Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 373 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 853 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 21:16:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 312: Ngoại Truyện 9
hông muốn! Không muốn!” Nũng nịu lầu bầu sao mà mềm yếu vô lực, cô bảo vệ bụng mình, trên mặt cũng ửng đỏ, “Ông xã, đừng, cẩn thận bé cưng!”
Mất đi đứa nhỏ đã lưu lại trong lòng cô quá nhiều ám ảnh, cô không cách nào tưởng tượng nếu mất thêm lần nữa, cô có thể sống tiếp hay không.
Lãnh Ngạn cũng thế.
Chỉ cần anh nhớ lại ban đầu mình đã mạnh mẽ tách đứa bé của mình từ trong thân thể Duy Nhất ra như thế nào, tim của anh đã đau đến xé rách. Nhiệt tình vốn tăng cao đã đóng băng trong khoảnh khắc, không, anh không thể để cho đứa bé mạo hiểm!
Lưu luyến ôm hôn Duy Nhất, chỉ là hôn, giống như trở lại vài đêm trước, anh ôm cô nhỏ nhắn yếu ớt, ôn lại chuyện nam nữ, phản ứng trẻ trung của cô, thân thể nóng bỏng sưởi ấm thân thể lạnh lẽo, trái tim lạnh lẽo của anh.
Yêu, là linh hồn và thân thể kết hợp. Với anh mà nói, cho Duy Nhất yêu, rốt cuộc là linh hồn có trước hay thân thể có trước, anh không cách nào phân biệt rõ, chỉ có điều, sau khi anh bộc phát, mắt thấy trên giường đơn nở nộ đóa hoa xử nữ, mắt thấy cô bởi vì quật cường mà khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, cắn nát moi, hoàn toàn tỉnh rượu, thương hại trong lòng cũng lặng lẽ dâng lên...
“Bảo bối, thật sự rất khó nhịn...” Anh rời khỏi môi cô, kiên nhẫn trùm áo ngủ lên cho cô, tay sờ soạng bụng cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay giống như xuyên qua da.
Tay của cô phủ lên tay anh, hai người tự bảo vệ che chở cục cưng của bọn họ, sinh mạng hy vọng đang khẽ động từng ly từng tý trong lòng bàn tay họ...
“Ông xã, con của chúng ta thật sự gọi là Lãnh Nhiễm sao?” Trong lòng Duy Nhất thấp thoáng cảm thấy không yên, như vậy có thể là điềm xấu không?
“Dĩ nhiên!” Lãnh Ngạn không chút do dự, “Tất cả giữa chúng ta đều đáng kỷ niệm, bao gồm đau, bao gồm yêu, Nhiễm Nhiễm rời khỏi chúng ta là đau không cách nào quên được, nhưng em thật sự khẳng định đứa bé đã rời đi sao? Nói không chừng, một vòng luân hồi, bé lại trở về trong bụng em rồi? Em dám nói đây không phải là Nhiễm Nhiễm trở lại?”
Duy Nhất khẽ mỉm cười, tìm kiếm vị trí thoải mái hơn trên hõm vai anh, “Ông xã, em nguyện ý tin tưởng, nhưng mà, em sợ...”
“Sợ cái gì?” Lãnh Ngạn ôm cô càng chặt hơn.
“Em sợ... Đứa bé này, cuối cùng lại sẽ không thuộc về chúng ta, ông xã, em thật sự sợ...” Cô vùi vào chỗ sâu trong ngực anh, hít sâu, mang theo hơi thở ấm áp của anh vây quanh cô.
“Không đâu, sẽ không, bảo bối...” Tất cả mọi người đều băn khoăn về chuyện không biết, anh cũng vậy, nhưng mà, khủng hoảng như thế, chỉ cần mình anh chịu đựng là được rồi...
Ôm nhau cả đêm, bóng đêm bình tĩnh như nước...
Ngày hôm sau, vẫn là ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào song cửa sổ, bọn họ lặng lẽ rời giường, gõ cửa phòng Đóa Nhi...
--- ------------------------------ -----
Phòng của Doãn Tiêu Trác.
Tối hôm qua làm ầm ĩ cả đêm với Lãnh Ngạn, về phòng lập tức nằm xuống.
Ánh nắng sáng sớm mơ hồ, đàn ông sáng sớm nguy hiểm.
