tâm chăm sóc như công chúa muốn ăn có người đút,muốn uống có người đưa nước,ngủ có người canh nhưng trong lòng nó không dễ chịu chút nào vì hắn luôn kè bên nó nhưng bên hắn thì luôn có Nhi cả 2 luôn tỏ ra thân mật trước mặt nó khiến nó đau lòng nhưng có ai hiểu được nó...nó chỉ muốn trả thù cho gia đình sau cùng Sun,Wi và Zi quay trở lại Anh Quốc sống 1 cuộc sống như trước đây nó đã từng..và rời xa bọn họ rời xa nơi này mãi mãi
Osin Không Biết Cười Osin Không Biết Cười - __LePhong__