Doãn Tiêu Trác thoáng lật người, thân thể mềm mại ấm áp trong ngực cũng khẽ nhúc nhích, ý thức của anh lập tức tỉnh táo, trong lòng rung động, bụng theo đó thót lại.
Mở mắt ra, nhìn cô gái trong ngực vẫn tươi mát như hôm qua, cánh môi mềm mại, đỏ ửng phủ lên má phấn, không khỏi khiêu khích sự chịu đựng của anh.
“Lam nhi?” Anh khẽ gọi tên cô.
“Ưmh...” Biếng nhác mà đáp lại một câu, lật người, tiếp tục ngủ thật say, nửa phần cánh tay tuyết trắng mượt mà lộ ra ngoài mền.
Trong khoảng thời gian này, cô mập hơn ngày trước không ít, cảm giác thân thể gầy trơ cả xương dần trở nên châu tròn ngọc sáng, anh đưa mắt nhìn da trắng như tuyết của cô, đẫy đà trước ngực, âm thầm suy tư.
Chỉ có điều, như vậy rất tốt, anh cũng không hy vọng Lam nhi giảm béo giống như người phụ nữ ngốc kia...
Trong lòng nghĩ như vậy, tay đã sớm chơi xấu, thăm dò trên da thịt trơn mềm của cô, môi cũng in dấu ấn chỉ thuộc về anh lên da cô.
Dung Tư Lam dần thức tỉnh dưới sự quấy rối của anh, hai cánh tay vòng lên cổ anh, bắt đầu đáp lại nhiệt tình như lửa của anh.
“Lam nhi...” Anh khàn đục mà kêu tên cô, lật người đè lên người cô.
Sắp khí thế hừng hực, cửa phòng đột ngột bị gõ vang.
“Ai vậy?” Doãn Tiêu Trác hơi nổi cáu, động tác không chịu dừng lại.
“Cha, là con, nhanh mở cửa!” Giọng Đóa Nhi thét chói tai ngoài cửa.
Doãn Tiêu Trác im lặng, cài nút áo, mở cửa.
Một bóng dáng nho nhỏ bỗng chốc chạy vội vào, nhanh chóng nhảy lên giường, chui vào trong chăn mền, ôm thật chặt Dung Tư Lam.
“Đóa Nhi!” Doãn Tiêu Trác nhíu mày.
“Cha à! Sợ quá! Sợ thật đó!” Đóa Nhi che kín đầu ở trong chăn, không dám lộ ra.
“Sợ cái gì?” Doãn Tiêu Trác cũng nằm lại giường, nằm bên cạnh Đóa Nhi.
Đóa Nhi lật người nằm sấp trong ngực anh, thân thể nho nhỏ mang theo nhiệt độ gió biển sáng sớm, lành lạnh, “Cha, thật sự đáng sợ! Mới vừa rồi chú đẹp trai và chị Duy Nhất đến phòng nói cho con chuyện xưa về quỷ biển, thì ra tất cả trong biển này đều là oan hồn và quỷ! Cha, thật sự đáng sợ!”
Hóa ra là như vậy! Doãn Tiêu Trác hận đến hàm răng ngứa ngáy.
“Đóa Nhi, nghe cha nói, trên thế giới này không có quỷ, tất cả quỷ đều do người lớn bịa ra gạt người!” Doãn Tiêu Trác thử thuyết phục con bé.
Đóa Nhi không chịu, dính chặt trên người anh, “Mặc kệ cha! Con biết rõ không có quỷ, nhưng vẫn rất sợ! Về sau con muốn ngủ cùng cha mẹ!”
Không phải chứ? Doãn Tiêu Trác nhức đầu, thử kéo thân thể Đóa Nhi từ trong ngực ra, nhưng Đóa Nhi quả thật như con đỉa dán chặt anh không buông.
“Đóa Nhi, con trưởng thành!” Đây là chiêu anh thường dùng, nhưng hôm nay lại không có tác dụng.
“Đúng vậy! Con trưởng thành!”
“Cho nên... Bảo bối, phải làm bé ngoan...”
Đóa Nhi cuối cùng nâng ánh mắt long lanh như nước lên, “Cha, nếu cha muốn con tự đi ngủ thì con sẽ không ngoan rồi.”
Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt - Cát Tường Dạ Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt